“À…?” Lê Vụ gần như chỉ phát ra một tiếng thở.
Trình Thanh Giác cách cô hơn một mét, ánh mắt trầm lắng từ từ nhìn cô không chớp mắt, đối diện với ánh nhìn của cô. Dù biết đây chỉ là mối quan hệ giữa họa sĩ và người mẫu đơn thuần, nhưng Lê Vụ vẫn vô cùng căng thẳng, căng thẳng đến mức tim cô cũng run rẩy.
Cô lắp bắp: “Hay là cứ nghiêng người trước đi.”
“Không cần vẽ chính diện à?”
“Cũng không phải…”
“Vậy thì cứ bắt đầu từ cái khó nhất đi.” Trình Thanh Giác nói với giọng bình thản, không có chút cảm xúc nào.
Lê Vụ nắm chặt cây bút trong tay phải, khựng lại hai giây, ngẩng đầu đồng ý: “Cũng được…”
“Ừm.” Trình Thanh Giác đặt mọi thứ trong tay xuống, tập trung nhìn cô.
Lê Vụ nhìn gương mặt anh hai lần, cụp mắt tỉ mỉ phác họa.
“Tôi có cần ngồi gần hơn một chút không?” Người đàn ông kéo ghế một cái.
“Được?”
Vì cần tập trung vào chi tiết khuôn mặt, ánh sáng trong phòng ngủ phụ lại hơi tối, nên vừa nãy quả thực hơi xa. Lê Vụ nín thở: “Cảm ơn anh.”
Trình Thanh Giác: “Không có gì.”
Một tiếng sau, vài bức phác thảo thô sơ cuối cùng cũng hoàn thành. Sau gáy Lê Vụ thấm đẫm mồ hôi. Cô dọn dẹp đồ đạc rồi đứng dậy: “Xong rồi… Vài bức này là đủ rồi, sau này tôi sẽ tự thêm chi tiết.”
“Ừm.” Trình Thanh Giác gật đầu, ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn cô, “Thêm chi tiết không cần người mẫu nữa à?”
Lê Vụ ôm máy tính bảng: “Không cần đâu, tôi có thể vẽ theo ảnh.”
Nếu lại như vừa rồi một lần nữa, cô thực sự không chịu nổi.
“Cô có ảnh à?” Trình Thanh Giác lại hỏi.
Lê Vụ khựng lại một chút, che giấu: “Tôi có thể tải từ trên mạng xuống.”
Ánh mắt Trình Thanh Giác lướt qua mặt cô hai giây: “Ừm.”
Lê Vụ nhìn anh cụp mắt cầm lại bản nhạc, không biết có nên nói cho anh biết cô là fan của anh hay không. Nhưng nghĩ đến hai bức ảnh khỏa thân cô đã xin chữ ký anh… Thôi bỏ đi, thừa nhận là fan của anh thì phải thừa nhận cô đã cất giấu ảnh khỏa thân của anh.
“Còn chuyện gì nữa sao?” Thấy cô không đi, người đàn ông ngẩng đầu nhìn qua.
“Không còn.” Lê Vụ vội vàng lắc đầu.
Cô vừa ngồi ở phía trong, muốn ra ngoài phải vòng qua Trình Thanh Giác. Trình Thanh Giác không động đậy, không gian hơi chật chội, cô cũng không thể ra được. Vừa định đưa tay chạm vào ghế anh để nhắc anh tránh đường, cô đột nhiên nghe thấy Trình Thanh Giác nói.
“Cô có thể dạy tôi vẽ tranh được không?”
“Cái gì?” Lê Vụ nhìn chiếc máy tính bảng trong tay mình, phản ứng lại: “Cái này sao?”
Trình Thanh Giác liếc nhìn, vẻ mặt bình tĩnh, dường như đang suy nghĩ. Một lát sau anh mới đáp: “Ừm.”
Lê Vụ không biết tại sao Trình Thanh Giác đột nhiên lại tò mò về hội họa. Anh mặc chiếc áo phông màu xám đậm, cổ tay mảnh khảnh và trắng trẻo đặt trên mặt bàn, mắt anh hơi rủ xuống, khí chất trên người u uất và yếu ớt khó hiểu.
Đây là một khía cạnh mà cô chưa từng thấy qua ống kính trong mấy năm làm fan của anh. Dưới ánh đèn trầm lặng, dáng vẻ này của anh rõ ràng hơi nguy hiểm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy mềm lòng.
Lê Vụ vô thức tiến lên nửa bước, hạ giọng: “Được thôi, anh muốn học gì?”
Trình Thanh Giác hạ tay phải trên mặt bàn xuống, nhẹ nhàng lướt qua biểu cảm của cô: “Gì cũng được, như bản phác thảo của cô vừa nãy là được.”
“Ồ, được.” Lê Vụ vuốt đuôi tóc, kéo ghế ngồi xuống cạnh anh.
Lê Vụ giữ một khoảng cách nhất định với anh, cẩn thận cầm bút, chỉnh lại tư thế của anh: “Như thế này… bắt đầu từ đây đến đây… lực không nên quá mạnh…”
Trình Thanh Giác có vẻ nghiêm túc muốn học vẽ tranh. Cô dạy anh, anh lập tức tập trung học. Cô bảo anh cầm bút thế nào, tạo dáng ra sao, anh đều lặng lẽ lắng nghe và làm theo, cụp mắt nhìn cây bút trong tay, vẻ mặt chuyên chú.
Vẽ một lúc, tinh thần Lê Vụ thả lỏng, vô thức nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. Xương mặt anh gần như hoàn hảo, từ xương lông mày đến hốc mắt và sống mũi đều như được điêu khắc tỉ mỉ. Lông mi rất dài, nhưng không quá dày, khi cụp mắt như vậy đúng là trông có chút u uất.
Lê Vụ giật mình vì ý nghĩ của mình. Cô không thể nào liên tưởng Trình Thanh Giác với sự cố chấp được. Cô không kìm được nhìn thêm hai giây, rồi lại tự đỏ mặt.
“Nhìn tôi làm gì?” Người đàn ông đột nhiên hỏi.
“Hả? Không có gì.” Lê Vụ không chắc Trình Thanh Giác có bắt được cô đang lén nhìn anh không. Cô vội vàng nhìn đi chỗ khác, xem bức vẽ: “Tôi xem bản vẽ của anh.”
Anh vẽ Hạt Cà Phê đang nằm dưới chân. Anh dường như cũng có chút năng khiếu hội họa, trong thời gian ngắn chỉ vài nét, tuy không thể gọi là xuất sắc, nhưng cũng không quá tệ.
Lê Vụ ngạc nhiên, khi nhận lại máy tính bảng, cô khen một câu: “Trước đây anh có học vẽ không?”
Trình Thanh Giác hồi tưởng hai giây, một lát sau trả lời: “Trước đây mẹ tôi là hoạ sĩ vẽ tranh quốc họa.”
Nghe anh nhắc đến mẹ, Lê Vụ im lặng. Các fan lớn của Trình Thanh Giác đều biết, mẹ anh đã qua đời khi anh vừa ra mắt và trở nên nổi tiếng. Tuy nhiên vì công ty giấu kín nên nguyên nhân cụ thể không ai hay.
Lúc đó cô đang học năm ba đại học, cô đã gửi tin nhắn riêng an cho anh, nhưng đương nhiên là đá chìm đáy biển, không ai trả lời.
Thấy trạng thái của Trình Thanh Giác không tốt, Lê Vụ không nán lại lâu, cô lưu bản vẽ trên máy tính bảng lại: “Lát nữa tôi gửi qua WeChat cho anh nhé?”
“Ừm.”
“Vậy tôi đi trước đây, cảm ơn anh đã làm người mẫu cho tôi.”
“Ừm.”
*
Ngày hôm sau, khi Hoàng Minh đến vào ban ngày, Lê Vụ không có ở đó.
Trình Thanh Giác đút tay vào túi quần, đứng chắn ở cửa, cau mày liếc nhìn chân Hoàng Minh: “Đừng vào vội.”
“Sao vậy?” Hoàng Minh khó hiểu.
Anh ấy có hợp đồng kinh doanh quan trọng cần đưa cho Trình Thanh Giác xem, nếu không cũng sẽ không đến đột ngột khi Lê Vụ vắng nhà.
Trình Thanh Giác: “Sáng cô ấy vừa lau nhà xong, đừng giẫm bẩn.”
Hoàng Minh: …
“Anh thuê người dọn dẹp cho cô ấy được chưa?” Anh ấy bước tới, làm bộ muốn chen qua Trình Thanh Giác, nhưng người đàn ông lại nhích chân, một lần nữa chắn đường.
Người đút tay vào túi quần nhíu mày chặt hơn, vẻ mặt lạnh nhạt: “Nhà của Lê Vụ, cô ấy không có ở đây.”
Hoàng Minh: “Giờ cậu lại lịch sự thế à??? Lúc mặt dày mày dạn ở lì nhà người ta sao cậu không lịch sự đi???”
Trình Thanh Giác nhíu mày, không bình luận, không trả lời.
Hoàng Minh giơ điện thoại lên cho anh xem: “Anh gọi điện cho Lê Vụ rồi, cô ấy cho vào! Anh đã xin phép trước rồi! Cậu tránh ra đi, đây là nhà cậu à??”
Trình Thanh Giác nhướng mày, nhường đường sang một bên, cau mày nhắc nhở: “Thay giày đi.”
Hoàng Minh thực sự chịu thua: “Biết rồi ông cố.”
Nói đến đây, Hoàng Minh dựa vào tủ giày thay giày, cau mày quay lại: “À đúng rồi, rốt cuộc tại sao ngày nào cậu cũng chạy sang nhà Lê Vụ vậy?”
Trình Thanh Giác đang ngồi xổm, tay phải giơ lên xoa đầu mèo hai cái, chậm rãi trả lời: “Hạt Cà Phê ở đây.”
Hoàng Minh đi tới, nhìn bé mèo dưới đất: “Hạt Cà Phê béo lên à?”
Trình Thanh Giác ngước mắt, hờ hứng trả lời: “Đây là Vượng Tài.”
“Không vuốt mèo của mình mà bắt đầu vuốt mèo của Lê Vụ rồi hả?” Hoàng Minh đi đến bàn trà, lấy hợp đồng kẹp dưới cánh tay ra, “Mà này, anh phải nhắc cậu, cậu không có ý gì với Lê Vụ chứ?”
Anh ấy nhíu chặt mày, quay đầu nhìn Trình Thanh Giác đang ngồi xổm giữa phòng khách: “Cậu còn ba năm hợp đồng, anh không nói là không thể yêu đương, nhưng đừng gây chuyện cho anh… Tốt nhất là đừng yêu đương, cái tính cậu mà phát điên lên anh không quản nổi…”
Hoàng Minh quay đầu lại, thấy anh vẫn đang v**t v* mèo: “Cậu có nghe anh nói không đấy!”
Trình Thanh Giác rụt tay phải khỏi đầu Vượng Tài: “Nghe rồi.”
Hoàng Minh nhìn anh bước tới lấy hợp đồng: “Cậu đừng cả ngày bày ra cái vẻ sống dở chết dở, hết hợp đồng là nghỉ việc được không? Tích cực lên một chút đi!”
Trình Thanh Giác có vẻ hơi mệt, anh cầm lấy bản hợp đồng trên bàn trà: “Em sẽ không làm lỡ việc của công ty.”
Hoàng Minh: “Cậu biết rõ là anh không có ý đó mà.”
Từ vụ việc lúc mới ra mắt đến giờ, Trình Thanh Giác luôn có dấu hiệu lo âu và trầm cảm nhẹ. Hai năm nay, bệnh cứ tái đi tái lại, bệnh tâm lý rất khó chữa tận gốc bằng phương pháp y học nào đó.
Đây cũng là lý do tại sao ban đầu Hoàng Minh lại đồng ý cho anh ở lại nhà Lê Vụ vì Hạt Cà Phê.
Chỉ cần trong phạm vi kiểm soát, Hoàng Minh luôn cố gắng cho anh sự tự do lớn nhất. Anh ấy đã dẫn dắt anh suốt mấy năm nay, thực lòng rất mong anh sống tốt.
Hoàng Minh bước tới: “Hợp đồng này cậu xem trước đi, không có vấn đề gì thì hai hôm nữa đến công ty ký. Ngoài ra chuyến lưu diễn sẽ bắt đầu từ tháng sau, sắp tới sẽ không ở Bắc Thành nữa, cậu cũng dọn dẹp đồ đạc, mang theo con mèo của cậu cút khỏi chỗ của Lê Vụ đi…”
*
Đầu tháng tư, Lê Vụ liên tục bận rộn với các bức minh họa cho chương trình âm nhạc.
Nắm trong tay cuộc phỏng vấn độc quyền của Trình Thanh Giác, tạp chí Văn Mai rất coi trọng số báo tháng tư này. Mặc dù không phải lo về doanh số, nhưng vẫn phải cố gắng hết sức để làm thật tốt, có được danh tiếng thì mới có cơ hội hợp tác lần nữa với Vũ Dữ.
Ngành truyền thông giấy đang suy thoái, nếu không kết hợp với các kênh quảng bá nổi tiếng khác, doanh số sẽ mãi ảm đạm.
Vì yêu cầu của cấp trên, Lê Vụ đã sửa đi sửa lại mấy bức minh hoạ nhân vật. Không biết đã trau chuốt chi tiết bao nhiêu lần, nhưng màu sắc chi tiết vẫn không đạt yêu cầu của cấp trên.
Khi Lê Vụ lại thức trắng đêm để sửa bản vẽ, vác theo đôi mắt thâm quầng như gấu trúc đến công ty, cuối cùng Thất Thất cũng không chịu nổi nữa.
Thất Thất đặt cốc lên bàn: “Ăn h**p người quá đáng rồi! Phó tổng mới của bộ phận mỹ thuật trước đây làm thiết kế quảng cáo, căn bản không hiểu gì về minh họa, cứ bắt sửa đi sửa lại, đúng là hành hạ người ta mà!!”
Lê Vụ đã thiếu ngủ nghiêm trọng ba ngày liền, hôm qua thậm chí chỉ ngủ ba tiếng. Giờ đây ngồi ở bàn làm việc, đầu cô cứ gật gù, chỉ muốn ngủ thiếp đi.
Thất Thất ngồi xuống ghế: “Từ tháng này trở đi, hiệu suất của nhóm mình cũng giảm một nửa rồi, tiền của cậu còn đủ để trả tiền thuê nhà không đấy?”
Thất Thất là người bản địa, sau khi đi làm vẫn ở nhà, nhưng Lê Vụ thì khác, nhà cô ở thành phố lân cận, phải thuê nhà để làm việc ở Bắc Thành.
Từ khi tốt nghiệp cô không còn xin tiền gia đình nữa, cô luôn phải chi tiêu tằn tiện số lương ít ỏi ở tạp chí.
Hai năm nay tình hình kinh doanh của Văn Mai không tốt, năm ngoái đã điều chỉnh cơ cấu lương, phần lớn lương vốn dĩ đến từ hiệu suất và tiền thưởng, bây giờ hiệu suất lại giảm, mọi người cơ bản đều than trời.
Đặc biệt là những họa sĩ cấp dưới như Lê Vụ, thuộc tầng đáy của chuỗi thức ăn trong xã hội, tốn nhiều thời gian nhất, nhưng cũng nhận lương ít nhất.
“Cậu còn ý định làm họa sĩ tự do không?” Thất Thất nhìn cô.
Làm họa sĩ tự do có nghĩa là thu nhập không ổn định trong một thời gian dài, vì vậy dù có ý định đó, Lê Vụ vẫn làm việc ở tạp chí.
Ban đầu cô nghĩ rằng sau khi có được cuộc phỏng vấn của Trình Thanh Giác, cô sẽ giữ được công việc và tiếp tục làm tốt. Nhưng bây giờ lương ngày càng thấp, công ty ngày càng bóc lột, ý nghĩ làm họa sĩ tự do lại nảy ra trong đầu Lê Vụ.
Trước khi tốt nghiệp, cô từng quản lý một tài khoản Weibo một thời gian, là một họa sĩ fan art khá nổi tiếng trong một giới nào đó. Nhưng vì lúc đó mới bắt đầu, lưu lượng truy cập không thể chuyển thành tiền, cuối cùng cô vẫn quyết định tìm một công việc ổn định.
Lê Vụ dụi dụi mắt: “Để sau đi, mình có ý định đó rồi.”
Thất Thất nhìn quầng thâm dưới mắt cô, m bất bình thay cô: “Số tiền tạp chí trả còn không bằng cậu đi nấu cơm cho Trình Thanh Giác.”
Hai nghìn rưỡi một ngày, làm hai ngày là đủ lương tháng của cô.
Vì buồn ngủ nên Lê Vụ cũng phản ứng chậm, cô lấy mu bàn tay dụi mắt một lúc: “Lâu rồi anh ấy không đến.”
Thất Thất: “Mình biết mà, không phải dạo này anh ấy đang tổ chức concert sao?”
“Ở Thượng Hải liên tục hai ngày.” Thất Thất nói, “Vẫn nằm trên hot search đó.”
“Hot search?” Lê Vụ thức khuya đến mức hơi cảm cúm, giọng mũi rất nặng.
Thất Thất nhìn cô: “Cậu sửa tranh chuyên tâm đến mức ngay cả Trình Thanh Giác cũng không xem nữa à?”
Lê Vụ vừa xoa mũi vừa lấy điện thoại ra, nhỏ giọng: “Cũng không phải…”
Gặp người thật rồi, xem tin tức của anh trên mạng, luôn cảm thấy khoảng cách rất xa.
Đặc biệt là từ khi anh rời khỏi nhà cô, hai người không liên lạc, cô lại cảm thấy thời gian anh ở nhà cô như một giấc mơ. Khi lại thấy anh qua màn hình, cô luôn cảm thấy rất buồn.
Nhưng cô còn phải làm việc, không thể cứ mãi chìm đắm trong cảm xúc này, nên cô mới dứt khoát chặn thông tin về anh, không xem nữa.
Chưa đến giờ làm việc chính thức, vẫn có thể lướt điện thoại. Thấy Lê Vụ cầm điện thoại, Thất Thất cũng lấy điện thoại của mình ra xem tin tức.
Tên Trình Thanh Giác vẫn còn nằm trên hot search, nhưng sau tên đã có một chữ “hot”, vừa nãy lướt tin tức trên đường thì chưa có, Thất Thất tò mò nhấn vào.
Vài giây sau—
Thất Thất: “Lê Vụ, cậu mau xem điện thoại đi, Trình Thanh Giác bị thương rồi!!”
Nói xong, Thất Thất không nghe thấy tiếng Lê Vụ. Cô ấy mặt sang nhìn, thấy cô đang cầm điện thoại, ngón cái liên tục lướt xuống, mặt đã tái nhợt.
“A Vụ.” Thất Thất lo lắng đặt điện thoại xuống, lay lay cánh tay cô.
Lê Vụ đã không còn nghe thấy tiếng Thất Thất nói, trong mắt cô chỉ toàn là những bức ảnh máu me vừa lướt qua.
Sự việc mới xảy ra vài phút trước, ảnh cũng là do nhân viên bên ngoài hiện trường tung ra, bên Vũ Dữ và ban tổ chức concert đều chưa kịp có bất kỳ động thái xử lý truyền thông nào.
Fan của Trình Thanh Giác quá đông, khi bức ảnh được tung ra, gần như ngay lập tức hot search đã vọt lên vị trí số một. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cộng đồng fan trên các nền tảng đã chửi rủa tất cả các nhà tổ chức tham gia đến mức tơi bời khói lửa.
[Rốt cuộc là anti-fan khốn nạn nhà ai vậy!!!!!!!!! Giả làm nhân viên trà trộn vào móc các bộ phận của thang nâng ra???????? Cha nó, báo cảnh sát đi Vũ Dữ!! Mẹ kiếp, báo cảnh sát đi!!!!!!!!]
[Có phải ngã từ thang điện nâng xuống không? Có phải thang điện nâng không??? Tôi thấy ảnh động cao hơn hai mét.]
[Anti-fan trên toàn thế giới chết hết đi, đồ ngu xuẩn, báo cảnh sát bắt nó đi, tội cố ý gây thương tích đó, phải bỏ tù!!!!!!!!!]
[Tôi khóc chết mất thôi, có phải đã đến bệnh viện rồi không, mép sân khấu, chỗ ngã xuống toàn máu. Tôi khóc từ lúc nãy thấy tin đến giờ, có ai phản hồi một chút được không?]
[Vũ Dữ chết đi, Vũ Dữ không có ba!!! Rốt cuộc phải xảy ra bao nhiêu lần chuyện này mới chịu coi trọng??? Trước là sự cố ngoài ý muốn, bây giờ là anti-fan, ban lãnh đạo cấp cao của Vũ Dữ chết hết rồi sao???? Công ty có thể phát triển đến bây giờ mà không biết Trình Thanh Giác là ba của các người sao???]
…
Bộ phận bảo hộ của thang nâng bị lỏng lẻo, khiến Trình Thanh Giác trượt chân ngã từ thang điện nâng xuống trong buổi tổng duyệt sáng nay.
Không ai biết tình hình cụ thể tại hiện trường, chỉ có một bức ảnh mờ ảo bị rò rỉ, thậm chí bức ảnh đó cũng bị xóa đi chỉ sau vài phút. Fan của Trình Thanh Giác nổi tiếng khắp các trang chủ của các nền tảng, bài đăng đầu tiên trên Weibo chính thức của Vũ Dữ bị chửi rủa hơn một triệu lượt.
Cả buổi sáng Lê Vụ đều thất thần, dù nhắn tin cho Trình Thanh Giác hay Trương Dương cũng đều không có ai trả lời.
Cô thậm chí còn do dự không biết có nên nhắn tin hỏi Hoàng Minh hay không. Cô thực sự rất lo lắng, thậm chí khi nhìn lại bức ảnh đã lưu, tay cô cũng run lên.
Bức ảnh quá mờ, không thể nhìn rõ cụ thể đã ngã vào đâu, chỉ thấy mép sân khấu đúng là toàn máu.
Từ những cuộc tranh cãi không ngừng của fan, có thể đoán được nguyên nhân xảy ra vụ việc là do bộ phận bảo hộ của thang nâng bị lỏng lẻo, khiến thang nâng bị kẹt khi lên đến một độ cao nhất định, đồng thời khiến Trình Thanh Giác bị hụt chân và ngã xuống từ đó.
Mãi đến khi tan làm vào buổi tối, bước ra khỏi công ty Văn Mai, cuối cùng Lê Vụ cũng nhận được cuộc gọi của Trương Dương.
“Lê Vụ?”
Tim Lê Vụ chợt thắt lại. Cô tách khỏi đám đông, cầm chặt điện thoại bước nhanh sang một bên, giọng nói gấp gáp: “Trương Dương, rốt cuộc xảy chuyện gì vậy?”
“Xin lỗi, nếu không tiện thì không cần nói, nhưng có thể tiết lộ anh ấy có an toàn không được không?” Giọng Lê Vụ nghẹn lại, thậm chí mang theo sự run rẩy rất dễ nhận thấy, “Tôi thấy là thang nâng cao hơn hai mét…”
“Không sao, chỉ là vết thương ngoài da, gãy xương cẳng chân và phải khâu thôi.”
“Khâu mấy mũi?”
“Có hai chỗ, chỗ nhiều nhất khâu mười ba mũi. Mép sân khấu có vùng đệm bảo vệ, anh Thanh Giác ngã xuống vùng đệm trước.”
Người Lê Vụ cứng đờ, vẫn không dám nghĩ mười ba mũi cụ thể được khâu ở chỗ nào.
Trương Dương mở lời với giọng điệu ngại ngùng: “Tôi gọi cho cô là muốn hỏi hai ngày này cô có tiện qua đây không?”
“Hả?”
“Hạt Cà Phê đang ở tiệm thú cưng gửi nuôi trước đó, cô có thể mang nó đến cùng không?”
Lê Vụ hít một hơi, hiểu ra: “Là muốn Hạt Cà Phê đến bầu bạn với anh ấy phải không?”
“Ừm, cũng không hoàn toàn.” Trương Dương khựng lại, “Ý của anh Thanh Giác là muốn cô cũng đến cùng.”