Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 32

Khi Lê Vụ đến, Trình Thanh Giác vẫn chưa tỉnh.

Cô xin nghỉ hai ngày, cộng thêm cuối tuần tổng cộng là bốn ngày. Vì không tiện tiện để Vượng Tài ở nhà một mình nên cô dứt khoát mang cả nó theo luôn.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi xách hai balo đựng mèo bước vào phòng bệnh, tim cô vẫn thắt lại, mũi không kìm được mà cay xè.

Người trên giường bệnh mặc bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng. Không rõ có phải do ánh sáng hay không, nhưng mặt anh rất tái, anh nhắm mắt nằm thẳng, yên tĩnh đến mức gần như không thở.

Trương Dương nhận lấy túi của Lê Vụ, cẩn thận đặt xuống giúp cô: “Cô ngồi một lát nhé? Anh Thanh Giác vừa mới ngủ.”

Lê Vụ muốn hỏi Trương Dương liệu Trình Thanh Giác có bị thương ở chỗ nào khác không, nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh. Cô suy nghĩ một chút rồi không lên tiếng, chỉ gật đầu, ngồi xuống ghế sofa mà Trương Dương đã bảo.

Cửa phòng bệnh đóng lại, Lê Vụ nghe thấy tiếng ngoài hành lang, là tiếng của Hoàng Minh và lãnh đạo của Vũ Dữ, dường như họ đang tranh cãi vì chuyện của Trình Thanh Giác.

Hoàng Minh: “Toàn bộ công việc trong tháng tư đều phải hủy bỏ hết. Cậu ta như thế này, căn bản không thể tham gia các hoạt động đó.”

“Không được, không hủy hết được. Có vài hoạt động của các đối tác thương hiệu bắt buộc phải đi, chúng ta đã ký hợp đồng rồi, nếu không sẽ phải bồi thường.” Người trả lời là một người đàn ông trung niên, chắc là quản lý của Vũ Dữ.

Hoàng Minh: “Bồi thì bồi, chúng ta không đền nổi à??? Đến giờ vẫn chưa bắt được anti-fan, cảnh sát không thể can thiệp. Nếu tham gia hoạt động trực tiếp lại xảy ra vấn đề thì sao???”

“Sẽ không xảy ra vấn đề nữa, an ninh sẽ được tăng cường.”

“Tôi không đồng ý, trước khi tìm ra những người đó là ai, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý cho cậu ấy tham gia bất kỳ hoạt động trực tiếp nào nữa!”

“Hoàng Minh!”

“Làm sao! Trình Thanh Giác là người do tôi dẫn dắt, hợp đồng của cậu ta nằm trong tay tôi, tôi nói không đồng ý là không đồng ý.” Hoàng Minh dừng lại một chút, lại muốn lớn tiếng, “Ông không phải không biết trước đây…”

Sau đó là tiếng y tá đến nhắc nhở, cuộc đối thoại cuối cùng cũng nhỏ dần.

Lê Vụ nơm nớp lo sợ nhìn về phía giường, phát hiện giữa tiếng tranh cãi như vậy, Trình Thanh Giác vẫn chưa tỉnh. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhìn từ mặt anh xuống chân anh.

Biện pháp giảm xóc ở mép sân khấu quả thực rất tốt, vì vậy thực ra vết thương không quá nghiêm trọng, nhìn thì đáng sợ, nhưng thật ra đều là những vết thương ngoài da.

Vài phút sau, cô cuối cùng cũng xác định được, trái tim nặng trĩu nhẹ đi một chút. Cô tựa lưng vào ghế, cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn của Thất Thất.

Lê Vụ: [Mình đến nơi rồi.]

Thất Thất: [Sao rồi?]

Lê Vụ: [Chỉ bị thương ở chân thôi, không nghiêm trọng.]

Lê Vụ: [Suỵt, đừng nói ra ngoài, mình sợ không được nói.]

Thất Thất: [Ừm ừm, mình biết.]

Thất Thất: [Vậy mấy ngày nay cậu đều ở đó à?]

Lê Vụ ngẩng đầu nhìn một cái.

Lê Vụ: [Chắc là vậy.]

Thất Thất: [Trình Thanh Giác bị thương, rốt cuộc tại sao lại gọi cậu đến?]

Lê Vụ: [Không biết.]

Lê Vụ suy nghĩ một chút: [… Có lẽ muốn mình nấu cơm cho anh ấy?]

Cô mơ hồ nghe Trương Dương nhắc đến việc Trình Thanh Giác có một số vấn đề về sức khỏe. Hoàng Minh đã mời vài chuyên gia dinh dưỡng cho anh, nhưng vẫn không thể thay đổi thói quen ăn uống không điều độ của anh. Tuy nhiên có vẻ anh rất thích đồ ăn cô nấu.

Lê Vụ: [Đồ ăn mình nấu rất hợp khẩu vị anh ấy.]

Thất Thất: [Thảo nào thà tốn hai nghìn rưỡi một ngày cũng phải đến nhà cậu.]

Thất Thất: [Mình mà có tay nghề như cậu chắc cũng phát tài rồi.]

Lê Vụ sờ sờ đầu: [Có lẽ vậy…]

Lê Vụ: [Nhưng bây giờ mình vẫn mong anh ấy mau khỏe lại.]

Thất Thất: [Biết rồi, biết rồi, mình mà nằm trên giường bệnh chắc cũng nghĩ thế thôi.]

Lê Vụ: [Ừm, ừm.]

Kết thúc cuộc trò chuyện với Thất Thất, cô đặt điện thoại xuống. Mười phút sau, người trên giường cuối cùng cũng tỉnh lại.

Mí mắt người đàn ông khẽ động, anh mở mắt ra. Song dường như không chịu nổi ánh sáng chói chang của đèn trần, anh đưa tay che mắt, nheo lại.

“Meo~” Hạt Cà Phê nhảy từ ghế sofa xuống, bước hai bước về phía giường. Chắc nó cũng biết chủ của mình bị thương, nó dừng lại cách giường hai mét, không tiến thêm nữa mà kêu lên một tiếng: “Meo~”

Trình Thanh Giác cuối cùng cũng nghe thấy tiếng động, anh cúi đầu nhìn một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía ghế sofa. Lê Vụ bắt gặp ánh mắt anh, cổ họng cô lại khàn đi và thắt lại.

“Cô đến rồi à?” Anh chống tay ngồi dậy.

Vết thương ở chân anh khá nặng, Lê Vụ nhìn động tác của anh, luôn cảm thấy như vậy sẽ làm rách vết thương. Cô vội vàng đứng dậy, bước hai bước về phía trước: “Trương Dương bảo tôi mang Hạt Cà Phê đến.”

Trình Thanh Giác tựa vào đầu giường, “Ừm” một tiếng.

Một lát sau, Lê Vụ hỏi: “Anh không sao chứ?”

“Cô nói chỗ nào?” Người đàn ông liếc nhìn bắp chân trái bị băng bó của mình, im lặng một chút, không để tâm: “Vẫn ổn.”

Lê Vụ nhớ lại lời Hoàng Minh vừa nói “chuyện trước đây”, cô không rõ trước đây Trình Thanh Giác có bị thương không, chỉ cảm thấy vẻ mặt anh lúc này quá bình tĩnh.

Anh không hề tỏ ra tức giận vì bị anti-fan làm hại, thậm chí không có vẻ gì là đau đớn vì gãy xương.

Vẻ mặt anh rất bình thản, cứ như thể người vừa trải qua cảnh máu me sáng nay không phải là anh.

Lê Vụ bỗng thấy lòng mình nhói lên, cô cảm nhận được sự uể oải, mất hết hứng thú với mọi thứ ẩn sau vẻ bình thản đó của anh.

“Trình Thanh Giác?” Lần đầu cô gọi tên anh như vậy.

Người trên giường liếc mắt nhìn sang.

“Nếu anh đau…” Cô gãi tóc, hơi ngượng, “Anh có thể nói chuyện với tôi.”

Lê Vụ: “Trước đây khi bạn tôi bị bệnh, tôi vào viện thăm, cậu ấy luôn nói chuyện với tôi, như vậy có thể phân tán sự đau đớn.”

“Bạn nào?” Người đàn ông hỏi.

“Thất Thất.” Thấy anh có vẻ muốn nói chuyện, Lê Vụ cố gắng nói với giọng vui vẻ, “Là đồng nghiệp ở tạp chí của tôi, hai bọn tôi chơi rất thân với nhau. Cậu ấy phẫu thuật xong, tôi ở lại chăm sóc mấy ngày.”

Trình Thanh Giác nhìn cô hồi lâu: “Ừm.”

“Vậy cô lại đây?” Anh đột nhiên hỏi.

Lê Vụ: “Hả?”

Anh chỉ vào chiếc ghế cạnh giường: “Không phải muốn nói chuyện với tôi à? Đứng xa quá, tôi không nghe thấy.”

Lê Vụ nhận ra giọng mình thực sự quá nhỏ. Cô nhìn chiếc ghế, bước tới ngồi xuống. Cô thực sự bó tay, cứ đến gần Trình Thanh Giác là cô lại bắt đầu căng thẳng. Cô cúi đầu mân mê tay, không dám ngẩng lên nhìn anh.

Trình Thanh Giác: “Cô muốn nói gì?”

Lê Vụ ngẩng đầu: “Hả?”

Người đàn ông nhìn vào mắt cô, dừng lại một chút, nhắc nhở: “Cô và người bạn phẫu thuật đó đã nói gì với nhau?”

Lê Vụ phản ứng lại: “Thì… trò chuyện linh tinh thôi, chuyện công ty, chuyện gia đình, tin tức giải trí.”

“Vậy thì tin tức giải trí đi.” Trình Thanh Giác chọn đại một chủ đề.

Lê Vụ nắm chặt ngón tay, thở dài trong lòng, rất muốn muốn tự đánh mình. Rõ ràng là cô gợi chuyện, nhưng vì căng thẳng mà người không tự nhiên lại là cô.

Cô bình tĩnh hai giây, hít thở sâu một cách tự nhiên, ngẩng đầu hỏi: “Anh muốn nói về khía cạnh nào của tin tức giải trí?”

Lê Vụ cảm thấy ánh mắt của Trình Thanh Giác rất quyến rũ. Anh cứ nhìn cô chằm chằm, cô không biết phải nói gì… Haizz, chỉ phớt lờ ánh mắt anh thôi, cô đã tốn rất nhiều sức lực rồi.

“Gì cũng được.” Người trên giường bệnh ra vẻ suy nghĩ, “Nói về ca sĩ cô thích nhé?”

“………” Ca sĩ cô thích chính là anh.

Có lẽ vì cô im lặng quá lâu, Trình Thanh Giác liếc nhìn cô một cái, tinh tế chuyển chủ đề: “Nếu không tiện, chúng ta nói chuyện về lĩnh vực khác cũng được.”

Lê Vụ thở dài, cúi đầu tránh ánh mắt anh. Anh có biết mắt anh đẹp lắm không hả?

“Cũng không cần đổi chủ đề… cứ nói về ca sĩ đi.” Cô nói.

“Ừm.” Người đàn ông dường như cũng không quá hứng thú với chủ đề này, chỉ tùy tiện nhắc đến thôi.

Lê Vụ: “Trong số các ca sĩ Hồng Kông và Đài Loan, tôi thích Vương Kỳ nhất. Thật ra tôi cũng không nghiên cứu nhiều về mảng này, chủ yếu là tôi thích chất giọng của cô ấy, thấy rất trong trẻo. Lúc tôi vẽ tranh, tôi hay nghe bài ‘Truyền Thuyết Nhân Gian’ của cô ấy… Còn ở Đại lục, mấy năm gần đây nổi tiếng nhất là anh… Anh sáng tác nhạc, sáng tác lời đều hay… Ừm, giọng hát cũng tốt…”

Cửa phòng bị đẩy từ bên ngoài vào, Hoàng Minh bước vào. Lê Vụ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng im miệng, cuối cùng cũng không cần vắt óc nghĩ lời khen trước mặt chính chủ nữa. Trình độ của cô còn quá non, thực sự không này nên nói chuyện này với Trình Thanh Giác thế nào trong tình cảnh này.

Hoàng Minh nhíu chặt mày, có lẽ vì cuộc tranh cãi với lãnh đại của Vũ Dữ không đạt được kết quả như mong muốn.

Anh ấy liếc mắt thấy Lê Vụ đang ngồi cạnh giường. Vì quá căng thẳng khi ở gần Trình Thanh Giác nên Lê Vụ ngồi cách giường một khoảng, bên chân cô là Hạt Cà Phê đang nằm.

Hoàng Minh gật đầu chào cô, rồi nhìn sang Trình Thanh Giác, tức giận nói, như thể dọa dẫm: “Gãy xương phải trăm ngày mới lành, cậu cứ ở bệnh viện nửa tháng cho anh.”

Trình Thanh Giác nhắm mắt, “Ừ” một tiếng.

“Công việc gần nửa tháng anh hủy hết cho cậu rồi, trừ hai hoạt động quảng bá thương hiệu phải đền hợp đồng ra, còn lại không sao cả.”

“Ừm.”

Hoàng Minh: “Với lại từ ngày mai trở đi, chuyên gia dinh dưỡng sẽ đến đưa cơm ba bữa một ngày, cậu đừng hòng trốn bữa nào…”

“Không muốn ăn.” Người đàn ông tựa vào đầu giường cắt ngang lời anh ấy, “Không ngon.”

Hoàng Minh chống nạnh: “Cậu muốn chọc anh tức chết phải không? Đó là vấn đề ngon hay không ngon à? Anh bảo cậu dưỡng bệnh, cậu bớt kén ăn cho anh, không ăn cũng phải ăn. Anh bảo Trương Dương nhét vào miệng cậu đó, cậu có tin không??”

Hoàng Minh miệng lưỡi sắc bén nhưng lòng dạ lại mềm mỏng. Lời nói của anh ấy khá khó nghe, Lê Vụ nhìn gương mặt trắng bệch của Trình Thanh Giác, thấy hơi xót xa. Cô không kìm được, giơ tay lên: “Hay là để tôi nấu đi… Dù sao tôi cũng đã xin nghỉ phép ở tạp chí rồi, mấy ngày này đều ở đây.”

Hoàng Minh: “Không cần đâu, cứ kệ cậu ta. Cô đi rồi ai nấu cho cậu ta nữa? Đừng nuông chiều cái bệnh thiếu gia của cậu ta.”

Lê Vụ lại nhìn Trình Thanh Giác, thực sự rất xót xa, cô trầm ngâm hai giây: “Bản vẽ số tháng tư tôi đã nộp rồi. Kỳ nghỉ phép năm nay tôi vẫn chưa nghỉ, có thể nghỉ thêm năm ngày, cộng thêm cuối tuần…”

Cô tính toán kỹ lưỡng: “Thêm mấy ngày này nữa, có thể ở lại khoảng mười ngày. Trước đây các anh đã cho tôi rất nhiều tiền, cứ coi như tôi trả ơn các anh.”

Cộng lại từ đầu đến cuối, Trình Thanh Giác đã cho cô mấy vạn tệ, đủ để cô chi tiêu sinh hoạt một năm, cô không thể vô lương tâm được.

Hoàng Minh vẫn chưa nói gì. Người vừa nãy còn nửa sống nửa chết, nói thêm một chữ dường như cũng muốn lấy mạng anh lại nhẹ nhàng mở miệng: “Tôi đồng ý.”

Bình Luận (0)
Comment