Trương Dương đã thuê giúp Lê Vụ một phòng khách sạn gần bệnh viện.
Khoảng hơn mười giờ, cậu ấy cầm thẻ phòng bước từ bên ngoài vào: “Lê Vụ.”
Người đang ngồi cạnh giường không ngẩng đầu lên, mà Trình Thanh Giác ngẩng lên trước. Anh sực tỉnh, nhíu mày hỏi: “Giờ đi à à?”
Trương Dương không hiểu ý, gật đầu: “Đặt xong phòng rồi, ở ngay bên cạnh đây. Giờ cô dọn đồ chuyển qua đó đi.”
Nghe Trương Dương nói vậy, Lê Vụ đứng dậy, quay người đi về phía ghế sofa: “Vậy tôi mang Hạt Cà Phê và Vượng Tài đi cùng nhé?”
Mèo không thể ở bệnh viện lâu. Sở dĩ có thể vào trong thời gian ngắn là vì bệnh viện đã cho phép trước.
Trình Thanh Giác tựa lưng vào đầu giường, ánh mắt lướt qua balo đựng mèo trong tay phải Lê Vụ, rồi lại nhìn cô. Anh gấp cuốn tạp chí đang cầm, đặt lên đầu giường.
Lê Vụ vừa đi được hai bước, nhận thấy hành động của anh, cô quay đầu nhìn lại: “Anh không đọc nữa à?”
“Ừm.” Giọng anh khàn và trầm lắng, “Không có gì thú vị.”
Nhiệm vụ mà Hoàng Minh giao, Trương Dương rất tích cực. Cậu ấy nhanh chóng bước tới, xách túi hành lý trên ghế sofa giúp Lê Vụ, chuẩn bị đưa cô đi.
Lê Vụ và Trình Thanh Giác nhìn nhau hai giây. Không hiểu sao đột nhiên cô lại cảm thấy để anh một mình trong phòng bệnh thật đáng thương.
“Trương Dương…” Lê Vụ đang xách balo đựng mèo, tay khẽ rụt lại. Cô muốn mở lời hỏi liệu có thể ở lại bầu bạn với Trình Thanh Giác thêm một chút không, nhưng lại thấy không tiện.
Cô còn chưa kịp nghĩ ra lời lẽ phù hợp, cánh cửa phòng lại bị đẩy ra, Hoàng Minh bước từ bên ngoài vào.
Thấy Lê Vụ vẫn đứng trong phòng bệnh, anh ấy rõ ràng hơi sững sờ: “Cô vẫn chưa đi à?”
Giữa người nổi tiếng và người bình thường vẫn có một khoảng cách nhất định. Gặp Hoàng Minh, Lê Vụ vô thức sợ hãi. Cô nghĩ mình ở đây có lẽ cũng làm ảnh hưởng đến việc Trình Thanh Giác nghỉ ngơi, nên nuốt lại những lời định nói, xách túi đi theo sau Trương Dương, nhỏ giọng: “Đang định đi ạ.”
Hoàng Minh chống nạnh, xoa đầu, giọng đầy nội lực: “Được, chú ý an toàn nhé, để Trương Dương đưa cô đi.”
Vì ông cố Trình Thanh Giác này mà Lê Vụ đã phải bận tâm nhiều lần, Hoàng Minh cảm thấy vô cùng có lỗi.
Lê Vụ đi theo Trương Dương ra ngoài. Cửa phòng lại đóng lại. Hoàng Minh ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh. Vừa ngồi xuống, anh ấy đã nghe thấy người vừa cầm lại cuốn tạp chí nói: “Thái độ của anh vừa rồi không tốt.”
“Cái gì?” Hoàng Minh đang vội vàng uống một ngụm nước, chưa kịp phản ứng. Anh ấy đặt cốc thủy tinh xuống đầu giường, nhìn Trình Thanh Giác: “Thái độ gì không tốt?”
Trình Thanh Giác nhìn lướt qua nội dung tạp chí, rồi lại bắt đầu nói ít như vàng với Hoàng Minh: “Với Lê Vụ.”
Hoàng Minh khó hiểu: “Anh thái độ không tốt với cô ấy chỗ nào??”
Trình Thanh Giác vẫn nói với giọng bình thản: “Quá dữ dằn, cô ấy sẽ sợ.”
Hoàng Minh day giữa trán, bị cuốn vào trong: “Cậu đợi một chút.”
Anh ấy trợn mắt nhìn sang: “Giờ cậu bảo vệ Lê Vụ như thế là có ý gì? Đừng có nói với tôi là cậu có ý đồ gì lệch lạc đấy…”
Trình Thanh Giác suy nghĩ một chút, rồi ngắt lời anh ấy: “Cô ấy còn phải nấu cơm cho em.”
Trình Thanh Giác gấp tạp chí lại, nhìn sang: “Đối xử tốt với cô ấy một chút.”
“Được rồi, được rồi.” Hoàng Minh giơ tay giả vờ ấn không khí, “Trước đây chiều con mèo cưng của cậu, giờ lại thêm Lê Vụ chuyên nấu cơm cho cậu.”
Ông cố này có quá nhiều tính nết kỳ lạ, Hoàng Minh thực sự lười để tâm đến anh: “Anh sẽ đưa thêm tiền cho Lê Vụ, chuyện này tạm gác lại… Toàn bộ các hoạt động trong tháng tư bị đảo lộn, anh đã sắp xếp lại cho cậu rồi. Mấy tên anti-fan gây rối vẫn chưa bị bắt, tháng này sẽ không có bất kỳ hoạt động trực tiếp nào nữa.”
Trình Thanh Giác nhíu mày: “Công ty đồng ý không?”
Hoàng Minh trợn mắt: “Không đồng ý thì sao? Anh là người quản lý cậu, cậu đừng bận tâm tới công ty. Dù sao thì tất cả các hoạt động trực tiếp cũng đều bị hủy bỏ. Chương trình âm nhạc còn hai tập cuối cần quay, anh cũng đã thương lượng với tổ sản xuất để lùi lại đến giữa tháng năm.”
Hoàng Minh: “Ngoài một buổi concert vào cuối tháng tư và việc về công ty thu âm bài hát của cậu, tháng tư không có bất kỳ hoạt động nào khác. Cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt cho anh!”
Mặc dù Hoàng Minh có tính cách nóng nảy, luôn quát tháo anh, nhưng mọi việc anh ấy làm đều xuất phát từ sự quan tâm đến anh. Trình Thanh Giác lật một trang tạp chí trong tay, khẽ “ừ” một tiếng.
Dặn dò xong, Hoàng Minh đứng dậy chuẩn bị đi. Vừa đứng lên, anh ấy lại nhớ ra: “Ngày mai cậu muốn ăn gì? Để anh nói với Lê Vụ một tiếng.”
Nói xong, anh ấy lại bắt đầu nói nhiều không ngừng nghỉ như lớp cha chú: “Cô gái nhà người ta có công việc đàng hoàng, ngày nào cũng chạy tới chạy lui nấu cơm cho cậu thì ra thể thống gì? Cậu có thể đừng làm quá như thế được không? Cứ như thể trả lương cho người ta, bắt người ta làm trợ lý riêng của cậu vậy.”
Nghe thấy câu nói này của anh ấy, người trên giường đặt tạp chí xuống, cụp mắt như đang suy nghĩ.
Hoàng Minh cúi đầu nhìn điện thoại, không để ý đến hành động của anh. Cuối cùng, anh ấy ngẩng đầu hỏi: “Nghĩ xong chưa? Anh chuẩn bị nói với Lê Vụ đây.”
“Chưa. Lát nữa em sẽ tự nói với cô ấy.” Trình Thanh Giác cầm điện thoại từ đầu giường lên.
Hoàng Minh lại nhìn anh một cái, thấy nói nhiều cũng vô ích, không lải nhải nữa mà quay người bước ra khỏi phòng bệnh.
*
Ê-kip của Trình Thanh Giác thực sự rất giàu có. Hoàng Minh lại đối xử với Trình Thanh Giác rất tốt, kéo theo đó cũng đối xử không tệ với đầu bếp nhỏ này, thuê cho cô hẳn một khách sạn năm sao.
Lê Vụ nằm sấp trên giường, nhắn tin cho Thất Thất.
Lê Vụ: [Mình đến nơi rồi.]
Lê Vụ: [Mấy ngày này mình không về nhà, ở đây nấu cơm cho Trình Thanh Giác.]
Thất Thất: [Excuse, ??]
Thất Thất: [Đầu bếp Lê?]
Thất Thất: [Cậu giống nàng tiên ốc quá vậy.]
Lê Vụ: [Cũng không hẳn là vậy…]
Lê Vụ: [Quản lý của anh ấy trả mình tiền, một ngày một ngàn.]
Thất Thất: [??????]
Thất Thất: [Hoạt động này còn không???]
Thất Thất: [Giờ mình đi đăng ký lớp đầu bếp Tân Đông Phương, bay đêm đến Thượng Hải luôn.]
Lê Vụ lật người, nằm ngửa trên giường, giơ điện thoại lên cao. Cô không tiếp tục câu chuyện với Thất Thất, mà suy nghĩ một chút, khẽ thở dài.
Lê Vụ: [Thất Thất, mình thấy anh ấy mệt mỏi quá.]
Thất Thất: [Dừng lại.]
Thất Thất: [Dù anh ấy là thần tượng của cậu, nhưng mình vẫn phải nói một câu: Xót xa đàn ông chính là khởi đầu của xui xẻo.]
Lê Vụ: […]
Mặc dù biết Thất Thất nói đúng, nhưng Lê Vụ vẫn không kìm được phản bác một câu: [Nhưng anh ấy không phải loại đàn ông đó.]
Thất Thất không muốn nói chuyện với kiểu đầu óc theo đuổi thần tượng như cô nữa, cô ấy chuyển sang chủ đề khác.
Thất Thất: [Một ngày một ngàn thật sự rất nhiều, đãi ngộ tốt hơn tạp chí nhiều.]
Thất Thất: [Nếu cậu có thể nấu cơm cho Trình Thanh Giác mãi, tiện thể phát triển làm họa sĩ thì tốt quá.]
Lê Vụ: [Ừm ừm?]
Thất Thất: [Không phải cậu muốn làm họa sĩ tự do, nhưng sợ nghỉ việc ở tạp chí thì không có tiền ăn à?]
Thất Thất: [Nhưng nếu nấu cơm cho Trình Thanh Giác mà kiếm được tiền, thì việc làm họa sĩ tự do ban đầu thu nhập thấp cũng chẳng thành vấn đề nữa.]
Thất Thất: [Haizz, mà thôi, mình chỉ nghĩ linh tinh thôi.]
Thất Thất: [Chủ yếu là giờ tạp chí làm ăn không tốt, lại còn bóc lột người quá, mình nhìn cậu thức đêm mà xót cả ruột.]
Lê Vụ vẽ rất có hồn, nếu không thì hai năm trước khi vẽ fan art trên mạng đã không nổi tiếng. Thất Thất thật lòng cảm thấy việc làm ở tạp chí đang mài mòn tài năng của cô.
Lê Vụ: [Để sau đi, anh ấy cũng không thể cần mình mãi được.]
Lê Vụ: [Mấy ngày nay chỉ là vì anh ấy bị thương nên ăn uống không ngon thôi.]
Thất Thất: [Ừm, cũng đúng, mình chỉ nghĩ vậy thôi.]
Kết thúc cuộc trò chuyện với Thất Thất, một tin nhắn mới hiện lên ở góc trên bên trái. Cô thoát khỏi khung chat, phát hiện đó là tin nhắn của Trình Thanh Giác.
CQJ.: [Đến rồi à?]
Lê Vụ: [Ừm ừm!]
Để biểu đạt rõ hơn, cô quay người chụp một bức ảnh khung cảnh ngoài cửa sổ rồi gửi đi.
Lê Vụ: [*Ảnh]
Lê Vụ: [Khách sạn đối diện bệnh viện.]
Lê Vụ: [Có thể nhìn thấy tòa nhà nội trú của bệnh viện thông qua cửa sổ sát đất!]
CQJ.: [Ừm.]
Lê Vụ nhìn một chữ đơn trên màn hình, lại nghĩ đến hình ảnh Trình Thanh Giác nằm một mình trong phòng bệnh khi cô rời đi, lòng cô chợt mềm như nước.
Lê Vụ: [Giờ anh ở một mình trong phòng à?]
Trình Thanh Giác nhíu mày, nhìn Trương Dương đang ngồi trên sofa không xa bầu bạn với mình.
“Trương Dương.” Anh cất tiếng gọi.
Trương Dương đang lướt tin tức, nghe thấy thì ngẩng đầu, ngồi thẳng lưng: “Sao thế anh?”
Trình Thanh Giác cầm điện thoại: “Cậu có mệt không?”
Trương Dương khó hiểu, vội vàng lắc đầu: “Ở đây bầu bạn với anh là trách nhiệm không thể chối từ của em.”
“Mệt thì cậu có thể về ngủ.”
“Không mệt, không mệt đâu anh.”
“Ừm, anh muốn uống Coca, cậu có thể tới siêu thị gần đây mua cho anh một lon được không?”
Trương Dương khó xử: “Anh à, tình trạng của anh bây giờ không thích hợp uống Coca đâu…”
“Vậy thì mua nước, anh muốn uống nước soda.”
“Được ạ.” Trương Dương đứng dậy khỏi sofa, khi ra khỏi phòng bệnh, cậu ấy cứ đi một bước lại ngoảnh đầu ba lần, “Có chuyện gì anh nhất định phải gọi cho em, em sẽ về ngay.”
Cửa phòng bệnh đóng lại, Trình Thanh Giác cầm điện thoại lại.
CQJ.: [Vừa nãy không để ý điện thoại.]
CQJ.: [Trương Dương vừa ra ngoài.]
CQJ.: [Hoàng Minh cũng đi rồi.]
Đọc hai câu này, lòng Lê Vụ càng khó chịu hơn. Quả nhiên hai người đàn ông chuẩn men đó không hề tinh tế về cảm xúc, họ đều bỏ anh đi, không ở lại bầu bạn sao… Hạt Cà Phê cũng không có ở đấy.
Lê Vụ: [Vậy anh có chán không?]
Lê Vụ: [Tôi nói chuyện với anh nhé, dù sao giờ tôi cũng chưa ngủ.]
Sau một lúc, đối diện phản hồi.
CQJ.: [Nói chuyện thế nào?]
CQJ.: [Gọi điện thoại hay gọi video?]
À…? Ý cô ban đầu là nhắn tin.
Nhưng nghĩ đến Trình Thanh Giác bây giờ đang ở một mình trong phòng bệnh, không ai bên cạnh, lại còn bị thương, gọi video tốt hơn gọi điện, còn có thể cho anh nhìn thấy Hạt Cà Phê nữa.
Lê Vụ hạ quyết tâm: [Video nhé, anh có phiền không?]
Vài giây sau.
CQJ.: [Không phiền.]
Lê Vụ: [Vậy anh đợi tôi một chút.]
Lê Vụ: [Tôi đi vệ sinh cá nhân, rồi cùng Vượng Tài và Hạt Cà Phê gọi video cho anh.]
CQJ.: [Ừm.]
Năm phút sau, cuối cùng Lê Vụ cũng đã chuẩn bị xong, cô ôm hai bé mèo ngồi xuống sofa. Video được kết nối, cô nhìn thấy người đàn ông đối diện. Trình Thanh Giác da vốn trắng, bị thương lại càng không có huyết sắc, vì vậy hiện tại cả người anh trông còn lạnh lùng hơn bình thường.
Camera hướng về phía anh, phía sau là bức tường trắng tinh. Tim Lê Vụ bị bóp chặt, thấy rất khó chịu.
“Anh còn khó chịu không?” Cô cẩn thận hỏi.
Trình Thanh Giác liếc mắt, giọng điệu và vẻ mặt đều bình thản: “Hơi đau.”
“Ừm, chắc chắn là đau rồi, tôi biết mà.” Cô đã nói là sẽ nói chuyện để bầu bạn với Trình Thanh Giác, nhưng lại không biết phải nói gì, “Vậy khi nào anh ngủ? Có phải nên nghỉ ngơi nhiều hơn không?”
Người đàn ông ngước mắt, nhìn đồng hồ treo tường trong phòng bệnh: “Tôi vẫn chưa buồn ngủ.”
Lê Vụ ôm gối, vắt óc tìm chủ đề: “Ngày mai anh muốn ăn gì? Quản lý của anh nói chỗ của chuyên gia dinh dưỡng sẽ nhường lại cho tôi dùng, nguyên liệu và gia vị đều rất đầy đủ. Anh muốn ăn gì tôi cũng làm cho anh.”
“Ừm, không cần quá cầu kì đâu, đơn giản thôi.”
“Không sao, không cầu kì, Lê Vụ nghiêm túc, “Anh phải dưỡng bệnh cho tốt nhé, fan của anh vẫn đang đợi anh mà.”
Trình Thanh Giác khẽ nâng mí mắt, nhìn cô hai giây: “Thật sao?”
Để an ủi anh, Lê Vụ gật đầu lia lịa: “Thật mà, thật mà.”
Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Trương Dương đi siêu thị xong đã trở về.
“Anh, em mua nước soda anh muốn rồi. Em muốn nước nguội…” Trương Dương bước tới gần, nhìn thấy Trình Thanh Giác đang gọi video. Cậu ấy hạ giọng: “Anh, anh đang gọi video à?”
Người trên giường ngẩng đầu nhìn sang. Lê Vụ nghe thấy tiếng, nhỏ giọng: “Trương Dương về rồi sao? Vậy có cần để Trương Dương bầu bạn tiếp với anh không? Tôi sợ anh cầm điện thoại gọi video sẽ mệt…”
Người đàn ông cụp mắt lại: “Chắc không được đâu. Cậu ta vừa nói cậu ta còn phải tới siêu thị một chuyến nữa. Vừa rồi cậu ta chỉ mua đồ uống cho tôi, quên mua đồ cho cậu ta rồi”