Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 34

Trương Dương chỉ vào mũi mình, vẻ mặt kinh ngạc. Trình Thanh Giác liếc nhìn cậu ấy thêm một cái nữa, sau đó vẫn không có biểu cảm gì, cúi đầu tiếp tục nói chuyện với Lê Vụ.

Trương Dương: ???

Hai phút sau, cậu ấy im lặng lùi ra ngoài. Vừa ra khỏi đó không lâu, Hoàng Minh gọi điện tới hỏi thăm tình hình của Trình Thanh Giác.

Hoàng Minh: “Sao giọng cậu có tiếng vọng thế? Cậu không ở trong phòng bệnh à?”

Trương Dương nhìn bức tường trắng toát ở hành lang: “Không… em ở bên ngoài ạ.”

“Cậu không ở trong phòng bệnh mà chạy ra hành lang làm gì?” Hoàng Minh quát lên, “Anh bảo cậu ở đó chăm sóc, cậu không biết chăm sóc là gì hả?”

Trương Dương há miệng, khó mà biện minh: “Anh Thanh Giác đang gọi điện thoại cho Lê Vụ.”

Hoàng Minh nhớ lại lúc đi, Trình Thanh Giác nói sẽ tự liên hệ với Lê Vụ: “Ồ, vậy mà cậu cũng phải ra ngoài sao?”

Trương Dương lại há miệng, muốn nói có gì đó không ổn, nhưng lại không nói ra được cụ thể chỗ nào không ổn. Rõ ràng nội dung cuộc trò chuyện của Trình Thanh Giác với Lê Vụ rất bình thường, biểu cảm khi nói chuyện cũng bình thường.

Nhưng không hiểu sao cậu ấy cứ cảm thấy vẻ lạnh lùng, đẹp trai của anh mình rất quyến rũ.

Hoặc cũng có thể là bộ lọc của cậu ấy quá dày, cảm thấy Trình Thanh Giác chính là ngôi sao nam đẹp trai nhất làng giải trí.

Nghĩ một lát, cậu ấy lẩm bẩm: “Lát nữa em sẽ vào.”

Trương Dương vẫn ở ngoài. Trình Thanh Giác và Lê Vụ không trò chuyện quá nhiều, chỉ nói thêm vài câu rồi kết thúc cuộc gọi video.

Trương Dương đứng ngoài cửa, thông qua khe cửa, nghe thấy tiếng động bên trong biến mất, cậu ấy nắm tay nắm cửa, đẩy nhẹ một cái, thò đầu vào trước rồi chen người vào sau.

“Anh à, em vào được chưa?” Cậu ấy thập thò, rõ ràng biết Trình Thanh Giác và Lê Vụ chỉ nói về thực đơn ngày mai, nhưng không hiểu sao cậu ấy lại hỏi như vậy.

“Ừm.” Trình Thanh Giác đặt điện thoại xuống.

Tình trạng lo âu của anh thực sự rất nghiêm trọng, lúc tốt lúc xấu.

Có lẽ vì chuyện hôm nay mà tâm trạng của anh không tốt, cần có người bầu bạn. Nói chuyện với Lê Vụ, lòng anh sẽ bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh đặt tay phải lên điện thoại, hơi lưu luyến cảm giác khi nãy nói chuyện, đáng lẽ vừa rồi nên hỏi cô có thể gọi video rồi ngủ như lần trước không. Đợi Trương Dương đi rồi, nếu còn sớm, anh sẽ hỏi lại.

Trương Dương bước vào, đóng cửa lại, nhìn chiếc giường phụ khác trong phòng bệnh: “Anh, sếp bảo tối nay em ngủ lại đây với anh.”

???

Trình Thanh Giác ngước mắt nhìn sang. Trương Dương không biết có phải là ảo giác của mình không, nhưng cậu ấy luôn cảm thấy ánh mắt lướt qua đó khá lạnh lẽo.

Cậu ấy rụt cổ lại, không hiểu gì, tiếp tục bước vào: “Sao thế anh? Anh không muốn em ở đây với anh à? Nhưng bên cạnh anh không thể không có người được, sếp bảo em nhất định phải ở lại đây.”

Vài giây sau, người trên giường bệnh buông điện thoại ra, nói với giọng bình thản: “Không sao.”

*

Khi Lê Vụ ở lại Thượng Hải đến ngày thứ ba, Thất Thất cũng vừa hay đến đó để liên hệ công việc.

Giải quyết xong việc vào ban ngày, khoảng hơn năm giờ Thất Thất liên lạc với Lê Vụ, rồi đến chỗ cô.

Lúc cô ấy đến, Lê Vụ vẫn đang ở khu bếp chuyên dụng của chuyên gia dinh dưỡng để chuẩn bị bữa ăn hôm nay cho Trình Thanh Giác.

Thất Thất gọi điện báo trước cho Lê Vụ, cô ấy đi thang máy lên.

Trong phòng khách có chuyên gia dinh dưỡng, Thất Thất bước vào, gật đầu chào hỏi trước, sau đó mới đi về phía phòng bếp.

Vừa kéo cửa ra, cô ấy đã ngửi thấy mùi canh sườn củ mài.

Cô ấy hít sâu một hơi, khoa trương khen ngợi: “Thơm quá!”

Lê Vụ đang múc canh ra ngoài, cô chạm nhẹ vào cánh tay Thất Thất, ý bảo cô ấy tránh ra một chút: “Đừng để bắn vào người, nóng lắm.”

Thất Thất vội vàng tránh sang một bên, mắt dán chặt vào bát của cô: “Thật sự thơm quá, Vụ Vụ ơi, mình muốn cưới cậu. Với tay nghề này của cậu, mình muốn chăm sóc cậu cả đời để cậu được ăn ngon uống sướng.”

Lê Vụ nhỏ giọng: “Đâu có khoa trương như cậu nói.”

Nhưng Thất Thất nói không sai, có lẽ bẩm sinh  cô ã có thiên phú về ẩm thực và hội họa.

Thực ra nhiều món cô chỉ làm theo công thức bình thường, nhưng cô lại nấu ngon hơn người khác một chút.

Thất Thất lùi lại hai bước, đứng ở cửa bếp, nhìn động tác đóng gói của cô: “Cậu có về tạp chí làm việc nữa không đấy?”

“Có chứ, sao cậu lại hỏi vậy?” Lê Vụ nghiêng đầu nhìn sang.

Thất Thất hất cằm, chỉ vào đủ thứ đồ trong bếp: “Nhìn cậu cứ như sắp đóng quân ở đây vậy.”

Ngoài nồi niêu xoong chảo và dụng cụ tiện lợi, chiếc kẹp đĩa vừa lấy từ nồi hấp ra cũng có hình hoạt hình, nhìn là biết Lê Vụ mua.

Thất Thất nghi ngờ nhìn cô: “Sao mình cứ thấy cậu muốn làm lâu dài vậy?”

Lê Vụ chột dạ: “Làm lâu dài gì chứ, Trình Thanh Giác cũng đâu cần mình mãi…”

“Không đúng, chắc chắn là cậu có chuyện gì, cậu đang nghĩ gì, mau nói mình nghe đi.”

Lê Vụ lùi sang trái một bước, thấy không thể tránh được nữa, cô đành thỏa hiệp thú nhận: “Mấy hôm trước không phải cậu lại hỏi mình về chuyện họa sĩ tự do sao? Mình quả thật không muốn từ bỏ, với lại trước đây Trình Thanh Giác đã cho mình mấy vạn tệ, cộng thêm lương của mình, mịn cũng tiết kiệm được một khoản tiền rồi. Vậy nên mình hơi muốn nghỉ việc…”

Thất Thất lặng lẽ nhìn cô, đợi cô nói xong.

Lê Vụ: “Trước đây mình quá cứng nhắc, cứ sợ bị cắt giảm nhân sự. Giờ nghĩ lại thì bị cắt giảm cũng chẳng có gì to tát. Nếu mình chi tiêu tiết kiệm một chút, số tiền tiết kiệm cũng đủ cho mình dùng một hoặc hai năm. Mình sẽ thử một năm, nếu không làm nên trò trống gì, mình sẽ tìm việc khác.”

“Công việc ở tạp chí thật sự mang lại hiệu quả kinh tế quá thấp.” Cô chớp mắt, cúi đầu nhìn canh, “Lương không cao, cũng không có không gian phát triển. Nếu không cố gắng, mình sẽ mãi là họa sĩ minh họa cấp dưới thức trắng đêm, kiếm vài nghìn tệ.”

Nghe xong, Thất Thất im lặng một lúc lâu.

Lê Vụ nhìn cô ấy, không tự tin lắm: “Cậu có thấy mình bốc đồng không? Dù sao đây cũng là công việc mà trước đây khó khăn lắm mình mới giữ được… Nhưng nửa tháng nay cứ tăng ca, khiến mình nhận ra sự kiên trì trước đây của mình dường như không có ý nghĩa…”

Thất Thất bước tới: “Mình không thấy cậu bốc đồng, mà mình thấy cậu rất dũng cảm.”

Thất Thất mỉm cười: “Bọn mình còn trẻ, hơn nữa mình thấy cậu rất có tài năng, vẽ những bức tranh phù hợp với thẩm mỹ của lãnh đạo ở tạp chí đúng là lãng phí tài năng.”

Được Thất Thất ủng hộ nhiệt tình như vậy, Lê Vụ thực sự không ngờ tới.

Thất Thất vỗ vai cô: “Cứ thử đi, như cậu nói đó, nếu thật sự không được thì quay lại làm việc. À, tiền tiết kiệm của cậu đủ không? Không đủ mình cho cậu mượn một ít.”

Lê Vụ cuối cùng cũng phản ứng lại, cười: “Cũng gần đủ rồi, ăn uống tiết kiệm một chút, tạm đủ cho mình chi tiêu một năm.”

Hai năm nay cạnh tranh quá lớn, Văn Mai lại là một tạp chí lâu đời có sự hậu thuẫn của chính phủ, nên dù Lê Vụ đã làm được hai năm, nhưng thực ra vẫn là nhân viên hợp đồng cấp thấp. Hơn nữa Văn Mai vốn dĩ đã muốn cắt giảm nhân sự, vậy nếu Lê Vụ muốn nghỉ việc, quy trình sẽ diễn ra rất nhanh.

“Vậy cậu còn vội về không?” Thất Thất đóng hộp giữ nhiệt giúp Lê Vụ.

Lê Vụ lắc đầu, chuyện nghỉ việc cô đã suy nghĩ mấy ngày rồi: “Mình không vội. Những ngày nghỉ phép mà tạp chí nợ mình, mình vẫn chưa nghỉ hết. Để vài ngày nữa, đến khoảng giữa tháng, coi như mình đã làm xong tháng này rồi.”

Thất Thất gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Mình sẽ giúp cậu để ý xem có việc ngoài nào không, nếu có mình sẽ gửi cho cậu ngay.”

Lê Vụ cong mắt cười: “Cảm ơn cậu nhé Thất Thất.”

Tối hôm đó Thất Thất ở lại với Lê Vụ. Phòng khách sạn Hoàng Minh đặt cho Lê Vụ không hề nhỏ, thoải mái cho hai người ở.

Ngày hôm sau, Thất Thất đi cùng cô đến chỗ của chuyên gia dinh dưỡng để nấu ăn. Hai người khởi hành từ khách sạn đến bệnh viện. Lê Vụ lên trên một mình, Thất Thất đợi ở dưới.

Cô đẩy cửa vào phòng bệnh, thấy Trình Thanh Giác ở đó một mình. Người đàn ông thấy cô vào thì đặt điện thoại xuống.

Lê Vụ liếc nhìn căn phòng: “Trương Dương đâu?”

“Cậu ta đi siêu thị.” Trình Thanh Giác đáp.

Lê Vụ thầm nghĩ, Trương Dương đúng là rất thích đi siêu thị.

Cô đi tới, đặt túi giữ nhiệt mang theo lên bàn, lấy từng hộp cơm ra. Cổ tay Trình Thanh Giác cũng bị thương nên không tiện nhấc tay, cô mở hộp cơm, rồi đưa thìa cho anh.

“Ngày mai tôi phải đi rồi.” Cô nhìn anh.

“Ừm.”

Cổ tay trái của Trình Thanh Giác quấn băng gạc, vì vậy chỉ có thể dùng tay phải xúc cơm. Lê Vụ nhìn hai lần, không kìm được đành đưa tay giúp anh. Cô dùng hai tay giữ chặt mép hộp cơm, giúp anh cố định bát.

Ánh mắt Trình Thanh Giác dừng lại trên cái đầu hơi cúi của cô. Trong phòng không có ai khác, vô cùng yên tĩnh. Lê Vụ cảm thấy Trình Thanh Giác đang nhìn mình, hơi thở cô lại bắt đầu nghẹn lại.

Người đàn ông này dường như không hề biết ánh mắt của mình rất quyến rũ. Anh luôn nhìn chằm chằm người khác không chớp mắt, ánh mắt lại còn lạnh lùng, vẻ mặt chính nhân quân tử, cứ như thể người bị nhìn đang có tâm tư không trong sáng vậy.

Lê Vụ nuốt nước bọt, mở lời nói, cố gắng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này: “Mấy ngày nay anh ngủ có ngon không?”

Câu nói của cô khiến Trình Thanh Giác nhớ lại ngày hôm đó anh gọi video với cô rồi ngủ thiếp đi. Giọng cô vừa dịu dàng vừa nhẹ nhàng, hôm đó là lần anh ngủ ngon nhất trong thời gian gần đây.

Anh đặt thìa xuống: “Bình thường.”

Kể từ khi Trình Thanh Giác bị thương, Lê Vụ dành cho anh sự dịu dàng và xót xa còn hơn trước rất nhiều. Cô lập tức ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Vì vết thương đau sao?”

Trình Thanh Giác vốn đang nhìn cô, cô vừa ngẩng đầu lên thì vô tình mắt đối mắt với anh. Mí mắt anh như cánh quạ, ánh mắt sâu thẳm. Một lát sau, Trình Thanh Giác mỉm cười, tựa lưng ra sau, giọng nói trầm thấp: “Cũng không hẳn.”

Lê Vụ ậm ừ một tiếng. Qua thời gian tiếp xúc trước đó, cô biết Trình Thanh Giác bị căng thẳng thần kinh, dường như có một số vấn đề về tâm lý, nhưng điều này liên quan đến quyền riêng tư cá nhân, cô cũng không tiện hỏi kỹ.

Vừa nhìn xuống, cô lại nghe thấy người đàn ông gọi mình: “Lê Vụ, nếu tôi có chút rắc rối cần cô giúp…”

Điện thoại Lê Vụ rung lên: “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại đã.”

“Ừm.” Trình Thanh Giác dừng lời.

Lê Vụ vừa trượt nút nghe, đứng dậy, thì Hoàng Minh và Trương Dương cũng từ bên ngoài bước vào.

Mặc dù Hoàng Minh rất bận, nhưng gần như ngày nào anh ấy cũng đến. Vừa bước vào cửa, anh ấy đã liếc nhìn người trên giường. Sắc mặt của Trình Thanh Giác tốt hơn hai ngày trước một chút, nhưng ánh mắt nhìn lướt qua lại có vẻ khó chịu.

Anh ấy không nghĩ nhiều, dù sao thì người này ngày nào cũng có vẻ mặt như người chết, đâu phải anh ấy chưa từng thấy đâu.

“Alo, Thất Thất?” Lê Vụ đi sát vào tường, cố gắng nói thật nhỏ.

Nói chuyện qua loa xong, cô cúp điện thoại, đi vài bước trở lại. Vừa ngồi xuống cạnh giường, cô nghe thấy Trình Thanh Giác hỏi mình: “Bạn cô à?”

Hoàng Minh đang ở đó, không hiểu sao cô lại cảm thấy chột dạ. Cô kéo ghế ra xa một chút, không ngồi sát giường như lúc nãy nữa: “Ừm, bạn tôi, cậu ấy đến đây công tác, vừa rồi cậu ấy theo tôi mang cơm đến, đang đợi tôi ở dưới lầu.”

“Dưới lầu?” Trình Thanh Giác phản ứng lại: “Cô có thể gọi cô ấy lên đây.”

Hoàng Minh đang đứng cách ghế sofa vài bước chân. Lê Vụ nhìn bóng lưng Hoàng Minh, vẫn cảm thấy rất chột dạ khi nói chuyện tự nhiên với anh như vậy trước mặt quản lý của anh.

Cô lại hạ giọng: “Với thân phận của anh… không tiện lắm đúng không?”

Trình Thanh Giác: “Không sao, không chụp ảnh là được.”

Lê Vụ hít một hơi, ngẩng đầu nhìn Trình Thanh Giác.

Cô cảm thấy giọng anh nói chuyện với cô rất tự nhiên, hơn nữa… dường như rất thân mật.

Cô đã ở đây khá lâu rồi, để Thất Thất đợi mãi dưới lầu cũng không hay. Cô cân nhắc một lát: “Vậy có cần hỏi quản lý của anh không?”

“Anh Minh.” Trình Thanh Giác lớn tiếng gọi.

Hoàng Minh quay lại: “Có chuyện gì?”

Trình Thanh Giác: “Bạn của Lê Vụ ở dưới lầu, là một cô gái, em muốn gọi cô ấy lên đây ngồi.”

Hoàng Minh nhíu chặt mày, họ băn khoăn. Trình Thanh Giác bổ sung: “Sẽ không sao đâu.”

Hoàng Minh suy nghĩ hai giây, rồi giãn mày: “Thôi được.”

Anh ấy nhìn Lê Vụ: “Lê Vụ, cứ để bạn cô lên đi, đừng đợi dưới lầu nữa, hôm nay trời chuyển gió, lạnh đấy.”

Lê Vụ vội vàng đáp lời, đứng dậy cảm ơn Hoàng Minh: “Cảm ơn anh, quản lý Hoàng.”

Hoàng Minh xua tay, thấy cô gái này quá khách sáo: “Cảm ơn gì mà cảm ơn, với lại cô cứ như họ, gọi tôi là anh Hoàng Minh là được.”

Lê Vụ lại gật đầu, vừa dùng điện thoại nhắn tin cho Thất Thất, vừa khom người sửa lời: “Cảm ơn anh, anh Hoàng Minh.”

Giọng cô vốn dĩ trong trẻo, nhẹ nhàng, tiếng gọi này lại càng trong trẻo và ngọt ngào hơn. Hoàng Minh lập tức mỉm cười, vẻ mặt như một người cha già được con gái cưng làm vui lòng: “Được được, cứ gọi như vậy, đừng khách sáo nữa.”

Hai người tương tác rất tình cảm. Trình Thanh Giác ngước mắt nhìn Hoàng Minh một cái. Trả lời xong Lê Vụ, Hoàng Minh liếc nhìn điện thoại, đi về phía giường bệnh: “À đúng rồi, anh định tìm thêm cho cậu hai trợ lý nữa. Bây giờ chân tay cậu không tiện, cần người chăm sóc, tốt nhất là có người ở hẳn nhà cậu, có thể theo dõi tình hình của cậu liên tục…”

Dứt lời, Hoàng Minh ngẩng đầu thì thấy Trình Thanh Giác đang nhìn mình, anh ấy mở to mắt: “Anh biết cậu không thích ở chung với người lạ, hoặc là không hài lòng với trợ lý tìm được. Vậy để Trương Dương ở với cậu được không? Cậu không đồng ý cũng phải đồng ý. Cậu xem chân tay cậu đang trong tình trạng nào!”

Hoàng Minh: “Chuyện này anh quyết định rồi. Nhà cậu nhất định phải có người ở. Cậu đừng có ngày nào cũng tỏ vẻ sống tách biệt với thế giới, chết ở nhà cũng không ai hay biết như vậy.”

Bình Luận (0)
Comment