Hoàng Minh vừa dứt lời, Trình Thanh Giác lại nhấc mí mắt lên liếc nhìn anh ấy hai lần.
Hoàng Minh: “Cậu nhìn anh làm gì? Nhìn đi, chuyện này anh quyết định rồi đấy, anh đâu thể kè kè bên cậu hai mươi bốn tiếng một ngày được.”
“Ừm.” Vẻ mặt Trình Thanh Giác hờ hững, anh cụp mắt xuống.
Hoàng Minh tiến lại ngồi cạnh giường bệnh, mở tài liệu trên điện thoại cho Trình Thanh Giác xem những thông tin vừa sàng lọc: “Mấy người này cậu chọn một người đi, xem có vừa mắt ai không…”
Anh ấy chưa nói xong, cửa phòng bệnh bị gõ hai cái từ bên ngoài. Lê Vụ quay đầu nhìn, cánh cửa không đóng chặt, nhưng Thất Thất gõ xong thì lịch sự đứng ngoài, không biết có nên vào hay không.
Hoàng Minh là người phản ứng trước, quay đầu ra nhìn: “Vào đi, không cần câu nệ thế đâu.”
Thất Thất đẩy cửa bước vào và nói: “Cảm ơn anh.”
Có lẽ vì Trình Thanh Giác ở đó, nên tính cách bốc đồng của Thất Thất cũng hiếm khi được kiềm chế. Cô ấy đi đến đứng cạnh Lê Vụ, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi Trình Thanh Giác.
Cô ấy nhìn thêm hai lần, thực sự không nhịn được nữa, đưa tay lên che miệng, giơ ngón cái về phía Lê Vụ: “Đúng là đẹp trai kinh khủng, đừng nói là trả tiền cho cậu để nấu cơm cho anh ấy, bảo mình nhìn mặt anh ấy mà nấu mình cũng nguyện ý, dù sao nhan sắc cũng là tài nguyên khan hiếm mà…”
Hai người đứng xa nhau, Thất Thất luôn giữ giọng nhỏ: “Mà nói thật này, năm ngoái trên Weibo, anh ấy là nghệ sĩ nam được bình chọn là ‘muốn ngủ cùng’ nhiều nhất…”
Bình thường Thất Thất nói năng thoải mái, định nói “chồng cậu”, nhưng bị Lê Vụ nhanh mắt véo một cái.
Người nằm trên giường bệnh cách đó không xa, ánh mắt dời khỏi điện thoại của Hoàng Minh, nhìn lướt qua một cái, như thể nghe thấy vậy.
Lê Vụ giật mình, bước nửa bước về phía Thất Thất. Thất Thất vỗ nhẹ cánh tay cô, nhỏ giọng an ủi: “Chắc chắn không nghe thấy đâu.”
Cũng phải, cách xa thế này không thể nghe thấy được. Lê Vụ yên tâm hơn.
Hoàng Minh đứng quay lưng lại, không nghe rõ tiếng họ lầm bầm bằng Trình Thanh Giác. Anh ấy vẫn cầm điện thoại cho Trình Thanh Giác xem hồ sơ của mấy người kia.
Hoàng Minh: “Vì phải ở cùng nhà, nên anh chọn toàn nam giới, nhưng con trai thì lại không ổn lắm, đầu óc không tinh tế như con gái, thần kinh thô… Hay là tìm cho cậu một hộ lý?”
“Em không cần hộ lý.” Trình Thanh Giác từ chối.
“Vậy người này…” Hoàng Minh chỉ vào một chàng trai có vẻ ngoài thanh tú trong tài liệu, “Người này nhìn có vẻ không lóng ngóng.”
Trình Thanh Giác liếc nhìn hồ sơ, nhíu mày: “Anh ta dị ứng mèo, không được.”
Hoàng Minh nghẹn họng: “Thế này đi, để Trương Dương ở đó với cậu. Dù sao người lạ cậu cũng không thoải mái, buổi tối ở nhà cậu, cậu lại càng không ngủ được…”
“Cũng không cần Trương Dương.” Giọng trả lời lạnh nhạt, không chút nể nang.
Trương Dương đứng một bên bị từ chối, tủi thân làu bàu: “… Anh ơi.”
Lê Vụ và Thất Thất đứng dựa vào tường, nhìn cậu ấy một cái.
Hoàng Minh nổi nóng, rút điện thoại lại: “Cái này cũng không cần, cái kia cũng không cần, cậu nói xem cậu muốn gì!! Tổng thống Mỹ hay Hằng Nga? Cậu muốn Tổng thống Mỹ, anh sẽ bay ngay sang đó quỳ lạy trước Nhà Trắng. Cậu muốn Hằng Nga, ngày mai anh sẽ liên hệ với Cục Hàng không vũ trụ, xem họ có phóng anh lên được không!”
“…………”
Dù sao Thất Thất cũng to gan, cô ấy không nhịn được nữa, bước nửa bước về phía trước: “Xin phép hỏi… các anh muốn tìm trợ lý à?”
Hoàng Minh vẫn chưa hết giận: “Không phải tìm trợ lý, mà là tìm thần tiên cho cái ông cố nội này. Tôi thấy chỉ có thần tiên mới đáp ứng được điều kiện của cậu ta thôi. Hoàng Minh tôi đào tạo cậu ta còn chẳng bằng làm Tôn Ngộ Không đi Tây Thiên thỉnh kinh! Dù sao cũng là trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, cậu ta đúng là tổ tông của tôi.”
Thất Thất nhẹ nhàng và lễ phép: “… Anh xem Lê Vụ nhà tôi được không?”
Lê Vụ ngạc nhiên, giơ tay kéo tay áo Thất Thất, Thất Thất giữ chặt tay cô ra sau lưng, véo một cái.
Thất Thất cười, kiểm soát giọng điệu vừa vặn: “Đương nhiên tôi chỉ là vừa nghe anh nói, đưa ra một ý kiến… Mặc dù Lê Vụ nhà tôi là con gái, việc ở chung có thể không phù hợp yêu cầu của anh, nhưng Lê Vụ rất tinh tế, biết chăm sóc người khác, nấu ăn cũng ngon, lại còn quen biết anh Trình nữa, sẽ không xảy ra chuyện có người lạ ở nhà khiến anh Trình không nghỉ ngơi tốt được.”
Thất Thất: “Hơn nữa Lê Vụ nhà tôi sắp nghỉ việc rồi, tạm thời đang trong giai đoạn trống, có rất nhiều thời gian rảnh.”
Trước đây Hoàng Minh chưa bao giờ xem xét khả năng này, lúc này anh ấy hơi im lặng.
Lê Vụ nắm bắt thời cơ, kéo Thất Thất một cái. Thất Thất quay người nhìn lại, kìm cô lại, nói nhỏ: “Chồng cậu giờ đang què chân, làm trợ lý cho anh ấy không cần chạy theo lịch trình, chỉ cần nấu ăn thôi đã được nhiều tiền rồi, rất thích hợp để cậu bắt đầu làm họa sĩ tự do! Cậu đừng có ngốc.”
Tiếng ồn ngoài hành lang vừa lúc che đi tiếng nói chuyện của hai người.
Lê Vụ lẩm bẩm: “… Nhưng ở nhà anh ấy, mình thật sự rất ngại.”
Thất Thất sốt ruột chết đi được, thực sự rất muốn Lê Vụ hạ thấp đạo đức đi: “Có gì mà ngại chứ, rốt cuộc cậu còn muốn nghỉ việc làm họa sĩ nữa không? Khi nào cậu thấy ngại, thì cứ nhẩm ‘tiền tiền tiền tiền tiền’, tất cả vì tiền.”
Thất Thất nói đúng, mí mắt Lê Vụ run rẩy, lại liếc nhìn Trình Thanh Giác một cái, hạ quyết tâm, cụp mắt thầm niệm chữ “tiền” hai lần trong lòng.
Quả thực trước đây Hoàng Mịn chưa từng nghĩ đến điều Thất Thất nói. Anh ấy không muốn tìm con gái là vì nghĩ nam nữ sống chung không ổn, sợ gây ra những rắc rối không cần thiết. Nhưng cô gái Lê Vụ này tính cách và phẩm chất đều rất tốt, trừ việc giới tính không tiện ra, các điều kiện khác đều thỏa mãn.
Anh ấy vẫn đang suy nghĩ về khả năng thực hiện ý tưởng này thì người trên giường bệnh mở lời, hỏi người liên quan còn lại: “Cô có muốn không?”
Thất Thất vội vàng lén véo Lê Vụ một cái.
Giọng Lê Vụ run rẩy: “Muốn, muốn.”
Giọng người đàn ông khàn khàn, chu đáo và lịch sự: “Cảm ơn, vậy hôm nay có lẽ cô phải ở lại thêm một lúc, lát nữa sẽ ký hợp đồng với cô.”
Hoàng Minh vẫn chưa kịp nói gì: …..
“Mức lương một tháng là ba vạn, cô thấy được không?” Trình Thanh Giác lại hỏi.
“Không cần, không cần, nhiều quá.” Lê Vụ thật sự cảm thấy nhiều. Nếu cứ như thế này, cô cũng chẳng làm gì nhiều mà sắp kiếm được mười vạn từ Trình Thanh Giác rồi.
Trương Dương – người từ đầu đến cuối không được ai để ý, vẻ mặt càng tủi thân: “… Vì sao em chỉ được một vạn năm thôi?”
Hoàng Minh cũng thấy cạn lời, nhưng khó khăn lắm mới có một người được ông cố này chấp nhận, anh ấy hít một hơi nhìn Trương Dương: “Người ta biết nấu cơm, cậu biết không?”
Hoàng Minh không thể trút giận lên Trình Thanh Giác, cuối cùng lúc này cũng tìm được nơi trút giận: “Người ta còn biết nuôi mèo, cậu không biết. Trả cậu một vạn năm là tốt lắm rồi, cậu chẳng biết làm gì, chỉ biết ăn thôi!”
Trương Dương bĩu môi, ỉu xìu xuống.
Trình Thanh Giác rất hào phóng với mọi người, công việc này quả thực được trả lương cao.
Thất Thất thấy đã đạt được thỏa thuận miệng, lập tức lên tiếng, chốt công việc vàng này giúp Lê Vụ: “Vậy ý là cứ quyết định như vậy ạ?”
Thất Thất: “Vụ Vụ nhà tôi ở chung nhà tuyệt đối không thành vấn đề. Cậu ấy rất cẩn thận, cũng biết chừng mực, tuyệt đối sẽ không vượt quá giới hạn hay có chỗ nào làm bên A không thoải mái đâu.”
Câu “sẽ không vượt quá giới hạn” này hoàn toàn chạm đến đáy lòng Hoàng Minh.
Lượng fan của Trình Thanh Giác quá lớn, Hoàng Minh lại coi anh như con trai mình, tìm con gái thì anh ấy sợ đối phương có tâm tư không trong sáng, cuối cùng lại xảy ra vấn đề. Có câu nói này của Thất Thất, anh ấy tạm thời yên tâm hơn một chút, cảm thấy Lê Vụ đúng là một lựa chọn khá tốt.
“Quyết định rồi, lát nữa sẽ ký hợp đồng.” Trình Thanh Giác nói.
Lê Vụ hơi căng thẳng, nghĩ đến việc phải đến nhà Trình Thanh Giác ở, bây giờ tim cô vẫn còn tê dại. Ở địa bàn của anh, dưới cùng một mái nhà… Cô khẽ thở dài trong lòng, cảm giác dường như còn mập mờ hơn cả khi ở nhà cô.
Cô bóp nhẹ đầu ngón tay, cố gắng khiến mình tỉnh táo. Chỉ là đi chăm sóc người khác thôi mà, sao cô lại có tâm tư quỷ quái thế này.
Thất Thất vẫn nắm tay Lê Vụ, giúp cô tranh thủ lợi ích: “À, tôi muốn hỏi thêm, anh cần trợ lý này trong khoảng bao lâu?”
Nhìn tình trạng của Trình Thanh Giác, có lẽ chỉ cần trong thời gian chân anh bị thương thôi. Nhưng cô ấy ích kỷ muốn Lê Vụ làm thêm một thời gian, để tích lũy thêm tiền.
Người đàn ông tựa vào đầu giường im lặng một lúc như đang suy nghĩ. Khi ngẩng đầu lên, anh nhìn Lê Vụ: “Cô có thể làm bao lâu?”
Thất Thất vội vàng kéo tay Lê Vụ: “Làm bao lâu cũng được, Vụ Vụ nhà tôi chỉ thích nấu ăn thôi.”
“Vậy làm cho đến khi cô ấy muốn nghỉ việc đi rồi nói.” Trình Thanh Giác đáp.
Hoàng Minh nãy giờ không chen vào được câu nào: ………
“Trương Dương.” Trình Thanh Giác gọi người, “Liên hệ nhân viên làm giúp một bản hợp đồng lao động.”
Hoàng Minh cuối cùng cũng không nhịn nổi: “Cậu để anh nói một câu được không!”
Trình Thanh Giác tựa lưng ra sau: “Ừm, anh nói đi.”
Hoàng Minh mãi mới giành được quyền chủ động, bực bội giơ tay, ra hiệu cho Trương Dương: “Làm hợp đồng lao động đi.”
*
Trình Thanh Giác nằm phòng đơn ở bệnh viện mười ngày. Họ đã trao đổi trước với bệnh viện nên công tác bảo mật được thực hiện rất tốt, thậm chí ngày xuất viện cũng không bị quấy rầy.
Lê Vụ đã nộp đơn từ chức cho Lâm Kỳ. Mặc dù Lâm Kỳ tiếc nuối nhưng cũng không khuyên ngăn nhiều. Cô ấy ấy biết tình hình hiện tại của tạp chí, không cần thiết phải khuyên người ta cứ ở mãi trong hố lửa.
Chiều thứ tư xuất tư, họ lên chuyến bay tối về thẳng Bắc Thành.
Đến Bắc Thành trời đã tối, vì sợ bị phóng viên theo dõi nên họ cố tình đợi ở sân bay một lúc mới khởi hành, đồng thời đổi sang một chiếc xe thương vụ khác ít dùng hơn.
Trong lúc chờ ở sân bay, Lê Vụ về nhà mình một chuyến thu dọn đồ đạc, rồi quay lại sân bay, đi theo xe thương vụ đến nhà Trình Thanh Giác.
Trình Thanh Giác sống trong một khu dân cư cao cấp ở khu nhà giàu Bắc Thành.
Anh sống trên tầng cao nhất của một trong những tòa nhà trong khu dân cư, là căn hộ thông hai tầng, có thang máy bên trong. Căn hộ được trang trí theo phong cách tối giản màu xám, cảm giác đầu tiên khi vừa bước vào đúng như Hoàng Minh nói, cách biệt với thế giới.
Cửa sổ sát đất phía đông chạy thẳng từ tầng hai xuống, ánh đèn neon bên ngoài chiếu xuống sàn nhà, sáng rực nhưng lạnh lẽo.
Lê Vụ vò tóc, đang muốn nhìn thêm thì nghe thấy giọng Trương Dương phía sau.
“Lê Vụ, cô tránh ra một chút, tôi mang hành lý vào giúp cô.”
Lê Vụ “Ừm” một tiếng, vội vàng lùi lại hai bước, tránh cản đường.
Hoàng Minh bận rộn công việc, đứng ở hành lang nghe điện thoại liên tục. Chân Trình Thanh Giác tay bất tiện, anh chống gậy đi vào trong trước, ngồi xuống sofa.
Trương Dương và hai người của ban quản lý đang chuyển hành lý và sắp xếp đồ đạc.
Mười phút sau, cuối cùng cũng chuyển xong đồ đạc, Hoàng Minh cũng cúp điện thoại bước tới.
Anh ấy nhìn vào trong nhà, tuy việc cho Lê Vụ ở lại là do anh ấy đồng ý, song khi liếc nhìn bóng lưng Trình Thanh Giác cách đó không xa, không hiểu sao anh ấy vẫn không biết quyết định của mình có đúng hay không.
Dù tâm lý và sức khỏe của Trình Thanh Giác rất quan trọng, nhưng một trai một gái ở cùng, anh ấy nghĩ thế nào cũng thấy không ổn. Hơn nữa, anh ấy lờ mờ cảm thấy Trình Thanh Giác có ý muốn cô gái đó ở lại lâu dài, mặc dù cái tên khó tính đó không nói thẳng.
“Lê Vụ.” Hoàng Minh gõ nhẹ điện thoại vào lòng bàn tay phải. Vì nói Trình Thanh Giác không thông nên anh ấy chỉ có thể ra tay từ phía Lê Vụ.
“Dạ?” Lê Vụ rời mắt khỏi bóng lưng Trình Thanh Giác, nhìn sang.
Hoàng Minh tận tình khuyên bảo: “Em là một cô gái tốt, anh chỉ muốn nhấn mạnh lại với em rằng hiện tại Trình Thanh Giác có lượng fan rất lớn, không tiện tiếp xúc quá thân mật với phụ nữ, tốt nhất cũng không nên yêu đương…”
“Hoàng Minh.” Người trên sofa không biết từ lúc nào đã nhìn sang, mở lời.
Giọng anh âm u, bất thình lình gọi một tiếng như vậy, khiến Hoàng Minh giật mình.
Hoàng Minh quay đầu nhìn: “Thằng nhóc chết tiệt, lại bắt đầu gọi thẳng tên rồi, không biết gọi anh Minh à?”
“Ừm, anh Minh.” Trình Thanh Giác trông có vẻ mệt mỏi sau cơn bệnh nặng, “Em muốn nghỉ ngơi.”
Hoàng Minh thở dài: “Anh biết rồi, bây giờ anh sẽ đưa người đi, cậu nhớ giữ gìn sức khỏe đó!”
Nói xong lại quay sang Lê Vụ: “Lê Vụ, làm phiền em rồi, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho anh ngay nhé.”
“Vâng, em biết rồi.” Lê Vụ đáp.
Vài phút sau, cửa đóng lại, trong nhà cuối cùng cũng yên tĩnh. Lê Vụ đã mang cả Hạt Cà Phê và Vượng Tài đến, lúc này chúng đang quấn quýt dưới chân cô.
Trình Thanh Giác nằm nghiêng trên sofa, anh gầy gò và cao ráo, mặc chiếc áo len mỏng màu xám, mái tóc mềm mại, một tay gối đầu, hai mắt nhắm lại.
Lê Vụ thấy anh thực sự không khỏe: “… Trình Thanh Giác?”
“Ừm.” Một tiếng đáp khẽ.
Cô nghĩ một lát: “Anh có muốn uống nước không?”
Khoảng hai giây sau, người đàn ông mới “Ừ” một tiếng: “Cảm ơn, đúng là hơi khát.”
Lê Vụ đi về phía bếp: “Cốc của anh là cái nào?”
“Cốc thủy tinh trên bàn bếp được không?” Cô hỏi.
Người trên sofa quay lưng lại với cô, không động đậy, giọng nói lười nhác: “Cái nào cũng được.”
Lê Vụ rót một cốc nước ấm cầm tới. Nhà Trình Thanh Giác thực sự rất lớn, từ bếp mở đi ra phòng khách là một đoạn đường khá dài.
Cô đi vòng qua chiếc sofa đen dài, nhìn thấy người đang nằm nghiêng trên đó nhắm mắt.
Nghĩ một lát, cô tiến lại vài bước nhẹ nhàng hơn,
ngồi xổm trước sofa: “Trình…”
Trình Thanh Giác dù sao cũng là người trả lương cho cô, tự nhiên cô thấy gọi thẳng tên anh không hay lắm, nhưng gọi “sếp Trình” thì lại rất kỳ lạ.
Chưa kịp nghĩ ra cách mở lời, người ở gần đó đột nhiên mở mắt.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, tim Lê Vụ như muốn ngừng đập, cô vô thức siết chặt cốc nước trong tay, thở nhẹ, không nói gì.
Trình Thanh Giác hỏi: “Sao không nói gì?”
Lê Vụ hít vào, khoảng cách quá gần nên cô lùi chân phải nửa bước, dẫm phải chân bàn trà, thân trên mất kiểm soát ngửa ra sau.
Trình Thanh Giác giơ tay nắm lấy cánh tay cô, giúp cô giữ vững cơ thể.
Anh dường như không nhận ra khoảng cách quá gần, nhìn cô hỏi lại: “Sao cô không nói chuyện?”
Giọng Lê Vụ khàn nhẹ: “… Vừa nãy tôi đang nghĩ xem nên gọi anh là gì.”
Trình Thanh Giác: “Gọi á?”
“Gọi tên không hợp, gọi sếp cũng rất kỳ lạ…” Lê Vụ giải thích.
Căn phòng yên tĩnh, giọng Trình Thanh Giác đột nhiên khàn đặc tự nhiên, Lê Vụ thực sự rất khó kiểm soát nhịp tim đang đập nhanh của mình.
“Ừm.” Người đàn ông hơi nhìn xuống, vẫn nhìn vào mắt cô, “Vậy cứ gọi như Trương Dương đi.”
Mí mắt Lê Vụ run rẩy: “Hả?”
Vì bệnh nên giọng anh khá trầm thấp: “Cũng gọi là anh Thanh Giác nhé?”