Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 37

“Hả?” Sao lại hỏi thẳng thừng thế chứ…

Lê Vụ rụt tay xuống, vuốt tấm thảm: “Đúng… sẽ như vậy.”

“Ừm.” Trình Thanh Giác vẫn nhìn cô, sau đó nói tiếp: “Nhưng tôi quen nhìn thẳng vào người đối diện khi nói chuyện, như vậy thể hiện sự tôn trọng.”

“Được rồi, được rồi, tôi biết mà.” Lê Vụ ôm chân ngồi xổm xuống, “Có điều anh cũng không cần tôn trọng tôi đến vậy đâu, tôi chỉ là cấp dưới của anh thôi.”

Cô cố gắng hết sức thuyết phục anh: “Tôi là con trâu con ngựa nhận lương của anh mà.”

Câu nói này của cô dường như khiến Trình Thanh Giác bật cười, nhưng khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, người đàn ông đã thu lại nụ cười gần như không thể nhận thấy đó.

Anh nghiêm túc hỏi cô: “Vậy nhìn vào đâu?”

“Ừm?” Lê Vụ lơ mơ.

Trình Thanh Giác nhìn thẳng vào mắt cô, nói rõ hơn: “Nếu không nhìn vào mắt cô thì nhìn vào đâu?”

“Ừm…” Câu hỏi này khiến Lê Vụ bối rối.

Trình Thanh Giác liếc nhìn vai cô và các vị trí khác, rồi lịch sự nhìn lên: “Nhìn chỗ khác sẽ kỳ lạ hơn.”

“Ưm…” Trình Thanh Giác nói đúng, Lê Vụ hết cách rồi.

Lê Vụ bực bội cào tóc: “Thế thôi vậy, cứ nhìn vào mắt đi.”

“Vậy cô đỏ mặt thì sao?” Trình Thanh Giác hơi nghiêng đầu, lại hỏi.

“À?” Lê Vụ thực sự hết cách rồi, “… Thì cứ đỏ mặt thôi.”

Vài phút sau, cuối cùng cô cũng ra khỏi phòng Trình Thanh Giác, bên cạnh còn có Vượng Tài. Cánh cửa sau lưng đóng lại, cô cúi đầu nhìn Vượng Tài, thở dài một hài.

“Chúng ta chỉ đến đây làm việc thôi.” Cô tự nhủ.

Vượng Tài ngẩng đầu nhìn cô: “Meo…”

“Không được có ý đồ xấu xa, đúng không?”

Vượng Tài: “Meo…”

“Quản lý Hoàng cũng đã dặn đi dặn lại như vậy, có ý đồ xấu xa sẽ mất việc đấy.”

“Meo…”

“Đúng, chính là đạo lý này.” Lê Vụ tiếp tục lẩm nhẩm hai lần, cúi người bế Vượng Tài lên khỏi mặt đất.

*

Sáng hôm sau, Lê Vụ đặt báo thức lúc tám giờ, dậy trước để vệ sinh cá nhân, rồi lên lầu gõ cửa phòng Trình Thanh Giác.

Gõ hai cái không thấy động tĩnh, cô nghĩ một lát, định xuống dưới chuẩn bị bữa sáng trước.

Vừa vào bếp lấy đĩa ra thì ở cầu thang có tiếng động, cô vội vàng đặt đồ đang cầm xuống, bước ra khỏi bếp, ngẩng đầu nhìn lên.

Trình Thanh Giác đang đứng ở cầu thang tầng hai, hình như sắp bước xuống. Lê Vụ vội vàng lên tiếng: “Không phải là có thang máy à?”

Căn hộ này là kiểu duplex hai tầng, còn được lắp đặt thang máy trong nhà một cách xa xỉ.

Trình Thanh Giác chống nạng bước xuống hai bậc thang, vừa nghe thấy lời cô nói, anh cụp mắt nhìn xuống: “Xa quá, không tiện.”

Lê Vụ liếc nhìn sang bên cạnh, thang máy ở ngay phía trước phòng ngủ của anh, diện tích căn nhà lớn như vậy, như thế không gọi là xa. Rốt cuộc thì không tiện chỗ nào chứ?

Tuy nghĩ vậy, nhưng cô vẫn nhanh chóng đi về phía cầu thang: “Vậy tôi đỡ anh.”

Người trên cầu thang dừng bước: “Làm phiền cô rồi.”

Lê Vụ bước nhanh tới, không lâu sau đã bước vài bước lên bậc thang, đến chỗ anh đứng, cô khẽ th* d*c: “Không phiền gì đâu, anh trả lương cho tôi rồi mà.”

Lê Vụ: “Những việc này tôi đều nên làm.”

Mất một lúc để đi từ tầng trên xuống, đến khi tới tầng cuối cùng, Lê Vụ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, buông tay anh ra: “Anh cứ ra sofa nghỉ một lát nhé? Tôi định làm sandwich trứng, bên trong có tôm chiên và bơ, rồi uống sữa đậu nành, vậy được không?”

Trình Thanh Giác gật đầu, rồi nói: “Tôi đợi cô ở nhà ăn.”

Lê Vụ nhìn về phía nhà ăn: “Ừm, OK.”

Hai phút sau, Lê Vụ vừa đặt bánh mì sandwich vào máy nướng bánh mì vừa ngước mắt nhìn về phía trước.

Trình Thanh Giác im lặng ngồi trên ghế cạnh bàn ăn, thỉnh thoảng nhìn điện thoại hai cái, sau đó lại đặt điện thoại xuống, nhìn về phía bếp.

Làm sandwich thì có gì hay mà nhìn chứ, cô có định đầu độc anh đâu.

Lê Vụ nấu rất nhanh, hơn mười phút sau, đĩa sandwich và sữa đậu nành được mang ra.

“Mấy ngày nay cô làm gì?” Trình Thanh Giác cầm dao và nĩa bên cạnh lên.

“Vẽ tranh.” Lê Vụ nhìn anh một cái, xác nhận anh đưa thức ăn vào miệng mà không lộ vẻ khó ăn, cô mới cầm nĩa, “Tôi nghỉ việc vì muốn làm họa sĩ tự do. Mấy ngày nay tôi phải đăng ký tài khoản trên tất cả các nền tảng, vẽ một số tranh fanart miễn phí.”

Trước khi tốt nghiệp, cô đã bắt đầu sự nghiệp từ việc vẽ truyện tranh fanart, giờ cô muốn nối lại sở thích này. Cô có các cặp đôi yêu thích và một số nhân vật anime mà cô rất thích.

“Hôm nay bắt đầu luôn à?” Trình Thanh Giác lại hỏi.

Lê Vụ xiên một miếng sandwich, khóe môi dính chút sốt bơ, ánh mắt mơ màng, nhìn sang: “Hả?”

Trình Thanh Giác liếc nhìn chút sốt màu xanh nhạt trên môi cô, hai giây sau, anh mới tiếp tục nói: “Tranh fanart ấy, hôm nay cô bắt đầu vẽ luôn à?”

Lê Vụ gật đầu: “Hôm nay đi, ngoài việc chăm sóc anh, lúc nào rảnh thì tôi vẽ một ít.”

“Ừm, vẽ ở đâu?” Trình Thanh Giác rút khăn giấy, lại nghĩ đến đôi môi vừa nãy nhìn thấy.

Lê Vụ ngẩng đầu, nhìn quanh căn phòng, sau đó nhìn về phía phòng mình: “Ở phòng ngủ của tôi.”

Phòng ngủ của cô ở tầng một, gần như rộng bằng căn nhà trước đây cô thuê, cạnh cửa sổ sát đất có sofa và bàn trà. Mặc dù không phải là bàn làm việc chính thức, nhưng đối với việc ôm máy tính bảng vẽ tranh thì đã quá đủ rồi.

Người ngồi đối diện nghĩ một lát: “Tầng hai có studio, cô có muốn lên đó vẽ không?”

Anh giải thích: “Tầng hai phía đông, tôi thường sáng tác nhạc ở đó.”

Lê Vụ: “Vậy tôi qua đó chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh sao…”

“Không đâu.” Người đàn ông đặt nĩa xuống, “Hạt Cà Phê muốn ở cùng cô.”

Lê Vụ cúi đầu, nhìn hai bé mèo đang quấn quýt dưới chân bàn: “Ồ ồ… Được thôi.”

Ăn xong, Lê Vụ đặt khay vào máy rửa bát, dọn dẹp đồ đạc định đi lên studio mà Trình Thanh Giác nói.

Bước ra khỏi phòng ngủ, thấy Trình Thanh Giác vẫn ngồi ở nhà ăn, cô chần chừ: “Anh không lên lầu sao?”

Đã ăn sáng xong được một lúc rồi.

Người đang ngồi trên ghế cất điện thoại đi, như thể vừa chợt nhớ ra chuyện này. Anh mò tìm cây nạng đặt bên cạnh, loạng choạng chống nạng đứng dậy: “Vừa nãy không có ai đỡ, tôi sợ mình ngã khi lên lầu.”

Lê Vụ lập tức nhận ra đó là lỗi trong công việc của mình, cô vội vàng bước tới, kẹp máy tính bảng dưới một bên cánh tay, đưa tay đỡ lấy anh, chân thành xin lỗi: “Tôi xin lỗi… tôi không có kinh nghiệm chăm sóc người khác.”

Trình Thanh Giác cúi đầu nhìn cô một cái, tóc cô xõa ra, trên đầu có một xoáy tóc không rõ ràng. Anh ta dời ánh mắt đi, giọng điệu hết sức thông cảm: “Không sao đâu.”

“Ừm ừm.” Lê Vụ gật đầu. Từ hôm qua đến giờ, cô thực sự có rất nhiều điểm làm chưa tốt, nhưng Trình Thanh Giác cứ nói không sao. Vì anh quá tốt nên khiến cô rất áy náy.

Đỡ anh đi lên hai bậc thang, cô hơi ngượng ngùng nói: “Tôi có gì làm không tốt anh cứ góp ý nhé, cần tôi làm gì thì cứ gọi tôi là được.”

“Ừm.” Đáp xong, người đàn ông không động đậy, vẫn cúi đầu nhìn cô.

Cô hơi ngẩng đầu nhìn anh: “… Anh còn muốn nói gì nữa không?”

Trình Thanh Giác im lặng nửa giây, sau đó cụp mắt ý nói tư thế của hai người: “Cô đỡ tôi như thế này có lẽ không vững lắm.”

Lê Vụ nhìn theo ánh mắt anh, cô thấp hơn anh, tư thế chỉ đỡ cánh tay quả thực không thể giúp được nhiều.

“Vậy…” Cô nghĩ một lát, quên mất mình còn đang đứng trên bậc thang, gót chân lùi lại hụt bước lảo đảo một cái. Giây tiếp theo, cô được người bên cạnh nắm tay kéo lại.

Cô bị Trình Thanh Giác nắm tay trái kéo về phía anh. Chỉ là hụt gót chân chứ chưa ngã hẳn, nhưng cô vẫn khá sợ hãi. Cô hít sâu hai hơi mới nhận ra tay trái mình vẫn đang bị Trình Thanh Giác nắm. Tim cô lúc này đập còn nhanh hơn lúc nãy.

Bàn tay người đàn ông hơi lạnh, bao bọc lấy bàn tay trái của cô, tim cô gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: “Tôi… tôi xin lỗi, là tôi bất cẩn.”

“Không sao, là vì tôi hỏi cô.” Trình Thanh Giác đáp.

“Chúng ta mau lên đi, đừng đứng đây nữa, nguy hiểm lắm, sau này tôi sẽ đi thang máy cùng anh.” Cảm thấy Trình Thanh Giác đã buông tay mình, Lê Vụ khẽ lấy lại hơi, “Anh cứ đặt tay lên vai tôi đi, tôi đưa anh lên trước.”

Giọng Trình Thanh Giác bình bình: “Ừm, làm phiền cô rồi.”

Studio Trình Thanh Giác nói nằm ở phía đông tầng hai. Lê Vụ đi theo qua đó.

Studio rất rộng, có thiết bị điều chỉnh âm thanh của Trình Thanh Giác, ngoài ra còn có cả chiếc đàn keyboard điện tử hay dùng ở nhà cô.

Cô tìm một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống, hỏi người cách đó không xa: “Tôi ngồi đây được không?”

Trình Thanh Giác nhìn cô một cái, gật đầu, đặt cây nạng sang một bên, cũng kéo ghế ra, ngồi xuống chiếc bàn cạnh tường.

Lúc vẽ, Lê Vụ rất tập trung. Mặc dù trong phòng còn có Trình Thanh Giác, nhưng sau một thời gian cô đã nhập tâm vào công việc, bắt đầu vẽ một cách chuyên chú.

Lúc mười một giờ, điện thoại đặt trên bàn của cô reo lên. Cô liếc nhìn, bảo Trình Thanh Giác đang ngồi cách đó không xa: “Mẹ tôi gọi, tôi xuống nghe đây.”

Lê Vụ: “Có thể tôi sẽ nói chuyện hơi lâu, lát nữa nói chuyện xong, tôi đi chuẩn bị bữa trưa.”

Trình Thanh Giác khẽ gật đầu, ném Hạt Cà Phê vừa nhảy lên bàn xuống.

Hạt Cà Phê nhìn anh rên ư ử hai tiếng, vẫy đuôi, quay đầu đi theo Lê Vụ ra khỏi phòng. Cửa studio được đóng lại, Trình Thanh Giác cũng lấy điện thoại ra xem giờ.

Trước đây anh luôn cần một thời gian để nhập tâm vào việc sáng tác nhạc. Hôm nay ngoài anh ra, studio còn có một người và hai bé mèo, nhưng hiệu suất làm việc của anh ta lại cực kì cao. Bây giờ Lê Vụ và hai bé mèo rời đu, studio vắng bóng người, anh lại không thể tập trung được nữa.

Ánh mắt anh khẽ động, ngón cái lướt qua điện thoại hai lần, màn hình hiện lên thông báo cuộc gọi. Là Thịnh Hoài Sinh, người đã lâu không liên lạc.

Điện thoại được kết nối, giọng nói của người bên kia truyền tới từ ống nghe: “Chân cậu thế nào rồi? Hai hôm trước tôi bận nên không kịp gọi điện cho cậu.”

Trình Thanh Giác cúi đầu nhìn cổ chân quấn băng của mình, thở ra một hơi, dựa lưng vào ghế, giọng khàn khàn: “Vẫn ổn.”

Thịnh Hoài Sinh sững sờ, trêu chọc: “Giọng điệu bất mãn của cậu là ý gì vậy?”

Thịnh Hoài Sinh: “Ngã một lần chưa đủ, còn muốn ngã thêm vài lần nữa à?”

Trình Thanh Giác mở mắt: “Hơi buồn ngủ.”

Thịnh Hoài Sinh: “Mới mấy giờ mà cậu lại buồn ngủ giữa trưa thế.”

Trình Thanh Giác: “Cậu gọi điện rốt cuộc có chuyện gì?”

Thịnh Hoài Sinh đang nằm trên sofa, giọng nói lười biếng: “Xem cậu có sao không, hỏi thăm thôi, không sao là được.”

Khác với tình trạng fan đối đầu nảy lửa của fan hai bên trên mạng, mối quan hệ riêng tư của hai người khá tốt.

“Cậu còn quay chương trình âm nhạc không? Tôi thấy thời gian đã được điều chỉnh lùi lại rồi.” Thịnh Hoài Sinh nói.

“Quay, ký hợp đồng rồi, không thể vi phạm hợp đồng.” Trình Thanh Giác ngồi thẳng dậy, “Đến tháng năm gần như là ổn rồi.”

Thịnh Hoài Sinh: “Vậy là không sao rồi, cậu còn gì muốn nói không, không thì tôi cúp máy đây.”

Trình Thanh Giác đặt tay phải lên bàn, gõ nhẹ hai cái: “Khoan đã, hỏi cậu chút chuyện.”

Thịnh Hoài Sinh: “Cậu nói đi.”

Trình Thanh Giác dừng lại thêm hai giây, sau đó đổi tư thế ngồi, mở lời: “Khi tâm trạng cậu không tốt, có ai mà cậu ở cùng sẽ cảm thấy thoải mái hơn không?”

Người bên kia hơi ngừng lại: “Ý cậu là gì? Nói rõ hơn đi.”

Trình Thanh Giác lại nghĩ hai giây, tay phải vuốt cây bút trên bàn rồi xoay một vòng: “Gần đây tôi tìm được một trợ lý mới.”

Thịnh Hoài Sinh: “Tôi biết.”

Chân anh bị thương như vậy, chắc chắn là cần người chăm sóc.

“Ừm, cô ấy… Khi tôi ở cùng cô ấy, tình trạng lo âu sẽ giảm bớt, có cô ấy ở đó tôi sẽ ngủ rất ngon, rời đi thì tôi sẽ không thoải mái.” Anh nhớ lại, nghĩ đến cảnh cô luồn tay qua ống tay áo, chạm vào cánh tay anh, “Được cô ấy chạm vào cũng cảm thấy được an ủi.”

Trình Thanh Giác: “Tôi chỉ muốn hỏi xem cậu đã bao giờ có cảm giác như vậy với ai chưa.”

Thịnh Hoài Sinh có quá nhiều rồi, nhưng anh ấy không nói vậy, chỉ hỏi lại: “Rốt cuộc là cậu muốn hỏi cái gì?”

Trình Thanh Giác thả cây bút trong tay phải ra: “Không có gì, muốn hỏi thế này là thế nào.”

Trong ống nghe im lặng vài giây —

“Ừm.” Thịnh Hoài Sinh hỏi: “Tôi có thể nói thật không?”

Trình Thanh Giác hờ hững: “Cậu nói đi.”

Thịnh Hoài Sinh mở lời: “Anh bạn, cậu trúng độc rồi đấy.”

Bình Luận (0)
Comment