Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 38

“…”

Mí mắt Trình Thanh Giác giật giật.

Hai giây sau.

Trình Thanh Giác: “Còn chuyện gì nữa không? Không thì cúp máy đây.”

“…” Thịnh Hoài Sinh, “Đại ca, vừa nãy cậu không cho tôi cúp máy mà.”

Trình Thanh Giác chống khuỷu tay lên bàn, ngồi thẳng hơn một chút, giả vờ không nghe thấy, hỏi lại: “Còn chuyện gì nữa không?”

Thịnh Hoài Sinh tức cười: “Tôi thực sự bó tay với cậu.”

Nửa phút sau, chiếc điện thoại đã cúp máy được Trình Thanh Giác nhẹ nhàng đặt sang một bên.

Vài giây sau, màn hình lại hiện ra tin nhắn.

Thịnh Hoài Sinh: [Fan ở hậu trường buổi concert lần trước ấy hả?]

CQJ: [?]

Thịnh Hoài Sinh: [Sao tôi nhớ loáng thoáng cô ấy là người tìm tôi xin chữ ký nhỉ.]

CQJ: […]

Nói là làm trợ lý cho Trình Thanh Giác, nhưng vì anh đi lại bất tiện, lịch trình gần đây đều bị hủy bỏ, nên cô chỉ có nhiệm vụ nấu ăn. Cô rất trân trọng cơ hội kiếm tiền khó có được này, cố gắng tận tâm hết sức, chuẩn bị chu đáo từng bữa ăn mỗi ngày.

Mười hai giờ mười lăm phút, cô nấu cơm xong, tháo tạp dề ra khỏi bếp, rồi đi lên lầu. Khi đẩy cửa studio ra, người đàn ông vẫn như lúc cô vừa ra ngoài, ngồi sau bàn vừa thử các phím đàn, vừa ghi chú vào bản nhạc.

Sợ làm phiền anh nên Lê Vụ không đi vào quá sâu, giơ tay nhẹ nhàng gõ hai cái lên cánh cửa.

Khi Trình Thanh Giác ngẩng đầu nhìn qua, cô dùng giọng điệu vui vẻ nhắc nhở: “Ăn cơm thôi.”

Trình Thanh Giác gập bản nhạc lại, chống người đứng dậy lấy nạng. Thấy động tác của anh, Lê Vụ đã hình thành phản xạ, cô vòng qua hai bé mèo đang ngồi xổm ở cửa, nhanh chóng đi tới đỡ lấy anh.

Trước đây, khi Trình Thanh Giác mới ở nhà cô, cô rất căng thẳng, bình thường đều đứng cách anh nửa mét. Bây giờ tiếp xúc nhiều và đỡ anh thành thói quen nên cô bước tới mà không suy nghĩ nhiều, đỡ lấy cánh tay anh.

Ở nhà, Trình Thanh Giác thường mặc áo phông, khi lại gần anh có mùi bạc hà rất sảng khoái. Lòng bàn tay cô không vướng bận gì, áp sát vào cánh tay anh. Nói là đã quen, nhưng khi thực sự chạm vào, tim cô vẫn đập thình thịch.

Cô bình tĩnh lại, ngước mắt ra hiệu sang bên phải: “Đi đường này vòng ra ngoài à?”

Giọng người được cô đỡ đều đều: “Ừm.”

Trình Thanh Giác có thói quen rất tốt, ăn không nói, ngủ không trò chuyện. Khi ăn anh rất ít khi nói chuyện, yên tĩnh ăn xong bữa cơm, Lê Vụ dọn đồ vào bếp.

Cô ra ngoài hỏi người đang ngồi cạnh bàn ăn: “Bây giờ lên studio à?”

Người đàn ông cúi người v**t v* Vượng Tài vừa nhảy đến chân mình, khi đứng thẳng dậy, anh bỏ qua chủ đề này, hỏi cô trước một câu: “Khi nào cô bắt đầu vẽ tranh?”

Lê Vụ nghĩ một lát: “Chắc một lát nữa, sáng nay tôi vẽ mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát.”

Trình Thanh Giác gật đầu.

Lê Vụ chợt nhớ ra anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình, cô hỏi lại lần nữa: “Bây giờ anh muốn đi đâu? Tôi đỡ anh qua đó.”

“Cũng nghỉ ở phòng khách thôi.” Anh nhìn cô một cái, “Tôi cũng hơi mệt rồi.”

Lê Vụ “Ừm” hai tiếng, cô vốn định vào phòng ngủ nghỉ ngơi, nhưng nghe thấy chữ “cũng” trong lời Trình Thanh Giác, cô không chắc có nên đi nữa không.

Trình Thanh Giác thấy cô nhìn về phía phòng ngủ: “Sao thế?”

Lê Vụ xoa tóc, thành thật trả lời: “Tôi vốn định vào phòng ngủ nghỉ ngơi.”

Người đàn ông gật đầu đáp: “Ừm.”

Lê Vụ chỉ vào phòng ngủ: “Vậy tôi đi trước nhé?”

“Ừm.” Trình Thanh Giác ngước mắt nhìn lại một cái, “Đi đi.”

Lê Vụ đi hai bước về phía phòng ngủ, không yên tâm hỏi: “Vậy lát nữa anh cần đứng dậy đi lại thì làm sao?”

Dường như lúc này Trình Thanh Giác mới nghĩ đến vấn đề này.

“Không sao, tôi tự đi được.” Anh nói điềm đạm lễ phép, “Nếu thật sự không được thì tôi gọi Hạt Cà Phê giúp.”

“… Sao Hạt Cà Phê giúp được chứ…”

Lê Vụ dừng lại, lấy một chiếc chăn nhỏ trên kệ bên cạnh, quay người đi trở lại.

“Sao lại quay lại rồi?” Người đàn ông đang vuốt mèo hỏi cô.

Lê Vụ hơi ngượng khi nói là thấy anh một mình ở ngoài đáng thương, cô lò dò đi tới, ngồi xuống sofa: “Tôi ở lại với anh nhé, ở đây gần, có chuyện gì anh có thể gọi tôi luôn…”

Nói đến đây, cô hạ giọng: “Hơn nữa, tôi hữu ích hơn Hạt Cà Phê, tôi có thể giúp được anh.”

Trình Thanh Giác nhìn cô, hai giây sau nói: “Cảm ơn.”

Lê Vụ ngồi trên sofa chơi điện thoại, lúc đầu Trình Thanh Giác ngồi ở phòng ăn, sau đó di chuyển đến chiếc sofa đơn trong phòng khách. Trình Thanh Giác ít nói, Lê Vụ cũng không phải người quá cởi mở. Hai người ngồi yên lặng, không khí nhất thời yên tĩnh.

Lê Vụ lướt điện thoại vài phút, vẫn cảm thấy không khí quá im ắng, như vậy cô sẽ chú ý đến sự hiện diện của Trình Thanh Giác hơn. Cô nghĩ một lát, ngẩng đầu nhìn sang, tìm chủ đề.

“Bình thường anh thích làm gì? Hay là chúng ta nói chuyện một lát đi?” Mặc dù cô cũng không phải người quá cởi mở, nhưng tính cách của Trình Thanh Giác quá trầm lặng, cô cảm thấy anh cần tương tác với mọi người nhiều hơn, nếu không trông rất trầm cảm.

Trình Thanh Giác nhìn sang: “Cô hỏi cái này làm gì?”

Lê Vụ liếc nhìn tư thế của anh, từ sau khi ăn cơm đến giờ, anh vẫn giữ nguyên động tác ngồi trên sofa, thỉnh thoảng nhìn điện thoại, nhưng cũng không nghịch, vẻ mặt lạnh nhạt.

Cô hắng giọng: “… Cũng không có gì, chỉ là sợ anh buồn chán, muốn hỏi anh có thích làm gì không, tôi có thể làm cùng anh? Trợ lý ở nhà mà, đảm bảo vui vẻ cho anh cũng là một trong những nhiệm vụ của tôi ~”

Hai bên má cô có lúm đồng tiền không sâu lắm, cười lên rất ngọt ngào. Ánh mắt Trình Thanh Giác lướt qua khóe môi cô.

Lê Vụ thấy anh không nói gì: “Nhưng nếu anh không muốn làm gì cả, chỉ muốn yên lặng ngồi, chúng ta cứ yên lặng ngồi, theo ý anh hết…”

“Có muốn chơi game không?” Trình Thanh Giác đột nhiên hỏi.

Lê Vụ hơi sững sờ, nhìn về phía màn hình TV ở phía trước. Hôm qua vừa đến đây, cô đã thấy máy chơi game ở đó.

“Trò chơi hai người.” Trình Thanh Giác nói.

Lê Vụ phản ứng lại: “… Được thôi, chơi đi.”

Vài phút sau, dưới sự hướng dẫn của Trình Thanh Giác, Lê Vụ lắp đĩa game vào máy, dùng tay cầm điều khiển mở giao diện game. Vì muốn chơi game, hai người đã chuyển sang ngồi chung một sofa, Trình Thanh Giác ngồi bên trái cô, cách cô chưa đầy hai nắm tay.

Cô chưa từng chơi game này, cũng không quen thao tác tay cầm, loay hoay hai lần mà vẫn chưa hiểu cách chọn nhân vật của mình, đành phải cầu cứu Trình Thanh Giác.

“Xin lỗi, cái này làm thế nào vậy, anh có thể chỉ cho tôi được không…” Cô quay người sang trái, khoảng cách giữa hai người lại được rút ngắn.

Trình Thanh Giác hình như không nhận ra khoảng cách không phù hợp, anh hơi nghiêng người lại gần. Lê Vụ ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng từ áo phông của anh, vừa nín thở định lắng nghe anh nói chuyện nghiêm túc thì chuông cửa reo.

“Ding – ding –

Cửa mở ra, tiếng chuông cửa cuối cùng cũng dừng lại, Trương Dương đang đứng bên ngoài, tay xách túi lớn túi bé. Cậu ấy tươi cười chào Lê Vụ: “Chào cô, Lê Vụ, tôi đến đưa đồ đây.”

Thấy túi cậu ấy xách, Lê Vụ né sang một bên: “Cậu vào đi.”

Trương Dương xách túi đi vào: “Anh Hoàng Minh bảo em mang đủ mọi đồ tươi sống đến. Anh Thanh Giác, có cả món hoành thánh nhỏ trước đây anh bảo ngon nữa đấy, em bảo dì Trương gói thêm nhiều một chút mang đến. Có hai túi, tổng cộng một trăm cái, cấp đông trong tủ lạnh, đủ cho anh ăn rất lâu.”

Cậu ấy vừa đến, căn phòng vừa yên tĩnh bỗng chốc tràn ngập tiếng nói huyên thuyên của cậu ấy. Lê Vụ đứng ở khoảng trống từ lối vào tới phòng ăn, quay đầu nhìn Trình Thanh Giác.

Người đàn ông vẫn giữ nguyên tư thế dựa trên sofa ban nãy, giữa lông mày hiện lên sự không hài lòng hiếm thấy. Trương Dương đặt đồ xong, đi từ bếp ra cũng thấy, bước chân của cậu ấy khựng lại, vẻ mặt hơi đáng thương: “Anh, anh không chào đón em à?”

Kể từ khi Lê Vụ trở thành trợ lý của anh, anh trai cậu ấy có vẻ không cần cậu ấy nhiều nữa. Ở bệnh viện, thường xuyên bắt cậu ấy chạy đi siêu thị mua đồ thì không nói, từ hôm qua về đến giờ, cũng không gọi cho cậu ấy một cuộc điện thoại nào để làm việc.

Trương Dương tiến hai bước tới, ấp úng: “Anh, anh không định đuổi việc em đó chứ.”

Lê Vụ giật mình trong lòng, nhỏ giọng: “Chắc chắn là không đâu, tôi không thể cướp chén cơm của cậu được.”

Trương Dương nhìn cô, vẻ mặt vẫn cực kì đáng thương. Lê Vụ mềm lòng, thực sự không thể nhìn nổi nữa, cô giơ tay vỗ vai cậu ấy, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu, chắc chắn không…”

“Thật không?” Trương Dương nhìn cô.

Cô vừa giơ tay định vỗ lần thứ hai thì có tiếng nói truyền đến từ sofa. Cô quay người lại, thấy Trình Thanh Giác nhìn tay cô.

“Anh không có ý định đuổi cậu.” Anh chuyển ánh mắt sang Trương Dương.

Vẻ mặt Trương Dương vẫn còn buồn bã, nhưng ánh mắt sáng hơn lúc nãy: “Thật không anh?”

Trình Thanh Giác: “Ừm.”

Trương Dương bắt đầu tự kiểm điểm: “Có phải gần đây em làm việc ít quá không? Sếp vừa gọi điện cho em, bảo em qua đây đừng về vội, buổi chiều ở đây chăm sóc, bầu bạn với anh.”

Trình Thanh Giác khẽ nhướng mí mắt: “…”

Giọng anh khàn khàn: “Không cần.”

Trương Dương cau mày, lần này giọng điệu không cho phép từ chối: “Không được, anh, anh cao như vậy, đôi khi Lê Vụ không tiện chăm sóc anh, em có thể làm. Anh Hoàng Minh dặn em phải ở lại đây rồi, hôm nay em không thể nghe lời anh, em phải ở lại thêm một lúc, tối mới về cơ.”

“…”

Lê Vụ nhìn hai người một cái, một lát sau, cô nghe thấy Trình Thanh Giác bất lực nói: “Tùy cậu.”

Trương Dương làm việc quả thực rất nhanh. Sau khi ở lại, cậu ấy dùng thời gian cực ngắn để dọn dẹp gọn gàng phòng ăn và bếp, sau đó sắp xếp phân loại đồ đạc mang đến, cho vào tủ lạnh.

Xong xuôi mọi thứ, cậu ấy mới ra khỏi nhà ăn.

Lê Vụ cầm tay cầm chơi game, liếc nhìn về phía phòng ăn, hỏi nhỏ Trình Thanh Giác bên cạnh: “Có nên gọi Trương Dương cùng chơi không?”

Cô chơi game thực sự rất tệ, một màn chơi mắc kẹt không biết bao nhiêu lần, nhân vật game của Trình Thanh Giác đã đi rất xa rồi mà cô vẫn ở phía sau bậc thang, nhảy mười phút vẫn chưa nhảy lên được.

Mí mắt người đàn ông không động đậy: “Không sao đâu, không cần để ý đến cậu ta.”

Lê Vụ “Ừm” một tiếng, quay đầu nhìn màn hình lớn, cần mẫn tiếp tục chơi game.

Dọn dẹp xong đồ đạc, Trương Dương cũng đi đến phòng khách, ngồi trên chiếc sofa đơn bên phải Lê Vụ, chăm sóc Vượng Tài và Hạt Cà Phê.

Vài phút sau, Lê Vụ lại trải qua vài lần thất bại, cô thực sự hơi ngại. Trước đây Trương Dương từng chơi game này với Trình Thanh Giác, nhưng vì chơi quá gà nên bị anh mắng. Lúc này, cậu ấy sợ Lê Vụ cũng bị mắng, nên nghiêng người qua, đưa ra lời khuyên: “Cô giữ cần điều khiển bên phải đẩy lên, đừng động, nó có nhịp điệu…”

Thấy Trương Dương định dạy mình, Lê Vụ vội vàng lại gần, chăm chú lắng nghe, hai người đầu kề đầu.

“Thế này à?” Cô làm thử.

“Đúng rồi.” Nói xong, Trương Dương đưa tay phải qua, muốn bẻ cần điều khiển giúp cô, “Cô đẩy lên mạnh hơn chút nữa.”

Lê Vụ: “Thế này hả?”

Trương Dương: “Gần được rồi, nhưng cần…”

Người đàn ông bên cạnh đột nhiên mở lời, giọng điệu không chút biến đổi: “Đây là trò chơi hai người, không cần phải chơi ba người.”

Giọng Trình Thanh Giác hơi lạnh lùng, Lê Vụ vô thức xin lỗi: “Tôi xin lỗi…”

“Tôi không nói cô.” Giọng anh ôn hòa hơn lúc nãy.

Bình Luận (0)
Comment