Trương Dương nhìn Lê Vụ rồi lại nhìn mình, môi mấp máy.
Hình như Trình Thanh Giác biết cậu ấy muốn nói gì, anh đặt tay cầm xuống, chặn miệng cậu ấy lại: “Cô ấy là con gái, không nói cậu thì nói ai?”
“…” Trương Dương cảm thấy anh trai mình hơi thiên vị, nhưng Lê Vụ là cô gái đáng yêu, không giống cậu ấy da dày thịt béo, quả thực không thích hợp để bị mắng.
Cậu ấy nuốt nước bọt: “Em xin lỗi.”
Thấy Trương Dương bị mắng, Lê Vụ khá ngại, nhét tay cầm cho cậu ấy, nói nhỏ: “Hay là cậu chơi với… anh Thanh Giác đi? Tôi thực sự chơi không giỏi, cứ kéo chân sau mãi, ảnh hưởng đến trải nghiệm game.”
Trương Dương nghĩ cũng phải, trước đây cậu ấy chỉ chơi hơi tệ đã khiến Trình Thanh Giác tức giận rồi. Bây giờ Lê Vụ rõ ràng chơi tệ hơn, Trình Thanh Giác lại không tiện mắng con gái, chỉ mắng cậu ấy, cuối cùng người xui xẻo vẫn là cậu ấy.
Cậu ấy suy nghĩ hai giây, nhận lấy tay cầm: “Được, tôi chơi với anh ấy.”
Nói rồi, cậu ấy còn đứng dậy đổi chỗ với Lê Vụ, thay cô ngồi cạnh Trình Thanh Giác: “Lần trước không qua được màn này, lần này em đảm bảo sẽ cùng anh qua màn.”
Nói xong, nhận thấy người đàn ông bên cạnh không nói gì, cậu ấy quay đầu nhìn: “Anh ơi, sao anh không nói gì?”
Trình Thanh Giác nhìn cậu ấy hai giây, môi mấp máy: “Cậu có bị bệnh không vậy?”
“…”
Trương Dương: “À, em…”
Trình Thanh Giác cầm tay cầm trên bàn trà lên, vẻ mặt hờ hững: “Thôi đi, không sao.”
Chơi một lúc, Trương Dương đứng dậy, đi nghe điện thoại của Hoàng Minh. Lê Vụ lại cầm lại tay cầm.
Yên lặng chơi vài giây, cô nghe thấy Trình Thanh Giác hỏi: “Không ngồi lại à?”
Lê Vụ “Hả?” một tiếng, quay đầu nhìn anh, thấy chỗ trống giữa cô và anh. Vừa nãy khi Trương Dương cầm tay cầm chơi game, cậu ấy đã đổi chỗ với cô.
Trình Thanh Giác giải thích: “Màn này khó qua, cô ngồi xa quá tôi không nghe rõ.”
Lê Vụ “Ừm ừm” hai tiếng, ôm Vượng Tài đang nằm trên đùi, dịch chuyển về phía Trình Thanh Giác.
Kỹ thuật của cô quả thật không tốt, động tác nhảy rất đơn giản, cô thử đi thử lại ba lần mà vẫn không nhảy lên được bục xoay cao.
“Tôi xin lỗi…” Cô lí nhí xin lỗi, “Tôi đã rất cố gắng rồi, nhưng chưa chơi nhiều…”
Người cầm tay cầm kia trông cũng không sốt ruột: “Ừm, không sao.”
Tổng cộng có năm sáu cột, lên xuống, đổi hướng liên tục, đối với một người mới bắt đầu như Lê Vụ, thực sự là quá khó. Cô thử thêm hai lần nữa, vẫn cứ nhảy được nửa chừng là rơi xuống.
Cô nhìn về phía ban công: “Hay là đợi Trương Dương về… để cậu ấy dạy tôi, rồi tôi chơi tiếp…”
“Sao không để tôi dạy cô?” Người đàn ông bên cạnh giọng hơi trầm xuống.
“Hả?” Cô quay đầu nhìn lại, vừa vặn chạm phải ánh mắt anh, trái tim không khỏi căng chặt.
“Tôi chơi không tốt à?” Trình Thanh Giác hỏi.
“Không phải.” Lê Vụ vội vàng xua tay, “… Anh dạy tôi, tôi sẽ căng thẳng.”
Trình Thanh Giác buông tay cầm, chống cằm: “Tôi dữ lắm à?”
“Không phải, không phải.” Lê Vụ bối rối không biết nói gì, cô nghĩ một lát, nhắm mắt lại, “Vì anh đẹp trai hơn.”
Hạt Cà Phê dưới chân: “Meo…”
Lê Vụ căng thẳng đến mức phải nắm chặt đường may hai bên quần, tay kia siết chặt tay cầm.
Người đàn ông sững lại nửa giây vì câu nói thẳng thừng của cô, sau đó lại nói: “Cô cũng đẹp mà, tôi chơi game với cô cũng không căng thẳng.”
“…” Lê Vụ hít sâu một hơi, ánh mắt liếc sang một bên.
Vượng Tài trên thảm: “Meo…”
“Cứ quyết định vậy đi.” Người bên cạnh nhẹ nhàng rút tay cầm khỏi tay cô, giọng điệu bình tĩnh và chậm rãi, “Tôi dạy cô nhé?”
Vừa nãy tai Lê Vụ đỏ bừng vì được khen, lúc này lòng cô khó yên, nhịn rồi vẫn không nhịn được. Cô quay đầu nhìn lại, nhỏ giọng: “Bình thường anh cũng hay khen người khác như vậy à?”
Người đàn ông mặc áo phông màu xám đậm, cánh tay lộ ra, da rất trắng, đường cong vượt trội. Anh tựa vào sofa điều khiển tay cầm, vài giây sau đã giúp cô vượt qua màn chơi: “Hay khen người khác?”
Vừa dứt lời hai giây, anh như thể mới nhận ra cô đang nói gì: “Câu nói cô đẹp ấy hả? Tôi chỉ hay nói thật thôi.”
“Sao thế, cô thấy mình không đẹp à?” Anh quay đầu lại, ánh mắt đối diện với ánh mắt cô.
Lê Vụ hít vào, cũng không thể mặt dày nói mình rất đẹp: “Bình thường thôi…”
“Ừm.” Trình Thanh Giác không nhìn nữa, nhìn lại màn hình lớn phía trước, “Tôi và cô có suy nghĩ khác nhau.”
Giọng điệu của anh luôn thản nhiên, giống như đang nói chuyện bình thường, nhưng chính cái giọng điệu này lại dễ khiến lòng người xao xuyến nhất.
Trời ạ, Lê Vụ cảm thấy mình thực sự bị anh quyến rũ rồi: “Tôi biết rồi.”
Cô bị trêu chọc đến mức nội tâm rối như tơ vò, cứ thế nhìn chằm chằm màn hình lớn phía trước, không nói gì nữa. Trình Thanh Giác dùng hai tay cầm điều khiển để đẩy trò chơi về phía trước, rồi lại liếc mắt sang, thấy Lê Vụ đang ôm gối mất tập trung. Anh cụp mắt nhìn cô vài giây, rồi dời ánh mắt đi.
Trương Dương nói ở lại bầu bạn với Trình Thanh Giác, đúng là bầu bạn thật, tận tụy từ trưa đến tối, không phụ lòng Hoàng Minh giao phó.
Buổi tối Lê Vụ nấu thêm phần cơm cho một người, giữ Trương Dương lại ăn cùng. Dù sao nấu cơm cho hai người cũng là nấu, thêm một người thì có thể ăn thêm hai món nữa.
Trương Dương ăn đến mức mắt sáng rỡ, liên tục giơ ngón cái lên cho Lê Vụ: “Ngon quá, thật sự ngon quá, tay nghề của cô đúng là tuyệt vời, sườn xào chua ngọt đỉnh thật.”
Trình Thanh Giác hiếm khi phá vỡ thói quen ăn không nói, ngủ không trò chuyện, giơ chân đá vào ghế của cậu ấy: “Yên lặng chút đi.”
Trương Dương vội vàng im bặt, tay trái giơ ngón cái về phía Lê Vụ ở dưới bàn. Lê Vụ và Trương Dương ngồi cùng một bên, thấy cậu ấy giơ ngón cái cho mình, cô không nhịn được mà cười cong mắt.
Trình Thanh Giác ngồi đối diện hai người, ngước mắt thấy nụ cười của cô, rồi lại thấy cô và Trương Dương lẩm bẩm ra hiệu bằng khẩu hình với nhau.
Anh cúi đầu, dùng thìa múc canh, sau đó lại đá vào cẳng chân Trương Dương: “Khi nào cậu đi?”
Trương Dương nhìn sang, cảm thấy thực ra Trình Thanh Giác muốn nói “Khi nào cậu cút”. Cậu ấy lại bới một miếng cơm: “Anh Hoàng Minh bảo em đợi anh ngủ rồi mới đi…”
Thấy ánh mắt Trình Thanh Giác tỏ vẻ khó chịu, cậu ấy vội vàng nói: “Tất nhiên ăn xong em đi ngay cũng được.”
Vì Trình Thanh Giác có xu hướng lo âu và trầm cảm nên trước đây khi không có lịch trình nghỉ ngơi, Hoàng Minh sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thường bảo cậy ấy cố gắng ở lại đây bầu bạn với Trình Thanh Giác vào ban ngày. Thói quen này vẫn tiếp tục cho đến bây giờ, nhưng hiện tại có Lê Vụ, cậu ấy đi sớm cũng không sao.
Cậu ấy lại kẹp một miếng sườn: “Ăn xong em sẽ đi ngay, hai người có việc gì cứ gọi điện cho em.”
Nửa tiếng sau, Trương Dương dọn đồ đạc và chuồn đi. Khi cánh cửa đóng lại, căn nhà cuối cùng cũng yên tĩnh. Lê Vụ đi từ lối vào vào, trước tiên hỏi Trình Thanh Giác: “Anh muốn ngủ không, hay lên studio trên lầu?”
“Studio đi.” Trình Thanh Giác đáp.
Lê Vụ gật đầu: “Vậy tôi có thể lên studio không, tôi còn một vài bức tranh chưa vẽ xong.”
Trình Thanh Giác gật đầu: “Được.”
Trình Thanh Giác đợi cô dọn dẹp xong bếp ở dưới lầu, hai người cùng lên studio trên lầu. Thời gian vẫn còn sớm, mới khoảng tám giờ. Sau khi tập trung vẽ một tiếng, điện thoại của Trình Thanh Giác reo lên.
Lê Vụ vừa hoàn thành một bản phác thảo đường nét, đang vươn vai thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô vô thức ngẩng đầu nhìn sang. Trình Thanh Giác đặt bút xuống, cầm điện thoại lên.
Màn hình hiển thị cuộc gọi đến từ “Thịnh Hoài Sinh”. Anh nhớ lại cuộc gọi sáng nay, khẽ cau mày, rồi nhấc máy.
Trình Thanh Giác: “Alo?”
Người bên kia dừng lại một giây, giọng lười biếng: “Cậu có đang ở với trợ lý mà cậu cảm thấy thoải mái khi ở cùng trong một căn phòng không?”
Trình Thanh Giác chạm vào nút bên cạnh điện thoại, giảm âm lượng: “Có chuyện gì không?”
Thịnh Hoài Sinh không nể nang: “Không có chuyện gì, cậu cứ nói có hay không.”
“…” Trình Thanh Giác: “Ừm.”
Giọng anh khàn khàn: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Thịnh Hoài Sinh: “Chơi game không?”
Lúc này Trình Thanh Giác không hứng thú với game: “Không chơi.”
“Gọi cả trợ lý của cậu nữa, sáu người lập đội. Bên tôi có tôi, em họ tôi, và hai người bạn, thiếu hai người.” Thịnh Hoài Sinh dừng lại một chút, “Tôi giúp người ta cày skin, hôm nay phải cày xong.”
Trình Thanh Giác cau mày: “Cậu gọi trợ lý của cậu đi.”
Người bên kia dừng lại hai giây: “Tôi đang giúp cô ấy cày skin.”
Trình Thanh Giác: “…”
Thịnh Hoài Sinh: “Chơi không? Gọi trợ lý của cậu đi, cô ấy tạo tài khoản mới, ghép trận dễ chơi. Giúp tôi một tay đi, không thì cho tôi WeChat của trợ lý cậu, tôi gọi cô ấy chơi, sau đó gọi thêm một người nữa.”
Trình Thanh Giác day day thái dương, một lát sau, anh đặt điện thoại xuống, nhìn về phía Lê Vụ cách đó không xa: “Chơi game không?”
Lê Vụ vẽ mệt, đang lướt điện thoại xem video ngắn, nghe vậy thì ngẩng đầu: “Game gì thế?”
Trình Thanh Giác: “Bắn súng.”
Cô đã theo dõi Trình Thanh Giác từ lâu, đương nhiên cũng biết anh thích chơi game, dù là game console hay các game bắn súng đối kháng.
Trước đây khi chưa quen anh, cô cũng từng nghĩ, biết đâu mình chơi game anh thích sẽ có cơ hội gặp được anh. Nhưng sau khi tạo tài khoản và luyện tập một thời gian, tìm hiểu kỹ cơ chế ghép trận, cô mới biết một người mới như mình không thể ghép được với tài khoản cấp cao như anh, nên đã từ bỏ.
Không ngờ bây giờ lại có cơ hội này. Nhưng sau trải nghiệm tay chân lóng ngóng vào buổi chiều, bây giờ cô hơi e ngại: “Tôi chưa chơi nhiều, kỹ thuật rất bình thường…”
Trình Thanh Giác: “Không sao, bạn tôi muốn tìm một tài khoản phụ để lập đội, một đội sáu người, cô không biết chơi cũng không sao.”
Suy nghĩ hai giây, Lê Vụ đồng ý: “Thế thì được.”
Trình Thanh Giác nhìn ghế của cô: “Vậy cô ngồi qua đây nhé? Lát nữa có lẽ sẽ cần nói chuyện.”
Lê Vụ gật đầu hai cái, đứng dậy, cầm điện thoại và bê ghế đi qua. Chiếc ghế được đặt cạnh Trình Thanh Giác, cô ngồi xuống.
Vài phút sau, hai người đăng nhập tài khoản.
Trình Thanh Giác: “Đọc ID game cho tôi.”
Lê Vụ tìm thông tin cá nhân, đọc một dãy số. Lê Vụ nhìn màn hình của mình, thấy lời mời kết bạn từ CQJ nhảy lên ở phía trên cùng. Cô bình tĩnh lại bấm vào và bấm “đồng ý kết bạn”.
Trình Thanh Giác kéo cô vào đội của Thịnh Hoài Sinh. Trong đội, ngoài Thịnh Hoài Sinh và em họ anh ấy ra, hai người còn lại cũng là người trong giới, một người là ca sĩ nhạc sĩ vừa nổi lại, người kia là ngôi sao đang lên. Trước đây họ từng cùng tham gia chương trình âm nhạc, hai người họ cũng quen Trình Thanh Giác, quan hệ khá tốt.
Thấy Trình Thanh Giác và Lê Vụ vào đội, họ lần lượt chào hỏi.
Đại Minh: “Thanh Giác.”
Đoạn Phi: “Chào anh Thanh Giác.”
Thịnh Thần: “Chào anh Thanh Giác!”
Đoạn Phi mắt tinh, nhìn thấy tài khoản nữ vừa vào. Đoạn Phi: “Sao lại có một cô gái, là…”
Nghe thấy giọng nói trong đội, Lê Vụ liếc nhìn Trình Thanh Giác, nắm chặt mic tai nghe, không biết có nên lên tiếng giải thích không. Nói là bạn bè, giờ này kéo vào chơi cùng dễ gây hiểu lầm.
Thịnh Hoài Sinh nghĩ một lát, đưa ra một thân phận an toàn hơn, giải thích: “Là em họ trong nhà.”
Nghe thấy có người trả lời giúp, Lê Vụ thở phào nhẹ nhõm, đương nhiên cũng biết cách giải thích này là để tránh những hiểu lầm không cần thiết.
“Ồ ồ, ra vậy.” Đoạn Phi lại hỏi: “Vậy gọi là gì đây?”
Lê Vụ vẫn đang điều chỉnh tư thế ngồi, đột nhiên nghe thấy giọng Trình Thanh Giác trong đội.
Giọng anh trầm ấm, bình thản trả lời Đoạn Phi: “Em gái tôi, có gì cứ nói chuyện với tôi là được.”