Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 43

Lê Vụ vẫn chưa quen với việc mình là em gái của Trình Thanh Giác, nên không hiểu ý nghĩa của câu nói đó.

Ngay sau đó, cô thấy Trình Thanh Giác ngồi thẳng dậy, gõ nhẹ vào bàn: “Làm theo cái vừa rồi, đổi chỗ đi.”

Ngoài Lê Vụ, những người khác cũng không phản ứng kịp câu nói vừa rồi có ý gì, lúc này đều bị Trình Thanh Giác kiểm soát tình hình.

Anh gõ nhẹ lên mặt bàn, nhìn Đoạn Phi, lặp lại: “Làm cái đơn giản vừa nói, cậu và Thịnh Thần đổi chỗ cho nhau.”

Thịnh Thần vẫn không chịu: “Cái này của cậu ta đơn giản quá!”

Lê Vụ vẫn đang suy nghĩ về câu nói vừa rồi, cô khẽ hỏi Trình Thanh Giác: “Anh vợ gì…”

“Không sao, không liên quan đến em.” Trình Thanh Giác đáp.

Đoạn Phi bị buộc phải đổi chỗ với Thịnh Thần.

Sau vài ván thật hay thách, Thịnh Thần r*n r* ỉ ôi đòi đổi trò, rủ chơi bài.

Ba người chơi “Đấu Địa Chủ”, Thịnh Hoài Sinh và Đường Lê một nhóm, cộng thêm Thịnh Thần và Đại Minh. Đoạn Phi vừa mua chip vừa đứng ngoài quan sát, đồng thời tiếp tục thảo luận bản vẽ với Lê Vụ.

Thảo luận một lúc nữa, Lê Vụ tạm thời thoát khỏi bản vẽ, nhận ra mình đã làm mất quá nhiều thời gian của Đoạn Phi: “Cảm ơn anh, phần sau tôi tự suy nghĩ là cũng được, anh chơi bài với họ đi.”

Đoạn Phi không thấy tốn thời gian, thậm chí còn muốn nói thêm vài câu với cô: “Không sao, chơi ‘Đấu Địa Chủ’ đủ người rồi, tôi cũng không chen vào được. Cô có gì muốn hỏi thì cứ hỏi tôi.”

Lê Vụ nói “Cảm ơn”, rồi ngẩng đầu nhìn quanh, Trình Thanh Giác không ở trên ghế sofa, không biết đã đi đâu.

“Tìm Trình Thanh Giác à?” Thịnh Hoài Sinh nhìn cô.

Lê Vụ ngẩn người, sau đó gật đầu.

Thịnh Hoài Sinh chỉ: “Hình như vào phòng làm việc rồi.”

Nghe thấy vậy, Thịnh Thần ngẩng đầu hỏi: “Hình như tối nay anh Thanh Giác ăn hơi ít, anh ấy thích ăn gì nhỉ?”

Thịnh Hoài Sinh: “Đồ chua.”

Lê Vụ không nghe họ nói chuyện nữa, chỉ chăm chú nhìn về phía phòng làm việc ở nhà. Phòng làm việc cách phòng khách rất xa, từ góc nhìn của cô chỉ có thể nhìn thấy cánh cửa khép hờ.

Cô nhìn một lúc, thu lại ánh mắt, buồn bã chống tay lên trán. Trình Thanh Giác không có ở đây, cô ở phòng khách có vẻ cũng chán.

Cô vô thức cầm bút vẽ lên, đang suy nghĩ có nên tiếp tục vẽ bản nháp truyện tranh không thì điện thoại nhận được tin nhắn.

CQJ.: [Có muốn tới nghe nhạc không?]

Lê Vụ: [Hả?]

CQJ.: [Họ chơi bài ồn ào quá, tôi nghĩ sẽ làm phiền cô vẽ tranh.]

Lê Vụ ngẩng đầu, nhìn trái nhìn phải hai lượt, thực ra mọi người cũng không ồn lắm, nhưng cô cúi đầu cẩn thận gõ chữ…

Lê Vụ: [Hơi ồn.]

CQJ.: [Vậy qua đây nghe nhạc nhé?]

Lê Vụ: [Ừm!]

Lê Vụ: [Anh đợi tôi một chút.]

Nói xong, cô ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn một vòng, thấy không ai chú ý đến mình, cô mới từ từ đứng dậy, nhanh chóng đi về phía phòng làm việc.

Nửa phút sau, cô đi đến cửa, gõ nhẹ vào cửa.

Cửa không đóng chặt, giọng của Trình Thanh Giác vọng ra từ bên trong: “Vào đi.”

Lê Vụ rút tay về, nhẹ nhàng đẩy cửa.

Phòng làm việc của Trình Thanh Giác nghiêng về phía một phòng thu âm hơn, những đồ vật không thể đặt trong phòng thu trên lầu đều được chuyển xuống đây. Dàn trống, đàn piano, loa bass dựa vào tường, và cây đàn ukulele anh đang cầm trên tay.

Cô bước vào, đóng cửa lại, vẫn còn khá kinh ngạc.

“Sao vậy?” Người đàn ông phía sau giá nhạc hỏi cô.

Cô vẫn kinh ngạc, ngón tay khẽ co lại, chỉ vào: “Tôi cứ tưởng… anh nói nghe nhạc là mở nhạc chứ.”

“Tôi đàn không hay à?” Trình Thanh Giác cụp mắt, lật một trang nhạc trên giá nhạc.

“Không phải, không phải.” Lê Vụ xua tay, “Tất nhiên là hay.”

Cô sờ ngọn tóc: “Có điều không phải anh đàn rất đắt sao…”

Người đàn ông bật cười: “Tôi có bảo cô trả tiền đâu?”

“Họ ồn quá, tôi ở ngoài cũng chán, tự muốn đàn thôi.” Giọng anh ung dung, trầm thấp lại êm tai.

Anh mặc áo phông màu xám, cầm một cây ukulele, ngồi sau giá đàn ở góc phòng, dáng vẻ thư thái. Ánh sáng trong phòng làm việc rất mờ, càng tôn lên vẻ bí ẩn trên người anh.

“Vậy nên đừng áp lực.” Anh ngẩng đầu nhìn cô, giọng khàn khàn, “Cô cứ coi như tôi một mình chán quá, làm khán giả cho tôi một lúc.”

Lê Vụ bị ánh mắt của anh mê hoặc, ngây người hai giây, khẽ ho khan, nhìn sang chỗ khác: “… Được thôi.”

Cô tìm một chỗ ngồi xuống.

“Muốn nghe gì?” Người đang cúi đầu chỉnh dây đàn hỏi cô.

Bầu không khí trong phòng làm việc rất hài hoả, thỉnh thoảng có tiếng reo mừng thắng bài vọng từ bên ngoài vào, cô cũng coi như không nghe thấy.

Cô cụp mắt, tránh nhìn thẳng vào anh, chọn một bài hát: “Bình Minh Giao Thoa được không?”

Đó là một đĩa đơn của Trình Thanh Giác mà cô rất thích.

Trình Thanh Giác dường như không bất ngờ khi cô biết bài hát này. Anh chỉnh lại dây đàn, gảy hai tiếng, bắt đầu từ đoạn dạo đầu.

Chất giọng của anh rất hay, hát chay thậm chí còn hay hơn khi có phần đệm.

Ngoài các buổi hoà nhạc, đây là lần đầu tiên cô nghe anh hát gần đến vậy, nói không xúc động là giả.

Những lần tiếp xúc gần đây, ngoài sự xúc động của fan hâm mộ khi gặp thần tượng, cô thậm chí còn có một chút xao xuyến không thuộc về việc theo đuổi thần tượng.

Cô nắm chặt tay phải, cảm nhận dòng điện chạy từ tim.

Hình như cô bị bệnh nghề nghiệp khi làm trợ lý cho Trình Thanh Giác rồi, bây giờ cô thực sự hơi thích anh… không phải là kiểu thích thần tượng.

Cô liếc nhìn sang chỗ khác, giật mình vì ý nghĩ này của mình.

Nực cười thật, sao cô có thể có bất kỳ tiến triển nào với Trình Thanh Giác được? Cô nên là một trợ lý nấu ăn làm việc chăm chỉ, kiếm ba vạn mỗi tháng.

Nếu ý nghĩ này mà bị Hoàng Minh phát hiện, công việc lương ba vạn của cô sẽ không còn nữa…

“Không hay hả?” Tay người đàn ông trượt khỏi dây đàn, ngước mắt nhìn cô.

Lê Vụ thôi không suy nghĩ, vội vàng lắc đầu: “Không phải.”

Trình Thanh Giác nhìn xuống bản nhạc, giọng điệu bình thản: “Ừm, thấy cô mất tập trung, tôi tưởng không hay.”

“Không phải đâu.” Cô vắt óc nghĩ lời biện hộ, “Tôi đang nghĩ chúng ta đều không ở ngoài đó, họ có tìm chúng ta không…”

“Cô muốn ra ngoài rồi à?” Trình Thanh Giác hỏi cô.

Nếu ở lại thêm nữa, có thể cô sẽ rung động mạnh hơn. Nghĩ vậy, cô gật đầu: “Ừm… ra ngoài thôi.”

Người đứng sau giá đàn liếc nhìn cô, vẻ mặt khó hiểu: “Được.”

Sau đó anh cất đàn và đứng dậy, chống nạng đi tới.

Đã nửa tháng kể từ khi xảy ra chuyện, vết thương ở chân anh đã khá hơn nhiều. Dù vẫn không thể thiếu nạng, nhưng anh đi lại không còn chập chững như trước, so với lúc bình thường chỉ chậm hơn một chút.

Vì vậy Lê Vụ không đến đỡ anh.

Lê Vụ cũng đứng dậy, đứng tại chỗ chờ anh đi tới.

Vài giây sau, Trình Thanh Giác đến gần: “Đi không?”

“Hả?” Lê Vụ ngẩng đầu, “Ừm.”

Hai người sánh vai đi về phía cửa phòng. Gần đến cửa, áo của Lê Vụ bị móc vào cái giá bên phải. Cô quay lại kéo ra, lại móc vào vòng tay, sợi dây bị đứt rơi xuống đất.

Cô giật mình cúi xuống nhặt, nhưng Trình Thanh Giác đã nhanh hơn một bước, cúi xuống nhặt lên.

Sợi dây là vòng cổ động của Trình Thanh Giác, nhưng màu sắc cổ động bình dị, không quá nổi bật, bình thường không nhìn ra, chỉ khi mở móc treo ra mới thấy hình chibi của anh bên trong.

Và khi sợi dây rơi ra, khóa cài vừa hay bị bung ra, lúc này hình chibi bên trong đang nằm ngửa trong lòng bàn tay Trình Thanh Giác.

Hơi thở của Lê Vụ gần như ngừng lại.

Người đàn ông cụp mắt, tò mò nhìn hai giây: “Đây là…”

“Ừm?” Lê Vụ vẫn muốn giả ngơ, nhưng ngẩng đầu lên lại va phải ánh mắt của anh.

“Cô còn biết bài hát ‘Bình Minh Giao Thoa’ à?” Trình Thanh Giác nhìn cô, giọng khàn khàn, “Rất ít người biết bài này.”

Anh tỏ vẻ đã biết, khẽ cụp mắt nhìn cô: “Vậy là…”

Lê Vụ biết mình giấu không tốt, từ đầu đã có rất nhiều sơ hở, mạnh miệng cứng rắn chỉ vì không có cơ hội để thừa nhận trực nhận. Lúc này cô hơi cúi đầu do dự.

Giấu giếm lâu như vậy, mỗi lần nói dối cô cũng thấy mệt mỏi, lần này lại bị bắt quả tang, cô không nói thật thì thật sự không ổn…

Cuối cùng cô nhắm mắt lại, cắn răng, quyết định nói thật: “… Xin lỗi anh, thực ra em là fan của anh, trước đây em đã lừa anh.”

Lê Vụ: “Em không thích Thịnh Hoài Sinh, lúc đó vì hiểu lầm nên em mới nói như vậy. Hơn nữa lúc đó anh muốn ở nhà em, em sợ em nói là fan của anh sẽ rất ngại… Thật sự xin lỗi anh, em cũng không cố ý lừa anh đâu, hơn nữa nhân phẩm của em rất tốt, dù em là fan của anh, em cũng sẽ không làm chuyện gì không tốt, và tuyệt đối sẽ không chụp ảnh anh bán lên mạng.”

Cô lẩm bẩm: “Em đã ký hợp đồng với quản lý Hoàng, bán ảnh của anh là phạm pháp, phải bồi thường tiền…”

“Ừm.” Trình Thanh Giác lại bắt đầu đóng vai cáo già, “Là như vậy à?”

Lê Vụ thành tâm cầu nguyện trong lòng, mong anh sẽ quên chuyện ảnh bụng sáu múi kia.

Không biết có phải lời cầu nguyện có tác dụng hay không, khoảng vài giây sau, người đàn ông lại mở lời, nhưng không nhắc đến chuyện cô cầm ảnh bán khỏa thân của anh ra để ký tên.

“Vậy em là fan của tôi, em rất thích tôi?” Giọng anh ôn hòa, không biết có phải là ảo giác của Lê Vụ hay không. Mặc dù anh rất dịu dàng, nhưng cô luôn cảm thấy câu nói này của anh như đang dụ dỗ.

Im lặng chốc lát, cô chỉ có thể nhắm mắt lại lần nữa, gật: “Vâng…”

Trình Thanh Giác: “Chỉ vì là fan, nên thích tôi thôi à?”

Anh hỏi hơi chậm, Lê Vụ cũng không hiểu lắm, chỉ vô thức đáp lại: “Đúng vậy, em coi anh là thần tượng.”

Cô đâu dám thừa nhận bây giờ cô đã có chút ý đồ xấu, không chỉ dừng lại ở việc coi anh là thần tượng nữa.

“Vậy chỉ thích với tư cách là fan thôi đúng không?”

“Đúng…”

Lần này Trình Thanh Giác im lặng khá lâu, Lê Vụ không biết có phải việc thừa nhận là fan khiến anh không thoải mái không, cô cúi đầu, không dám nói gì nữa.

Một lát sau, cô nghe thấy người đàn ông nói: “Tôi biết rồi.”

Giọng anh vẫn rất ôn hòa, cuối cùng Lê Vụ cũng dám ngẩng đầu nhìn anh.

Có lẽ vì vết thương ở chân, chân trái không thoải mái khi dùng sức, nên anh đã đổi sang tư thế đứng dựa vào tường. Dáng người cao ráo, lưng dựa vào tường, lười biếng đứng đó, toát lên vẻ quyến rũ tự nhiên.

“Vậy em có muốn ôm một cái không?” Anh đột nhiên hỏi.

Đoạn Phi và những người khác dường như đã phát hiện ra cả cô và Trình Thanh Giác đều không có ở phòng khách. Họ gọi tên hai người, kêu hai người quay lại.

Trình Thanh Giác hình như không nghe thấy tiếng họ, anh nhìn vào mắt cô và hỏi lại lần nữa: “Em muốn ôm không?”

“Trước đây có fan xin chữ ký cũng có yêu cầu như vậy, tôi tưởng em cũng muốn.” Anh khẽ nói: “Nhưng nếu em không muốn thì thôi, tôi chỉ hỏi vậy thôi.”

Lê Vụ không nói được lời nào: “Anh không thích ôm mà…”

Cô đã xem rất nhiều video của anh trên mạng, từ đón máy bay đến hậu trường sự kiện, anh chưa bao giờ ôm fan, cùng lắm cũng chỉ bắt tay.

“Ừm, em là ngoại lệ.” Giọng anh nghe rất hay, “Em đã nấu cơm cho tôi.”

“Vậy em có muốn ôm không?” Anh dang tay ra, lịch sự nhìn cô.

Trái tim Lê Vụ đập mạnh hai nhịp, cuối cùng cô cũng không kìm được cám dỗ, tiến lên hai bước, dang tay nhẹ nhàng ôm lấy eo anh.

Cô ôm rất nhẹ, nhưng mặt vẫn cọ vào lớp vải áo trước ngực anh.

Ở gần , mùi bạc hà trên người anh càng nồng, rất dễ chịu.

Cô bị mùi hương này bao trùm hoàn toàn, có cảm giác xao xuyến khó tả.

Cô cảm thấy tay phải anh cũng nhẹ nhàng đặt lên lưng cô, hoàn thành động tác ôm này.

Sau đó cô nghe thấy giọng anh khàn khàn, cười khẽ một tiếng cực kì cuốn hút: “Cảm ơn em vì đã thích tôi.”

Bình Luận (0)
Comment