Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 44

Lê Vụ chỉ ôm một lát đã lùi lại.

Nhiệt độ vừa tăng lên khi ôm vẫn còn lưu lại giữa hai người, như có hơi nóng vương vấn.

Lê Vụ sờ tai đang nóng bừng, giọng nói khàn khàn: “Ra… ngoài không, hình như họ đang gọi chúng ta.”

Đầu óc cô hỗn loạn, không biết mình đang nói gì.

Trình Thanh Giác nhìn xoáy tóc trên đầu cô, một lúc sau, giọng nói lười nhác vang lên: “Ừm.”

Khi Lê Vụ ngồi lại ghế sofa, ván bài vừa kết thúc.

“Cô vừa đi đâu vậy?” Đoạn Phi quay lại thấy cô nên hỏi.

Tâm trí Lê Vụ vẫn còn ở cái ôm vừa rồi, cô giơ tay chỉ, lơ đãng đáp: “Ở phòng làm việc.”

“Với tôi.” Trình Thanh Giác bên cạnh đặt điện thoại xuống, chen vào.

Thịnh Hoài Sinh vừa ra bài, ngẩng đầu nhìn qua một cái.

Nghe Trình Thanh Giác nói, Đoạn Phi “Vâng” một tiếng, gãi gáy cười: “Em đang bảo đi đâu mà không thấy.”

Chơi thêm một lúc, Thịnh Thần lại đói, gọi Đại Minh và Đoạn Phi vào bếp ăn.

Lê Vụ ôm máy tính bảng ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ kính, vẻ ngoài tập trung nghiên cứu tác phẩm của mình, nhưng thực ra tâm trí cô đã bay đi đâu mất.

Cô cầm bút vẽ bằng tay phải, nhưng đã nhìn bản phác thảo hai phút, mà bút vẫn không chạm vào màn hình.

Sau đó cô cúi đầu, tay phải vuốt tóc, thở dài thườn thượt.

Nghĩ đến chuyện vừa nãy đã thừa nhận mình là fan của Trình Thanh Giác trong phòng làm việc, lại còn ôm anh một cái, bây giờ má và tai cô vẫn nóng bừng, tâm trạng đến giờ vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Ngồi thêm hai giây, cô thực sự không nhịn được nữa, bèn lấy điện thoại ra.

Quả lê: [Thất Thất…]

Quả lê: [Ngủ chưa Thất Thất?]

Quả lê: [*Khóc *Khóc]

Thất Thất: [Mình chưa.]

Thất Thất: [Sao vậy?]

Quả lê: [Mình thấy hình như mình bị bệnh rồi… Cậu có thể mắng mình tỉnh ra không…]

Thất Thất gửi luôn tin nhắn thoại qua.

Lê Vụ chuyển giọng nói thành văn bản, rồi đặt lên tai nghe lại một lần.

Thất Thất: “Chuyện gì mà nghiêm trọng đến mức phải mắng cậu vậy?”

Lê Vụ nhìn chằm chằm vào cuộc trò chuyện giữa mình và Thất Thất, hít thở sâu vài lần, cuối cùng cúi đầu xuống, cực kỳ suy sụp gõ mấy chữ.

Quả lê: [Thất Thất, mình thấy mình hơi thích Trình Thanh Giác…]

Thất Thất: [Gì cơ? Không phải cậu vẫn luôn thích anh ấy à?]

Thất Thất: [Mấy năm nay quen cậu, mình chưa thấy cậu đổi chồng điện tử lần nào.]

Lê Vụ túm tóc, rất khó nói ra, nhưng bây giờ tâm trạng phức tạp, cô thực sự vô cùng muốn nói chuyện với ai đó.

Quả lê: [Không phải kiểu thích như trước đây…]

Thất Thất: [?]

Thất Thất: [Thế là kiểu thích nào?]

Lê Vụ thật sự không thể nói ra, cô nhìn màn hình vài giây, cúi đầu xuống, cằm tựa vào đầu gối.

Một lát sau, điện thoại đặt trên đùi lại rung lên.

Cô xoa xoa đỉnh đầu, hít nhẹ mũi, lấy điện thoại ra.

Thất Thất: [Cậu muốn hẹn hò với anh ấy à?]

Quả lê: [Cũng không đến mức đại nghịch bất đạo như vậy…]

Quả lê: [Chỉ là khi anh ấy nhìn mình thì tim mình đập loạn xạ, đập thình thịch, mình biết rõ là khác với kiểu thích trước đây.]

Thất Thất: [Vậy đó không phải là kiểu thích muốn hẹn hò sao?]

Lê Vụ suy nghĩ một lát, thở dài thườn thượt.

Quả lê: [Có lẽ là thế…]

Quả lê: [Nhưng mình cũng biết chắc chắn mình không thể hẹn hò với anh ấy được.]

Quả lê: [Cho nên chỉ là nghĩ thôi.]

Thất Thất dường như cũng bất ngờ với những gì cô nói, vài giây sau mới trả lời.

Thất Thất: [Cũng coi như là lẽ thường tình mà.]

Thất Thất: [Nhìn khuôn mặt của Trình Thanh Giác một cái cách trăm mét cũng muốn hẹn hò với anh ấy, chứ đừng nói là cậu còn sống chung với anh ấy.]

Thất Thất lại nhấn mạnh: [Bị quyến rũ là lẽ thường tình.]

Lê Vụ suy nghĩ, biện hộ cho Trình Thanh Giác: [Anh ấy không quyến rũ mình… anh ấy rất tốt.]

Lê Vụ: [Là do mình, nhìn vài lần là đã lún sâu rồi.]

Cô càng nói càng thấy mình không có chí khí, một tay chống cằm, lại vò tóc.

Thất Thất: [Thôi được rồi, vậy cậu định làm gì?]

Quả lê: [Chẳng làm gì cả… chỉ nói với cậu thôi, kìm nén một mình khó chịu quá.]

Quả lê: [Rồi sau này tiếp xúc với anh ấy ít hơn, không thể lún sâu hơn nữa.]

Lê Vụ tuy chưa từng yêu đương, nhưng cô cũng biết nếu đã lún sâu thì khó mà thoát ra được, cuối cùng người chịu khổ chắc chắn là mình.

Cô thậm chí không dám nghĩ đến chuyện yêu đương với Trình Thanh Giác, cả đời này chắc không có khả năng nào.

Thất Thất: [Bớt tiếp xúc?]

Lê Vụ hạ quyết tâm, suy nghĩ kỹ vài giây, tiếp tục gõ chữ.

Quả lê: [Ừm.]

Quả lê: [Nói ít, ở cùng nhau ít, chăm chỉ làm tốt công việc trợ lý tại nhà, mỗi tháng cất ba vạn vào túi.]

Thất Thất rất đồng tình: [Chống lại cám dỗ của đàn ông, kiên quyết bảo vệ tiền lương, không thể đánh mất công việc.]

Lê Vụ rút lại suy nghĩ, vài giây sau –

Quả lê: [Không thể đánh mất công việc!]

Quả lê: [*Phấn đấu *Phấn đấu]

Sau khi gửi tin nhắn cho Thất Thất, cuối cùng Lê Vũ cũng bình tĩnh lại được một chút.

“Lê Vụ.” Giọng Đoạn Phi từ xa vọng lại.

Lê Vụ đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn về phía cậu ấy.

Đoạn Phi chỉ hộp đựng thực phẩm tươi sống trong tay phải: “Ăn trái cây không, có dưa lưới và dâu tây đấy.”

Thịnh Thần và Đại Minh cũng đã ra khỏi bếp. Chơi Đấu Địa Chủ chán rồi, mọi người chuẩn bị đổi sang chơi vài ván Song Thăng nữa.

Theo thường lệ, Đường Lê và Thịnh Hoài Sinh là một nhóm, còn Thịnh Thần, Đại Minh, Đoạn Phi thì mỗi người tự chiến đấu.

Trình Thanh Giác không thích chơi bài nên không tham gia. Lê Vụ bị chứng sợ xã hội cũng xua tay, ra hiệu mình không chơi, chỉ xem thôi.

“Lê Vụ.” Trình Thanh Giác và Đoạn Phi gọi cô cùng một lúc.

Cô vốn đã đứng cạnh Trình Thanh Giác, theo bản năng nhìn về phía anh, sau đó nghe Đoạn Phi nói: “Cô có muốn qua đây ngồi không, bên này có ghế, tôi có thể chỉ cô quy tắc chơi bài.”

Đoạn Phi: “Với lại tôi lại nghĩ ra cái có thể bổ sung vào bản vẽ vừa nãy của cô, muốn nói cho cô biết.”

“Ồ, được.” Lê Vụ quay đầu đáp lại cậu ấy trước.

Sau đó, cô ngừng lại một lát , rồi quay lại nhìn Trình Thanh Giác, hơi cúi người hỏi anh: “Anh vừa gọi em có chuyện gì vậy?”

Trình Thanh Giác liếc nhìn chỗ ngồi trống bên cạnh mình: “Không có gì, muốn hỏi em có ngồi không thôi.”

Lê Vụ liếc nhìn chỗ trống bên cạnh anh, do dự một giây, giơ tay chỉ về phía Đoạn Phi, khẽ nói: “Em ngồi bên đó, bên này hơi chật.”

Bên đó là ghế đơn, bên Trình Thanh Giác là chỗ trống trên ghế sofa dài, nếu ngồi xuống sẽ lại ở rất gần anh.

Bây giờ cô đang mê muội, thực sự không thích hợp ngồi cạnh anh như vậy.

“Em ngồi bên đó.” Cô lại lặp lại một lần nữa.

Hai người nhìn nhau vài giây, người đàn ông gật đầu nhẹ: “Được.”

Lê Vụ vừa đi, Thịnh Hoài Sinh dùng đầu gối chạm nhẹ vào chân Trình Thanh Giác.

Hai người ngồi trên cùng một ghế sofa, Thịnh Hoài Sinh cách bàn chơi bài nửa mét, anh ấy đã nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người vừa rồi, liếc mắt nhìn sang.

Thịnh Hoài Sinh: “Vừa nãy cậu làm gì trong phòng làm việc vậy? Sao người ta lại chạy mất rồi?”

Trình Thanh Giác nhìn qua, một lát sau mới trả lời: “Không làm gì cả, ôm một cái thôi.”

Thịnh Hoài Sinh nhìn Đường Lê chia bài, sau đó nói: “Ôm một cái mà người ta sợ đến nỗi chạy mất à?”

Trình Thanh Giác không có biểu cảm gì, vẫn là ánh mắt hờ hững đó.

Thịnh Hoài Sinh: “Đoạn Phi muốn theo đuổi Lê Vụ đấy, đừng trách tôi không nhắc cậu.”

Uống một chút rượu, mọi người lại chơi say sưa đến tận 1 giờ sáng, ván bài mới kết thúc.

Vì phòng của Lê Vụ ở tầng một nên Đường Lê cũng được sắp xếp ở tầng một.

Mấy người đàn ông còn lại đều được sắp xếp ở tầng hai.

Nhà Trình Thanh Giác rộng và nhiều phòng, đủ chỗ cho mấy người ở.

Tắm xong, Lê Vụ nằm dài trên giường, ngửa mặt nhìn trần nhà nửa tiếng vẫn không ngủ được.

Trong lòng cô rất bối rối, tâm trạng cũng phức tạp, nên dù cơ thể mệt mỏi, đầu óc lại không hề buồn ngủ.

Cuối cùng, cô điều chỉnh lại suy nghĩ một lần nữa, nhẩm đi nhẩm lại lời Hoàng Minh dặn dò vài lần, rồi mới nhắm mắt lại, miễn cưỡng ép mình chìm vào giấc ngủ.

Tối hôm trước ngủ quá muộn, nên chuông báo thức lúc 8 giờ sáng hôm sau vang lên như mọi ngày cũng không đánh thức được cô.

Mãi đến 8 rưỡi, chuông báo thức thứ hai vang lên, cô mới mơ mơ màng màng mở mắt sờ điện thoại.

Mở mắt ra, cô giật mình khi nhìn thấy giờ, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm khi nhớ ra rằng để duy trì thân phận em gái, hôm nay cô không phải nấu cơm.

Thói quen làm trâu làm ngựa được rèn luyện ở tòa soạn tạp chí vẫn còn kéo dài cho đến tận bây giờ. Cô toát mồ hôi lạnh khi nghĩ mình tới việc mình đã quên mất việc gì đó cần làm.

Hôm qua mọi người đều ngủ muộn, khả năng cao là sẽ không dậy sớm. Nhưng cô nghĩ lại, vẫn quyết định vệ sinh cá nhân và thức dậy trước.

Dù sao Trình Thanh Giác cũng là ông chủ của cô, nếu Trình Thanh Giác đã dậy rồi mà cô vẫn chưa dậy thì thật sự không phải phép.

Vệ sinh xong ra ngoài, cô lập tức thấy người ở cầu thang tầng hai.

Trình Thanh Giác chống nạng bằng một tay, đang định bước xuống cầu thang.

Mặc dù chân anh đã khá hơn nhiều, nhưng khoảng thời gian này Lê Vụ đã hình thành thói quen, thấy anh chống nạng đi tới cầu thang, cô vô thức muốn tới đỡ anh.

Cô lại gần vài bước, nói với người trên cầu thang: “Anh đợi một chút, em lên đón anh.”

Nghe cô nói, người đàn ông ngước mắt nhìn qua, dừng bước lại. Lúc này anh đang đứng ở một bậc cầu thang từ tầng hai xuống.

Lê Vụ nhanh chóng bước tới, dừng lại cách Trình Thanh Giác một khoảng cách nhất định, thở nhẹ: “Em đỡ anh nhé, khó khăn lắm mới đỡ hơn một chút, đừng để xảy ra vấn đề nữa.”

Giọng điệu của cô không khác biệt nhiều so với bình thường, nhưng cô đứng dưới cầu thang cách anh hai bậc, cố ý cách xa hơn nửa mét.

Trình Thanh Giác liếc nhìn khoảng cách giữa hai người, sau đó dừng lại hai giây: “Em có thể lên gần hơn một chút không? Tôi không bám được em.”

Lê Vụ ngẩng đầu, cũng nhận ra mình đứng hơi xa, cô “Vâng” một tiếng, bước lên một bậc, đưa cánh tay trái ra, ra hiệu cho anh vịn vào.

Trình Thanh Giác liếc nhìn cánh tay nhỏ của cô: “Trước đây không phải toàn em đỡ tôi sao?”

Lê Vụ sợ anh đi không vững nên trước đây đều chủ động đưa tay ra, đỡ lấy cánh tay anh, thỉnh thoảng còn kéo cánh tay anh đặt lên vai cô.

Lê Vụ không ngờ anh lại nhớ rõ chuyện này, cô suy nghĩ một lát, đáp: “Em cảm thấy như vậy anh sẽ vịn chắc hơn…”

Trình Thanh Giác nhìn cô hai giây, đặt tay phải lên.

Lê Vụ đỡ anh chậm rãi đi xuống cầu thang, sau đó rút cánh tay trái khỏi tay anh, buông xuống, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh muốn ăn gì không? Mọi người chưa dậy, em làm bữa sáng cho anh nhé?”

Hai người im lặng vài giây, chưa đợi Trình Thanh Giác mở lời, phía sau đã có tiếng nói vọng tới.

Là Đoạn Phi trên cầu thang: “Hai người cũng dậy rồi à? Em cứ tưởng em là người đầu tiên chứ?”

Lê Vụ như được đại xá, vội vàng quay người lại, hỏi: “Anh ăn sáng không? Tôi chuẩn bị giúp… anh trai tôi làm bữa sáng, anh ăn không, tôi làm phần của anh luôn.”

“Cô còn biết nấu ăn à?” Ánh mắt Đoạn Phi lộ vẻ ngạc nhiên.

Ánh mắt của Trình Thanh Giác lướt nhẹ qua “ánh mắt ngạc nhiên” của Đoạn Phi.

Đoạn Phi: “Không cần làm cho tôi đâu, tôi giúp cô một tay. Tuy tôi nấu ăn bình thường, nhưng phụ giúp thì được.”

Lê Vụ quay người đi về phía bếp: “Để tôi xem nguyên liệu là gì đã.”

Đoạn Phi đi từ trên cầu thang xuống, xắn tay áo định đi vào bếp, khi đi ngang qua Trình Thanh Giác, cậu ấy dừng lại: “Anh vợ, lát nữa em có chuyện muốn nói với anh.”

Cậu ấy đã suy nghĩ cả đêm qua, quả thực cậu ấy rất muốn theo đuổi Lê Vụ, vì vậy phải báo trước với Trình Thanh Giác một tiếng.

Trình Thanh Giác nhìn cậu ấy bằng ánh mắt hờ hững: “Có chuyện gì, đừng đợi lát nữa, nói ngay bây giờ đi.”

Bình Luận (0)
Comment