Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 45

Đoạn Phi nhìn về phía bếp, dù rất muốn sang đó nấu ăn với Lê Vụ, nhưng Trình Thanh Giác đã gọi cậu ấy lại. Cậu ấy vẫn phải tôn trọng anh vợ một chút.

Cậu ấy nhìn sang, vừa gãi gáy vừa ngượng ngùng nói: “Em chủ yếu muốn nói với anh… em có cảm tình với Lê Vụ, tức là em gái của anh. Em muốn thử tìm hiểu cô ấy, muốn hỏi anh có được không…”

“Không được.”

Đoạn Phi sững sờ, không ngờ Trình Thanh Giác lại từ chối thẳng thừng như vậy. Cậu ấy liếc nhìn sắc mặt của Trình Thanh Giác, cố gắng giải thích cho mình: “Em là người rất đáng tin cậy, anh cũng biết mà. Hơn nữa em cũng không còn nhỏ nữa, phiền phức duy nhất là lỡ như yêu nhau thật, có lẽ không công khai được…”

Ai đó nghĩ xa thật đấy.

Trình Thanh Giác dựa người ra sau, chống một tay lên mặt bàn phía sau, nhìn Đoạn Phi: “Cô ấy không phải em gái tôi.”

“Vậy nên chỉ có thể yêu đương bí mật thôi… Hả? Cái gì?” Đoạn Phi ngẩng đầu, “… Không phải em gái của anh Thanh Giác á?”

“Vậy tại sao lại ở nhà anh?” Cậu ấy vô thức hỏi thêm, sau đó như chợt nghĩ ra điều gì đó, “Chẳng lẽ là…”

Lần trước chơi game cùng, lần này lại sống chung, nếu không phải em gái thì chỉ có thể là mối quan hệ khác.

Ánh mắt Đoạn Phi rõ ràng cho thấy cậu ấy đã hiểu ra điều gì đó rồi lại hiểu lầm điều gì đó.

Thật ra Trình Thanh Giác không muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy như vậy rất không tôn trọng Lê Vụ, anh suy nghĩ nửa giây: “Có ít nguyên nhân.”

Đoạn Phi thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ cần không phải bạn gái anh, em vẫn còn cơ hội đúng không… Vậy em vẫn chuẩn bị thử…”

“Không được.” Giọng Trình Thanh Giác thản nhiên, “Tinh chất công việc của cô ấy đặc biệt, sếp không đồng ý cho cô ấy yêu đương.”

Đoạn Phi bị tin tức này làm cho ngớ người: “Hả…? Sếp? Sếp gì, sếp nào, ai là sếp của cô ấy?”

“Một người có mọi điều kiện đều rất tốt, cô ấy cũng rất thích.” Trình Thanh Giác dừng lại, “Là một anh chàng đẹp trai.”

Trình Thanh Giác đứng thẳng dậy, vỗ vai Đoạn Phi: “Cậu nghĩ lại đi, tạm thời trước mắt sếp của cô ấy không muốn cô ấy yêu đương.”

Sống chung, lại không phải bạn gái, Đoạn Phi theo bản năng cho rằng dù không phải em gái, nhưng hai người vẫn là họ hàng, nên hoàn toàn không nghĩ đến việc người trước mặt là sếp.

“Anh vợ… không phải, anh Thanh Giác.” Đoạn Phi cố gắng kéo anh lại, “Rốt cuộc là sếp nào vậy, anh có thể nói vài câu với sếp của cô ấy giúp em được không? Công việc gì mà không được yêu đương, đâu phải giới giải trí đâu.”

“Dù sao cũng là như vậy đó, cậu nghĩ lại đi.” Trình Thanh Giác đứng thẳng, chậm rãi quay người, rẽ về phía bếp, “Tôi đi giúp cô ấy nấu cơm đây.”

Đoạn Phi đứng nguyên tại chỗ.

Lê Vụ muốn làm vài cái bánh trứng, cô vừa mới khuấy bột xong, nghe thấy tiếng động phía sau, cô cứ tưởng là Đoạn Phi: “Anh có thể lấy trứng trong tủ lạnh giúp tôi không?”

Mấy giây sau khi câu nói vừa dứt, tiếng cửa tủ lạnh đóng lại, hai quả trứng đưa từ bên phải tới.

Lê Vụ: “Cảm ơn… Sao lại là anh?”

Trình Thanh Giác lấy một cái bát trên kệ xuống: “Em muốn là ai?”

Lê Vụ không để ý đến cách dùng từ trong câu hỏi của anh, cô quay lại nhìn một cái: “Em tưởng là Đoạn Phi.”

Giọng Trình Thanh Giác bình thản, dù nói gì cũng mang theo vẻ lạnh nhạt: “Cậu ta đang suy nghĩ về cuộc đời nên không đến được.”

Lê Vụ không hiểu sao lúc này lại suy nghĩ về cuộc đời, nhưng cô cũng không rõ chuyện trong giới giải trí, có lẽ khác ngành như cách núi, diễn viên diễn các vai khác nhau cần suy nghĩ nhiều hơn chăng.

Lê Vụ đập trứng vào một cái bát trống khác.

Trình Thanh Giác nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh.

Sáng sớm ngủ dậy tóc hơi rối, cô búi tóc củ tỏi bằng dây buộc tóc hình quả dâu tây, lọn tóc con mềm mại bay lất phất bên má.

Từ hôm qua khi Thịnh Hoài Sinh và mấy người họ đến, cho đến tối đi ngủ, cô và Đoạn Phi thỉnh thoảng thảo luận bản vẽ, nhưng ánh mắt cô vẫn trong veo.

Trình Thanh Giác nhìn cô hai giây, suy nghĩ một lát, sau đó rút một đôi đũa sạch ra đánh tan số trứng còn lại cho cô: “Em thấy Đoạn Phi thế nào?”

Lê Vụ vừa mới xịt một út dầu vào chảo, nghe vậy thì lơ đễnh trả lời: “Cũng được, lịch sự, cũng rất chu đáo…”

Trình Thanh Giác: “Cậu ta muốn theo đuổi em.”

“Á???” Xẻng nấu ăn của Lê Vụ suýt chút nữa rơi xuống.

Cô lập tức quay đầu: “Không không không không, làm sao em có thể hẹn hò với ngôi sao được.”

Đầu lông mày Trình Thanh Giác khẽ nhếch lên không rõ dấu vết, hai giây sau anh hỏi: “Vì thân phận à?”

Dùng nồi điện nên không có vấn đề về an toàn, lúc này nồi đã nóng, Lê Vụ quay đầu nhìn nồi, hơi lắp bắp: “Đúng vậy, đương nhiên là vì thân phận, làm sao em có thể hẹn hò với diễn viên được chứ… Hơn nữa em cũng không thích anh ấy.”

Thảo luận chủ đề này với Trình Thanh Giác thật kỳ lạ, càng nói giọng Lê Vụ càng nhỏ: “Dù sao thì… không thể nào đâu, đừng đùa với em nữa.”

Cô cúi đầu, chăm chú nhìn chiếc bánh trong nồi, ngoài nghĩa đen, không thể nhìn ra cảm xúc nào khác.

Im lặng hai giây, Trình Thanh Giác lại nói, có vẻ như đang nhấn mạnh câu hỏi: “Vậy là em không thích cậu ta hả?”

Lê Vụ vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng, đúng.”

Trình Thanh Giác: “Vậy tôi từ chối cậu ta giúp em nhé.”

Lê Vụ nhìn qua: “Dạ?”

Trình Thanh Giác đưa trứng vừa đánh tan vào tay cô, giọng điệu bình thường: “Cậu ta tưởng em là em gái tôi, vừa hỏi tôi có thể theo đuổi em không.”

“Nếu em không đồng ý thì tôi sẽ đi nói với cậu ta.”

“Ừm ừm… không được.”

Vừa nói xong, Đoạn Phi vừa hay đi từ ngoài vào, Trình Thanh Giác hất cằm ra hiệu, nói rất rành mạch: “Tôi hỏi giúp cậu rồi, cô ấy không thích cậu.”

Đoạn Phi vừa mới điều chỉnh lại tâm trạng, còn muốn hỏi sếp phong kiến đó là ai, để cố gắng thêm chút nữa: ……..

*

Mười ngày sau khi xuất viện, vết thương ở chân của Trình Thanh Giác đã khá hơn nhiều. Dù vẫn không thể thiếu nạng, nhưng ngoài việc đi lại chậm hơn một chút, thì không có gì khác so với bình thường.

Chương trình âm nhạc vẫn còn hai tập cuối, mặc dù đã được lùi lại đến tháng 5 quay, nhưng trước đó còn có một buổi phỏng vấn cá nhân cần phải thực hiện.

8 giờ sáng thứ sáu, Hoàng Minh đến đón người.

Đi cùng anh ấy còn có ekip trang điểm, tổng cộng khoảng bảy, tám người. Họ làm tóc và trang điểm hoàn chỉnh cho Trình Thanh Giác ngay tại phòng thay đồ ở tầng một nhà anh.

9 giờ 30 khởi hành từ nhà, khoảng 10 giờ hơn sẽ đến nơi, quay phim một tiếng, nếu nhanh thì 11 giờ có thể kết thúc.

Hoàng Minh đọc kỹ bản phác thảo quá trình, nhìn Trình Thanh Giác bên cạnh: “Cơ bản là như vậy, cậu có nhớ hay không cũng không sao, đều là những câu hỏi an toàn, cứ trả lời theo những gì cậu nghĩ là được.”

Trình Thanh Giác dựa vào ghế xe: “Ừm.”

Hoàng Minh liếc anh lần cuối, rồi nhìn ra ngoài xe: “Sao Trương Dương vẫn chưa tới nhỉ, anh bảo cậu ta sắp xếp đồ đạc giúp Lê Vụ, sao lại chậm chạp thế không biết?”

Xe vẫn chưa khởi động, đang đợi Trương Dương và Lê Vụ thu dọn đồ đạc của mèo.

Mãi mới ra ngoài một chuyến, Hoàng Minh đã xếp hết tất cả công việc của Trình Thanh Giác vào ngày hôm nay.

Đầu tiên là đi quay phỏng vấn, sau đó về công ty thu âm bài hát, có lẽ phải đến 1-2 giờ sáng mới kết thúc. Trình Thanh Giác bảo mang theo cả Hạt Cà Phê và Vượng Tài.

Phàn nàn xong về Trương Dương, Hoàng Minh lại quay lại: “Anh đúng là chịu thua cậu, mang Hạt Cà Phê đã đành, lại còn phải mang cả Vượng Tài. Cậu mang theo hai con mèo, làm Lê Vụ cũng phải chạy theo cậu khắp nơi.”

Hoàng Minh: “Cậu đúng là nghiện mèo, để xem sau này Lê Vụ đi rồi thì làm sao. Chẳng lẽ cậu bảo người ta bán Vượng Tài cho cậu à???”

“Ừm.” Không biết có phải người đàn ông trên ghế xe cố ý chọc tức không. Trình Thanh Giác nhắm mắt lại, uể oải đáp: “Em thích Vượng Tài.”

“Những con mèo trông giống Hạt Cà Phê cậu đều thích.” Hoàng Minh châm chọc.

Mí mắt Trình Thanh Giác hơi động đậy, anh không trả lời.

Vài phút sau, Trương Dương và Lê Vụ xách hai chiếc balo đựng mèo đến.

Trương Dương ngồi ở ghế phụ phía trước, Lê Vụ ngồi phía sau, cô cúi người nhẹ nhàng chui vào khoang xe, lịch sự nói: “Xin lỗi, em dọn hơi chậm.”

Hoàng Minh nhìn Lê Vụ với tâm trạng của một người cha già, xua tay: “Không phải lỗi của em, đều tại Trương Dương.”

Trương Dương ở phía trước quay lại, chỉ vào mũi mình: “Em…”

Hoàng Minh trừng mắt: “Cậu nghỉ nửa tháng rồi, Lê Vụ lại bận rộn nấu cơm, không trách cậu thì trách ai!”

Nghĩ đến việc mình không đi làm mà vẫn được nhận lương, ba giây sau, Trương Dương gật đầu: “Đúng vậy.”

Tiếp đó, cậu ấy ngoái đầu nhìn về phía sau: “Lê Vụ, sau này có việc gì cô cứ đẩy lên người tôi, có gì không làm được cũng gọi tôi giúp, đừng khách sáo nhé. Chúng ta tuổi tác xấp xỉ, lại là đồng nghiệp, không có việc gì cũng nói chuyện riêng nhiều hơn nhé…”

Trình Thanh Giác nhấc chân đá vào lưng ghế của Trương Dương, giọng hơi lạnh: “Cậu có thể im lặng một chút không?”

“Xin lỗi anh Thanh Giác.” Thái độ nhận lỗi của cậu ấy rất thành khẩn, “Em nhắn tin WeChat cho Lê Vụ nói chuyện.”

Trình Thanh Giác lại đá thêm một cái vào ghế của cậu ấy, lần này mạnh hơn vừa nãy.

Trương Dương rên lên một tiếng, suýt nữa không cầm vững điện thoại, mặt mày ủ rũ: “Nhắn tin WeChat cũng không được ạ?”

Trình Thanh Giác ung dung nhìn cậu ấy: “Tiếng bàn phím điện thoại ồn.”

Đồng thời lúc này điện thoại của Lê Vụ vừa hay nhận được tin nhắn của Thất Thất, rung hai cái.

Lê Vụ ngồi ở vị trí chéo phía sau Trình Thanh Giác, nghe thấy Trình Thanh Giác nói vậy, cô vội vàng chuyển điện thoại sang chế độ im lặng: “Xin lỗi anh, em bật chế độ im lặng rồi.”

“Không sao, không nói em.” Trình Thanh Giác lại nhìn về phía trước, ra hiệu cho Trương Dương, “Tắt tiếng bàn phím điện thoại đi.”

“………” Trương Dương cảm thấy mình hơi đáng thương, nhưng nghĩ kỹ lại, ba ngày trước cậu ấy đã đổi tiếng bàn phím thành tiếng vịt kêu, đúng là khá ồn.

Cậu ấy vò đầu: “Em đổi tiếng bàn phím ngay bây giờ đây.”

Thấy Trình Thanh Giác vẫn nhìn mình bằng ánh mắt không mấy ấm áp, cậu ấy lại gãi gáy, nuốt nước bọt: “Em cũng không gửi nữa.”

Hôm nay sân vận động khu công nghệ cao có hoạt động, một phần đường bị phong tỏa nên hơi tắc đường, lúc đến nơi đã là 10 giờ 30.

Sau khi trao đổi với tổ sản xuất, 11 giờ sẽ chính thức bắt đầu buổi phỏng vấn cá nhân, trước đó cần phải trang điểm lại theo yêu cầu của bên chương trình.

Lớp trang điểm do Trình Thanh Giác tự chuẩn bị rất nhạt, ekip chương trình cảm thấy không phù hợp với chủ đề của số này. Họ muốn nhấn mạnh một chút ở phần mắt và lông mày, đồng thời các phần trang điểm khác cũng phải điều chỉnh tương ứng.

Lê Vụ xách hai balo đựng mèo, đi cùng vào phòng trang điểm.

Thời gian gấp rút, nhiệm vụ nặng nề, hai chuyên viên trang điểm đang trang điểm dở thì ekip của chương trình đến gọi, muốn trao đổi chi tiết hơn về yêu cầu trang điểm.

“Có thể giúp tôi một tay không?” Chuyên viên trang điểm đáp lại tiếng gọi của người bên ngoài trước, sau đó quay đầu nhìn Lê Vụ đang ngồi trên ghế sofa cách đó hai mét, “Giúp tôi thoa lại son môi thôi, tôi sẽ quay lại ngay.”

Dặm lại lớp trang điểm là kỹ năng mà hầu hết các trợ lý đều biết, và việc trợ lý theo sát giúp đỡ trong quá trình chuyên viên trang điểm là điều hết sức bình thường.

Vì vậy, chuyên viên trang điểm này không hề suy nghĩ, chỉ tiện miệng gọi Lê Vụ trước khi đưa trợ lý trang điểm ra ngoài.

Lê Vụ “Hả?” một tiếng, thấy chuyên viên trang điểm đang vội vàng ra ngoài, cô lập tức đặt gối ôm xuống, đứng dậy: “Ừm, được.”

Cô bước nhanh tới, nhận lấy cây son mà chuyên viên trang điểm đưa cho, vài giây sau, cửa phòng đóng lại.

Phòng trang điểm này được cung cấp riêng cho Trình Thanh Giác, không có ai khác. Trương Dương và Hoàng Minh có việc bận nên cũng không có mặt ở đây, chỉ có cô với tư cách trợ lý ở lại cùng anh.

Bây giờ chuyên viên trang điểm vừa đi, ngoài Trình Thanh Giác và cô, những vật thể sống còn lại trong phòng chỉ có Hạt Cà Phê và Vượng Tài vẫn đang nằm dài trên ghế sofa.

Không xa lắm –

Hạt Cà Phê: “Meo ~”

Vượng Tài theo sau: “Meo ——”

Trong phòng yên tĩnh, cô hít nhẹ một hơi, quay đầu lại nhỉn.

Để phù hợp với yêu cầu chủ đề của chương trình, Trình Thanh Giác mặc một chiếc áo khoác đen, bên trong là áo sơ mi trắng cổ chữ V khoét sâu, loáng thoáng nhìn thấy làn da ở ngực. Tình trạng cơ thể của anh rất tốt, các đường nét cơ bắp rõ ràng và gọn gàng.

Cô chỉ nhìn một giây rồi ngước mắt lên.

Sau đó thấy Trình Thanh Giác khẽ dựa ra sau nhìn cô.

Anh liếc nhìn cây son trong tay cô, sau đó lại ngẩng lên nhìn vào mắt cô, hỏi nhẹ: “Bắt đầu chưa?”

Bình Luận (0)
Comment