Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 46

Anh hỏi một cách rất tự nhiên, vì lâu không uống nước nên giọng hơi khàn. Anh thế nghiêm túc nhìn cô hỏi.

Lê Vụ cầm cây son “Ừm” một tiếng, ánh mắt di chuyển sang chỗ khác: “… Ừm, đúng vậy, phải bôi son cho anh.”

Chiếc ghế Trình Thanh Giác ngồi cách bàn nửa mét, Lê Vụ đứng trước mặt anh.

Không gian chật hẹp, chân cô gần như chạm vào đầu gối anh.

Anh liếc nhìn vị trí cô đang đứng: “Có cần tôi ngồi dịch lên một chút không?”

Lê Vụ ngẩng đầu: “Hả?”

Trình Thanh Giác giải thích: “Sợ em không với tới.”

Lê Vụ lùi lại, dựa vào bàn: “… Với được thôi.”

Trình Thanh Giác: “Ừm.”

Ánh mắt Lê Vụ đã rời khỏi mắt anh, chuyển sang nhìn môi anh, nhưng hai giây sau cô phát hiện nhìn môi anh cũng không phải là lựa chọn tốt.

Môi anh rất mỏng, sắc môi cũng nhạt. Không phải là cô chưa từng nhìn thấy môi anh trên các video, áp phích. Tuy nhiên nhìn gần như vậy, đối mặt mà nhìn thì đây là lần đầu tiên.

Cô hít một hơi, giơ tay trái lên: “Em có thể giữ cằm anh không…”

Giọng người đàn ông lười nhác: “Em cứ tự nhiên đi.”

Lê Vụ vẫn căng thẳng: “Ừm… Em sợ có chỗ không thể chạm vào.”

Giọng Trình Thanh Giác vẫn thong dong: “Không có gì là không thể chạm vào.”

Cô dùng ngón tay trái đỡ cằm anh, nhẹ nhàng kéo về phía mình.

Nói là son, nhưng thực ra nó chỉ cao cấp hơn son dưỡng trong suốt bình thường một chút, có màu rất nhạt, cũng không phải dạng thỏi thông thường, phải dùng cọ nhỏ lấy từng chút một, chấm vài lần lên môi.

Lê Vụ cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng hơi thở gấp gáp vẫn tố cáo sự căng thẳng trong lòng cô.

Trình Thanh Giác: “Xì…”

Lê Vụ vội vàng buông tay đang nắm cằm anh: “Sao vậy ạ?”

“Không có gì.” Anh nhìn vào mắt cô, “Hơi đau tí thôi.”

Lê Vụ vô thức tự kiểm điểm xem vừa nãy mình có véo cằm anh quá mạnh không. Nhưng nhớ lại mấy giây cũng không nhớ được gì, cô quá căng thẳng nên đầu óc rất hỗn loạn.

May mà dù sao cũng đã đánh xong son, cô lùi lại, đặt hộp son xuống: “Xong rồi…”

“Em biết tỉa lông mày không?” Trình Thanh Giác lại hỏi cô.

Lê Vụ: “Hả?”

Trình Thanh Giác giơ tay chỉ: “Phần đuôi lông mày của tôi hơi lộn xộn.”

“Vừa nãy chuyên viên trang điểm nói vậy.” Anh bổ sung.

Lê Vụ do dự: “Thật ạ, nhưng kỹ thuật của em không tốt, sợ làm hỏng…”

Trình Thanh Giác: “Không sao, chỉ cần cạo những chỗ lộn xộn thôi.”

Nói xong, anh lại nhìn về phía cửa: “Có lẽ lát nữa chuyên viên trang điểm mới quay lại, tôi sợ không kịp.”

Lê Vụ ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường, quay người đi tìm dụng cụ: “Ừm ừm, được.”

Lấy được dụng cụ, lại lặp lại động tác vừa rồi, cô không phải chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp, đương nhiên cũng không làm bừa trên khuôn mặt của Trình Thanh Giác. Cô chỉ làm theo lời anh nói, tỉa nhẹ đuôi lông mày.

“Xong rồi.” Tay cô cuối cùng cũng rời khỏi cằm Trình Thanh Giác.

“Ừm, cảm ơn em.” Trình Thanh Giác lại tựa lưng vào ghế, sờ sờ lông mày của mình.

Vừa đặt dụng cụ xuống, chuyên viên trang điểm đã bước từ bên ngoài vào. Lê Vụ vừa hay cũng được Trương Dương gọi ra dặn dò công việc.

Chuyên viên trang điểm lấy đồ nghề chuẩn bị bắt đầu chỉnh sửa lại lớp trang điểm, thì đột nhiên nhìn thấy vết cạo ở đuôi lông mày của Trình Thanh Giác.

Tuy không rõ ràng, nhưng vì kỹ thuật không tốt nên cạo còn tệ hơn cả không cạo.

“Vừa nãy trợ lý của anh cạo lông mày cho anh à?” Chuyên viên trang điểm không chắc chắn hỏi.

Trình Thanh Giác khẽ ngước mắt: “Ừm, tôi bảo cô ấy cạo, đuôi lông mày không thoải mái.”

“À, ra vậy.” Chuyên viên trang điểm nuốt lại lời định chê trách.

Trình Thanh Giác lịch sự nói: “Làm phiền cô rồi, những chỗ cạo chưa ổn, cô sửa lại giúp tôi với.”

Chuyên viên trang điểm: “Vâng vâng, đó là việc tôi nên làm mà.”

Buổi phỏng vấn cá nhân bắt đầu vào đúng 11 giờ và kết thúc lúc 12 giờ.

Hoàng Minh đã đặt bữa ăn trước, sau khi ăn xong, mấy người lên xe khởi hành về Vũ Dữ để thu âm những bài hát trước đó Trình Thanh Giác chưa hoàn thành.

Album mới dự kiến phát hành vào tháng 6, trước mắt cần hoàn thành việc thu âm bổ sung các bài hát và kế hoạch quảng bá.

Sợ Hạt Cà Phê và Vượng Tài ở trong balo đựng mèo không thoải mái, sau khi lên xe, Lê Vụ thả chúng ra.

Vừa nãy Vượng Tài ngủ gật ở chỗ phỏng vấn, giờ được thả ra, nó lại dụi dụi đầu, tìm một chỗ bên cạnh cô ngủ thiếp đi.

So với Vượng Tài ngủ không dậy nổi thì Hạt Cà Phê hoạt bát hơn nhiều. Nó chui từ trong balo đựng mèo ra, đầu tiên nhìn Trình Thanh Giác phía trước, tiếp đó ve vẩy đuôi, đi về phía Lê Vụ.

Nó đứng trên ghế sofa, ngẩng đầu nhìn Lê Vụ: “Meo ~”

Sau đó nó chăm chú nhìn cô không chớp mắt, vừa mắt đối mắt với cô, vừa nghiêng người nằm xuống đùi cô, cọ cọ chân làm nũng, gác đầu lên đùi cô.

Chỉ vì Trình Thanh Giác muốn chúng bầu bạn nên mới mang chúng ra ngoài, nhưng giờ một con, rồi lại hai con đều quấn quýt bên cô, khiến cô hơi ngại.

Cô chạm ngón tay vào Hạt Cà Phê, đè thấp giọng chỉ về người ngồi phía trước: “Đi tìm ba con đi.”

Hạt Cà Phê vẫn nhìn cô, nằm ngoan ngoãn trên đùi cô, đuôi ở trên đầu gối cô vẫy nhẹ: “Meo ~”

Lê Vụ khuyên đi khuyên lại vài lần mà Hạt Cà Phê vẫn không có ý định di chuyển, cô đành xoa đầu Vượng Tài lần nữa.

Vượng Tài ngáp một cái, mơ màng tỉnh giấc, mặt mũi ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn cô.

Lê Vụ cúi đầu, cẩn thận chỉ về phía trước, rồi vỗ mông nó: “Con đi tìm chú Trình đi.”

Hoàng Minh vừa cúp điện thoại, nghe thấy vậy bèn nghiêng đầu nhìn Trình Thanh Giác, chế giễu: “Hay lắm, hết chú lại còn ba nữa, tôi thấy cậu sống khá tốt trong thế giới của mèo đấy.”

Trình Thanh Giác liếc mắt nhìn anh ấy: ………

Rõ ràng là đang trêu chọc Trình Thanh Giác, song không biết tại sao Lê Vụ cũng cảm thấy ngại. Cô cúi đầu, nhẹ nhàng đẩy mông Vượng Tài: “Đi nhanh đi.”

“Meo ——” Vượng Tài ngoan ngoãn đứng dậy, nhảy từ ghế sau xuống, rồi nhảy lên ghế của Trình Thanh Giác.

“Meo ——” Nó kêu một tiếng về phía Trình Thanh Giác, nhìn anh với ánh mắt không thể ngây thơ hơn.

Một người một mèo nhìn nhau một lúc, Trình Thanh Giác v**t v* gáy nó, nó xoay vòng tròn trên đùi Trình Thanh Giác, tìm một tư thế thoải mái nằm xuống, lại ngây ngô ngáp một cái: “Meo meo ——”

Không lâu sau, xe chạy đến Vũ Dữ, Trương Dương ngồi ghế phụ xuống xe trước, đi vòng ra sau mở cửa xe.

Hoàng Minh ngồi ở vị trí ngoài cùng, anh ấy xuống xe trước, sau đó là Trình Thanh Giác, và cuối cùng là Lê Vụ và hai bé mèo bám lấy cô.

Vừa xuống xe đi được vài bước, một bóng người đột nhiên xông từ bên phải ra: “Trình Thanh Giác!!”

Bảo vệ phía sau nhanh chóng chạy đến, nhưng vẫn chậm một bước. Trước khi người đàn ông bị khóa tay và đè xuống đất, chất lỏng trong chai đã bị hất ra.

Trong khoảnh ngàn cân treo sợi tóc, Trình Thanh Giác chỉ kịp kéo Lê Vụ lùi lại hai bước, kéo cô ra sau lưng mình.

Có điều vẫn tránh không kịp, dù đã nghiêng người, nhưng chất lỏng vẫn hất về phía chân phải của anh.

“Trình Thanh Giác!” Lê Vụ sốt ruột thốt lên.

Một bóng đen dưới chân nhảy lên, không biết là cố ý hay vô tình, khi Hạt Cà Phê nhảy về phía Trình Thanh Giác, nó vừa vặn chắn được vài giọt chất lỏng bắn vào người anh.

Và sau đó là tiếng kêu thảm thiết xé toạc không khí: “Meo ————”

“Hạt Cà Phê.” Lê Vụ hoảng hốt cúi xuống, nhìn thấy khói bốc lên từ người Hạt Cà Phê.

Trương Dương xoay người chạy đến: “Đừng động, là axit sulfuric!”

Giọng Hoàng Minh thay đổi, vừa gọi điện báo cảnh sát, vừa chỉ vào người nằm dưới đất: “Đè chặt nó lại cho tôi, đè chết mẹ nó đi!!”

Người bị đè xuống đất vẫn đang giãy giụa, trợn mắt nhìn chằm chằm Trình Thanh Giác, trong mắt có sự điên cuồng mà người thường không thể hiểu được: “Tại sao, tại sao lại kiện bạn gái tao???? Chửi mày trên mạng thì sao???? Mày kiếm nhiều tiền như vậy, bị chửi vài câu cũng có mất miếng da miếng thịt nào đâu, vậy mà đáng để đưa cô ấy vào tù à?!! Mày có tiền mày có thể kiện người, mày có giỏi thì g**t ch*t tao đi!”

Người gây ra vết thương cho Trình Thanh Giác tại buổi biểu diễn trước đó đã bị Vũ Dữ đưa vào trại tạm giam. Vũ Dữ đã thu thập bằng chứng và đưa ra thông báo trên Weibo chính thức rằng sẽ kiện đối phương vì tội cố ý gây thương tích.

Vài người khác cùng nhóm với người này cũng đồng thời bị Vũ Dữ kiện. Người đang bị đè xuống đất chính là một trong số đó, còn bạn gái mà gã ta nhắc đến chính là người đang bị tạm giam.

Lê Vụ cảm thấy tay Trình Thanh Giác đang nắm cánh tay cô đang run lên.

“Trương Dương.” Anh gọi một tiếng.

Trình Thanh Giác: “Đưa Hạt Cà đến bệnh viện.”

“Trình Thanh Giác…” Lê Vụ chưa bao giờ thấy anh có sự thay đổi cảm xúc lớn đến vậy, dù là trước đây nhìn qua màn hình hay khoảng thời gian gần đây tiếp xúc với anh. Nhưng giờ cô đang cảm thấy tay anh đang run.

Giọng anh vẫn khá ổn: “Trương Dương, giúp anh một tay, chân anh không tiện, làm phiền cậu đưa nó đến bệnh viện.”

Phần lông mèo ở những chỗ bị bắn trúng trên người Hạt Cà Phê đã xẹp xuống rõ rệt. Nó đau đến mức nằm bẹp dí trên đất, r*n r* không thành tiếng.

Vượng Tài dường như cũng biết chuyện gì đang xảy ra, nó yên lặng nằm tại chỗ, nhìn về phía Hạt Cà Phê, không gây thêm bất kỳ rắc rối nào.

Nước mắt Lê Vụ đột nhiên tuôn ra, cô bước hai bước về phía trước, muốn tìm thứ gì đó để ôm Hạt Cà Phê, nhưng lại bị Trình Thanh Giác giữ chặt cánh tay kéo lại: “Trương Dương đi lấy đồ rồi.”

Mắt Lê Vụ nhoè đi, thấy Trương Dương cách đó vài mét xách một chiếc chăn quay lại.

Toàn bộ phần đuôi sau của Hạt Cà Phê bị bỏng, trên đường đến bệnh viện thú y, chúng dần dần lan rộng ra thành một mảng, để lộ phần da màu đỏ nhạt.

Lê Vụ ngồi ở hàng ghế sau, ôm Vượng Tài trong lòng, ánh mắt chăm chú nhìn Hạt Cà Phê, không dám nói chuyện, cũng không dám chạm vào nó.

May mắn thay, bệnh viện thú y gần nhất không quá xa, mười phút sau đã đến nơi.

Trương Dương xuống xe trước, ôm Hạt Cà Phê chạy thẳng vào bệnh viện thú y.

Lê Vụ phải chăm sóc Trình Thanh Giác, nên đi chậm lại phía sau.

Cô có thể cảm nhận được trạng thái của Trình Thanh Giác rất tệ, mặc dù từ khi Hạt Cà Phê bị thương, anh đã luôn cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nhưng tay anh vẫn run.

Vừa nãy là vậy, bây giờ khi cô nắm tay anh cũng vậy.

Hai người vừa xuống xe, chưa đi được bao xa, vẫn đứng cách xe hai mét.

“Trình Thanh Giác.” Giọng cô run rẩy, nước mắt lại trào ra khỏi khóe mắt, cô cố gắng giữ vững giọng điệu, “Hạt Cà Phê sẽ không sao đâu, anh đừng như vậy, Hạt Cà Phê thật sự sẽ không sao đâu.”

Cô không biết mình đang an ủi anh hay an ủi chính mình.

Vượng Tài rất ngoan, vẫn cuộn tròn trong lòng cô, không phát ra tiếng động nào nữa.

Lê Vụ cụp mắt nhìn bàn tay không thoải mái của anh, nước mắt gần như làm nhòe tầm nhìn của cô: “Nhưng tay anh đang run, anh cứ run mãi…”

“Ừm, tôi không sao.” Trình Thanh Giác an ủi cô.

Dừng lại hai giây, giọng anh hơi trầm, giải thích: “Hạt Cà Phê là thứ cuối cùng mẹ tôi để lại cho tôi.”

Bình Luận (0)
Comment