Lê Vụ là fan của Trình Thanh Giác, nên cũng biết ít nhiều về chuyện của anh.
Ba anh là quân nhân, hy sinh từ khi anh còn rất nhỏ. Mẹ anh nuôi anh khôn lớn, nhưng sức khỏe của mẹ Trình không tốt, bà qua đời sau khi anh bước vào giới giải trí nửa năm.
Vũ Dữ bảo vệ anh khá tốt, tin tức riêng tư về anh rất ít, nhưng cô thực sự chưa từng nghe nói anh còn có người thân nào khác.
Tình trạng của Hạt Cà Phê không tốt, trong quá trình di chuyển, chất lỏng còn sót lại không thể tránh khỏi việc lan rộng, gây ra vết bỏng diện rộng trên toàn bộ lưng và đuôi.
Lê Vụ mới ở cùng Hạt Cà Phê vài tháng ngắn ngủi, mà đã không đành lòng nhìn vết thương trên người nó. Cô thực sự không thể tưởng tượng được tâm trạng của Trình Thanh Giác lúc này sẽ như thế nào.
Sự việc xảy ra bất ngờ, Hoàng Minh ở lại công ty xử lý người bị bắt nên không đi theo.
Mãi đến khi Hạt Cà Phê đã được đưa vào phòng phẫu thuật, anh ấy mới tranh thủ gọi điện tới.
Anh ấy không gọi trực tiếp cho Trình Thanh Giác mà gọi cho Trương Dương.
Lê Vụ đứng cạnh Trương Dương, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.
Hoàng Minh: “Tình hình thế nào rồi?”
Giọng Trương Dương cũng hơi nghẹn ngào: “Rất tệ anh ạ. Hạt Cà Phê vừa vào phòng phẫu thuật, bác sĩ nói vết bỏng diện rộng có thể gây ra nhiễm trùng máu cấp tính.”
Hoàng Minh dừng lại một chút: “Trình Thanh Giác thế nào?”
Lê Vụ thấy Trương Dương quay đầu lại, cô cũng nhìn qua theo ánh mắt của Trương Dương .
Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế nhựa dựa vào tường, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng anh quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta không cảm nhận được hơi thở của anh.
Trương Dương hít một hơi: “Anh Thanh Giác… không có biến động cảm xúc lớn… nhưng em cảm thấy anh ấy cũng không ổn lắm.”
Hoàng Minh: “Trông chừng cậu ta cẩn thận đấy.”
Trương Dương: “Hả?”
“Hả cái gì mà hả??? Cậu không biết tình trạng sức khỏe của cậu ta sao???” Mắng xong, Hoàng Minh hạ giọng một chút, “Trông chừng cậu ta thật tốt, đừng để cậu ta xảy ra chuyện gì.”
Sau khi cúp thoại, cuối cùng Lê Vụ không kìm được hỏi: “Anh ấy bị làm sao vậy?”
Lê Vụ đã ký hợp đồng với công ty, trong đó có thỏa thuận bảo mật, nên không có gì phải giấu cô.
Trương Dương nói: “… Anh Thanh Giác luôn có xu hướng trầm cảm, cuối năm ngoái kiểm tra sức khỏe, bác sĩ nói tình trạng của anh ấy nghiêm trọng hơn trước một chút, đã xuất hiện các triệu chứng nhẹ trên cơ thể như mất tập trung, tinh thần mệt mỏi. Bao gồm cả việc anh ấy thường quên ăn, cũng là vì lý do này, cơ thể anh ấy cảm nhận đau đớn và đói khát kém hơn người bình thường.”
Cuối năm ngoái… tức là khoảng Tết, khi cô mới quen anh.
Lê Vụ biết cơ thể Trình Thanh Giác không ổn, nhưng không biết là đã đến mức này.
Nước mắt cô trào ra, vô thức quay lưng lại với Trình Thanh Giác, khẽ hỏi: “Tại sao, tại sao lại như vậy?”
Thấy nước mắt trong mắt Lê Vụ, Trương Dương an ủi: “Không sao đâu, không nghiêm trọng đến thế, chỉ nhẹ thôi. Anh ấy vẫn luôn uống thuốc, cũng điều trị theo lời bác sĩ, hai tháng nay đã khá hơn một chút, mỗi tội cảm xúc không được vui vẻ như người bình thường.”
Ở lại bệnh viện thú y đến 6 giờ tối, cuối cùng tính mạng của Hạt Cà Phê cũng thoát khỏi nguy hiểm, được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật và chuyển vào lồng vô trùng.
Bác sĩ nói hiện tại nó chỉ tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, nếu sau đó vết thương bị nhiễm trùng, vẫn có khả năng gây nhiễm trùng máu, ít nhất phải ở lại bệnh viện theo dõi nửa tháng.
Buổi tối, khi từ bệnh viện thú y trở lại nhà Trình Thanh Giác, Vũ Dữ đã liên hệ với cảnh sát địa phương, đưa ra một thông báo nghiêm trọng.
Vì cần quá nhiều thủ tục nên sự việc chiều này đã bị đồn thổi thất thiệt, nhưng Vũ Dữ không lập tức tiến hành giải thích, mà đợi tối nay liên hệ với cảnh sát đưa ra thông báo, nhằm mục đích răn đe.
Vũ Dữ chia sẻ tin tức cảnh sát đã bắt tạm giam hình sự người đó, đồng thời đính kèm thông báo có dấu, thể hiện sự kiên quyết của phía Vũ Dữ trong việc bảo vệ an toàn của “Nghệ sĩ Trình Thanh Giác của công ty chúng tôi” và quyết tâm kiện đối phương đến cùng.
Thông báo dùng từ ngữ gay gắt, thoạt nhìn Lê Vụ còn tưởng là Hoàng Minh viết.
Lê Vụ đứng trong phòng khách nói chuyện điện thoại với Trương Dương, liếc nhìn lên lầu.
Trương Dương ở đầu dây bên kia: “Đúng là sếp viết đó… Thật ra Vũ Dữ đối xử với anh Thanh Giác cũng không tệ lắm, dù sao anh Thanh Giác cũng là cây hái ra tiền của Vũ Dữ mà, nhưng chắc chắn là không thể tận tâm bằng sếp…”
Trương Dương: “Thực ra chuyện hôm nay bị lộ đã gây ảnh hưởng đến hình ảnh công ty, nên chiều nay công ty luôn muốn tìm người đè tin xuống, nhưng sếp kiên quyết đưa ra thông báo cùng với cảnh sát. Cô cũng biết có một số antifan không có não, bốc đồng lên thì bất chấp mạng sống, chỉ có Vũ Dữ và cảnh sát cùng đưa ra thông báo dọa họ sợ, họ mới có thể an phận một chút.”
Trương Dương nói: “Dù sao thì hợp đồng của anh Thanh Giác cũng nằm trong tay anh Hoàng Minh. Anh Hoàng Minh đe dọa rằng nếu không đưa ra thông báo, dốc hết sức đảm bảo an toàn cho anh Thanh Giác, anh ấy sẽ mang hợp đồng nhảy việc, chuyển sang công ty đối thủ…”
Lê Vụ ngạc nhiên: “Không phải anh Hoàng Minh có cổ phần ở Vũ Dữ à?”
Cô nhớ trước đây khi Hoàng Minh và Vũ Dữ cãi nhau, cô đã từng nghe nói tới.
Trương Dương: “Anh Hoàng Minh nói không cần nữa, nếu Vũ Dữ không đưa ra thông báo, kể cả không cần tất cả cổ phần anh ấy cũng sẽ đưa anh Thanh Giác đi.”
Lê Vụ cụp mắt: “Vậy Vũ Dữ… bây giờ ở tiếp Vũ Dữ được không?”
Trương Dương an ủi: “Không sao đâu, thực ra Vũ Dữ vẫn ổn. Chỉ là sếp giận quá, nhất quyết bắt hôm nay Vũ Dữ phải thừa nhận, đưa ra thông báo thôi. Yên tâm đi, Vũ Dữ vẫn sẽ cung phụng anh Thanh Giác như cung phụng thần tài vậy.”
“Ừm.” Lê Vụ gật đầu.
Trương Dương: “Vậy tạm thế nhé! Tôi còn phải xử lý công việc với sếp. Nếu anh Thanh Giác có chuyện gì, cô nhất định phải gọi điện cho tôi kịp thời, hoặc gọi cho sếp.”
“Ừm, tôi biết rồi, hai anh bận gì cứ làm đi.”
Cúp điện thoại, Lê Vụ đứng nguyên tại chỗ vài giây, nhớ đến Trình Thanh Giác vừa về đã lên tầng. Cô nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đi lên tầng.
Cửa phòng ngủ tầng hai không đóng chặt, thông qua khe cửa hé mở có thể thấy người đàn ông đang yên lặng nằm trên giường. Vượng Tài thay thế vị trí ban nãy của Hạt Cà Phê, cuộn tròn ở đầu giường anh.
Lê Vụ do dự hai giây ở cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Trước giường Trình Thanh Giác vốn đã trải một tấm thảm lớn, cô lại bước nhẹ nên đi vào hầu như không có bất kỳ tiếng động nào.
Căn phòng chỉ bật đèn ngủ, ánh sáng lờ mờ, yên lặng.
Cô bước đến gần, cúi người thấy người trên giường nhắm mắt, dường như đã ngủ thiếp đi, sau đó cô đưa tay ra, áp mu bàn tay vào trán anh ta, xác nhận nhiệt độ cơ thể của anh bình thường.
Vừa rút tay xuống định rời đi, cổ tay bỗng nhiên bị nắm lấy.
Người trên giường cựa mình hai cái rồi mở mắt, giọng nói vừa khàn vừa trầm. Anh rất buồn ngủ, nhưng vừa nãy không hề ngủ: “Sao vừa vào đã định đi rồi?”
Cổ tay Lê Vụ vẫn bị anh nắm: “… Em sợ làm phiền anh ngủ.”
“Ừm.” Trình Thanh Giác mở mắt nhìn trần nhà, như đang tiếp nhận lời cô nói, “Vừa nãy tôi không ngủ.”
Lê Vụ: “Dạ?”
“Đau đầu, không ngủ được.” Anh nghiêng người qua, nhìn vào mắt cô, “Em thể ở bên tôi một lát được không?”
Hạt Cà Phê không có ở đây, bây giờ trong nhà chỉ có cô và Vượng Tài là có thể ở bên anh.
Lê Vụ chỉ suy nghĩ khoảng hai giây ngắn ngủi, rồi ngồi xuống tấm thảm trước giường: “Anh cứ ngủ đi, đợi anh ngủ rồi em sẽ đi, hoặc anh cũng có thể nói chuyện với em.”
Trình Thanh Giác liếc nhìn cô, ánh mắt anh rất nhẹ nhàng, giọng khàn khàn: “Có muốn ngồi lên giường không?”
Lê Vụ ngước mắt nhìn một chút: “Em ngồi đây được rồi.”
Trình Thanh Giác cũng không làm khó cô, hai giây sau, anh khẽ đáp một tiếng.
Cô hơi cúi đầu ngồi một cách buồn chán. Thực ra cô muốn nói chuyện với Trình Thanh Giác, nhưng sợ nói nhiều sẽ động chạm đến chuyện riêng tư của anh. Cô muốn an ủi mà không biết nên bắt đầu từ đâu, vì vậy đành im lặng.
Rất lâu sau, vẫn là Trình Thanh Giác mở lời trước: “Em muốn hỏi gì?”
Lê Vụ ngẩng đầu: “Dạ?”
Trình Thanh Giác dường như đang nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu cô: “Trông em có vẻ muốn hỏi gì đó.”
Có lẽ vì tâm trạng không tốt nên anh phản ứng chậm hơn bình thường một chút: “Từ chiều đến giờ, em đã nhìn anh mấy lần, muốn nói lại thôi.”
Lê Vụ không ngờ anh lại chú ý đến ánh mắt của cô.
Cô nghĩ một lát rồi lại cụp mắt, một lát sau mới mở miệng: “… Em muốn biết Hạt Cà Phê là mèo của mẹ anh ạ?”
“Ừm, hồi đó bà bị bệnh, bà nói thích mèo Silver Shaded. Hạt Cà Phê vốn là mua cho bà, nhưng sau đó nó vừa đến không lâu thì bà qua đời.” Trình Thanh Giác như đang hồi tưởng, “Hạt Cà Phê là do bà chọn.”
“Do dì chọn ạ?”
“Ừm, có bảy tám con, bà ấy nhìn trúng Hạt Cà Phê ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Lê Vụ hy vọng anh sẽ cảm thấy khá hơn, cô nói chuyện thuận theo lời anh: “Vậy Hạt Cà Phê được bốn tuổi rồi?”
Trình Thanh Giác: “Còn hai tháng nữa là bốn tuổi.”
“Hạt Cà Phê ngoan lắm, vừa ngoan vừa thông minh. Ở tiệm thú cưng mà em toàn ôm nhầm mèo hồi trước ấy, chị lễ tân ở đó rất thích Hạt Cà Phê, lúc trước em đến chị ấy còn nhắc đến nó.”
“Ừm.”
“Em cũng rất thích nó, cảm giác mọi người đều vậy, ai gặp cũng đều thích nó.”
“Ừm.”
“Trình Thanh Giác… anh đừng buồn nữa, Hạt Cà Phê sẽ ổn thôi, nó sẽ sống lâu trăm tuổi như Vượng Tài.”
Nghe thấy mẹ nhắc đến mình, Vượng Tài đang nằm sấp đứng dậy, thò đầu ra trước mặt Trình Thanh Giác, chớp đôi mắt ngây thơ nhìn anh: “Meo——~”
Nhìn kỹ thì tuy mắt Vượng Tài có màu gần giống Hạt Cà Phê, nhưng thần thái lại khác. Trình Thanh Giác đưa tay lên, dùng ngón cái xoa nhẹ chóp mũi nó.
Nó ngốc nghếch, song lại đơn thuần đến mức không thể đơn thuần hơn. Ánh mắt nó không mang một chút tạp chất nào, vùi đầu vào tay anh như thể muốn chọc anh vui.
Trình Thanh Giác lại mở lời: “Lê Vụ, mẹ tôi…”
Lê Vụ nhận ra anh dường như sắp nói điều gì đó quan trọng, cô ngước mắt nhìn sang.
“Mẹ tôi… không hẳn là hoàn toàn vì bệnh mà qua đời, mà còn liên quan đến tâm trạng nữa.”
Trình Thanh Giác nhắm mắt, yết hầu khẽ di chuyển, giọng nói khàn và trầm: “Nhà tôi không đông họ hàng, ông bà ngoại cũng mất sớm, mẹ tôi mắc bệnh mãn tính, nên từ khi bố tôi qua đời, điều kiện gia đình luôn ở mức trung bình.”
“Trình Thanh Giác?” Lê Vụ lên tiếng, giọng nói đầy xót xa.
Người đàn ông cười một tiếng: “Cũng không phải quá khó khăn, mà trung bình thôi. Sau này bệnh tình của bà nặng hơn, cần thay nội tạng, cần dùng rất nhiều thuốc nhập khẩu đắt tiền. Lúc đó tôi vừa học năm cuối đại học, bài hát tôi viết tình cờ được Vũ Dữ để mắt đến.”
“Vậy anh vào giới giải trí là để kiếm tiền ạ?”
“Gần như vậy.” Giọng anh trầm thấp, “Sau đó tôi vào giới được nửa năm, khi có nguồn nội tạng và chuẩn bị phẫu thuật thì…”
Lê Vụ nghĩ đến nửa năm đầu anh mới vào giới, bỗng chốc nổi tiếng như vũ bão. Có điều công ty Vũ Dữ lại nhỏ, năng lực truyền thông không mạnh, tất cả các tập đoàn lớn trong giới đều tìm cách đè anh xuống để ngăn chặn sự bùng nổ của anh.
Những tin đồn thất thiệt lan tràn khắp nơi, antifan và các tài khoản seeding bẩn nổi lên không ngừng. Khi đó cô đã thích anh rồi, điều cô nhớ nhất là giúp anh tố cáo các bài viết bôi nhọ trên mạng, cứ làm mới là lại có cả đống, tố cáo đến tê cả tay cũng không hết.
Cô biết có rất nhiều người nhắn tin mắng chửi anh, thậm chí còn chạy đến dưới lầu công ty Vũ Dữ căng băng rôn.
Cô siết chặt ngón tay, nhạy cảm đoán ra điều gì đó: “Lúc đó…”
Trình Thanh Giác cựa mình, vẫn nhắm mắt: “Có người tìm được tài khoản mạng xã hội của bà, nhắn tin chửi rủa tôi. Sức khỏe của bà vốn đã rất yếu, cuối cùng khó khăn lắm mới tìm được nguồn nội tạng, chưa kịp phẫu thuật thì đã không chống đỡ nổi mà qua đời.”
Giọng anh trầm thấp: “Vậy nên tôi vẫn luôn rất hối hận vì đã vào giới giải trí.”