Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 48

Một tuần sau, Hạt Cà Phê đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhất. Bác sĩ thú y nói mặc dù chưa thể đảm bảo hoàn toàn vượt khỏi nguy hiểm, nhưng vết thương do bỏng đã bắt đầu lành lại, khả năng  90% sẽ hồi phục tốt. Chỉ cần vượt qua giai đoạn này một cách suôn sẻ là ổn.

Lê Vụ cúi người nhìn Hạt Cà Phê trong lồng kính một lúc, rồi hỏi bác sĩ bên cạnh: “Khoảng khi nào thì tôi có thể đón nó về?”

“Ít nhất là nửa tháng nữa, vẫn cần phải theo dõi thêm.” Bác sĩ trả lời: “Đợi da lành hẳn và không còn nguy cơ nhiễm trùng, chúng tôi mới có thể đưa nó ra khỏi lồng kính.”

Tinh thần của Hạt Cà Phê đã khá hơn so với hai ngày trước. Nó không còn ủ rũ nằm im nữa, mà đã có thể ngẩng đầu nhìn cô.

Khi thấy Lê Vụ đang nhìn mình, dù cách một lớp kính trong suốt và không thể phát ra tiếng, song nó vẫn cố gắng dùng mũi chạm vào mặt kính.

Nhìn vậy lòng Lê Vụ cũng tan chảy theo.

Cô dùng điện thoại chụp vài tấm ảnh của Hạt Cà Phê, sau đó gửi cho Trình Thanh Giác.

Dưới sự kiên quyết của Hoàng Minh, mặc dù lần này Vũ Dữ và các đối tác đã khởi kiện rất nhiều người một cách mạnh mẽ và dứt khoát, nhưng vụ việc vẫn chưa hoàn toàn kết thúc. Để đảm bảo an toàn, anh tạm thời không tiện ra ngoài, cũng không thể đến thăm Hạt Cà Phê, nên chỉ có thể nhờ cô chụp ảnh.

Chụp xong mấy tấm ảnh cuối cùng, Lê Vụ lại cúi người xuống, giơ tay phải lên, chạm nhẹ ngón trỏ vào mặt kính: “Hạt Cà Phê, cô phải đi rồi, cô về chăm sóc ba con đây. Ngày mai cô sẽ lại đến thăm con.”

Hạt Cà Phê há miệng, dường như kêu lên một tiếng, nhưng lồng kính quá kín nên cô không nghe thấy gì.

Cô lại gõ gõ ngón tay vào mặt kính: “Phải đi thật rồi.”

Trên đường về, cô nhận được tin nhắn của Thất Thất.

Từ lần cô và Đoạn Phi thảo luận đến nay, cô đã đăng tải tổng cộng năm bộ tranh fanart Bậc Thang Đen Trắng lên các nền tảng.

Lê Vụ vốn là một họa sĩ fanart nổi tiếng từ trước, cô hiểu rõ cách tương tác của các cặp đôi trong truyện và có phong cách vẽ độc đáo của riêng mình. Có Đoạn Phi giúp đỡ, sau khi đã nắm rõ các điểm đáng yêu của hai nhân vật chính trong Bậc Thang Đen Trắng, cô càng dễ dàng vẽ các mẩu truyện tranh ngắn.

Sau khi đăng tải, mẩu truyện thứ hai đã gây bão trên một nền tảng, với gần tám nghìn lượt thích. Ba mẩu truyện tiếp theo cũng duy trì ổn định ba đến bốn nghìn lượt thích.

Mẩu truyện đăng đêm qua lại vô tình “được” chú ý, chỉ sau mười hai tiếng, số lượt thích đã lên đến gần ba mươi nghìn. Khu vực bình luận tràn ngập những lời như “đã tìm thấy kho báu”, “chiến thần của lòng tôi”.

Lúc này, Thất Thất gửi cho cô ảnh chụp màn hình lượt thích và bình luận.

Thất Thất: [Ảnh chụp màn hình]

Thất Thất: [Ảnh chụp màn hình]

Thất Thất: [Cố lên bé cưng, cậu sắp nổi tiếng rồi!]

Lê Vụ vốn luôn thận trọng, nghĩ ngợi một chút mới trả lời: [Vẫn còn sớm lắm. Mỗi bài đăng đạt được hơn mười nghìn lượt thích và phải đảm bảo lưu lượng truy cập tiếp tục tăng thì mới có dấu hiệu nổi tiếng.]

Thất Thất: [Chậc chậc.]

Thất Thất: [Yêu cầu cao với bản thân quá.]

Thất Thất: [Có lúc cũng phải tự tin lên chứ.]

Quả lê: [Mình biết rồi mà ^0^]

Thất Thất: [À, Trình Thanh Giác nhà cậu có ổn không?]

Quả lê: [Không phải “nhà mình” T-T]

Thất Thất: [Thì cũng gần như vậy mà. Dù sao hai người cũng sống chung, nhà anh ấy là nhà cậu, nhà cậu là nhà anh ấy, anh ấy chính là người nhà của cậu.]

Quả lê: [… Thất Thất, cậu làm đầu mình loạn rồi -]

Thất Thất: [Không sao, chuyện đó không quan trọng.]

Thất Thất: [Quan trọng là anh ấy đã ổn chưa? Mình thấy fan của anh ấy trên Super Topic sắp phát điên rồi.]

Tất nhiên Lê Vụ cũng đã xem Super Topic của Trình Thanh Giác. Không chỉ Super Topic, mà toàn bộ Weibo, thậm chí cả các nền tảng khác, fan của Trình Thanh Giác đều phát điên không phân biệt.

Đêm đó, ngay sau khi Vũ Dữ đăng thông báo, chỉ vài phút sau, các từ khóa liên quan đã đứng đầu bảng xếp hạng. Sức mạnh của người hâm mộ quá lớn, thậm chí còn khiến Weibo sập trong nửa tiếng.

Bất kỳ ai biết thần tượng của mình trải qua chuyện như vậy đều không thể bình tĩnh. Hơn nữa Trình Thanh Giác đã vượt qua bao sóng gió trong những năm gần đây. Anh không chỉ là một ngôi sao trẻ, mà còn có lượng fan đông đảo. Anh thuộc tuýp người mà ngay cả người qua đường cũng có thiện cảm, vì họ biết anh là một ca sĩ hàng đầu đã nhận được nhiều giải thưởng lớn.

Vì vậy, việc vụ việc này khiến cả nền tảng tê liệt cũng là điều đã được dự đoán trước.

Quả lê: [Không được tốt lắm.]

Quả lê: [Trông anh ấy rất bình tĩnh, vẫn ăn vẫn ngủ, nhưng không có chút sức sống nào.]

Thất Thất gửi một biểu tượng cảm xúc thở dài.

Thất Thất: [Không biết an ủi thế nào, nhưng hy vọng Trình Thanh Giác của cậu sẽ sớm khỏe lại, thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý.]

Quả lê: [Được, cảm ơn cậu. Nhưng thật sự không phải “Trình Thanh Giác của mình” đâu T-T]

Thất Thất: [Thôi được rồi, chồng ảo của cậu.]

Hai mươi phút sau, Lê Vụ về đến nhà. Cô mở cửa nhìn vào trong, bên trong vẫn tĩnh lặng như lúc cô rời đi.

Không thấy Vượng Tài đâu, chắc là nó đang ở trên tầng với Trình Thanh Giác.

Như thể biết Trình Thanh Giác đang không vui, mấy ngày nay nó rất quấn anh. Ăn uống, ngủ nghỉ đều ở bên cạnh anh, buổi tối gọi cũng không về.

Lê Vụ xách túi mua đồ vừa mua bằng tay phải, dùng tay trái đóng cửa. Vừa nãy khi đi ngang qua siêu thị, cô tiện thể mua một ít đồ.

Mặc dù chỉ cần gọi điện là sẽ có người mang đồ đến, nhưng cô vẫn quen tự đi dạo siêu thị mua ít rau củ tươi, cảm thấy cuộc sống như vậy sinh động hơn.

Cô vào bếp, sắp xếp đồ đã mua xong, căn nhà vẫn yên ắng.

Căn nhà của Trình Thanh Giác quá lớn và trống trải, luôn mang lại cảm giác thiếu sức sống.

Trời đã gần trưa, Lê Vụ lên tầng định hỏi anh muốn ăn gì. Tuy nhiên khi mở cửa phòng ra, cô thấy anh lại ngủ thiếp đi. Cô nghĩ một lát, quyết định không gọi anh dậy.

Hôm qua Trương Dương đến, cô nghe thấy Trương Dương hỏi anh, có vẻ mấy ngày nay anh bị mất ngủ nghiêm trọng, buổi tối ngủ không ngon.

Thôi cứ để anh ngủ thêm một chút vậy.

Lê Vụ đóng cửa xuống tầng, tự nấu một ít đồ ăn, sau đó ôm máy tính bảng ra ban công vẽ tranh.

Vẽ đến sáu giờ tối, người trên tầng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh giấc.

Cô suy nghĩ hai giây rồi đặt máy tính bảng xuống, đi lên tầng.

Lê Vụ gõ nhẹ cửa, vài giây sau mới có tiếng người bên trong truyền ra: “Lê Vụ?”

Lê Vụ đẩy khẽ cửa bước vào, thấy anh đang chống tay ngồi nửa người trên giường. Có lẽ anh vừa mới tỉnh, tóc tai rối bời, ánh mắt cũng dịu dàng hơn bình thường.

Khuôn mặt lạnh lùng, song ánh mắt lại mệt mỏi và dịu dàng, khiến người ta liên tưởng đến một con thú nhỏ dễ bị bắt nạt.

Lê Vụ nhìn anh hai lần: “Anh có đói không? Có muốn ăn gì không?”

Trình Thanh Giác mất vài giây để phản ứng, dường như mới nhận ra cô đang hỏi gì.

Anh chầm chậm lắc đầu, giơ tay v**t v* Vượng Tài bên cạnh: “Không ăn đâu, tôi vẫn hơi buồn ngủ, muốn ngủ thêm một lát nữa.”

Lê Vụ nhìn chằm chằm vào mặt anh một lúc, xác nhận anh không có vấn đề gì nghiêm trọng, mới lại nắm lấy tay nắm cửa: “Em ở dưới lầu. Nếu anh muốn ăn gì thì cứ gọi em.”

Trình Thanh Giác: “Ừ.”

Lẻ Vụ xuống tầng, ôm máy tính bảng vẽ thêm một lúc. Hoàng hôn ngoài cửa sổ dần buông xuống, cô co mình trong chiếc ghế nằm, không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Tinh thần mệt mỏi nên giấc ngủ này của cô rất sâu. Khi tỉnh dậy, cô dụi dụi mắt, nhìn đồng hồ treo tường đã là mười rưỡi tối.

Cô giật mình tỉnh giấc, lật chiếc chăn mỏng đắp trên người ra, ngẩng đầu nhìn lên tầng.

Từ góc nhìn của cô, có thể thấy phòng ngủ của Trình Thanh Giác ở tầng hai. Cửa vẫn hé mở như lúc cô rời đi vào buổi chiều, một luồng ánh sáng vàng nhạt hắt ra từ khe cửa.

Lê Vụ nhìn chăm chú một lúc, thấy thật sự không yên tâm nên lại đi lên lầu xem. Vừa đến cửa phòng, cô thấy người đó đang ngồi quay lưng về phía cô,l trên chiếc ghế nằm cạnh cửa sổ.

Vượng Tài nằm trên tay vịn của chiếc ghế bập bênh, anh nhắm mắt tựa vào ghế, chân đắp một chiếc chăn mỏng màu xám. Trông anh có vẻ gầy đi một chút so với mấy ngày trước.

Lê Vụ đứng ở cửa, do dự rất lâu, rồi quay người đi về phía hành lang, nhắn tin cho Trương Dương.

Quả lê: [Hôm nay anh ấy không nói chuyện nhiều, buổi trưa và tối cũng không ăn.]

Trương Dương: [Có lẽ tinh thần anh ấy vẫn chưa ổn.]

Dương Dương: [Anh ấy uống thuốc chưa?]

Quả lê: [Uống rồi.]

Quả lê: [Nhưng cứ để anh ấy như vậy có ổn không? Tôi có nên nói chuyện với anh ấy không?]

Trương Dương gửi một tin nhắn thoại: “Đúng là không tốt lắm, bác sĩ cũng khuyên bọn tôi nên nói chuyện nhiều với anh ấy. Nhưng cô cũng biết đấy, anh Thanh Giác vốn rất ít nói. Trước đây bọn tôi đã thử nói chuyện nhiều hơn hay tổ chức một vài hoạt động, nhưng cũng không thể làm anh ấy hứng thú hơn.”

Trương Dương dường như thở dài: “Nhưng cũng không sao, bác sĩ nói trạng thái tinh thần hiện tại của anh ấy vẫn ổn. Dù không quá tích cực, nhưng cũng không quá trầm cảm. Chắc chắn cần phải có thời gian để điều chỉnh tâm trạng.”

“Hoặc cô có thể nói chuyện với anh ấy nhiều hơn?” Dương Dương không biết có phải ảo giác của mình hay không, nhưng cậu ấy cảm thấy như vậy: “Tôi thấy có vẻ anh Thanh Giác nói chuyện với cô nhiều hơn một chút.”

Có thể vì Lê Vụ nấu ăn ngon, cũng có thể vì cô mang lại cảm giác ấm áp, giọng nói của cô luôn dịu dàng, nhẹ nhàng, lúc nào cô cũng tươi cười.

“Tôi…” Lê Vụ cúi đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tôi nói chuyện với anh ấy, hoặc rủ anh ấy làm gì đó cũng được à?”

“Ví dụ như uống rượu, ngắm cảnh.” Cô nói.

Lần trước Đoạn Phi và mọi người đến, rượu trái cây mà họ có mang theo vẫn còn. Ngồi gần Trình Thanh Giác, cô luôn cảm thấy căng thẳng, không thể nói chuyện một cách tự nhiên.

Uống một chút, có lẽ cô sẽ thoải mái hơn.

Dương Dương: “Được chứ, tửu lượng của anh Thanh Giác khá tốt.”

“Ồ, tốt rồi.” Lê Vụ hít một hơi thật sâu, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa. Cô muốn cùng anh leo lên mái nhà nói chuyện phiếm.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Dương Dương, Lê Vụ xuống tầng, định đi xem trong tủ lạnh còn loại rượu trái cây nào.

Cô vừa bước xuống cầu thang, vừa mở khung chat với Thất Thất.

Quả lê: [Thất Thất.]

Thất Thất: [Sao thế?]

Cô đã xuống đến tầng một, giơ tay vỗ vỗ vào mặt, hít thở sâu một lần nữa.

Rõ ràng chỉ là đi tìm Trình Thanh Giác, khuyên nhủ anh và nói chuyện tâm sự, vậy mà không hiểu sao tim cô lại bắt đầu co thắt, đập mạnh mấy cái, cứ như đang hẹn hò vậy.

Quả lê: [Hai ngày nay tình hình của Trình Thanh Giác không được tốt, mình định rủ anh ấy lên gác mái nói chuyện.]

Thất Thất: [Nói đi.]

Thất Thất gửi tin nhắn thoại, cười phá lên: “Cậu làm trợ lý kiểu gì mà còn kiêm luôn cả nhà trị liệu tâm lý vậy?”

Lê Vụ cũng đưa điện thoại lên môi: “Không phải đâu, chỉ nói chuyện phiếm thôi, mình muốn thấy anh ấy vui vẻ hơn.”

Lê Vụ: “Cậu nghĩ mình nên nói gì thì ổn?”

Cô vốn là người giỏi an ủi người khác, nhưng khi đối diện với Trình Thanh Giác, có lẽ vì quá coi trọng nên thỉnh thoảng cô lại thấy mình chẳng biết nói gì.

Thất Thất lười biếng đáp: “Nói đại đi. Cậu dễ thương và dịu dàng như vậy, nói gì người ta cũng muốn nghe cả.”

Thất Thất: “Nếu thật sự không được nữa thì cậu cứ hôn anh ấy một cái, cho anh ấy hết hồn.”

“Linh tinh gì đó.” Lê Vụ vừa mở tủ lạnh vừa vội vàng ngăn Thất Thất, “Mình muốn nói chuyện nghiêm túc với anh ấy thật mà.”

Thất Thất cũng bật cười, trêu chọc: “Ai nói hôn một cái là không nghiêm túc? Cậu xem cậu bảo thủ chưa kìa.”

Nói xong, cô ấy nghe thấy tiếng Lê Vụ mở tủ lạnh, tiện miệng hỏi: “Cậu đang làm gì đấy?”

“Hả?” Lê Vụ cúi đầu, nhìn lướt qua hai tầng dưới trong tủ lạnh. “Lấy rượu. Nhà vẫn còn một ít rượu trái cây, mình muốn uống một ít… để lấy dũng khí.”

Thất Thất: “Lấy dũng khí tốt mà, lấy dũng khí càng dễ hôn.”

Lê Vụ tìm thấy rượu trái cây: “Thất Thất!”

Thất Thất ngả người ra ghế cười: “Mình thấy Trình Thanh Giác đối xử với cậu khá tốt. Dù sao cậu cũng đang giúp anh ấy, không có công lao cũng có khổ lao. Hôn một cái coi như là thu phí đi.”

Càng nói càng đi xa, Lê Vụ đưa điện thoại từ vai xuống, giọng nói nhẹ nhàng: “Không nói với cậu nữa, mình phải uống rượu đây.”

“Được rồi, được rồi.” Thất Thất sợ cô ngại thật, “Mình không nói nữa. Cậu mau uống đi, uống xong thì tìm Trình Thanh Giác trèo lên gác mái.”

Thất Thất: “Trời ơi, ghen tị quá đi mất. Được tâm sự với idol giữa đêm. Cậu nuôi con Vượng Tài hút thính kiểu gì vậy? Hay là mình nuôi một con Corgi nhé, mình thấy nam diễn viên nổi tiếng gần đây cũng nuôi Corgi đó, biết đâu vận may này cũng đến với mình thì sao. Corgi không được thì mình nuôi con khác, mở cả một vườn bách thú…”

Cuối cùng cũng tắt máy với Thất Thất, nhưng vẫn chưa thảo luận được gì cụ thể về chủ đề trò chuyện.

Lê Vụ nhìn chằm chằm lon rượu trước mặt vài giây, cuối cùng hít một hơi thật sâu, lấy chiếc ly thủy tinh trên kệ xuống, uống hai ly nhỏ.

Mười phút sau, cô ôm lon rượu trái cây lên tầng lần nữa.

Cô nhẹ nhàng gõ cửa phòng ngủ của Trình Thanh Giác. Nghe thấy tiếng động, người đàn ông bên trong mở mắt nhìn ra.

Lon rượu này có vẻ mạnh hơn hai lon mà Thịnh Hoài Sinh và những người khác đã uống lần trước. Cô chỉ uống hai ly nhỏ, nhưng bây giờ lại cảm thấy má mình hơi nóng, chắc là đỏ ửng rồi.

Nhưng thế cũng tốt, tinh thần cô sẽ thoải mái hơn, có thể nói chuyện với Trình Thanh Giác dễ dàng hơn.

Hơi thở của cô mang theo mùi rượu trái cây thoang thoảng. Cô ôm lon rượu bằng tay trái, nhìn người đàn ông trong phòng: “Trình Thanh Giác, anh muốn lên gác mái ngắm trăng không?”

Bình Luận (0)
Comment