Thất Thất: [Cậu chắc chắn không?]
Quả lê: [Chắc là vậy…]
Lê Vụ nhớ lại cuộc trò chuyện với Trình Thanh Giác lúc nãy: [Anh ấy thừa nhận rồi T-T T-T T-T]
Thất Thất: [Mình biết cậu bạo, không ngờ lại bạo đến thế.]
Quả lê: [Bây giờ phải làm sao đây Thất Thất?]
Quả lê: [Anh ấy sẽ không sa thải mình đấy chứ T-T T-T]
Thất Thất cũng không chắc: [Hay là cậu bảo anh ấy trả lại cho cậu?]
Quả lê: [Như vậy chẳng phải lại phải hôn thêm một cái nữa sao?]
Quả lê: [Cậu đang nói gì vậy hả Thất Thất? [Khóc] [Ngất xỉu] [Khóc]]
Một lúc sau.
Thất Thất: [Thôi, mình nói linh tinh đấy.]
Thất Thất: [Chủ yếu là mình chưa bao giờ say rượu hôn một ngôi sao cả.]
Quả lê: [T-T]
Quả lê: [Không nói chuyện với cậu nữa, anh ấy lại gõ cửa phòng mình rồi.]
Quả lê: [Nếu mình bị sa thải thật, mình sẽ đến nhà cậu ăn chực T-T]
Thất Thất: [Được, được.]
Thất Thất: [Lúc hai người đối mặt với nhau có thể livestream không? [Hóng chuyện] [Hóng chuyện]]
Quả lê: [Không thể [Lạnh lùng vô tình]]
Cuối cùng cũng kết thúc cuộc trò chuyện với Thất Thất, Lê Vụ sắp xếp lại cảm xúc, đứng dậy mở cửa.
Cô thực sự không thể nhớ nổi mình đã hôn môi anh lúc nào, thực sự là không thể nhớ nổi. Nhưng Trình Thanh Giác không thể nào lừa cô được, bây giờ cô chỉ muốn chết quách đi cho rồi.
Hơn nữa hôn rồi mà cô lại không nhớ gì cả, cô cảm thấy rất thiệt thòi…
Cô điều chỉnh cảm xúc nhiều lần, cuối cùng cũng mở cửa.
Lê Vụ nhìn chằm chằm vào Vượng Tài trước cửa, vài giây sau, cô lại thử xin lỗi, khẽ nói: “Anh cứ coi như bị chó cắn một cái được không…”
Trình Thanh Giác: “Gì cơ?”
“Em nói là chuyện tối qua em hôn anh… anh cứ coi như bị chó cắn một cái được không?” Trình Thanh Giác vẫn còn tỉnh táo, vậy thì chắc cô cũng không hôn quá mạnh.
Có lẽ vì cô thấy anh quá đẹp trai nên bị ma xui quỷ ám lao tới hôn một cái. Nếu hôn nhiều hơn chắc chắn đã bị đẩy ra rồi. Thế nên chắc chỉ một cái thôi.
“Anh đừng chấp nhặt với em được không?” Cô cúi đầu, gian nan nói, “Em thật sự… mất ý thức rồi.”
“Với lại, đó còn là nụ hôn đầu của em nữa.” Cô lảng mắt đi chỗ khác lẩm bẩm.
“Cũng là nụ hôn đầu của anh.” Giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông tiếp lời.
Lê Vụ nghe thấy, nhưng không ngờ Trình Thanh Giác lại nói như vậy. Cô tưởng mình nghe nhầm, chậm nửa giây mới ngẩng đầu: “Cái gì cơ ạ?”
Thấy Trình Thanh Giác không nói gì, cô lại lấy hết can đảm, cúi đầu xuống: “…Vậy anh có thể quên đi không, đừng sa thải em. Em biết em… vô lễ với anh là em sai, nhưng người hiện đại hôn hai cái cũng không có gì đâu…”
Cô cố gắng biện hộ cho lỗi lầm của mình: “Người nước ngoài còn hôn má nhau mà, lỡ đâu hôn trúng môi.”
Trình Thanh Giác ngắt lời cô: “Không có gì sao?”
Lê Vụ ngước mắt.
Trình Thanh Giác nhìn cô: “Em cũng hôn người khác bừa bãi à?”
Lê Vụ vội vàng lùi lại, xua tay: “Không, không, sao có thể. Trừ khi say rượu, em không bao giờ hôn người khác bừa bãi.”
Trình Thanh Giác cau mày: “Trừ khi say rượu?”
Lê Vụ khó khăn: “Đúng, trước đây say rượu em còn hôn cả Thất Thất.”
“Hôn ở đâu?”
Lê Vụ nín thở: “… Cũng là môi.”
Trình Thanh Giác: …………
Lần này trả lời xong, Trình Thanh Giác im lặng hơi lâu. Lê Vụ sợ anh nghĩ mình là người lăng nhăng, nên lại bổ sung.
“Em thật sự chỉ hôn anh và Thất Thất thôi, không còn ai khác cả.”
Cô không biết mình đã nói sai ở đâu, chỉ cảm thấy tâm trạng của người đối diện càng tệ hơn.
“Vậy em không định chịu trách nhiệm à?” Trình Thanh Giác mở lời.
Lê Vụ ngỡ ngàng, lùi lại nửa bước: “Chịu trách nhiệm? Chịu trách nhiệm thế nào?”
Vẻ mặt cô đau khổ, biện minh cho mình: “Không thể đổ lỗi hoàn toàn cho em được. Em say rồi, sao anh không đẩy em ra?”
Trình Thanh Giác thản nhiên: “Anh đẩy rồi mà không đẩy ra được.”
“Anh khỏe như vậy sao lại không đẩy ra được?”
“Em đột nhiên lao tới ôm, anh không để ý.”
“…”
Lê Vụ cảm thấy khổ sở, cúi đầu chịu thua: “Được rồi, được rồi, vậy anh nói xem phải làm sao đây.”
Cô nghiêng đầu lẩm bẩm: “Tiền thì không có, chỉ còn một cái mạng.”
Trình Thanh Giác nhìn người trước mặt. Cô ủ rũ cúi đầu như thể bị dồn vào đường cùng, đành phải bất đắc dĩ thừa nhận. Tai cô đỏ bừng, cổ nghẹn lại.
Anh thật b**n th**, đột nhiên lại thích dáng vẻ này của cô.
Anh cảm thấy khả năng tấn công của mình quả thực hơi mạnh rồi.
Yết hầu Trình Thanh Giác lên xuống hai lần, anh lùi lại nửa bước, chuyển chủ đề: “Gần đây anh cần viết bài hát, giúp anh một việc nhé?”
“Hả?” Lê Vụ ngẩng đầu.
Trình Thanh Giác nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Album tiếp theo…”
Anh ngừng lại một chút: “Album tiếp theo công ty yêu cầu ra một bài hát tình yêu. Bên cạnh anh không có bạn nữ, Hạt Cà Phê cũng là đực nên không có cảm hứng sáng tác.”
Lê Vụ cảm thấy lời nói của anh kỳ lạ, cứ như đang mập mờ với cô.
“Vì vậy cần em giúp đỡ.” Anh nói chậm rãi.
Lê Vụ suy tư hai giây: “Giúp gì ạ?”
“Giúp anh tìm cảm hứng?” Trình Thanh Giác đổi trọng tâm cơ thể, giọng nói lạnh lùng, nói chậm rãi, “Hay là… giả làm bạn gái anh vài ngày được không?”
Lê Vụ kinh ngạc: “Cái gì ạ?”
“Không sao, nếu không tiện thì thôi.” Người đàn ông có vẻ rất tổn thương, “Anh cũng chỉ nghĩ vậy thôi, đúng là hơi đường đột. Chuyện tối qua… bị hôn thật ra cũng không có gì, là anh nghĩ quá nhiều. Không sao đâu, em đừng bận tâm, anh cũng sẽ quên đi…”
Nghe anh nhắc đến chuyện tối qua, Lê Vụ lại bắt đầu cảm thấy có lỗi: “Chuyện hôm qua đúng là lỗi của em. Em, haizz, thật sự xin lỗi anh.”
“Ừ.” Trình Thanh Giác thản nhiên đáp.
“Bạn gái gì cơ?” Lê Vụ vò đầu, “Anh nói rõ hơn được không?”
Cô vẫn cảm thấy chuyện này có chút mờ ám, nhưng ngước lên nhìn khuôn mặt Trình Thanh Giác, cô lại không chắc chắn. Cô hạ giọng: “Anh nói chi tiết hơn đi?”
“Bên cạnh anh không có bạn nữ, cũng không biết trải nghiệm yêu đương của người khác, nên anh muốn thử cách này xem có thể tìm được cảm hứng sáng tác hay không.”
“Tối qua em hôn anh.” Anh ngừng lại một lát, “Anh thực sự rất có cảm hứng.”
Có cảm hứng cái gì chứ…
Bây giờ Lê Vụ thấy Trình Thanh Giác chỉ có khuôn mặt lạnh lùng, còn lại toàn nói những lời bậy bạ một cách nghiêm túc.
Cô không biết có phải là ảo giác của mình không, nhưng cô cảm thấy mối quan hệ giữa cô và Trình Thanh Giác bây giờ hơi… haizz, thân mật khó nói.
Song nghĩ đến việc anh không có bạn bè, không có người thân, Hạt Cà Phê lại đang ở bệnh viện, hơn nữa nếu mập mờ thật, cũng chưa chắc ai thiệt.
“Vậy là… chỉ là nói chuyện với tư cách bạn gái thôi ạ?” Lê Vụ mơ hồ cảm thấy mình đang tự chui đầu vào bẫy, nhưng đối phương lại quá đẹp trai, cô không kiềm chế được, “Khoảng bao lâu ạ?”
“Một hai tuần?” Trình Thanh Giác nói.
Lê Vụ cúi đầu tính toán, bước chân vào bẫy: “Cũng được.”
“Vì đây cũng được coi là công việc, anh sẽ trả thêm cho em một tháng lương nữa.”
“Không cần đâu, đây là lời xin lỗi vì lỗi lầm tối qua của em. Anh không cần trả thêm tiền cho em đâu.”
“Ừm, vậy đến lúc đó tính sau.” Trình Thanh Giác gật đầu.
Lê Vụ quay lại phòng dọn đồ, mở máy tính bảng ra thì thấy có người nhắn tin riêng trên nền tảng cô đăng truyện, hỏi cô có nhận quảng cáo không.
Cô lướt các tin nhắn, đọc lướt qua vài tin, đều là các sản phẩm không rõ nguồn gốc. Cô trả lời đối phương “tạm thời không nhận”, rồi đóng hộp thoại lại.
Cô vẫn muốn nhận các bản vẽ thương mại hơn những kiểu quảng cáo này.
Dù sao cô cũng có thời gian, cứ từ từ, không vội.
Dọn dẹp xong đồ đạc, cô chuẩn bị ra ngoài, lại nhận được tin nhắn của Thất Thất.
Thất Thất: [Giải quyết xong chuyện chưa?]
Thất Thất: [Nói thế nào?]
Quả lê: [Xong rồi.]
Thất Thất sốt ruột: [Giải quyết thế nào???]
Lê Vụ dừng lại, gãi đầu: [Ừm… Vì hôn anh ấy là lỗi của mình, nên mình phải giúp anh ấy một việc.]
Thất Thất: [Việc gì?]
Quả lê: [Giả làm bạn gái anh ấy nửa tháng.]
Đầu bên kia im lặng rất lâu, sau đó gửi lại tám dấu hỏi.
Thất Thất: [Cậu chắc chắn đây là giải quyết xong rồi???]
Thất Thất: [Không phải là tự mình chui đầu vào trong à????]
Thất Thất: [Giả làm bạn gái gì? Hai người đang hẹn hò à?]
Lê Vụ tựa lưng vào tường: [Không phải, không phải, cậu đừng nói bậy!]
Thất Thất: [Mình nói bậy á?!]
Thất Thất: [Trời ơi, cậu say rượu hôn anh ấy, anh ấy không trách cũng không kiện cậu, giải pháp đưa ra là bảo cậu giả làm bạn gái nửa tháng. Nếu anh ấy không phải trai đểu thì là thích cậu, cậu chọn một đi.]
Lê Vụ im lặng: [… Anh ấy chắc chắn không phải trai đểu.]
Thất Thất: [Vậy thì anh ấy thích cậu rồi.]
Quả lê: […]
Thất Thất: [Cậu thật sự không cảm thấy anh ấy đối xử với cậu khác biệt sao? Nghe cậu kể mình đã thấy hai người có vấn đề rồi.]
Lê Vụ không biết phải nói thế nào. Cô cũng không phải kẻ ngốc, nên dù Trình Thanh Giác có tỏ ra nghiêm túc đến đâu, cô cũng cảm nhận được sự khác biệt.
Quả lê: [Có thể đúng là có chút khác biệt.]
Thất Thất: [Vậy cậu định làm gì?? Cậu có thích anh ấy không?]
Lê Vụ vẫn đứng ở cửa phòng, tựa lưng vào tường, tay cầm điện thoại vô thức siết chặt, nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trên màn hình.
Quả lê: [Có lẽ cũng có một chút, nhưng mình chưa bao giờ nghĩ đến việc hẹn hò với một ngôi sao.]
Quả lê: [Anh ấy có rất nhiều fan, mình cũng không rõ chuyện trong giới giải trí. Chỉ nghĩ thôi đã thấy hẹn hò với một ngôi sao sẽ kéo theo rất nhiều rắc rối.]
Quả lê: [Hơn nữa mình cũng không chắc rằng anh ấy thích mình thật hay chỉ là có chút thiện cảm, muốn trêu chọc mình.]
Thất Thất: [Cậu hỏi đi!]
Quả lê: […Chuyện này sao mà hỏi được.]
Chưa có gì rõ ràng mà lao đến hỏi sếp có thích mình không, rồi sao nữa, rồi sẽ thế nào? Nếu không phải thì chỉ có nước mất việc.
Thất Thất: [Cũng đúng.]
Thất Thất: [Thế cậu đã đồng ý chưa?]
Quả lê: [Gì cơ?]
Thất Thất: [Giả làm bạn gái để giúp anh ấy tìm cảm hứng ấy.]
Quả lê: [Mình đồng ý rồi…]
Thất Thất: [Cậu biết là đang mập mờ mà vẫn đồng ý?]
Quả lê: [Mình nghĩ kỹ rồi, mình cũng không thiệt gì… Vốn dĩ mình đã mê vẻ đẹp của anh ấy… Anh ấy thật sự rất đẹp trai.]
Thất Thất: [………]
Thất Thất: [Hai người đúng là người này còn mê muội hơn người kia.]
Thất Thất: [Trình Thanh Giác làm trò này, người không biết còn tưởng anh ấy không chắc chắn là cậu có thích anh ấy không nên đang thả thính cậu đấy.]
Thất Thất: [Nhưng mà nếu có thả thính thì cũng đúng người rồi. Cậu lật lại lịch sử chat của chúng ta mà xem, người ta đã dâng sắc đẹp đến tận miệng rồi mà cậu suốt ngày chỉ lo mình có bị mất việc không.]
Quả lê: [… Thất Thất.]
Thất Thất: [Sao thế?]
Quả lê: [Bây giờ cậu nên đi tham gia hội nghị châm biếm^o^]
Thất Thất: [Thôi, đi tìm Trình Thanh Giác đi.]
Thất Thất: [À, bảo vệ bản thân cẩn thận nhé.]
Thất Thất: [Nếu Trình Thanh Giác là trai đểu, dù có đẹp trai đến mấy, mình cũng sẽ lập mười tài khoản để chửi chết anh ấy.]
Quả lê: [Được rồi Thất Thất, cậu là nhất ^0^^0^]
Sau khi nhắn tin với Thất Thất xong, trái tim Lê Vụ vừa xao động cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.
Cô thực lòng không rõ Trình Thanh Giác có thích cô hay không. Hơn nữa, chỉ là nếu như, lỡ mà thật sự có khả năng đó, cô cũng không chắc mình có muốn yêu đương với người trong giới giải trí hay không.
Điều này quá xa vời, trước đây cô chưa bao giờ nghĩ đến.
Còn bây giờ… ngay từ lúc đồng ý cô đã nghĩ rồi, mập mờ cũng không lỗ. Cô thích khuôn mặt anh, và quan trọng nhất là giữ được công việc lương ba vạn một tháng hiện tại, còn những chuyện khác để tùy duyên.
Cô điều chỉnh lại tâm trạng, hít thở sâu, cuối cùng mới đẩy cửa đi lên tầng.
Có lẽ nhờ cuộc trò chuyện với Thất Thất đã giúp cô sắp xếp lại suy nghĩ, cả buổi chiều tâm trí cô không còn xáo trộn nữa, mà cô chuyên tâm vẽ tranh.
Hiệu suất làm việc của cô rất cao, mẩu truyện tranh đã vẽ được một nửa, chỉ trong một buổi chiều đã sửa chữa và hoàn thành về mặt cơ bản.
Sáu giờ tối, sau khi hỏi Trình Thanh Giác thích ăn gì, cô xuống tầng chuẩn bị bữa tối.
Có món bò xào đơn giản, ức gà nướng không dầu, và món rau trộn nước sốt riêng.
Để làm tốt vai trò đầu bếp cho Trình Thanh Giác, cô đã đặc biệt xin lại công thức của dì Tô. Gần đây, các món ăn không hề trùng lặp.
Sau bữa tối, cô đưa khay vào máy rửa bát, sau đó ra khỏi bếp.
Thấy anh vẫn ngồi bên bàn ăn, cô hỏi: “Anh còn lên phòng làm việc không?”
Người đàn ông ngước mắt nhìn cô: “Không lên nữa.”
“Ừm…” Lê Vụ nghĩ một lát, “Vậy anh muốn làm gì? Ăn trái cây hay xoài lạnh không? Em có thể làm món khác cho anh.”
Trình Thanh Giác v**t v* Vượng Tài đang nằm trên chân: “Không cần đâu.”
Lê Vụ còn định hỏi thêm, lại nghe Trình Thanh Giác nói: “Không phải nói là giả vờ yêu nhau à?”
Mặc dù đã tự chuẩn bị tâm lý rất nhiều lần, nhưng đột nhiên nghe thấy câu này, tim cô vẫn đập loạn.
“Dạ?” Cô nhìn sang.
“Có thể bắt đầu từ bây giờ không?” Anh nhìn cô hỏi.
“Ừm… được.”
“Sau khi ăn tối xong các cặp đôi sẽ làm gì?” Trình Thanh Giác lại hỏi, “Đi dạo? Xem phim? Hay chơi game?”
Anh liếc nhìn đồng hồ, lịch sự hỏi: “Em suy nghĩ kỹ đi, năm phút nữa cho anh câu trả lời nhé?”