Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 52

Đầu tiên Lê Vụ “Dạ?” một tiếng tỏ vẻ nghi vấn, sau đó đặt đồ đang cầm xuống, lùi lại hai bước, ngồi xuống chiếc ghế bên bàn ăn.

Đèn chùm màu vàng nhạt trên trần nhà rọi xuống, ánh sáng chiếu sáng cả căn phòng. Vượng Tài đang nhảy qua nhảy lại trên một chiếc ghế khác.

Trình Thanh Giác mặc một chiếc áo phông trắng, ống tay rộng, tay phải đeo chiếc vòng tay thủ công mà cô đã cài lên cổ tay anh tối qua.

Tất nhiên Lê Vụ vẫn cảm thấy bầu không khí này thật kỳ lạ, nhưng tạm thời cũng chấp nhận.

Từ khi chuyển đến nhà của Trình Thanh Giác, cho đến chuyện vô tình hôn nhau tối qua khi ngắm trăng, rồi đến chuyện sáng nay, đương nhiên cô cảm thấy có điều gì đó đang lặng lẽ thay đổi…

Cô sờ sờ tóc sau gáy: “Không phải anh muốn tìm cảm hứng à, anh muốn làm gì?”

“Đi dạo?” Trình Thanh Giác đặt điện thoại lên bàn, chăm chú nhìn cô, “Anh không rõ các bạn nữ thích làm gì.”

Lê Vụ nghĩ hai giây: “… Em cũng không rõ, em chưa yêu bao giờ.”

“Anh cũng vậy.” Người đàn ông đối diện tiếp lời.

Sau đó, anh hơi ngồi thẳng, lại hỏi: “Có cần thẳng thắn về lịch sử tình cảm không?”

Lê Vụ: “… Giả vờ yêu nhau cũng phải nói những chuyện này ạ?”

“Ừm, em không cần, anh nói một chút về anh cũng được.” Trình Thanh Giác nói.

Lê Vụ thở ra, ngả người ra sau: “Vậy anh nói đi.”

Trình Thanh Giác lại gật đầu: “Ừm, anh chưa từng yêu đương, chưa từng thầm mến ai, cũng không có bất kỳ người bạn nữ thân thiết nào. Mấy tháng gần đây người con gái anh giao tiếp nhiều nhất chỉ có một.”

Anh nhìn vào mắt cô: “Là em.”

Hơi thở của Lê Vụ lại càng dồn dập.

Ý định ban đầu là giúp anh tìm cảm hứng, và cũng đã mạnh miệng với Thất Thất cùng lắm là chỉ mập mờ một chút, song bây giờ cô lại thấy anh đang nã thẳng vào tim cô…

Một cú nã thẳng không thể thẳng hơn nữa.

Hơn nữa một khi đã có tiền đề này, cô đột nhiên như khai thông mọi suy nghĩ, nhớ lại rất nhiều điều anh đã nói trước đây… Mặc dù suy đoán về người khác như vậy không tốt, nhưng cô đột nhiên cảm thấy anh có vẻ hơi giả tạo.

Thấy cô nhìn mình rất lâu mà không nói gì, Trình Thanh Giác vẫn giữ giọng nói lạnh lùng, ôn hòa: “Sao thế?”

Lê Vụ lướt mắt qua khuôn mặt anh, giọng nói khàn khàn: “Không sao.”

“Ừm, vậy em muốn làm gì?” Anh lại hỏi cô.

“Vậy đi dạo đi.” Lê Vụ ho nhẹ, cụp mắt suy nghĩ về khả năng Trình Thanh Giác giả tạo.

Sáng nay cũng vậy, vẻ mặt tổn thương khi anh nói “Không sao” đã khiến cô cảm thấy có lỗi đến mức muốn đồng ý với mọi yêu cầu của anh.

“Vậy anh đợi em, em đi thay đồ nhé?” Anh chỉ vào bộ đồ ngủ cô đang mặc.

Lê Vụ nhanh chóng dẹp bỏ suy nghĩ, sau khi trả lời mới sực nhớ ra: “Ra ngoài có bị chụp ảnh không?”

“Chỉ trong khu dân cư thôi, an ninh rất tốt, sẽ không có vấn đề gì.” Trình Thanh Giác trả lời.

Lê Vụ do dự một lúc, vẫn thấy để an toàn, tốt nhất là không nên ra ngoài: “Thôi, chúng ta đổi hoạt động khác đi. Xem phim hoặc chơi game nhé.”

Trình Thanh Giác nhìn cô một lát, dường như đang cân nhắc điều gì đó, sau đó nhẹ giọng nói: “Nếu sau này anh yêu thật, cũng không thể mãi mãi không ra ngoài.”

“Vậy cứ ra ngoài đi.” Anh nhìn cô, “Nếu em thấy không tiện, anh có thể đeo khẩu trang.”

Mười phút sau, thay đồ xong, Lê Vụ ra khỏi phòng ngủ. Cô đi vài bước đến cửa, nhìn Trình Thanh Giác đã đợi sẵn ở đó.

Anh mặc một chiếc áo hoodie trùm ngoài áo phông trắng, quần tây màu đen, mũ áo trùm đầu, ngón tay phải móc một chiếc khẩu trang.

Lê Vụ liếc nhìn anh, giơ tay chỉ vào mặt mình: “Em có cần đeo khẩu trang không?”

Ánh mắt Trình Thanh Giác từ đầu đến cuối vẫn dán chặt vào mặt cô: “Tùy em.”

Lê Vụ suy nghĩ một chút, nhón chân lấy một gói khẩu trang trên kệ, rút một cái, xé ra và đeo vào, tiếp đó lại nhìn Trình Thanh Giác, chỉ vào mặt mình: “Em vẫn nên đeo thì hơn, như vậy sẽ an toàn hơn.”

Người đàn ông dựa vai vào tường, khẽ gật đầu.

Lê Vụ lại chỉ vào tay anh: “Anh không đeo à?”

Trình Thanh Giác dường như sực nhớ ra, cúi đầu nhìn: “Xin lỗi, anh quên mất. Anh tưởng em sẽ đeo giúp anh.”

Sau đó, động tác giơ tay của anh dừng lại, anh bước lên nửa bước: “Em có thể đeo giúp anh không? Anh thấy các cặp đôi khác đều như vậy.”

“…” Lê Vụ lùi lại nửa bước: “Ai… cặp nào?”

“Trương Dương.” Trình Thanh Giác trả lời chắc nịch.

Lê Vụ kinh ngạc: “Trương Dương có bạn gái ạ??”

Trình Thanh Giác nói bừa: “Ừm, trước đây có.”

Thấy Lê Vụ không động đậy, Trình Thanh Giác lại rụt tay về: “Không đeo cũng không sao, anh chỉ muốn trải nghiệm một chút, có lẽ có thể viết được bài hát…”

Bây giờ Lê Vụ thấy anh cực kỳ giả tạo, nhưng thật kỳ lạ, cô lại rất thích kiểu này.

Cô đưa tay sờ vào đôi tai đang nóng bừng của mình, giọng nói dịu dàng, đưa tay về phía anh: “Được rồi, em đeo giúp anh.”

Trình Thanh Giác lại bước đến, đưa khẩu trang vào tay cô, hơi cúi người, mặt hướng về phía cô.

Gần thế này gần như là một cú sát thương nhan sắc lần hai.

Lê Vụ hít sâu, cố gắng không nhìn vào mắt anh, hai tay móc dây khẩu trang, đeo vào tai giúp anh.

Cuối cùng cũng đeo xong, Lê Vụ thở phào nhẹ nhõm lùi lại, may mắn là có lớp khẩu trang che đi khuôn mặt đang đỏ bừng của cô.

“Đi thôi?” Cô chỉ vào cửa.

“Ừm.” Ánh mắt người đàn ông cuối cùng cũng rời khỏi mặt cô.

Anh vặn tay nắm cửa trước, một tay chống cửa, ra hiệu cho cô ra ngoài.

Lê Vụ nhìn anh hai lần, hơi cúi người, chui qua dưới cánh tay anh.

Vì là khu dân cư cao cấp nên cả sự riêng tư lẫn cây xanh đều rất tốt. Dưới khu chung cư có đường chạy bộ, đi dọc theo đường chạy, vài trăm mét sẽ có một hồ nước nhân tạo và đường đi bộ bằng gỗ.

Hơn mười phút sau, họ đi đến đường đi bộ bằng gỗ, gặp một vài cư dân trong khu đang dắt chó đi dạo.

Có một con Samoyed màu trắng rất to. Cách đó vài mét, chủ của nó đang chạy đến.

Samoyed có thân hình quá lớn, Lê Vụ hơi sợ, theo bản năng lùi lại hai bước. Trình Thanh Giác nắm lấy cánh tay nhỏ của cô kéo cô lùi lại, đưa cô ra phía sau anh.

Chủ của con Samoyed là một cô gái rất gầy đội mũ lưỡi trai. Cô ấy vừa cố gắng giữ nó lại vừa xin lỗi hai người: “Xin lỗi, nó thấy hai người nên phấn khích quá.”

“Không sao đâu, bạn gái tôi hơi sợ chó.”

Cánh tay đang bị Trình Thanh Giác nắm của Lê Vụ cử động, cô ngước lên nhìn.

Trình Thanh Giác dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay đầu lại, hơi cúi người, hạ giọng hỏi cô: “Sao thế?”

Từ lúc ở nhà, anh luôn thích lại gần nói chuyện với cô như vậy.

Hơi thở Lê Vụ nhẹ hơn: “Không sao.”

Sau đó anh nhìn vào mắt cô, dường như hiểu được sự ngập ngừng của cô lúc nãy: “Xin lỗi, anh nhập vai hơi nhanh.”

Lê Vụ: “Không sao đâu…”

“Ừm.” Trình Thanh Giác gật đầu.

Con Samoyed vẫn đang thè lưỡi chạy vòng vòng quanh Lê Vụ, vẻ mặt hưng phấn và vui vẻ.

Trình Thanh Giác liếc nhìn nó, khẽ nói: “Có vẻ em rất được động vật nhỏ yêu thích.”

Lê Vụ cũng không sợ chó đến vậy, chỉ là con Samoyed này đột nhiên lao đến nên cô mới giật mình. Lúc này, Samoyed đã được chủ dắt lại, cô cũng cố gắng đưa tay vẫy vẫy với nó.

Lê Vụ: “Ừm… cũng hơi hơi.”

“Hai con ở nhà cũng vậy.” Trình Thanh Giác lại nói.

“Ừm, em là chủ của Vượng Tài mà, còn Hạt Cà Phê…” Cô nghĩ một chút, “Có lẽ Hạt Cà Phê bẩm sinh đã thích em rồi.”

Cô gái kia để cho con Samoyed tương tác với Lê Vụ một lúc, sau đó chào tạm biệt họ, dắt nó quay về.

Trình Thanh Giác liếc nhìn đồng hồ: “Đi thêm một lúc nữa chúng ta về nhé?”

Lê Vụ cũng nhìn thời gian trên điện thoại của mình, họ mới đi được hai mươi phút: “Dạ được, nhưng sao lại về sớm vậy? Em tưởng anh muốn đi dạo lâu hơn một chút.”

Ánh mắt Trình Thanh Giác nhìn về phía xa: “Bên kia còn vài con chó nữa, có vẻ chúng cũng thích em lắm.”

Lê Vụ “Hả?” một tiếng, không hiểu hai câu này có liên quan gì đến nhau. Cô nghĩ một lát rồi giải thích: “Em không sợ chó đến thế đâu.”

Trình Thanh Giác liếc nhìn cô, khi cúi đầu xuống, dường như anh đã bật cười: “Anh sợ.”

Và anh không thích những con chó quá thích Lê Vụ.

Buổi trải nghiệm làm bạn gái kéo dài một tiếng kết thúc. Trở về nhà, Lê Vụ cởi áo khoác ngoài, chào Trình Thanh Giác, rồi về phòng mình.

Mới tám giờ tối, vẫn còn sớm để đi ngủ, nhưng cô thực sự không thể ở cùng Trình Thanh Giác lúc này, cô cần phải bình tĩnh lại.

Thay quần áo xong, cô ôm máy tính bảng nằm xuống giường, Vượng Tài cũng nhảy từ thảm lên.

Vượng Tài: “Meo—meo—”

Lê Vụ dành chút thời gian v**t v* đầu nó: “Sao thế bé con?”

Vượng Tài cúi đầu, chui đầu vào tay Lê Vụ, để cô tiếp tục v**t v* nó: “Meo—”

Lê Vụ mở tin nhắn riêng ở mục người hâm mộ, xử lý vài tin nhắn, vừa v**t v* gáy Vượng Tài vừa trả lời nó: “Sao thế, con muốn đi tìm chú ở trên tầng à?”

Vượng Tài ngả người vào lòng bàn tay cô, kêu to hơn: “Meo—~”

“Nhưng mà… ừm.” Lê Vụ suy nghĩ một chút, chỉ vào máy tính bảng của mình, “Bây giờ mẹ phải vẽ tranh, con tự đi tìm chú ấy đi.”

Vượng Tài như không hiểu, lại như đã hiểu, nó cắn vào tay áo cô, cố gắng kéo cô về phía cửa.

Kéo được hai cái, nó lại kêu một tiếng: “Meo—”

Lê Vụ thấy buồn cười, vỗ về nó: “Bây giờ thật sự là mẹ không thể đi được.”

Cô dùng bút chỉ vào máy tính bảng của mình: “Có nhiệm vụ rồi.”

Vượng Tài nằm xuống, tựa cằm vào hai chân trước, vẻ mặt u sầu: “Meo…”

Lê Vụ bật cười, cúi đầu hôn lên trán Vượng Tài.

Cửa phòng ngủ của cô đang mở, không ngờ hành động hôn Vượng Tài của cô lại vừa vặn lọt vào mắt người đi ngang qua.

Cô ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của người đang đứng trước cửa.

Trình Thanh Giác cầm một chiếc ly nước ở tay phải, có vẻ như anh vừa từ trên tầng xuống lấy nước.

Ánh mắt đã chạm nhau, nếu không nói gì thì có vẻ kỳ quặc. Cô ho khan một tiếng, tìm đại một chủ đề: “Anh xuống lấy nước à?”

“Ừm.” Người đàn ông dừng bước đáp lại.

“Trên tầng không có máy lọc nước ạ?” Cô nhớ là có mà.

Trình Thanh Giác trả lời: “Hỏng rồi.”

Sau đó, anh liếc nhìn con mèo đang nằm trên giường, vểnh đuôi về phía anh: “Anh mang Vượng Tài lên nhé?”

Vượng Tài dụi đầu vào Lê Vụ: “Meo—”

Lê Vụ nhìn Vượng Tài, nghĩ bụng mang nó lên cũng tốt, đôi khi nó giẫm lên máy tính bảng của cô hơi bất tiện.

“Dạ dạ, được.” Cô đặt đồ trong tay xuống, bế Vượng Tài ra cửa.

Đến cửa phòng, cô đặt Vượng Tài xuống sàn, rồi đứng thẳng dậy, dùng mũi giày đẩy nhẹ vào mông nó: “Đi lên với chú nhé?”

Vượng Tài nhìn sang trái sang phải: “Meo—”

Trình Thanh Giác cúi xuống bế nó. Khi đứng dậy,

anh đột nhiên hỏi một câu: “Bình thường em rất thích hôn Vượng Tài à?”

Bình Luận (0)
Comment