Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 53

Đầu tiên Lê Vụ “Dạ?” một tiếng, sau đó: “… À, đúng rồi.”

“Dễ thương mà.” Cô nhìn bé mèo trong vòng tay Trình Thanh Giác, “Đúng không Vượng Tài?”

Vượng Tài dụi đầu vào, cố gắng chui vào cổ áo hoodie của Trình Thanh Giác: “Meo—”

Trình Thanh Giác cúi đầu liếc nhìn rồi túm gáy nó, lôi đầu nó ra. Anh trả lời Lê Vụ: “Ừm.”

Lê Vụ lại nhìn anh, tìm chuyện để nói: “Dễ thương biết bao, Vượng Tài đáng yêu lắm đúng không, đúng không bé Vượng Tài? Vậy hai người lên tầng đi, em phải về phòng vẽ tranh tiếp rồi…”

Khi chột dạ và mất tự nhiên người ta sẽ nói rất nhiều.

Chưa dứt lời, điện thoại của Lê Vụ bỗng đổ chuông. Cô cúi đầu nhìn và nhấc máy: “Alo?”

Giọng của Ngô Khải Minh truyền ra từ ống nghe: “Alo, chị.”

Tình hình hoạt động của tòa soạn không tốt, luôn bóc lột nhân viên cấp dưới. Ngô Khải Minh vốn là thực tập sinh, sau khi Lê Vụ nghỉ việc, cậu ta cũng không muốn làm nữa.

Ngô Khải Minh: “Chị, em muốn hỏi chị vài chuyện.”

Lê Vụ đại khái biết cậu ta muốn hỏi về chuyện nghỉ việc. Cô dùng tay ra hiệu cho Trình Thanh Giác, ý bảo mình sẽ về phòng: “Ồ… Chị biết rồi, lúc đó chị đã…”

Trình Thanh Giác liếc nhìn điện thoại của cô. Anh như thể không nhìn thấy cử chỉ vừa rồi, lên tiếng trả lời: “Vậy anh lên nhé?”

Căn phòng yên tĩnh nên không chỉ Trình Thanh Giác có thể nghe thấy âm thanh trong ống nghe, mà Ngô Khải Minh cũng có thể nghe thấy giọng anh.

Giọng Ngô Khải Minh khựng lại, tiếp đó cậu ấy hỏi: “Chị, bên chị có ai à?”

Buổi tối rồi, sao lại là giọng một người đàn ông.

Lê Vụ vội vàng xua tay, ra hiệu cho Trình Thanh Giác, bảo anh đừng nói chuyện, rồi trả lời bên kia: “Chị đang xem TV.”

Trình Thanh Giác: ……….

Ngô Khải Minh không nghĩ nhiều: “Ồ ồ, không sao, em chỉ hỏi đại thôi. À, quay lại chuyện vừa nãy, em muốn hỏi về bảo hiểm xã hội…”

Lê Vụ lại xua tay với Trình Thanh Giác, quay người về phòng ngủ.

Vài giây sau, cửa phòng đóng lại “Ầm” một tiếng.

Trình Thanh Giác đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín của cô một lúc. Mãi đến khi Vượng Tài không chịu nổi, giơ chân cào vào dây rút áo hoodie của anh, anh mới cúi đầu nhìn lại.

Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt nó, chậm rãi hỏi: “Nóng lòng muốn lên à?”

Vượng Tài cào cào: “Meo—”

Trình Thanh Giác lại nói: “Ngắm mẹ con một lát.”

Vượng Tài cúi đầu: “Meo—”

Một lúc sau, không biết Trình Thanh Giác đang trả lời ai, anh thu ánh mắt khỏi cánh cửa phòng đang đóng chặt, nói “Thôi vậy”, một tay ôm Vượng Tài, quay người đi về phía cầu thang.

Lên đến tầng hai, vào cửa, đặt Vượng Tài xuống.

Vượng Tài thành thạo nhảy lên giường của anh, quay một vòng cắn đuôi hai cái, đứng giữa giường ngẩng đầu nhìn anh.

Trình Thanh Giác dừng lại một lát rồi mới đi tới, cũng nằm xuống giường. Vượng Tài dụi dụi, tiếp đó trèo đến cuộn tròn bên cạnh anh.

Anh nhìn sang, duỗi ngón trỏ gạt gạt lông trên đầu nó, gạt một cái, hai cái.

Vượng Tài thấy nhột nên né, một lát sau lại chui cả cái đầu vào tay anh, cố ý ra hiệu cho anh v**t v* mình.

“Mẹ con đang nói chuyện điện thoại với ai thế?”

“Meo—”

“Con cũng không biết à?” Trình Thanh Giác nghiêng người, lười biếng, “Đúng vậy, chú cũng không biết.”

“Meo—”

Được anh v**t v*, Vượng Tài cảm thấy thoải mái, nhắm mắt lại ngáp một cái đầy hưởng thụ.

Trình Thanh Giác nhìn nó vài lần, một lúc sau, anh đột nhiên nói: “Gọi ‘bố’ một tiếng xem nào.”

Vượng Tài mở mắt, vẻ mặt ngơ ngác: ?

Ngón tay của Trình Thanh Giác lại lướt qua đầu nó, giọng nói trầm thấp giải thích: “Để mở rộng thêm vốn từ vựng cho con.”

Vượng Tài vẫn tiếp tục nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ, vẫy đuôi nhìn anh. Sau đó, nó quay hai vòng trên giường, không cẩn thận giẫm phải chiếc điện thoại Trình Thanh Giác vừa ném trên giường.

Người đàn ông liếc nhìn điện thoại của mình, ung dung sai ý nó: “Muốn chú gọi điện cho mẹ con à?”

Vượng Tài: ?

Trình Thanh Giác chống người ngồi dậy, vẫn ung dung: “Vậy được rồi.”

Vài phút sau, đầu dây bên kia bắt máy.

Vừa nhìn thấy cuộc gọi video Lê Vụ đã giật mình.

Cô vừa mới cúp điện thoại với Ngô Khải Minh, chưa đầy hai giây, chuông điện thoại lại reo lên. Quay đầu lại nhìn mới phát hiện là Trình Thanh Giác vừa lên tầng.

Cô ngồi dậy, vuốt hai bên tóc rồi bắt máy.

Cô nhìn màn hình, ánh sáng trong phòng anh khá tối, bên kia đen như mực: “Có chuyện gì vậy?”

Trình Thanh Giác bật chiếc đèn bàn trên đầu giường, đẩy mông Vượng Tài, đuổi nó đến gần: “Vượng Tài hơi nhớ em.”

“Ồ ồ ồ.” Lê Vụ thở phào nhẹ nhõm, cô cứ tưởng là có chuyện gì quan trọng, “Vậy anh cho nó xuống đi.”

Mặc dù Vượng Tài ở bên cạnh hơi bất tiện, nhưng nếu cô dỗ nó ngủ thì cũng không sao.

Trình Thanh Giác liếc nhìn bé mèo bên cạnh, trước tiên nói chuyện khác: “Gọi điện xong chưa?”

Lê Vụ nhìn điện thoại của mình: “Ừm, cậu em khóa dưới tìm em.”

“Em khoá dưới?” Anh có vẻ hứng thú với chủ đề này.

Lê Vụ giải thích: “Vâng, em khoá dưới ở trường cũ. Về này cậu ấy cũng làm ở tòa soạn tạp chí, là đồng nghiệp của em. Trước đây đồng nghiệp đến nhà em tụ tập, cậu ấy cũng đến. Vượng Tài còn biết cậu ấy.”

Người đối diện im lặng hai giây, như thể nhớ ra điều gì: “Họ Ngô?”

Lê Vụ “Hả?” một tiếng, cảm thán trí nhớ của anh tốt thật: “Đúng vậy.”

Trình Thanh Giác lại im lặng một lúc, chủ đề quay trở lại: “Vượng Tài nhớ em rồi.”

Lê Vụ: “Ừm, vậy anh cho nó xuống đi.”

Người đàn ông đổi tay cầm điện thoại, có vẻ bất lực: “Nhưng nó hơi dính anh.”

“Hả?” Lê Vụ nghi ngờ.

“Hay là em lên đây vẽ?” Trình Thanh Giác nói.

“…” Cuối cùng Lê Vụ cũng nhìn thẳng vào mắt anh. Cô luôn cảm thấy anh vòng vo một hồi, trọng điểm chính là câu này.

Hai người nhìn nhau qua màn hình. Một lúc lâu sau, Lê Vụ mở miệng định từ chối. Trình Thanh Giác nghiêng người nằm xuống giường, chiếc điện thoại đang gọi video đặt trên đầu giường. Ở góc này, cô có thể nhìn thấy khuôn mặt hoàn hảo của anh.

Anh nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Hạt Cà Phê không ở đây, anh cũng rất cần Vượng Tài, anh không muốn cho nó xuống. Vậy em lên được không?”

Giọng anh khàn khàn và nói rất chậm, mang ý “Em từ chối cũng không sao, anh chỉ buồn một chút thôi”.

Một lúc sau, Lê Vụ khẽ thở dài trong lòng, cuối cùng… cô bước xuống giường, cúi đầu tìm dép: “Được rồi, em lên…”

Trình Thanh Giác mở mắt, lại vỗ vỗ mông Vượng Tài: “Cảm ơn mẹ đi.”

Vượng Tài: “Meo—”

Lê Vụ cầm đồ lên tầng, vừa đến cầu thang tầng hai, cô va phải người đang đi ra từ phòng ngủ.

Khác với chiếc hoodie lúc nãy, Trình Thanh Giác đã thay một chiếc áo sơ mi màu xám, chất liệu rất mỏng và mềm mại, đúng là thích hợp để mặc ở nhà… nhưng vấn đề là tại sao buổi tối anh lại thay quần áo.

Lê Vụ thắc mắc liếc nhìn anh.

Các nút áo vẫn chưa cài hết.

Có lẽ là thấy Lê Vụ nhìn mình nên người đàn ông giải thích: “Nóng quá, anh không muốn mặc áo hoodie.”

Lê Vụ đưa tay sờ sờ sống mũi, “Dạ” một tiếng, sau đó lại nhìn anh: “Anh cũng làm việc à?”

Cô thấy bản nhạc anh cầm ở tay phải.

Trình Thanh Giác cúi đầu liếc nhìn cuốn sổ trên tay, khẽ “Ừm”: “Có vài thứ cần chỉnh sửa.”

Lê Vụ chỉ vào căn phòng không xa: “Vậy cùng vào phòng làm việc đi.”

Người đàn ông gật đầu: “Được.”

Ngồi trong phòng làm việc chưa đầy năm phút.

Ngô Khải Minh lại gọi đến, Lê Vụ liếc nhìn, bắt máy: “Alo?”

“Chị ơi, cái bảng mà chị nói phải điền ở đâu? Em tìm thấy trang web chị nói rồi, nhưng không tìm thấy chỗ tải về…”

Phòng làm việc của Trình Thanh Giác có máy tính để bàn. Lê Vụ đã từng mượn dùng trước đây, lúc này cô kéo ghế trượt đến, dùng tay ra hiệu cho Trình Thanh Giác, hỏi mình có thể mượn dùng được không.

Ánh mắt Trình Thanh Giác lướt qua điện thoại của cô: “Được.”

Lê Vụ giơ tay, đặt ngón trỏ lên môi, lại ra hiệu “suỵt” với anh.

Sau đó cô đưa tay tìm công tắc máy tính, kẹp điện thoại giữa vai, vừa lật tài liệu vừa trả lời Ngô Khải Minh ở đầu dây bên kia: “Cả hai bảng đều không tìm thấy à? Để chị giúp cậu tìm lại, chị nhớ là ở giao diện đăng nhập người dùng…”

“Không tìm thấy chị ơi, chị giúp em với.” Ngô Khải Minh vô cùng sốt ruột, cậu ấy đang tìm một đơn đăng ký, nửa đêm nay là hết hạn, “Làm ơn, làm ơn.”

“Được rồi, chị biết rồi, chị đang tìm giúp cậu đây.” Giọng Lê Vụ dịu dàng.

Trình Thanh Giác nhẹ nhàng liếc mắt, im lặng nhìn sang.

Mười phút sau, cuối cùng Lê Vụ cũng giúp Ngô Khải Minh điền xong đơn.

“Thật sự cảm ơn chị, lần sau em mời chị ăn cơm.”

“Không cần đâu, ăn uống gì chứ, chị đang giảm cân.”

“Chị gầy như thế mà còn giảm gì nữa? Nghe em, quyết định vậy đi, cuối tuần sau em mời mọi người đi ăn.”

“Mời ai?”

Ngô Khải Minh trẻ con, tuổi lại nhỏ, nhưng ở tòa soạn lại hòa đồng với mọi người, ngày nào cũng là người sôi nổi nhất.

Ngô Khải Minh sảng khoái nói: “Chị Thất Thất, chị Tiểu Lộc, em sắp nghỉ rồi, em sẽ mời mọi người một bữa.”

Lê Vụ bật cười: “Được, đến lúc đó tính sau.”

Cuộc gọi kết thúc, Lê Vụ kiểm tra lại cẩn thận một lần, tắt máy tính và trượt ghế về vị trí cũ.

Vừa mới dọn xong tài liệu, mở máy tính bảng lên, cô nghe thấy người ở cách đó không xa gọi mình.

“Lê Vụ.” Giọng Trình Thanh Giác trầm ấm và rất cuốn hút, mỗi lần anh gọi tên cô đều rất êm tai.

Cô kẹp bản vẽ cuối cùng vào trong cuốn sổ, ngẩng đầu nhìn anh: “Có chuyện gì vậy?”

Trình Thanh Giác cụp mắt nhìn cô: “Anh có một vấn đề, em có thể qua giúp anh một chút không?”

Lê Vụ đứng dậy đi tới: “Vấn đề gì ạ?”

Cô lại gần, đứng cạnh Trình Thanh Giác.

Vượng Tài đang nằm trên bàn làm việc của Trình Thanh Giác, thấy cô đến gần, nó vẫy đuôi, dùng chân cào cào vạt áo cô.

Lê Vụ đưa tay sờ sờ đầu nó.

Trình Thanh Giác liếc nhìn tay cô, không biết bao giờ, khi cô v**t v* Vượng Tài thì cũng có thể v**t v* anh một chút.

Một lúc sau, ánh mắt anh rời đi, chỉ vào hai chỗ trên bản nhạc, giọng nói ôn hòa: “Anh muốn em nghe thử xem, hai giai điệu này cái nào hay hơn.”

Trình Thanh Giác gõ giai điệu thứ nhất: “Cái này thế nào?”

Lê Vụ suy nghĩ: “Nghe khá hay.”

“Còn cái này?” Anh lại gõ giai điệu thứ hai.

“Cũng được…”

“Em thích cái nào hơn?”

“Thật ra cái nào cũng ổn. Em không phải chuyên gia…”

“Lê Vụ.” Anh ngước mắt nhìn cô, “Thật ra anh không muốn em giúp.”

Lê Vụ: “Dạ, gì ạ?”

Anh nhìn vào mắt cô, một lúc sau, tay phải rời khỏi phím đàn: “Khi nãy… em nói chuyện với người khác dịu dàng quá. Anh cũng muốn nghe em nói chuyện với anh như vậy.”

Lê Vụ nuốt nước bọt, hạ giọng: “Anh nói đi…”

“Ừm.” Anh gật đầu, “Anh có thể có cơ hội nghe em nói chuyện với anh như vậy không?”

Bình Luận (0)
Comment