“Dạ?” Mặc dù Lê Vụ nghe rõ, nhưng mấy chữ này kết hợp lại lại mang ý nghĩa quá khó hiểu. Một lát sau, cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, “Không phải ngày nào em cũng nói chuyện với anh như vậy à…”
“Thật sao?” Trình Thanh Giác suy nghĩ một chút, sau đó thản nhiên gật đầu, “Ừm, có lẽ vậy.”
Lê Vụ liếc nhìn anh: “Có lẽ? Rõ ràng là ngày nào em cũng nói chuyện với anh như vậy…”
Người đàn ông dường như bật cười: “Lê Vụ?”
Anh lại dùng giọng điệu ôn hòa gọi cô.
Lê Vụ vẫn chìm đắm trong sự nghi ngờ của anh vừa rồi: “Dạ?”
Anh hơi cụp mắt, vẫn nhìn bản nhạc trải trên bàn, từ từ nói tiếp: “Đoạn Phi nói tính cách của em rất đáng yêu, anh thấy có vẻ đúng là như vậy.”
Anh nói rất nghiêm túc, giọng nói nhẹ nhàng và chậm rãi, cứ như một lời khen thông thường.
Ánh mắt Lê Vụ lướt qua khuôn mặt anh, rồi lướt qua hai chiếc cúc áo hơi mở ở cổ áo. Cô vô cùng nghi ngờ, anh thật sự không cố ý quyến rũ cô ư?
Có điều Trình Thanh Giác quyến rũ cô… Trời ơi, chủ, vị, tân của câu này, đặc biệt là động từ rất kỳ lạ.
Cô đưa tay sờ vào đôi tai nóng bừng, đang định đứng dậy, lại nghe thấy Trình Thanh Giác nói: “Anh muốn hỏi em vài câu được không?”
Cô quay đầu nhìn, rồi ngồi xuống lại: “Chuyện gì ạ?”
“Không phải trước đó nói chuyện về tình yêu à? Anh muốn viết bài hát mà.” Anh khẽ gõ cây bút trong tay phải vào bản nhạc.
Lê Vụ liếc nhìn vẻ mặt anh, đưa tay ôm Vượng Tài từ trên bàn xuống: “Vâng.”
“Em thích kiểu con trai như thế nào?”
“Em ạ?”
“Ừm, anh không có bạn nữ thân thiết, cũng chưa từng nói chuyện này với ai.” Anh dừng lại, “Anh muốn tìm hiểu suy nghĩ của các bạn nữ.”
Lê Vụ dùng tay phải v**t v* lông sau gáy Vượng Tài. Cô ngồi quá gần nên không ngẩng đầu nhìn anh, nhưng luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người mờ ảo, mập mờ.
Hai giây sau, cô đưa tay chống cằm, giọng nói căng thẳng: “Dịu dàng, lịch thiệp… Có tài năng, vẻ ngoài lạnh lùng một chút.”
Trình Thanh Giác: “Thế nào là dịu dàng, lịch thiệp?”
“Tức là nói chuyện hòa nhã, tính cách đừng… đừng quá khó gần.” Lê Vụ vẫn cảm thấy… Trình Thanh Giác đang tán tỉnh cô, nhưng cô không có bằng chứng, không tiện bắt chết thẳng anh. Cô liếc nhìn về phía anh, hơi thở căng cứng, rồi lại quay lại, “Tóm lại là tính cách tốt một chút.”
Lê Vụ: “Các bạn nữ đều thích kiểu này mà.”
Nói xong, cô chỉ tay vào bản nhạc trước mặt Trình Thanh Giác: “Anh tìm được cảm hứng chưa? Anh viết nhanh đi, hoặc em tìm vài bộ phim thần tượng cho anh xem nhé.”
Trình Thanh Giác im lặng một lúc, dường như vẫn băn khoăn về câu hỏi vừa rồi: “Vậy không thích kiểu nào?”
Lê Vụ suy nghĩ: “Miệng nói một đằng, làm một nẻo? Quá mạnh mẽ… Ừm, không thích quá mạnh mẽ.”
Lần này Trình Thanh Giác im lặng hơi lâu, một lúc sau anh nhặt lại cây bút vừa đặt xuống: “Anh biết rồi.”
“Hả?” Lê Vụ hỏi theo bản năng.
Trình Thanh Giác gõ nhẹ hai cái lên bàn: “Biết những gì em nói rồi, anh chuẩn bị viết bài hát đây.”
Lê Vụ nhận thấy tâm trạng anh không ổn, cô suy nghĩ hai giây: “Anh sao thế?”
Trình Thanh Giác liếc nhìn sang. Ban đầu anh muốn hỏi tại sao cô không thích người mạnh mẽ, nhưng lời đến miệng lại thấy quá lộ liễu.
Cô đã nói không thích, nếu anh hỏi lại, gần như là thừa nhận với cô rằng tính cách của mình như vậy.
Anh dừng lại hai giây, khẽ thở dài trong lòng: “Không sao đâu, cảm ơn em.”
Lê Vụ: “Không có gì.”
Hai giây sau, Lê Vụ thực sự không chịu nổi: “Trình Thanh Giác?”
Người đàn ông ôn hòa: “Sao thế?”
“… Anh có thể cài cúc áo lại không?”
“Ồ, xin lỗi, nóng quá.”
“Vậy thôi, cứ để vậy đi.” Lê Vụ bỏ cuộc.
Trình Thanh Giác: “Cảm ơn.”
*
Hai ngày sau, Hoàng Minh đến một chuyến, theo sau còn có cả Trương Dương.
Vết thương ở chân của Trình Thanh Giác đã đỡ hơn nhiều. Đầu tháng có hoạt động quảng bá album mới, các hoạt động thương mại không quan trọng khác đều bị Hoàng Minh từ chối, nhưng quảng bá album thì không được. Điều này liên quan đến tất cả sự nghiệp của Trình Thanh Giác.
Hoàng Minh đã sàng lọc trước các hoạt động quảng bá, cuối cùng chốt lại vài nội dung. Lần này anh ấy đến để cho Trình Thanh Giác xem, kết hợp với ý kiến của anh rồi chốt lại.
Hoàng Minh đến vào buổi sáng, đúng lúc gần đến giờ ăn trưa. Ban đầu anh ấy định đặt đồ ăn, nhưng Lê Vụ nói chỉ cần xào thêm hai món là được, cứ để cô làm. Vì vậy cuối cùng Hoàng Minh cũng không khách sáo nữa.
Trò chuyện với Trình Thanh Giác được nửa tiếng, anh ấy đứng dậy nghe điện thoại. Tới khi quay lại thì thấy người trên sofa đã biến mất.
Hoàng Minh đưa chân đá Trương Dương bên cạnh: “Trình Thanh Giác đâu?”
Trương Dương đang ăn vặt, nghe thấy câu hỏi, cậu ấy đặt mứt trái cây xuống, quay đầu chỉ: “Đi làm cơm với Lê Vụ rồi.”
Hoàng Minh: “Cậu ta làm cái gì? Đến trứng chiên cậu ta còn không biết làm, có phải cậu ta có ý kiến với anh nên muốn đầu độc anh không?”
“Em không biết.” Dương Dương gãi đầu, “Anh Thanh Giác nói ngồi lâu không thoải mái, muốn đứng dậy hoạt động một chút.”
Nói xong, Trương Dương nhìn Hoàng Minh đang nhìn chằm chằm vào bếp: “Sao thế sếp?”
Trong bếp, Trình Thanh Giác đứng cách Lê Vụ nửa mét. Vượng Tài đang nằm ở cửa bếp nhìn hai người, khung cảnh rất ấm áp.
Ánh mắt Hoàng Minh căng thẳng: “Sao tôi thấy Trình Thanh Giác có gì đó không đúng?”
“Dạ?” Trương Dương lại quay đầu nhìn.
Hoàng Minh giơ tay: “Cậu ta định làm gì mà ở nhà còn mặc đồ lòe loẹt như vậy?”
Trương Dương nhìn về phía đó, lẩm bẩm: “Đâu có, không phải chỉ là áo sơ mi thôi sao, do nhãn hàng tặng, chất liệu mềm mại, là loại thoải mái…”
Hoàng Minh nói to hơn: “Trước đây cậu đã thấy cậu ta mặc áo sơ mi ở nhà bao giờ chưa? Cậu ta suốt ngày mặc cái áo phông đen như sắp chết đến nơi rồi ấy. Nếu thảm đỏ không cấm mặc áo phông, có lẽ cậu ta đã mặc cái áo phông đen đó lên thảm đỏ rồi. Thế mà bây giờ cậu ta có thể mặc áo sơ mi ở nhà à?”
Giọng Hoàng Minh quả thực hơi lớn, Lê Vụ ở trong bếp cũng nghe thấy, nhưng vì quá xa nên chỉ nghe thấy tiếng, không nghe rõ anh ấy nói gì.
Cô vừa mở nắp nồi áp suất vừa quay lại nhìn: “Anh Hoàng Minh đang nói gì vậy?”
Trình Thanh Giác thản nhiên liếc nhìn: “Không biết, chắc không có gì đâu.”
“Thật không? Sao em lại nghe thấy anh ấy nhắc tên anh.”
“Thật sao?”
Lê Vụ đi vòng qua anh, chuẩn bị lấy đồ trong tủ lạnh: “Anh mau quay lại đi, em không cần anh phụ em nấu cơm đâu.”
“Ừm, chỉ là tiện có thời gian, anh muốn trải nghiệm cảm giác các cặp đôi nấu cơm cùng nhau là như thế nào.”
“…” Lê Vụ lấy hai quả cà chua từ trong tủ lạnh ra.
Mấy ngày gần đây anh luôn dùng lý do này để ở cạnh cô, hơn nữa lời nói ngày càng thẳng thắn hơn.
Nếu cô còn không nhận ra có gì đó không bình thường, thì cô đúng là ngốc rồi.
Cô mơ hồ cảm thấy Trình Thanh Giác quả thực hơi thích cô.
Nhưng nếu thật sự thích, tại sao lại không nói ra? Đầu óc Lê Vụ sắp rối tung lên.
Cô chưa từng trải qua chuyện tình cảm nên không hiểu người khác thế nào. Nhưng với cô, có lẽ phải để đối phương tự mình nói ra chữ “thích”, cô mới có thể xác định là đối phương nghiêm túc, chứ không phải chỉ là đùa giỡn.
Hơn nữa thái độ của Trình Thanh Giác bây giờ, chỉ tán tỉnh mà không nói ra, khiến cô cứ cảm thấy đểu.
Haizz, cô đúng là một tấm chiếu mới trong chuyện tình cảm, có lẽ cần một quân sư.
Cô chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cầm cà chua quay lại, vẫn khẽ giục: “Anh quay lại đi.”
Trình Thanh Giác: “Không muốn ở cùng anh à?”
“Cũng không phải… Anh Hoàng Minh gọi anh đấy.” Hoàng Minh và Trương Dương đều ở đó, hai người họ cứ ở trong bếp thế này không hay cho lắm.
Trình Thanh Giác cúi xuống nhìn cô hai giây, nhớ lại lời cô nói tối hai ngày trước, anh suy nghĩ một chút, không dám ép quá.
Anh đặt đồ trong tay phải xuống: “Có chuyện gì thì gọi anh.”
“Em biết rồi, cảm ơn anh.” Lê Vụ gật đầu.
Nửa tiếng sau, tất cả các món ăn đã được chuẩn bị xong, Hoàng Minh và Trương Dương cùng từ phòng khách đến ăn.
Mười phút trước đó cuộc nói chuyện đã kết thúc, nhưng Trình Thanh Giác không vào bếp nữa, mà ngồi xổm ở phía đông của phòng ăn, đổ thức ăn cho Vượng Tài.
Cánh tay trái của anh duỗi thẳng đặt trên đầu gối, tay phải v**t v* lông lưng Vượng Tài, mí mắt hơi cụp xuống, vẻ mặt lạnh nhạt.
Khi thấy Lê Vụ bưng khay đồ ăn đi ra, anh mới đứng dậy đi tới, giúp cô bưng đồ.
“Để anh bưng cho.” Anh lại gần.
Lê Vụ liếc nhìn anh, môi mấp máy muốn nói gì đó, nhưng khi ánh mắt lướt qua Hoàng Minh cách đó vài mét, cô lại khẽ thở dài: “Cảm ơn anh.”
Thấy sự do dự của cô, Trình Thanh Giác dùng tay phải cầm khay, không đi mà chặn ở cửa bếp, cúi đầu nhìn cô: “Em vừa muốn nói gì?”
“Trình Thanh Giác.” Giọng Hoàng Minh truyền đến từ phía sau.
Lê Vụ liếc nhìn về phía Hoàng Minh, vẫn thở dài: “…Để có thời gian đi, em cần suy nghĩ đã.”
Cho dù cô thực sự muốn mở miệng hỏi Trình Thanh Giác, chắc chắn cũng không phải bây giờ, khi Dương Dương và Hoàng Minh vẫn còn ở đây.
Ánh mắt Trình Thanh Giác dừng lại trên mặt cô hai giây. Khi giọng Hoàng Minh vang lên lần thứ hai anh mới nói: “Ừm.”
Bữa cơm diễn ra trong im lặng. Có người ngoài ở đây, Lê Vụ vốn đã ít nói, còn Trình Thanh Giác thậm chí còn không nói lấy một chữ.
Hoàng Minh nói vài câu, còn lại là Trương Dương không ngừng khen món ăn ngon.
Lê Vụ ăn xong trước, cô vào bếp dọn dẹp, sau đó bế Vượng Tài vào phòng tắm rửa chân cho nó.
Lê Vụ vừa đi, điện thoại của Hoàng Minh lại reo. Dạo này anh ấy rất bận, điện thoại nối tiếp điện thoại.
Anh ấy đứng dậy đi ra phía ban công nghe điện thoại.
Anh ấy vừa đi, Trương Dương liếc nhìn sắc mặt Trình Thanh Giác: “Anh, anh không vui à?”
Trình Thanh Giác dừng đũa: “Gì cơ?”
Trương Dương khoa tay múa chân: “Mặc dù bình thường mặt anh cũng lạnh rồi, nhưng hôm nay cực kì lạnh.”
Trình Thanh Giác mất khoảng hai giây để hiểu ra, anh đặt đũa xuống, không gắp thêm món ăn nào nữa.
Anh rút khăn giấy, hơi ngả người ra sau.
Trương Dương linh cảm Trình Thanh Giác có tâm sự, cậu ấy cũng dừng đũa, tò mò nhìn sang: “Sao thế anh, có chuyện gì vậy?”
Trình Thanh Giác dừng lại ba giây, hơi ngồi thẳng: “Anh có một người bạn…”
Dương Dương: “Anh, anh suốt ngày không ra khỏi nhà, bạn bè của anh ở đâu ra?”
“…”
Trình Thanh Giác gõ gõ lên bàn, trầm ngâm một lát, không tìm lời mở đầu nữa: “Nếu một cô gái, cậu cảm thấy cô ấy hơi thích cậu, nhưng gần đây nói chuyện với cậu lại hơi lạnh nhạt…”
“Anh, anh muốn yêu đương à????????”
Trình Thanh Giác nhướn mí mắt nhìn sang, chưa kịp nói gì thì Trương Dương đã hét lên về phía ban công: “Sếp!! Anh Thanh Giác muốn…”
Trình Thanh Giác nhặt gói khăn giấy trên bàn ném qua: “Im miệng.”