Bị gói khăn giấy đập mạnh vào người, Trương Dương cuối cùng cũng hạ giọng xuống.
Nhưng giọng nói bị kìm nén vẫn không che giấu được sự kinh ngạc của cậu ấy: “Anh, anh muốn yêu đương à…”
Động tác của Trình Thanh Giác khựng lại: “Không, hỏi vu vơ thôi.”
Trương Dương: “Ai lại hỏi vu vơ kiểu này chứ.”
Lông mày Trình Thanh Giác thoáng hiện lên sự thiếu kiên nhẫn. Anh gõ một tay lên bàn, nuốt nước bọt: “Rốt cuộc cậu có hiểu hay không?”
“Thôi vậy.” Hỏi cũng vô ích, Trương Dương là một tên ngốc.
“Đừng ‘thôi vậy’ mà,” Trương Dương đặt đũa xuống, “Anh cho em nghĩ một chút.”
Cậu ấy nghĩ hai giây rồi lại nói: “Không phải chứ, anh, anh thật sự muốn yêu đương à? Với ai thế? Anh không sợ sếp phát hiện sao?”
Trình Thanh Giác không chịu nổi nữa, lạnh giọng: “Xong chưa?”
“Ăn cơm của cậu đi.” Trình Thanh Giác không còn hứng thú nói chuyện với cậu ấy nữa. Anh dậy khỏi ghế, giọng điệu vẫn lạnh nhạt, “Ngậm chặt miệng lại.”
Bị cảnh cáo hai lần liên tiếp, Trương Dương sốc đến mức không nói nên lời, quên cả đặt chiếc đũa đang cầm trong tay xuống. Cậu ấy nhìn bóng lưng Trình Thanh Giác, rồi lại nhìn thẳng vào Lê Vụ đang đi ra từ phòng tắm.
Hai người nhìn nhau vài giây, Lê Vụ thấy kỳ lạ vì sao cậu ấy cứ nhìn mình: “Có chuyện gì xảy ra à?”
Trương Dương cảm thấy suy đoán của mình hơi hoang đường, nhưng việc Trình Thanh Giác có thể nói ra câu nói vừa rồi vốn đã rất hoang đường rồi, não cậu ấy sắp bốc khói mất.
Ngoài Lê Vụ, anh cũng không quen cô gái nào khác. Trong căn nhà này, đến con muỗi bay vào cũng là giống đực.
“Không, không có gì.” Cậu ấy lắp bắp, xua tay với Lê Vụ.
“Ồ ồ, vậy ăn xong cậu cứ cho đĩa vào máy rửa bát là được, tôi đi sấy lông cho Vượng Tài đây.”
Vẻ mặt Trương Dương như muốn nghẹt thở: “OK.”
Lê Vụ nghi ngờ, nhưng cuối cùng chỉ nhìn cậu ấy hai cái, vẫn bế Vượng Tài đi sấy lông trước. Sấy xong, cô thả nó ra phòng khách chơi, còn mình thì quay về phòng ngủ.
Hoàng Minh và Trình Thanh Giác có việc cần trao đổi nên cô không tiện ở ngoài làm phiền. Vào phòng, cô nhặt điện thoại ở đầu giường lên, thấy tin nhắn Ngô Khải Minh gửi cách đây vài phút.
Ngày ăn uống đã được ấn định vào thứ bảy, là ba ngày nữa.
Ngô Khải Minh cũng đã nộp đơn xin thôi việc ở tòa soạn, sau thứ sáu tuần này không cần phải đi làm nữa. Thứ bảy mọi người sẽ cùng đi ăn thịt nướng, sau đó tới một quán bar nhỏ uống một chút. Cả nhóm, bao gồm Lâm Kỳ cũng đi.
Lê Vụ nằm trên giường, gõ chữ trả lời “Đã nhận được”, sau đó hỏi có cần mang quà gì không.
Ngô Khải Minh: [Không cần đâu, em đi mà, nghỉ việc cần quà gì chứ.]
Quả lê: [Chúc mừng cậu được tự do!]
Quả lê: [[Chúc mừng] [Chúc mừng]]
Ngô Khải Minh: [Đúng là được tự do rồi, nhưng sau này đến ba ngàn cố định mỗi tháng cũng không có nữa.]
Lê Vụ kinh ngạc: [Mỗi tháng cậu chỉ có ba ngàn thôi à?]
Ngô Khải Minh: [Đúng vậy, em là thực tập sinh mà, ít hơn các chị nhiều. Tháng trước cộng thêm các loại phụ cấp mới được ba ngàn bảy.]
Ngô Khải Minh: [Chị, em sắp thành ăn xin rồi.]
Ngô Khải Minh: [[Khóc] [Khóc]]
Lê Vụ an ủi cậu ấy vài câu, quyết định vì cậu ấy quá thảm thương nên lát nữa vẫn sẽ chọn một món quà cho cậu ấy.
Năm giờ chiều, Lê Vụ bận rộn xong việc của mình, nhớ ra phải chọn quà cho Ngô Khải Minh, cô nằm trên giường lướt điện thoại một lúc, không có ý tưởng gì.
Cô cũng quen rất ít con trai, lướt qua danh sách Wechat một vòng mà không tìm thấy người nào có thể hỏi. Thất Thất và Tiểu Lộc cũng đã chuẩn bị quà, một người đặt hoa, một người mua bánh kem.
Thoát khỏi Wechat, cô lại nghĩ đến cuộc trò chuyện với Trình Thanh Giác vài đêm trước, anh nói chỉ quen có một người con gái là cô.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô vò một nắm tóc, vùi đầu vào gối.
Gần đây suốt ngày bị trêu chọc, cô thực sự không có sức đề kháng với những lời nói này của Trình Thanh Giác nữa. Hơn nữa mỗi khi nói những lời này, anh đều nhìn vào mắt cô, đúng là đang cố tình quyến rũ mà.
Lê Vụ thở ra một hơi, ép mình chuyển sự chú ý, ngồi dậy lướt lại danh sách Wechat một lần nữa, cuối cùng vẫn quyết định hỏi Trương Dương.
Đều là con trai, chắc có thể cho cô lời khuyên.
Cô đẩy cửa ra ngoài tìm Trương Dương, vừa hay đụng phải cậu ấy trước cửa phòng.
Trình Thanh Giác và Hoàng Minh vẫn còn ở phòng khách, cậu ấy đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ trước cửa phòng ngủ, cầm cần câu mèo chọc Vượng Tài.
Hai tiếng trước, Trình Thanh Giác từ chối để cậu ấy giúp anh sắp xếp tài liệu, bảo cậu ấy qua đây chơi với Vượng Tài.
Nếu là trước đây cậu ấy sẽ không thấy chuyện này có gì, nhưng bây giờ càng nghĩ càng thấy không đúng. Trình Thanh Giác nhìn Vượng Tài với vẻ mặt “bố nhìn con trai”, đâu phải cậu ấy không có mắt.
Bây giờ càng nghĩ càng cảm thấy mình đã biết một bí mật động trời, bí bách đến khó chịu.
“Trương Dương.” Lê Vụ cầm máy tính bảng, cúi người, “Cậu có thể giúp tôi một việc không? Tôi muốn hỏi cậu là con trai thích nhận quà gì.”
Trương ương lùi lại một chút, kinh ngạc: “… Cô muốn tặng quà cho anh Thanh Giác à?”
Cô không hiểu sao Trương Dương lại liên tưởng đến Trình Thanh Giác, cô vội xua tay: “Không, không, tôi tặng cho một đàn em khoá dưới.”
Trương Dương càng sốc hơn: “Cô lén anh Thanh Giác tặng quà cho người khác à?”
“Gì cơ?” Lê Vụ không nghe rõ, “Cậu em ấy mời bọn tôi đi ăn, tôi muốn mang theo chút quà.”
Trương Dương cũng cảm thấy câu nói vừa rồi của mình không đúng, cậu ấy ho một tiếng sửa lại: “Ồ ồ ồ, em khoá dưới à, để tôi xem giúp cô.”
Lê Vụ đưa máy tính bảng qua, cho cậu ấy xem vài bức ảnh: “Mô hình, gấu bông, với cả cái này… cậu nghĩ cậu ấy sẽ thích cái nào? Mấy cửa hàng này ở gần trung tâm thương mại hết, nếu quyết định thì mai tôi sẽ đi mua.”
Dương Dương tập trung nhìn hai giây: “Đàn em của cô có tính cách như thế nào?”
Lê Vụ suy nghĩ một lúc, tìm ra bức ảnh chụp chung ở tòa soạn trước đây cho cậu ấy xem: “Đây này, trắng trẻo, sạch sẽ, hơi trẻ con, nhưng hiền lành, tính tình tốt, tính cách cũng được.”
Hai người thảo luận vài câu, Dương Dương giúp Lê Vụ chọn hai hướng.
“Được rồi, cảm ơn cậu, Trương Dương.” Lê Vụ bày tỏ lòng biết ơn.
“Không có gì đâu, chuyện nhỏ mà.” Trương Dương vội vàng xua tay.
Khi Lê Vụ quay về phòng ngủ, cuộc trò chuyện của Trình Thanh Giác và Hoàng Minh vừa kết thúc.
Trương Dương liếc nhìn về phía đó, suy nghĩ hai giây rồi vẫn đứng dậy đi tới.
Hoàng Minh vào bếp lấy nước, Trương Dương ngồi xuống cạnh Trình Thanh Giác.
Trò chuyện về công việc suốt cả buổi chiều khiến Trình Thanh Giác hơi mệt. Anh đưa tay day day thái dương.
“Cậu vừa nói chuyện gì với Lê Vụ ở cửa phòng vậy?” Anh hỏi.
Dương Dương cảm thấy suy đoán của mình gần như đã được chứng thực. Trước đây cậu ấy đúng là ngốc, Hoàng Minh nói Trình Thanh Giác mặc đồ “lòe loẹt” ở nhà, cậu ấy còn không hiểu l gì.
“Anh…” Cậu ấy không biết với tư cách là một trợ lý, có nên vạch trần chuyện của ông chủ hay không. Suy đi nghĩ lại, không có bằng chứng thực tế, cậu ấy vẫn quyết định nhịn, “Nói chuyện về một đàn em khoá dưới của chị ấy.”
Tay Trình Thanh Giác đang day thái dương buông xuống, nghiêng đầu nhìn sang, cau mày: “Họ Ngô?”
Dương Dương nhìn lại: “À… đúng rồi.”
Vừa nãy đúng là Lê Vụ có nhắc tên, cậu ấy họ Ngô, nhưng anh trai của cậu ấy, người mà đến lời bài hát do chính mình viết còn không nhớ, sao lại nhớ họ của một đàn em của trợ lý chứ??
Trương Dương ngồi xích lại gần anh: “Chị Lê Vụ nói muốn mua quà cho cậu em đó, hỏi em là con trai thì thích gì.
“Cô ấy muốn mua quà cho đàn em của cô ấy à?”
“Đúng vậy.”
Trình Thanh Giác im lặng một lúc, tay phải đẩy cây bút trên bàn đi: “Còn nói gì nữa không?”
Dương Dương: “Thì nói là thứ bảy này họ đi ăn, chị ấy muốn mang quà đi. Rồi chị ấy bảo em chọn đồbgiusp, em mới hỏi tính cách của đàn em ấy thế nào.”
Trình Thanh Giác: “Cô ấy nói sao?”
Trương Dương không hiểu anh hỏi câu nào: “Nói gì cơ?”
“Tính cách của đà em đó như thế nào?”
“Tính tình tốt, người tốt, tính cách tốt.”Dương Dương nhớ lại, “Hiền lành.”
“Mạnh mẽ không?”
“Gì cơ?”
“Không có gì.” Trình Thanh Giác day thái dương, lại cau mày hỏi, “Cậu nghĩ cậu ấy có thích cậu em đó không?”
“…” Trương Dương muốn nói thật ra không phải cậu ấy muốn hỏi, mà là Trình Thanh Giác tự mình nói ra.
Thấy cậu ấy không động tĩnh, lông mày Trình Thanh Giác cau lại sâu hơn: “Hỏi cậu đấy.”
“Không thích đâu.” Trương Dương vội vàng bày tỏ thái độ, “Em thấy chị Lê Vụ nói chuyện rất bình thường, đúng là đàn em khoá dưới.”.”
Trình Thanh Giác: “Ừm.”
“Nhưng cậu em đó có thích hay không thì chưa chắc. Em xem ảnh chụp chung của họ, cậu em đó đứng ngay bên cạnh chị ấy, tay còn khoác lên vai chị ấy.” Trương Dương nhận xét rất khách quan, “Tóm lại là quan hệ rất tốt.”
Trình Thanh Giác im lặng vài giây, rồi lại nhặt cây bút trên bàn lên: “Biết rồi.”
*
Tối thứ Bảy, Lê Vụ đã trang điểm trước. Lâu lắm rồi không tham gia tụ tập đông người như vậy, cô cũng phải tôn trọng một chút.
Tối hôm trước, cô đã đến trung tâm thương mại gần đó chọn quà, mua một mô hình máy bay theo lời Dương Dương.
Khoảng năm giờ chiều, cô xách túi từ phòng ngủ ra ngoài. Đi taxi đến nơi mất nửa tiếng, bây giờ xuất phát là vừa đẹp.
Vừa ra khỏi phòng, ngẩng đầu lên thì thấy Trình Thanh Giác đang đứng bên bàn ăn.
Anh ở trong phòng làm việc cả buổi chiều, bây giờ tay cầm ly nước, chắc là xuống lấy nước.
Máy lọc nước trên tầng của anh hỏng mấy ngày rồi nên đều xuống đây lấy nước, cũng không biết tại sao anh lại không sửa.
“Ra ngoài à?” Anh nhìn cô hỏi.
Lê Vụ nhìn đồng hồ: “Vâng, em đi bây giờ.”
“Thất Thất và các bạn khác đến chưa?”
“Vâng, mời nhóm làm việc đi, tổ trưởng của nhóm bọn em cũng đi.”
“Ừm.” Ánh mắt người đàn ông lướt qua mặt cô, rồi lại hỏi, “Em trang điểm à?”
Bình thường cô đều để mặt mộc, hôm nay rõ ràng là đã trang điểm kỹ càng, váy cũng là chiếc cô chưa từng mặc.
Lê Vụ theo bản năng cúi đầu soi gương: “Vâng, trang điểm một chút… Lâu lắm rồi mới ra ngoài một lần.”
“Làm việc ở đây có mệt lắm không? Sau này ra ngoài ăn uống nhiều hơn nhé? Em muốn ăn gì có thể nói với anh, cuối tuần chúng ta có thể không nấu cơm.”
Lê Vụ khẽ “Dạ” một tiếng: “Không sao, đây vốn là công việc của em mà.”
Trình Thanh Giác nhìn cô hai giây, cúi đầu lấy nước: “Ừm.”
Lê Vụ nhìn bóng lưng anh một lúc, cúi đầu nhìn lại đồng hồ, khẽ thở dài: “Vậy em đi trước nhé? Muộn hơn em sẽ bị trễ.”
Thấy Trình Thanh Giác nhìn sang, cô lại do dự bổ sung: “Có chuyện gì tối về chúng ta nói sau nhé?”
Trình Thanh Giác ngước mắt nhìn cô, nhìn chiếc túi cô xách, rồi lại nhìn lớp trang điểm của cô: “Ừm.”
Cuối cùng lê Vụ cũng ra ngoài bắt taxi, khoảng nửa tiếng sau de mới đến nơi.
Vừa xuống xe, cô đã thấy Thất Thất đi về phía mình.
Lê Vụ: “Thất Thất!”
Thất Thất bước tới, ôm lấy eo cô: “Mình ra đón cậu đây.”
Công việc của Thất Thất l rất bận, hai người cũng lâu rồi không gặp.
Hôm qua ngoài mua quà cho Ngô Khải Minh, cô còn mang quà cho cả Thất Thất, Tiểu Lộc và Lâm Kỳ nữa.
Thất Thất nhận món đồ chơi mô hình Lê Vụ đưa: “Trời ơi, cậu đúng là thiên thần mà.”
Lê Vụ ngượng ngùng, nói nhỏ: “Không phải mình kiếm được tiền rồi à, nên muốn mua chút đồ cho mọi người.”
Thất Thất thích game, Tiểu Lộc thích đu idol, Lâm Kỳ thích xem phim hoạt hình trong nước. Lê Vụ đã chọn những món đồ mô hình mà họ thích.
Tiểu Lộc nhận được cũng rất bất ngờ: “Mình muốn khóc quá, cậu còn nhớ mình không mua được cái này hả?”
“Phải, phải, lúc đó cậu cứ lẩm bẩm mãi.” Lê Vụ nói với giọng vui vẻ, “Hôm qua tớ đến, nhân viên nói vừa có hàng.”
Tiểu Lộc vui sướng tột độ: “Cửa hàng đó có hàng sẵn à?”
Lê Vụ: “Không phải, cửa hàng khác ở Bắc Thành, mình bảo họ chuyển qua giúp.”
Tiểu Lộc lao tới ôm chặt lấy cô: “Mình yêu cậu chết mất, mình có đức hạnh gì mà được như vậy chứ.”
Lê Vụ sờ đầu cô ấy: “Mình cũng yêu cậu, đức hạnh gì chứ, lần sau mình lại mua cho cậu.”
Thất Thất bắt hai người tách nhau ra: “Đừng dính nhau như keo nữa, còn mình nữa này.”
Vừa nói cô ấy vừa kéo hai người ngồi xuống, đưa cho Lê Vụ một ly nước trái cây: “Sắp đến giờ ăn rồi, bọn mình nói chuyện trước đi.”
Quán nướng hiếm khi có phòng riêng, không gian khá tốt thế này. Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, kết thúc lúc chưa đến bảy giờ.
Từ quán nướng đi về phía đông hai trăm mét, chính là quán bar nhỏ mà Ngô Khải Minh đã đặt trước.
Gia đình cậu ấy có điều kiện, nên mặc dù lương thực tập không nhiều, nhưng cậu ấy không thiếu tiền.
Vừa ngồi xuống quán bar, Lê Vụ nhận được tin nhắn từ Trình Thanh Giác.
CQJ.: [Xin lỗi, anh muốn hỏi khi nào em về.]
CQJ.: [Robot hút bụi ở nhà hỏng rồi, anh không biết mở.]
Lê Vụ liếc nhìn, mím môi.
Quả lê: [Anh quay video gửi cho em đi, em xem nó hỏng ở đâu.]
Thấy cô cúi đầu nhắn tin, Thất Thất dùng khuỷu tay chạm vào cô, đưa bánh kem qua: “Nhắn gì mà chăm chú thế, chia bánh kem cho cậu mà cậu cũng không nghe thấy.”
“Không có gì.” Lê Vụ úp điện thoại lại, “Trình Thanh Giác nhắn tin cho mình, nói robot hút bụi ở nhà hỏng rồi.”
“Gì cơ, robot hút bụi hỏng á?” Thất Thất bật cười, “Anh ấy muốn dọn dẹp à?”
“Không phải…” Lê Vụ cầm dĩa, thở dài, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Mình cảm thấy anh ấy chỉ muốn tìm cớ để mình quay về.”
Dù sao thì mấy ngày trước cũng xảy ra quá nhiều lần rồi, khi cô ở dưới tầng, anh vẫn thường nói Vượng Tài nhớ cô để gọi cô lên tầng vẽ.
Cô chống một tay lên cằm, tay phải cầm nĩa gạt gạt kem trên bánh: “Thất Thất.”
Thất Thất bưng đĩa quay đầu lại: “Hả?”
Hai người ngồi ở góc, Tiểu Lộc ngồi bên cạnh Thất Thất đang cầm máy ảnh chụp người hát chính trên sân khấu.
Lê Vụ nuốt kem vừa cho vào miệng, ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó nói rất khẽ: “… Mình cảm thấy Trình Thanh Giác hơi thích mình.”
Thất Thất đập mạnh vào đùi: “Không phải lần đó bọn mình đã suy luận ra rồi à!”
“Không phải.” Lê Vụ không biết phải diễn tả thế nào, “Cảm giác khác so với trước đây.”
Lê Vụ: “Lúc đó mình chỉ cảm thấy anh ấy hơi… muốn tán tỉnh mình thôi, không rõ ràng như bây giờ. Mình từng nghĩ có thể anh ấy có chút thiện cảm với mình nên mới thử thăm dò hoặc trêu chọc gì đó, mình không chắc lắm. Nhưng bây giờ mình cảm thấy anh ấy nói chuyện thẳng thắn quá…”
Lê Vụ chọc chọc vào bánh kem: “Là kiểu tán tỉnh vô cùng thẳng thắn, cậu hiểu không.”
Lê Vụ diễn đạt không rõ: “Mỗi câu nói đều có ẩn ý.”
“Mình hiểu, mình hiểu.” Thất Thất cũng múc bánh kem, “Đàn ông đểu đều như vậy.”
Lê Vụ ngẩng đầu nhìn: “Cậu cũng thấy anh ấy đểu à?”
“Không phải, mình không nói Trình Thanh Giác đểu, mà không đúng, mình cũng không biết.” Thất Thất lại sửa lời, “Mình thực sự không hiểu anh ấy. Chỉ là mình cảm thấy cách anh ấy làm rất giống bọn đàn ông đểu, nhưng con người anh ấy… lại thấy không phải là người xấu.”
Thất Thất nhấn mạnh: “Tất nhiên, đây chỉ là cảm nhận của riêng mình.”
Lê Vụ cũng biết Thất Thất không thể đưa ra phán đoán gì.
Có lẽ vừa nãy uống chút rượu nên suy nghĩ của Lê Vụ lan man, lại bắt đầu suy ngẫm: “Mình đang nghĩ hay là hỏi thẳng anh ấy luôn.”
Thất Thất nhìn sang: “Không phải cậu sợ hỏi rồi sẽ mất việc à?”
“Nhưng bây giờ thực sự quá giày vò.” Cô vò một nắm tóc, “Ban đầu mình nghĩ mập mờ một chút là được, dù sao mình cũng thích anh ấy, cũng không làm gì quá đáng, cứ coi như một phiếu trải nghiệm. Nhưng bây giờ mình nhận ra có lẽ trình độ của mình còn quá non nên hơi không kiểm soát được. Mỗi lần anh ấy nói chuyện như vậy, mình thật sự rất rung động, rồi cứ đoán tới đoán lui trong đầu, mình mệt…”
Không biết anh thích thật, hay chỉ tán tỉnh cho vui. Trước đây cô đồng ý giả làm bạn gái anh là vì nghĩ mình có thể qua lại mập mờ như người khác, bây giờ mới phát hiện mình không làm được, cô sẽ bị lún sâu vào, sẽ rất khó chịu.
“Mình hiểu.” Thất Thất cũng là người đã nếm trải đủ thăng trầm trong tình yêu, tâm trạng dao động đó đương nhiên cô ấy hiểu.
“Vậy bây giờ cậu định hỏi thẳng luôn hả?”
Lê Vụ lướt qua toàn bộ ý nghĩ trong đầu, hít một hơi thật sâu: “Đúng vậy, nếu có cơ hội mình muốn hỏi. Hỏi xong nếu anh ấy còn giữ mình thì mình làm, không thì mình sẽ về căn nhà nhỏ của mình chuyên tâm làm họa sĩ fanart, dù sao thì mình cũng tiết kiệm gần đủ tiền rồi. Chân anh ấy cũng sắp khỏi, mình cũng không thể làm trợ lý ở nhà mãi được.”
“Được thôi, cậu muốn làm gì mình cũng ủng hộ cậu.” Thất Thất cụng ly với cô.
Đa số người trong nhóm đều là con gái nên sẽ không uống đến khuya, gần chín giờ thì tan cuộc. Ra khỏi quán bar, Lê Vụ lại nhìn điện thoại vài lần.
Sau hai tin nhắn về robot hút bụi, cô không nhận được thêm tin nhắn nào của Trình Thanh Giác.
Anh luôn như vậy, lúc buông lúc siết, lúc tán tỉnh lúc dừng lại, giống như đang kéo dây diều. Lê Vụ bị kéo đến mức khó chịu.
Đây là lần thứ tư Trương Dương thấy Trình Thanh Giác nhìn điện thoại.
Vết thương ở chân của Trình Thanh Giác đã đỡ hơn nhiều, sắp tới lại phải tiếp tục công việc.
Tuần này chắc là kỳ nghỉ cuối cùng.
Buổi tối, Hoàng Minh gọi điện đến nói có lịch trình cần nói chuyện với anh, hỏi anh có muốn cùng ăn tối không, Trình Thanh Giác đồng ý.
Vừa hay Đại Minh và Thịnh Hoài Sinh cũng đang ở Vũ Dữ, ngoài ra còn có một stylist trong ekip của Trình Thanh Giác nên tiện thể gọi mọi người đến luôn.
Tổng cộng bảy, tám người, sau khi ăn cơm lại quây quần ở phòng khách, vừa uống vài ly vừa tiếp tục nói chuyện công việc sau này.
“Anh.” Dương Dương ngồi xích lại gần, cậu ấy biết hôm nay Lê Vụ ra ngoài, nhưng không hiểu vì sao rõ ràng là Trình Thanh Giác muốn nhắn tin, nhưng lại không nhắn.
Trình Thanh Giác úp điện thoại xuống, nhướn mắt nhìn sang, vẻ mặt hiếm khi thấy sự thiếu kiên nhẫn: “Sao?”
Vừa dứt lời, chưa đợi Trương Dương nói, anh lại đưa tay lên: “Cậu hỏi Lê Vụ khi nào về, nếu muộn quá thì có thể đi đón cô ấy.”
Trương Dương theo bản năng chỉ vào ly rượu trong tay phải: “Anh, em uống rượu rồi, không thể đi đón người được.”
Trình Thanh Giác chưa uống một giọt nào: “Anh biết, anh đi đón cô ấy.”
Dương Dương trợn mắt: “Không, anh??”
Trình Thanh Giác như không nghe thấy lời cậu ấy: “Cứ hỏi đi.”
Vừa nói xong, chuông cửa vang lên. Vài giây sau, có tiếng ấn mật khẩu.
Lê Vụ có thói quen bấm chuông cửa trước, để báo cho anh biết cô đã về, tránh những tình huống khó xử bất ngờ.
Lê Vụ đẩy cửa vào, ngẩng đầu lên thì thấy một căn phòng đầy người.
Cô kinh ngạc rụt tay lại, chưa biết nên chào hỏi hay làm gì.
Trương Dương liếc nhìn Trình Thanh Giác đang chống tay vào sofa chuẩn bị đứng dậy, rồi lại liếc nhìn Hoàng Minh và những người khác trong phòng, vội vàng ngăn anh lại: “Anh, để em đi.”
Có lẽ Trình Thanh Giác cũng biết lúc này đi ra không tiện nên không đứng dậy, mà ra hiệu cho Trương Dương đi.
Trương Dương đặt ly xuống đi tới, trước tiên giải thích tình hình cho Lê Vụ, sau đó giới thiệu Lê Vụ với tư cách là trợ lý cho những người khác có mặt.
Lê Vụ chỉ vào phòng mình: “Vậy mọi người cứ nói chuyện đi, em về phòng ngủ nhé?”
Nữ stylist đi cùng nhóm cũng là con gái, lớn hơn Lê Vụ vài tuổi, là một cô chị rất cá tính. Thấy Lê Vụ, cô ấy nhiệt tình vẫy tay, gọi cô đến nói chuyện cùng.
Trương Dương thấy mọi người đang vui chơi bên ngoài, để Lê Vụ một mình trong phòng không hay lắm. Cậu ấy nghĩ hai giây, hỏi cô: “Hay là cô ngồi cùng bọn tôi? Toàn người cô quen thôi, chị Thiến cũng rất tốt bụng.”
Lâm Thiến lại giơ tay gọi cô: “Đến đây, Lê Vụ, chơi cùng đi.”
Lê Vụ là người không biết từ chối, cô nghĩ một chút: “Em đến có hợp không?”
Trương Dương: “Không sao đâu.”
Lê Vụ gật đầu: “Được, vậy em qua nhé.”
Cô đi theo Trương Dương. Vì không còn chỗ nên cô ngồi thẳng lên chiếc ghế sofa đơn bên cạnh Trương Dương. Chỗ này gần góc, cô ngồi ở đây thoải mái hơn.
Thực ra cô không thích môi trường có nhiều người lạ như vậy, nhưng có lẽ vì Trình Thanh Giác ở đó nên cô đã vô thức đồng ý và đi tới.
Ngồi xuống mới thấy đúng là hơi chán, có lẽ vì đa số mọi người đều là đang ông. Lâm Thiến muốn nói chuyện với cô, nhưng vì ngồi quá xa nên không thể nói nhiều.
Lê Vụ liếc nhìn về phía Trình Thanh Giác, rồi lại cụp mắt xuống, vô thức lướt xem khung chat Wechat của mình.
Cô xem đi xem lại tin nhắn của mình với Trình Thanh Giác gần đây hai lần, tâm trạng phức tạp.
Cuối cùng, cô cúi đầu thở dài thật mạnh, đóng khung Wechat lại.
Dương Dương cũng đã uống hơi nhiều, vô tình liếc mắt sang, không chú ý đến quyền riêng tư, nhìn lướt qua màn hình của cô: “Không phải đây là tài khoản phụ của anh Thanh Giác à?”
Hoàng Minh đang nói chuyện với Trình Thanh Giác, Đại Minh cũng đang trò chuyện với Lâm Thiến. Tiếng người ồn ào, Lê Vụ không phản ứng kịp ngay.
Cô nhíu mày nhìn sang: “Gì cơ?”
Bên kia Trương Dương là Trình Thanh Giác, nhưng cậu ấy ngồi gần cô hơn, cậu ấy chỉ tay: “Cái này này, J, một chữ cái đơn, là tài khoản phụ của anh Thanh Giác.”
Dương Dương: “Tài khoản phụ này của anh ấy chỉ kết bạn với vài người thôi, cô cũng có à?”
Ánh mắt Lê Vụ dừng lại trên tài khoản được ghi chú là “Anh em bạn mèo”. Cô nhớ lại tuần trước cô nói chuyện vài câu về mèo với tài khoản này, đối phương còn hỏi cô suy nghĩ thế nào về người nổi tiếng. Lúc đó cô đã thấy không ổn, nhưng không nghĩ sâu.
Bây giờ nghĩ lại, mặc dù cô không nói chuyện thường xuyên với tài khoản này, nhưng giọng điệu của tài khoản này đúng là rất giống Trình Thanh Giác. Hơn nữa ngay từ đầu cô đã cảm thấy người này có giọng nói rất giống Trình Thanh Giác.
Tuần trước là tuần thứ ba cô ở nhà Trình Thanh Giác. Vì thấy một loại cỏ mèo rất hay nên cô nghĩ ngay đến người anh em bạn mèo đã giúp mình, vì vậy cô đã tốt bụng gửi qua rồi nói vài câu, đối phương liền hỏi cô suy nghĩ thế nào về giới giải trí.
Lúc đó cô đã rất thân với anh rồi, tại sao anh lại không nói cho cô biết chuyện tài khoản phụ này, mà còn nói chuyện với cô như vậy.
Lê Vụ chìm vào sự hỗn loạn, lại nghĩ đến việc Trình Thanh Giác luôn biết cô là ai, cô cảm thấy mình thật ngốc.
Thấy Lê Vụ không nói gì, sau đó Trương Dương mới nhận ra mình đã nói sai.
“Lê Vụ, cái đó, tôi…” Trương Dương cảm thấy mình đã gây ra họa lớn rồi.
Lê Vụ hít một hơi, cô không thể hiểu nổi, cảm thấy Trình Thanh Giác đang đùa giỡn với cô.
Giọng cô nhẹ nhàng, nhỏ dần: “Không sao, tôi đang nghĩ một vài chuyện.”
Ngồi thêm hai phút, cô đứng dậy đi về phía phòng làm việc. Cảm xúc rõ ràng có chút xao động.
Những người ngồi đó đều đang nói chuyện thoải mái, không ai để ý đến Lê Vụ, chỉ có Trình Thanh Giác liếc nhìn bóng lưng cô, nhìn sang hỏi: “Cậu chọc giận cô ấy à?”
Trương Dương thấy mình rất oan ức, nhưng cũng biết Lê Vụ đang không vui, dường như có liên quan đến vài câu nói vừa rồi của mình.
Trương Dương: “Không, không phải, em, em cái đó.”
Trình Thanh Giác cau mày: “Không biết nói thì nghĩ kỹ rồi hãy nói.”
Trương Dương sắp xếp lại ngôn từ, nói nhỏ: “Lê Vụ vừa về đã không vui, em không biết tại sao, chỉ thấy cô ấy cứ nhìn điện thoại. Rồi hình như… em thấy cô ấy xem khung chat với anh rất lâu rồi cứ thở dài. Sau đó cô ấy thoát ra, em lại thấy tài khoản phụ của anh.”
Trình Thanh Giác: “Rồi sao nữa?”
Trương Dương nhắm mắt lại, tuôn ra hết: “Em nói đó không phải là tài khoản phụ của anh sao. Hình như cô ấy rất sốc, sau đó thì… em cảm thấy cô ấy hơi giận.”
Trương Dương: “Hơn nữa có vẻ cô ấy vốn đã bực bội sẵn, sau đó lại càng giận hơn.”
Cậu ấy chưa nói xong, Trình Thanh Giác đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Trương Dương liếc nhìn về phía Hoàng Minh, đè thấp giọng: “Bây giờ anh vào phòng làm việc à? Anh đợi đã, mọi người đều ở đây, đừng để bị phát hiện…”
Trình Thanh Giác ngắt lời cậu ấy: “Tránh ra.”
“Anh, em…” Trương Dương đúng là có nỗi khổ không thể nói.
Trình Thanh Giác: “Anh nói lần cuối cùng, tránh ra.”
Trương Dương nín thở, tránh chân ra. Trình Thanh Giác vừa đi, Hoàng Minh theo bản năng ngẩng đầu nhìn. Trương Dương lập tức cầm ly rượu lao đến chặn lại: “Sếp, em cụng với anh. Chúng ta tiếp tục nói chuyện vừa nãy…”
Lê Vụ mở cửa phòng làm việc đi vào, hít thở sâu hai lần, vẫn rất khó để bình tĩnh nổi.
Cô cảm thấy Trình Thanh Giác hơi thích cô. Cô vốn muốn lấy hết can đảm nói chuyện với anh, kết quả thế nào thì tính sau. Nhưng bây giờ cô lại khó chịu, cô cảm thấy hình như anh đang đùa giỡn cô.
Cảm xúc dao động còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, cửa phòng làm việc đã bị gõ.
“Lê Vụ.” Giọng nói khàn khàn của người đàn ông truyền từ bên ngoài vào.
Lê Vụ day day giữa hai hàng lông mày.
Trình Thanh Giác: “Lê Vụ, em mở cửa ra, chúng ta nói chuyện.”
Vài giây sau, cuối cùng Lê Vụ cũng bình tĩnh lại một chút, cô quay người đi vài bước, mở cửa ra.
Sau khi cửa mở, Trình Thanh Giác chống một tay vào khung cửa, hoàn toàn chặn đường cô, cụp mắt nhìn cô.
Im lặng khoảng hai giây: “Em giận à?”
Phòng khách cách phòng làm việc rất xa, ở giữa có hành lang và tấm bình phong che khuất tầm nhìn nên rất khó để nhìn rõ nơi này.
Lê Vụ cúi đầu, hít thở sâu hai lần, vẫn cảm thấy hơi tủi thân: “Vừa nãy Trương Dương nói với em, cái tài khoản J đó là tài khoản phụ của anh.”
Cô khó tin: “Tại sao anh không nói cho em biết? Em biết ban đầu có thể anh nghĩ chúng ta là người lạ, có tâm lý phòng bị nên không nói. Nhưng mấy ngày trước rõ ràng anh vẫn dùng tài khoản đó nói chuyện với em. Tại sao lúc đó nói chuyện rồi mà vẫn không nói? Anh cứ trêu chọc em như vậy…”
Mặc dù cô đang xúc động, nhưng giọng cô vẫn mềm mại, nhỏ nhẹ, cố gắng kiềm chế cảm xúc để nói lý lẽ.
“Anh làm như vậy khiến em cảm thấy mình bị lừa, quan hệ giữa chúng ta không bình đẳng. Em cảm thấy có chút không ổn, hơn nữa…” Cô hít một hơi thật sâu, “Mấy ngày gần đây lời anh nói đều rất kỳ lạ, anh có ý gì không? Có lẽ là em không hiểu cách giao tiếp giữa nam và nữ, điều này sẽ khiến em hiểu lầm. Nhưng em lại không nghĩ ra, hơn nữa chuyện tài khoản phụ… Em thực sự hơi giận. Tại sao anh lại làm như vậy, lừa em vui lắm sao…”
“Anh thích em.” Trình Thanh Giác hơi cúi mắt nhìn cô.
Lê Vụ lập tức im lặng. Vừa nãy nói đến cuối, cảm xúc của cô càng nặng nề, hơi thở gấp gáp, ngực phập phồng, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Trình Thanh Giác nhìn cô: “Anh xin lỗi, chuyện tài khoản phụ là lỗi của anh. Anh không chắc em có thích anh không, không chắc em có thể chấp nhận yêu anh không.”
“Anh cũng chưa từng có kinh nghiệm yêu đương nên khi đối mặt với em anh cũng lúng túng, không biết làm cách nào là tốt nhất. Vì vậy mới có một vài hành động sai lầm.”
“Anh thật sự xin lỗi.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng khàn khàn, “Nhưng Lê Vụ à, anh thích em.”