Cái ôm này khác hẳn với cái ôm lịch thiệp lần đó khi cô ô thừa nhận mình là fan hâm mộ của anh. Lần này, tay phải của anh đưa lên vòng qua lưng cô.
Do tư thế ngã vào lòng nên trọng tâm của Lê Vụ hoàn toàn dồn vào người anh, chân không có điểm tựa nào, cô được anh ôm trọn trong vòng tay.
Cằm anh tựa vào hõm cổ cô, cọ nhẹ hai cái.
Lê Vụ hơi ngứa vì bị cọ, sống lưng cô cứng đờ, ngón tay đều co lại.
Vài giây sau, Lê Vụ khàn khàn: “… Ôm xong chưa anh?”
Lại vài giây nữa trôi qua, người đàn ông như vừa mới nghe thấy, qnh đáp lại một cách lười biếng và lơ đãng: “Hửm?”
Vì tư thế ôm nên môi anh gần như chạm vào vành tai cô: “Em vừa nói gì?”
Lê Vụ tưởng anh không nghe rõ nên chống vào ghế của anh định đứng dậy, nhưng lại bị anh vòng tay qua lưng kéo lại.
Cả hai đều mặc áo phông, phần da thịt hở ra dán chặt vào nhau.
Lê Vụ gần như ngừng thở, tay vịn lấy cánh tay anh, không biết phải làm gì.
Hai giây sau, người đàn ông tinh tế và đúng mực gạt giúp cô những sợi tóc sau gáy sang một bên, rồi hỏi lại: “Em vừa nói gì?”
“Anh quá tập trung ôm em nên không nghe thấy.” Anh nói.
Một hai câu nói của anh luôn khiến cô không thể chống đỡ.
Lê Vụ hít sâu, tai nghiêng về phía xa môi anh, một lát sau mới lặp lại: “… Em hỏi anh ôm đủ chưa?”
Cô nói nhỏ: “Chân em tê rồi, sắp đứng không vững nữa.”
Trình Thanh Giác như phản ứng chậm chạp, phải vài giây sau mới buông cô ra. Tay phải anh trượt khỏi lưng cô, cơ thể lùi lại, hơi thở thuộc về anh cuối cùng cũng rời xa.
Sự trói buộc xung quanh biến mất, cuối cùng Lê Vụ cũng thở phào, nghiêng đầu khẽ ho một tiếng, giọng vẫn khàn: “Vậy em về phòng nhé?”
Cơ thể cô nóng bừng, từ vành tai đến má, và cả những nơi vừa được anh ôm.
“Lê Vụ?” Trình Thanh Giác lại gọi cô.
Lê Vụ đành phải liếc mắt sang nhìn anh.
Ánh mắt anh đầy vẻ nghi hoặc, nhìn cô một lúc mới hỏi: “Em ghét anh chạm vào em lắm à?”
Lê Vụ căng thẳng lắc đầu: “Không.”
“Thế sao anh cảm thấy em không thích, cũng không tự nhiên.”
“Có ạ?”
“Ừ.” Anh gật đầu, “Vừa rồi em không ôm lại anh.”
Thảo luận chuyện này giữa đêm khuya thanh vắng luôn khiến bầu không khí trở nên mập mờ. Lê Vụ hít thở nhẹ, cố gắng hiểu lời anh, rồi sắp xếp ngôn từ để trả lời.
Cô l**m môi: “Em không, chỉ là em không kịp phản ứng, anh ôm nhanh quá…”
“Ừ, vậy lần sau anh chậm lại, em có thể ôm anh được không?” Anh lại hỏi.
Lê Vụ: “Có thể.”
“Ừm.” Anh nhìn cô, “Anh thích em.”
Tối nay đã nghe nhiều lần rồi, nhưng Lê Vụ vẫn chưa quen, cô đưa tay lên sờ tai: “Em biết rồi…”
Trình Thanh Giác: “Vậy em ngủ ngon nhé, cảm ơn em đã đồng ý hẹn hò với anh.”
“Không, không có gì.” Lê Vụ không hiểu,rõ ràng lúc ôm thì đầy tính chiếm hữu, sao bây giờ nói chuyện lại khách sáo như vậy.
Cô cúi xuống bế Vượng Tài dưới đất lên, vẫn không nhìn Anh: “Em thực sự phải đi ngủ đây, muộn lắm rồi.”
Trình Thanh Giác: “Ngủ ngon.”
Lê Vụ: “Ngủ ngon.”
***
Một lát sau, cửa phòng ngủ tầng một đóng lại, Trình Thanh Giác cúi đầu nhìn bàn tay mình, cảm giác lúc ôm cô dường như vẫn còn đó, anh thực sự không thể kiềm chế được.
Có lẽ ngay từ đầu anh đã có thiện cảm với cô nên mới cảm thấy khi có cô ở bên, tinh thần của anh sẽ được thư giãn.
Bây giờ thích rồi, triệu chứng của anh càng nghiêm trọng hơn.
Vừa rồi anh không muốn buông tay, muốn ôm thêm một lúc, rồi lại một lúc nữa.
Chỉ cần áp vào người cô, anh đã cảm thấy những dây thần kinh căng thẳng được xoa dịu, thực sự rất thoải mái.
Thật sự rất thích cô.
Trình Thanh Giác ngồi thêm một lúc, vẫn không có ý định ngủ.
Anh cảm thấy Hoàng Minh nói có vẻ đúng, anh đúng là hơi b*nh h**n, không biết sau này khi từ từ hiểu rõ hơn, Lê Vụ có thể chấp nhận được không.
Một lúc lâu sau, anh khẽ thở dài, không đứng dậy mà lại rót thêm một cốc nước.
***
Lê Vụ mất ngủ.
Tối hôm qua khi về phòng là hơn một giờ, rõ ràng đã muộn rồi, cô cũng rất buồn ngủ, nhưng cứ trằn trọc mãi không ngủ được.
Trong đầu cô cứ liên tục chiếu lại cảnh Trình Thanh Giác ôm mình, lặp đi lặp lại đến gần ba giờ sáng, cuối cùng cô mới không chịu nổi mà thiếp đi.
Sáng hôm sau lúc tám giờ, chuông báo thức đầu giường vang lên, Lê Vụ với tay tắt đi.
Vượng Tài tỉnh giấc, từ cuối giường nhảy lên, tìm một vị trí thích hợp nằm trước người cô, đưa chân phải ra cào cào hai cái vào cổ cô: “Meo…”
Lê Vụ nắm lấy chân nó kéo xuống, nhắm mắt vỗ vỗ mông nó: “Đi gọi…”
Cô mở mắt, nghĩ một lát, không dùng từ “chú” để gọi người ở tầng trên nữa: “Đi gọi người ở tầng trên xuống ăn cơm.”
Vượng Tài: “Meo…”
Đợi đến khi Lê Vụ vỗ mông nó lần thứ hai, dường như nó mới hiểu ra. Nó nhảy xuống giường, vặn mông chui qua khe cửa phòng ngủ.
Gần đây Lê Vụ đã đăng liên tiếp hai bộ truyện tranh, tin nhắn riêng ngoài việc hỏi cô có muốn quảng cáo không, đã có người hỏi cô có nhận vẽ tranh thương mại không.
Cô xem qua một lượt, đầu tiên loại bỏ những tin nhắn không chính thức và những tin nhắn muốn nhờ vả miễn phí, cuối cùng chọn một bản vẽ minh họa thiết kế trang web.
Tuy không cao nhưng yêu cầu của đối phương không phức tạp, phong cách yêu cầu cũng là sở trường của cô. Vì vậy cô muốn nhận thử xem sao, coi như luyện tay nghề.
Sau bữa sáng, cô quay về phòng ngủ, tiếp tục trao đổi chi tiết với đối phương.
Trình Thanh Giác ngồi cạnh bàn ăn, liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ lại đóng chặt. Anh nhìn vài giây, vẫy tay với Vượng Tài đang đi loanh quanh bên bàn.
Vượng Tài vặn mông đi tới: “Meo…”
Sáng nay Trình Thanh Giác đã gọi điện đến bệnh viện thú y nơi Cà Hạt Cà Phê đang ở. Hạt Cà Phê hồi phục rất tốt, nhưng vẫn cần quan sát thêm vài ngày trong lồng vô trùng.
Anh đã hẹn bệnh viện thứ sáu này sẽ đến đón nó về.
Trình Thanh Giác nhìn bé mèo dưới đất, cúi xuống xách gáy Vượng Tài, mang nó đi về phía phòng khách.
Đi được vài bước, anh nằm xuống ghế sofa đối diện với cửa phòng ngủ tầng một.
Vượng Tài được đặt xuống đất, nó ngước đầu giơ hai chân cào cào ống tay áo anh.
Trình Thanh Giác cúi xuống gãi đầu nó, một lát sau, anh lại liếc nhìn cánh cửa phòng Lê Vụ, rồi lấy điện thoại ra tìm WeChat của Trương Dương.
Trương Dương: [Anh, anh có gì dặn dò ạ?]
Trương Dương: [*Cúi đầu tận tụy]
Trương Dương: [【*Đến chết cũng không thay đổi]
Trình Thanh Giác: [Có lấy được mẫu quần áo nữ mẫu mới nhất của mấy nhãn hàng anh làm đại diện không?]
Thấy ba chữ “quần áo nữ”, Trương Dương ngẩng đầu nhìn Hoàng Minh đang ở gần đó, rồi cúi đầu dùng tay phải che màn hình điện thoại, trông có vẻ chột dạ hơn lúc nãy nhiều.
Trương Dương: [Anh, anh định làm gì vậy…]
Trình Thanh Giác: [Anh muốn mua vài bộ quần áo cho Lê Vụ.]
Trương Dương: [Hôm qua anh mới đưa thẻ ngân hàng mà, cô ấy muốn mua gì có thể tự mua.]
Trình Thanh Giác ngước mắt lên nhìn cánh cửa phòng Lê Vụ. Một lát sau, anh lại cúi đầu nhìn điện thoại.
Trình Thanh Giác: [Ừm.]
Trình Thanh Giác: [Nhưng bây giờ anh hơi chán.]
Trương Dương cạn lời, có lẽ người giàu rảnh rỗi chỉ thích tiêu tiền thôi.
Cậu ấy lật lật tay phải trên bàn, tìm thấy bút và giấy, mở bút bi, chuẩn bị ghi chép.
Trương Dương: [Mấy nhãn hàng nào ạ?]
Trình Thanh Giác: [Mấy cái đắt nhất.]
“…”
Trương Dương kể tên vài nhãn hiệu xa xỉ: [Tất cả những cái này ạ?]
Trình Thanh Giác: [Ừ.]
Một lúc sau, sau khi dò hỏi, Trương Dương tổng hợp và gửi đến một vài hình ảnh.
Trình Thanh Giác khoanh vài cái rồi gửi lại.
Trương Dương: [Mấy cái này ạ?]
Trình Thanh Giác: [Không, những cái này là không muốn.]
Trương Dương lại liếc nhìn Hoàng Minh ở gần đó, cậu ấy ngồi thẳng dậy: [Anh.]
Trình Thanh Giác: [Sao thế?]
Trương Dương: [Anh mua nhiều quá rồi… Anh nhìn giá chưa? Nhiều tiền lắm đấy.]
Trình Thanh Giác nhíu mày thoát ra, sau đó nhìn lại những bức ảnh vừa rồi.
Vài giây sau: [Cũng được, không đắt.]
Trương Dương: [Nhưng nhiều quần áo như vậy, sau này gửi thẳng đến công ty hay gửi về nhà anh, gửi đâu em cũng khó mà ăn nói với sếp. Nếu anh ấy hỏi thì phải làm sao? Anh ơi, cầu xin anh, cho dù có yêu đương cũng quan tâm đến mạng sống của em đi mà.]
Trương Dương: [Cầu xin anh đấy anh ơi.]
Trương Dương: [*Khóc lóc đau khổ]
Trương Dương: [*Khóc lóc đau khổ]
Trương Dương: [ *Buông tha cho mạng chó của em.]
Trình Thanh Giác cau mày nhìn một loạt biểu cảm mà cậu ấy gửi đến. Anh thoát ra, lật xem lại những bức ảnh, sau đó gạch bỏ vài cái và gửi lại.
Trương Dương đếm lại số lượng quần áo: [Cảm ơn anh.]
Trương Dương: [Ân huệ lớn này của anh, em đời đời không quên.]
Trình Thanh Giác lướt nhìn, úp điện thoại xuống. Vừa lúc đó, cánh cửa phòng ngủ tầng một từ bên trong mở ra.
Lê Vụ bước ra, thoáng nhìn thấy anh đang nằm trên ghế sofa: “Sao anh vẫn còn ở đây?”
Ánh mắt Trình Thanh Giác lướt qua mặt cô, anh vuốt tóc ngồi dậy: “Chờ em.”
Lê Vụ chợt nhớ ra hai người họ thường cùng nhau lên phòng làm việc trên tầng, nhưng cô vẫn chưa nói chuyện xong với người kia. Cô cau mày nhìn chiếc điện thoại trong tay, ra hiệu cho anh: “Em còn chút việc phải xử lý, anh lên trên chờ em trước đi.”
Trình Thanh Giác gật đầu, bế Vượng Tài lên và đi về phía cầu thang.
Hai phút sau, anh lên đến nơi, đẩy cửa bước vào.
Vừa vào cửa điện thoại bỗng reo lên, anh cúi đầu nhìn, là Hoàng Minh gọi tới.
Anh vừa mới nhờ Trương Dương mua quần áo, tuy Trương Dương có vẻ không đáng tin cậy nhưng miệng lại rất kín. Chắn chắn Hoàng Minh gọi đến không phải vì chuyện này.
Trình Thanh Giác suy nghĩ hai giây mới nghe máy: “Alo?”
“Alo, cậu ở nhà phải không?” Hoàng Minh vừa bước ra khỏi phòng họp, “Vì lý do nhà tài trợ nên thời gian quay chương trình âm nhạc phải được đẩy lên sớm hơn, anh vừa họp video với họ xong.”
Hoàng Minh: “Anh nghĩ chân cậu cũng gần hồi phục rồi, hay là đẩy sớm lên đi, như vậy không bị trùng với lịch quảng bá album sau này.”
Trình Thanh Giác đóng cửa lại: “Ừm.”
Việc Hoàng Minh nói trước đây anh cũng từng nghĩ đến. Quảng bá album cần một khoảng thời gian trống rất dài, thời gian ghi hình chương trình âm nhạc bị hoãn lại quả thực hơi chậm trễ.
Hoàng Minh đứng trước phòng họp lật tài liệu: “Họ vừa nói với anh là sẽ đẩy sớm lên cuối tuần này, cậu xem thời gian có được không.”
Trình Thanh Giác trầm ngâm: “Cũng được.”
Hoàng Minh: “À, cuối tuần này cũng vừa tròn một tháng Lê Vụ làm việc, thôi thì dừng công việc trợ lý của cô ấy đi, sau này lịch trình của cậu bận rộn, cũng không cần trợ lý ở nhà nữa. Cô ấy là con gái, đi theo lịch trình của cậu làm trợ lý cũng không hay.”
Hoàng Minh đóng tài liệu lại: “Anh định tối nay sẽ nói với cô ấy, anh báo trước với cậu một tiếng.”