Trình Thanh Giác im lặng hai giây: “Bây giờ thì không được.”
Hoàng Minh còn có cuộc họp nên không muốn đôi co với anh: “Gì mà bây giờ, lát nữa thì sao, tại sao bây giờ lại không được?”
Trình Thanh Giác lại im lặng một lát: “Em vẫn muốn ăn cơm cô ấy nấu.”
Hoàng Minh: “Anh chịu cậu luôn đấy. Cái miệng cậu là miệng của hoàng thượng hay sao mà khó chiều thế? Không ăn cơm Lê Vụ nấu cậu chết được à?”
Giọng nam bên kia vọng lại một cách u ám: “Được.”
“…” Hoàng Minh hít một hơi: “Cậu bớt chọc tức anh đi, cậu ghét anh sống lâu quá phải không?”
Trình Thanh Giác đứng thẳng người hơn một chút, giọng nói không còn vẻ khó chịu nữa: “Sức khỏe của em vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Em không thích đồ ăn của chuyên gia dinh dưỡng nên sẽ ăn rất ít, ăn ít quá em sợ cơ thể không tốt lên được.”
Hoàng Minh nghẹn họng: “Ôi, cậu còn biết lo cho sức khỏe của mình nữa à? Anh cứ tưởng cậu chuẩn bị đắc đạo thành tiên rồi. Ngày nào anh cũng nói đến rát cả cổ họng mà cậu cũng không ăn một miếng nào.”
Trình Thanh Giác không để ý, đứng trước cửa phòng làm việc, lặng lẽ dựa vào cánh cửa, lắng nghe Hoàng Minh nói.
Người trong ống nghe nói được vài câu thì cửa phòng làm việc có tiếng gõ từ bên ngoài, sau đó cánh cửa hé ra một khe, Lê Vụ thò đầu ra từ sau cánh cửa.
Tay trái cô vẫn đang ôm đồ, thấy Trình Thanh Giác đang nghe điện thoại, tay phải cô ra dấu, khẩu hình miệng: “Em vào được không?”
Trình Thanh Giác gật đầu, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô kéo cô vào trong.
Lê Vụ bước vào phòng, liếc nhìn anh một cái, sau đó thấy anh cúp điện thoại: “Ai gọi thế?”
“Hoàng Minh.l Trình Thanh Giác đáp.
Trình Thanh Giác dừng lại một chút, nhìn cô: “Lê Vụ.”
Giọng anh quá hay, mỗi lần anh gọi tên cô như vậy, tai cô lại mềm nhũn ra.
Lê Vụ khẽ hỏi: “Sao thế anh?”
“Gần đây em bận không?”
“Không bận.”
“Cuối tuần này là kết thúc một tháng làm việc đầu tiên của em rồi. Sau này anh quay lại làm việc, anh sẽ không ở nhà suốt nữa, em có muốn tiếp tục đi theo lịch trình của anh để làm trợ lý không?” Anh ngừng lại một chút, nói tiếp: “Chỉ là đóng vai trợ lý bên ngoài thôi.”
Trình Thanh Giác: “Còn riêng tư thì là bạn gái.”
Tai Lê Vụ lại bắt đầu nóng lên, cô đưa tay gãi nhẹ vành tai: “Cũng được ạ.”
Trình Thanh Giác nhìn cô hơi cúi đầu sờ tai: “Tiền lương anh vẫn trả đầy đủ, nếu em không muốn nấu ăn thì chúng ta có thể gọi đồ hoặc ăn ở ngoài…”
“Không cần đâu.” Lê Vụ xua tay, “Em nấu cho anh.”
Cô vốn dĩ rất thích nấu ăn, hơn nữa có lẽ do được bà Tô dạy dỗ nhiều nên cô luôn cảm thấy đồ mình tự nấu sẽ sạch sẽ hơn, vì vậy có thời gian cô vẫn thích tự nấu ăn. Hơn nữa nhìn người khác thích ăn đồ mình nấu, cô cảm thấy rất tự hào.
Trình Thanh Giác suy nghĩ một lát, gật đầu: “Vậy anh giúp em.”
Không khí trở nên yên lặng.
Im lặng vài giây, Lê Vụ đưa tay, chỉ về phía đối diện: “Vậy em qua đó vẽ nhé?”
Trình Thanh Giác liếc nhìn nơi đó: “Ngồi cùng không?”
“Hả?” Lê Vụ quay lại nhìn anh, do dự chưa đầy hai giây: “Có thể ngồi cùng không?”
Trình Thanh Giác ra hiệu: “Bàn làm việc của anh rất rộng.”
Lê Vụ nhìn qua: “Ồ, được ạ.”
Không biết có phải vì cái ôm hôm qua không mà bây giờ cô cũng có một chút khao khát về cơ thể anh, muốn ở gần anh hơn.
Cô hắng giọng, bảng vẽ đang ôm trên tay phải bị anh rút đi.
Trình Thanh Giác nhìn cô: “Em đợi một chút, anh dọn đồ xong rồi em qua nhé?”
Trên bàn làm việc có rất nhiều đồ, nếu ngồi cùng nhau thì phải dọn một chỗ cho Lê Vụ.
Đồ vật Lê Vụ đang ôm trên hai tay bị anh lấy đi, tay cô buông thõng xuống: “Dạ.”
Cô lặng lẽ đứng tại chỗ, nhìn Trình Thanh Giác dọn đồ trên bàn làm việc.
Một lát sau, Trình Thanh Giác đặt mấy bản nhạc cuối cùng vào giá sách: “Qua đây nhé?”
“Vâng.” Lê Vụ bước về phía đó.
Cô kéo chiếc ghế của mình đến, ngồi bên cạnh Trình Thanh Giác.
Không biết từ lúc nào Vượng Tài cũng đã lên tầng, nó len lỏi một phía bàn làm việc, quấn quanh dưới chân hai người.
Lê Vụ đang ngồi khoanh chân trên ghế, người khẽ lắc lư thì chiếc ghế đang ngồi bị Trình Thanh Giác kéo lại gần anh, ngang hàng với ghế của anh.
Lê Vụ quay đầu nhìn lại, ngồi thế này quá gần, tầm mắt cô chỉ cách đường cằm hoàn hảo của anh vài centimet, trán cô gần như chạm vào cằm anh.
Cô nín thở, lùi người ra sau không dấu vết thì thấy Trình Thanh Giác lại ra hiệu cho cô ngồi xuống khoảng trống bên trái, giải thích hành động vừa rồi: “Anh dọn chỗ cho Vượng Tài.”
Thực ra Lê Vụ không nghe rõ anh nói gì, chỉ mải nhìn lên cằm anh. Cô khựng lại khoảng hai giây mới “Vâng” một tiếng, quay lại tìm đồ trên bàn.
Tìm được một lúc, Trình Thanh Giác đưa bút cho cô: “Em tìm cái này à?”
Hơi thở của Lê Vụ vẫn chưa ổn định: “Vâng.”
Vẽ được một lát, sự tập trung của Lê Vụ hơi phân tán.
Cô cảm thấy đối với cô, Trình Thanh Giác giống như Đát Kỷ vậy. Ở gần như thế này, cô thực sự không thể nào tập trung vẽ được.
Nghĩ bụng như vậy, cô vô thức thở dài thành tiếng.
Người bên cạnh dường như không chuyên tâm làm việc, nghe thấy tiếng động, anh quay đầu nhìn qua: “Em không khỏe à?”
Lê Vụ ngạc nhiên: “Dạ?”
Trình Thanh Giác giải thích: “Anh nghe thấy em thở dài, tưởng em không khỏe chỗ nào.”
“Không ạ.” Lê Vụ nuốt nước bọt, do dự hai giây rồi vẫn nói ra: “Hay là em về chỗ cũ ngồi nhé!”
“Ừm… Ghét anh à?”
“Không, không.”
Trình Thanh Giác: “Vậy tại sao không muốn ngồi cùng anh?”
Lê Vụ cúi đầu, một lúc sau mới đáp: “Chúng ta ngồi gần thế này, sự chú ý của em cứ dồn vào anh, em không thể nào tập trung vẽ được.”
Trình Thanh Giác quay người lại nhìn cô hai giây: “Tại sao lại không thể tập trung?”
“Em đã nói là sự chú ý cứ dồn vào anh mà.” Lê Vụ thở dài, cũng cảm thấy mình như thế có hơi quá: “Có lẽ là vì anh quá thu hút em, em vẫn chưa quen với việc làm việc ở gần anh như thế này…”
Trình Thanh Giác dường như suy nghĩ một lát, rồi đưa ra một giải pháp: “Hay là anh ôm em vẽ?”
“Cái gì??” Lê Vụ tưởng mình nghe nhầm.
Người đàn ông nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng như thể không có ai nghiêm túc hơn anh.
“Không phải em nói là không thích ngồi gần à?”
Anh chỉ vào khoảng trống trên ghế của mình: “Em ngồi với anh một lát, sau đó quay về ghế của mình ngồi, có khi sẽ quen đấy.”
Lê Vụ cảm thấy đề xuất này không phải là một giải pháp nghiêm túc chút nào…
“Thử nhé?” Anh lại vỗ vỗ vào chiếc ghế của mình.
Lê Vụ hít sâu, cảm thấy nếu mình ngồi qua đó, thì chiều nay đừng hòng vẽ vời được gì: “Em vẫn nên quay về bàn cũ ngồi thì hơn.”
Người đàn ông đặt tay trái lên lưng ghế của cô, vô thức lại gần thêm một chút: “Nhưng anh không muốn để em quay về.”
Lê Vụ hơi sững sờ: “Dạ?”
“Không nghe thấy à?” Đầu ngón tay cái bên trái của Trình Thanh Giác cọ xát vào lưng ghế của cô. Anh khẽ cười, giọng bất lực: “Lê Vụ, anh không muốn để em quay về.”
Trình Thanh Giác: “Anh muốn ngồi cùng em, muốn ôm em ngồi. Nói thế em có hiểu không?”
Anh quá thẳng thắn, khiến Lê Vụ không thể chống đỡ được.
“Được rồi.” Cô đành bỏ cuộc.
Lê Vụ buông chân đang khoanh xuống, chống tay lên mặt ghế chuẩn bị đứng dậy, giây tiếp theo đã bị anh ôm lấy đầu gối.
Cơ thể đột ngột lơ lửng, tim cô thắt lại, vô thức vòng tay qua cổ anh, sau đó được anh đặt lên đùi mình.
Cơ thể cô cứng đờ đến mức không nói nên lời: “Không… không phải là ngồi ghế ạ?”
Trình Thanh Giác giải thích: “Ghế không đủ rộng.”
Anh cúi đầu nhìn mái tóc sau gáy cô, hai tay đan chéo ôm chặt lấy cô vào lòng: “Em không thích anh ôm em như thế này hả?”
Lê Vụ có thể cảm nhận được hơi thở của anh phả vào tai cô khi anh nói chuyện.
Gần quá.
Cô thực sự rất thích anh, thế nên khi được anh ôm như thế này, tim cô cũng đập thình thịch.
Cô chưa từng có bất kỳ trải nghiệm tình cảm nào. Sống đến bây giờ, sinh vật giống đực thân thiết nhất với cô chính là Vượng Tài hay lén trèo lên giường ngủ cùng cô.
“Lê Vụ.”
Lê Vụ biết anh lại sắp hỏi rồi, cô vội vàng trả lời: “Không phải là không muốn ạ.”
“Ừm.” Trình Thanh Giác có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của cô. Anh lấy chiếc máy tính bảng trên bàn đặt vào lòng cô, “Vẽ đi.”
Lê Vụ cảm thấy bất lực. Làm sao mà cô vẽ nổi đây, anh nói chuyện cứ như đang thổi hơi vào tai cô vậy. Rốt cuộc anh đã tham gia lớp học quyến rũ nào mà giỏi thế không biết.
Cô nắm chặt bút vẽ cố gắng một lúc, nhưng cuối cùng chỉ đành bỏ cuộc. Cô lẩm bẩm: “Em không vẽ được.”
Hai tay Trình Thanh Giác đan chéo ôm cô từ phía trước, anh khẽ cười thành tiếng.
Lê Vụ hơi sốt ruột, giật giật áo anh nhìn sang: “Anh cười gì thế?”
Tâm trạng Trình Thanh Giác rất tốt. Anh siết nhẹ vòng tay đang ôm cô, sau đó đưa tay trái lên, v**t v* đầu và xoa tóc cô.
Anh nhìn vào lọn tóc xoáy trên đỉnh đầu cô, yết hầu khẽ nhấp nhô: “Lê Vụ, anh có thể hôn em được không?”
Tim Lê Vụ đập nhanh hơn một nhịp.
Tay trái anh lại xoa nhẹ đầu cô, giọng nói trầm ấm đầy sức hút: “Anh biết như thế là quá nhanh, vậy anh hôn l*n đ*nh đầu em nhé?”
Vì hồi hộp nên tay phải đang nắm bút của Lê Vụ vô thức siết mạnh, các khớp ngón tay hơi tái đi.
Trình Thanh Giác đưa tay ra nắm lấy ngón tay cô, bảo cô thả lỏng một chút: “Vụ Vụ, thả lỏng nào.”
Ngay sau đó, anh cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn l*n đ*nh đầu cô.
***
Vài ngày sau, vào một buổi sáng thứ hai, Hoàng Minh đến đón Trình Thanh Giác.
Buổi trưa họ sẽ bay vào phía nam để ghi hình hai tập cuối của chương trình âm nhạc.
Theo kế hoạch ban đầu, lịch trình đã bị lùi lại đến giữa tháng 5, nhưng vì hai lý do: Thứ nhất là nhà tài trợ có vấn đề, thứ hai là thời gian của các nghệ sĩ khác khó sắp xếp nên đội ngũ sản xuất không còn cách nào khác, đành gọi điện cho Hoàng Minh để hỏi thăm tình trạng vết thương của Trình Thanh Giác đã hồi phục đến đâu, và liệu có thể ghi hình sớm hơn hay không.
May mắn thay, Trình Thanh Giác đồng ý vô cùng dứt khoát. Sau khi nhận được tin, đội ngũ sản xuất cũng liên tục bày tỏ lòng cảm ơn.
Lần xuất hiện công khai đầu tiên của Trình Thanh Giác sau tai nạn sẽ mang tới một lượng lớn người hâm mộ và sự chú ý, đội ngũ sản xuất khó có thể tính được điều này. Đây đúng là một điều may mắn đối với họ, chưa cần nói đến độ hot của chương trình sau khi phát sóng, chỉ cần tung một bức ảnh hậu trường bất kỳ trong hai ngày này, chắc chắn cũng sẽ đứng đầu hotsearch khoảng ba ngày.
Để thể hiện sự chân thành, trong hai ngày qua, đội ngũ chương trình đã nhiều lần liên hệ với Hoàng Minh để thảo luận về các quy trình và sắp xếp trong suốt quá trình ghi hình. Đồng thời nhiều lần khẳng định sẽ tăng cường an ninh để đảm bảo an toàn cho Trình Thanh Giác.
Hoàng Minh không xuống xe, mà ngồi ở ghế sau. Sau khi đọc xong tin nhắn trong nhóm công ty, anh ấy ngẩng đầu hỏi Trương Dương đang ngồi ghế trước: “Trình Thanh Giác đâu rồi? Sao còn chưa ra?”
Trương Dương quay đầu lại, vừa định nói thì Hoàng Minh đã nhíu mày nhìn cậu ấy: “Sao cậu không xuống giúp dọn đồ giúp cậu ta? Cậu không biết chân cậu ta vẫn bị thương à?”
Trương Dương há miệng: “Lê Vụ đang giúp anh ấy ạ.”
“Lê Vụ là một cô gái, để cô ấy giúp có tiện không? Cậu cũng chẳng chịu nghĩ gì.” Hoàng Minh vỗ vào ghế của cậu ấy, giục cậu ấy xuống xe, “Xuống giúp đi.”
Trương Dương lại há miệng, cuối cùng vẫn đành chịu thua, mở cửa xe bước xuống.
Vừa xuống xe, chưa đi được mấy bước, cậu ấy đã gặp ngay Trình Thanh Giác đang đi tới.
Cậu ấy đưa tay chào Lê Vụ trước, sau đó nhường đường sang một bên, nhắc nhở Trình Thanh Giác: “Sếp đang tìm anh.”
Trong tay Lê Vụ là chiếc vali hành lý vừa giành lại từ Trình Thanh Giác.
Vừa ra khỏi nhà, anh nhất quyết tự mình xách vali, thậm chí còn muốn cầm luôn cả vali của cô.
Trình Thanh Giác liếc nhìn Trương Dương, sau đó nói với cậu ấy: “Xách vali giúp Lê Vụ đi.”
Trương Dương gật đầu, vội vàng đi vòng qua, giúp Lê Vụ lấy đồ.
Đi đến trước xe, Trình Thanh Giác lên xe trước, sau đó Trương Dương ngồi vào ghế phụ, cuối cùng là Lê Vụ xách balo đựng mèo.
Cửa xe mở, cô liếc nhìn vào bên trong, đổi hai chiếc balo đựng mèo sang tay trái rồi bước lên bậc cửa xe.
Vừa chui vào trong, đi được hai bước, khi đi ngang qua Trình Thanh Giác, tay phải của cô đã bị anh nắm lấy.
Cô giật mình, ngước mắt nhìn về phía Hoàng Minh, rồi lập tức hít một hơi, vội vàng rút tay ra.