Lúc cô rút tay ra, Trình Thanh Giác lại dùng ngón tay móc vào kéo lại. May mà Hoàng Minh đang cúi đầu nhắn tin nên không nhìn thấy.
Lê Vụ nín thở, cố gắng rút tay ra thêm lần nữa, cuối cùng cũng thoát khỏi tay Trình Thanh Giác.
Cô vội vàng đổi balo đựng mèo từ tay trái sang tay phải, xách túi đi về phía sau, ngồi vào hàng ghế sau lưng Trình Thanh Giác.
Sau khi đặt hai chiếc balo mèo xuống bên cạnh, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Ekip trang điểm đi theo có bốn năm người, nhưng chỉ có một người ngồi cùng xe họ, số còn lại ở trên xe khác. Nếu không, cô không dám tưởng tượng động tác vừa rồi có bị ai nhìn thấy không.
Vừa ổn định chỗ ngồi, cô lại nghe thấy người đàn ông phía trước nói với Hoàng Minh: “Em muốn đổi chỗ.”
Hoàng Minh vẫn đang liên lạc với đội ngũ sản xuất: “Đổi chỗ gì? Nhiều chỗ thế này không đủ cho cậu ngồi à?”
“Cũng không phải em muốn đổi, em muốn anh đổi chỗ cho Lê Vụ, em muốn ngồi với mèo.”
“Mèo mèo mèo, mang theo hai con mèo rồi còn chưa đủ à? Đến lúc này rồi mà vẫn nhất quyết phải ngồi cùng sao?”
Trình Thanh Giác: “Ừm, không thể rời xa mèo được.”
Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người phía trước, Lê Vụ thấy chột dạ. Cô nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra.
Bây giờ cô đã hiểu tại sao Trương Dương lại phải nhắc nhở cô trước đó. Khi Trình Thanh Giác đã quyết làm gì, anh có vẻ chẳng quan tâm đến điều gì khác.
Lê Vụ: [^o^]
Trình Thanh Giác: [Ừm?]
Lê Vụ: [Ở bên ngoài, bọn mình chú ý một chút nhé.]
Người đối diện có vẻ suy nghĩ hai giây: [Hoàng Minh luôn nghĩ anh là người không có cảm xúc, sẽ không phát hiện ra đâu.]
Lê Vụ: [O0O]
Trình Thanh Giác: [Hai năm đầu ký hợp đồng, anh ấy luôn dặn anh không được yêu đương, có yêu đương cũng đừng để bị chụp ảnh. Sau đó thấy anh làm việc xong cũng chỉ gặp Hạt Cà Phê, không có hoạt động giải trí nào khác nên anh ấy cũng yên tâm hơn.]
Trình Thanh Giác: [Hơn nữa người có xu hướng trầm cảm sẽ có h*m m**n khá nhạt nhoà với tình cảm nam nữ.]
Lê Vụ hơi ngạc nhiên, một lúc sau mới trả lời: [Vậy anh đối với em…]
Trình Thanh Giác: [Có lẽ là quá thích rồi.]
Trình Thanh Giác: [Mặc dù theo lý thuyết thì nên nhạt nhòa, nhưng anh vẫn có rất nhiều suy nghĩ về em.]
Lê Vụ nhìn chằm chằm vào hai dòng tin nhắn này. Anh luôn nói những lời vừa thẳng thắn vừa trêu chọc, khiến người ta không kìm được mà đỏ mặt.
Cô khẽ thở dài, đối phương lại nhắn tin tiếp.
Trình Thanh Giác: [Anh đã bày tỏ rõ ràng chưa?]
Lê Vụ: [Rõ ràng rồi…]
Trình Thanh Giác: [Ừm, vậy mà em vẫn chưa nói thích anh.]
Lê Vụ: [Tối qua em nói ở trước cửa phòng ngủ rồi mà.]
Cô vẫn nhớ, tối qua trước khi đi ngủ, anh dựa vai vào khung cửa phòng ngủ của cô, thủ thỉ trò chuyện. Cứ loanh quanh mãi, cuối cùng dẫn dắt cô phải nói ra rất nhiều điều.
Trình Thanh Giác: [Hả? Nhưng em toàn nói rất ngắn gọn. Như thế sẽ làm anh nghĩ là anh đang ép buộc em.]
Lê Vụ: [Không phải.]
Lê Vụ: [Không phải đâu. Không phải đâu.]
Lê Vụ: [Thích. Em thích anh, nếu không thì sao lại hẹn hò.]
Lê Vụ: [Là thích thật…]
Trình Thanh Giác: [Ừm, anh cũng vậy.]
Lê Vụ nhìn mấy chữ “Anh cũng vậy” của anh, vành tai lại bắt đầu nóng lên. Ban đầu cô nhắn tin cho anh để nói gì ấy nhỉ? Sao lại chuyển sang chủ đề này rồi…
Thấy Trình Thanh Giác cúi đầu, Hoàng Minh dùng khuỷu tay huých anh: “Xem gì đấy, đừng dùng điện thoại trên xe, không tốt cho mắt đâu.”
Trình Thanh Giác lướt nhanh tin nhắn với Lê Vụ lần cuối, úp điện thoại xuống, tựa lưng vào ghế.
Trương Dương ở hàng ghế đầu buột miệng, giơ tay lên: “Em tố cáo Lê Vụ cũng đang dùng điện thoại trên xe!”
Lê Vụ giật mình, vội vàng úp điện thoại xuống, quay đầu sang một bên, giả vờ như không có chuyện gì, loay hoay chỉnh lại balo đựng mèo.
Nửa tiếng sau đến sân bay, Lê Vụ đã hoàn toàn quên mất chuyện cô định nhắc Trình Thanh Giác chú ý đến hình ảnh bên ngoài.
Tuy nhiên, Trình Thanh Giác cũng có chừng mực. Anh biết paparazzi đang theo dõi anh rất sát sao. Nếu bị chụp được gì đó, người bị ảnh hưởng chắc chắn là Lê Vụ. Vì vậy khi ở ngoài, anh sẽ không làm gì quá đáng.
Thực ra ngay cả trước mặt những người trong công ty và Hoàng Minh, anh cũng không nên làm quá.
Nhưng anh không thể nhịn được.
Họ đi vào bằng một lối đi riêng. Trên máy bay, họ đã bao trọn khoang hạng nhất.
Trương Dương đang xem vé để tìm chỗ ngồi thì bị Trình Thanh Giác đi tới vỗ vai.
Cậu ấy quay đầu lại: “Sao thế anh?”
Trình Thanh Giác: “Cậu đổi chỗ cho Lê Vụ đi.”
Trương Dương nhớ ra chỗ của mình cạnh Trình Thanh Giác. Vừa ngẩng đầu định nói thì lại nghe Trình Thanh Giác nói: “Lê Vụ mang theo mèo, anh muốn ngồi cùng mèo.”
“…” Trương Dương nghĩ thầm, cậu ấy đâu phải Hoàng Minh.
Trương Dương nhịn một chút, vẫn nói: “Anh ơi, anh định khi nào nói với anh Hoàng Minh?”
Trình Thanh Giác liếc nhìn: “Ý cậu là sao?”
Trương Dương: “Cứ giấu giếm thế này cũng không được.”
Trình Thanh Giác đặt điện thoại lên ghế, do dự hai giây: “Khoan đã, thú nhận sẽ kéo theo nhiều vấn đề. Hơn nữa mối quan hệ của anh và Lê Vụ vẫn chưa ổn định.”
Trương Dương ngạc nhiên: “Chưa ổn định?”
Trình Thanh Giác nhìn về phía sau, thấy Lê Vụ đang đi theo nhân viên: “Anh vẫn chưa được ‘chính thức’.”
Trương Dương: ???
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trương Dương, Trình Thanh Giác nhíu mày: “Có vấn đề gì à?”
Trương Dương nuốt nước bọt: “… Không có vấn đề gì, chỉ là Lê Vụ có thể khiến anh say đến thế, đúng là đỉnh thật…”
Trình Thanh Giác: “Anh muốn để cô ấy say anh.”
Trình Thanh Giác: “Anh còn chưa theo đuổi cô ấy bao giờ. Anh thấy không công bằng cho cô ấy, cô ấy muốn say anh thế nào cũng được.”
Trương Dương cạn lời, một lúc lâu sau, cậu ấy giơ ngón cái lên.
Tuy nhiên khi nhìn về phía Lê Vụ, cậu ấy vẫn không nhịn được hỏi: “Nhưng anh có chắc là Lê Vụ có thể say lại anh không?”
Ánh mắt Trình Thanh Giác lướt qua một cách lạnh lùng.
Trương Dương rùng mình, nói “Xin lỗi” rồi cúi xuống nhặt đồ, ba chân bốn cẳng chạy.
Vài phút sau, Lê Vụ, người đã đổi thẻ lên máy bay với Trương Dương đi tới.
Ở trong nước chỉ có hai hãng hàng không cho phép mang mèo lên khoang hạng nhất. Vì yêu cầu của Trình Thanh Giác nên họ thường chỉ chọn vé của hai hãng này.
Lê Vụ bước tới, đặt balo đựng mèo trên tay phải xuống ghế.
Hạt Cà Phê đã hồi phục rất tốt và được đón về từ bệnh viện thú y hai ngày trước. Nuôi ở nhà mấy ngày, có thể thấy rõ nó đã mập lên một chút.
Vượng Tài gác đầu lên lưng Hạt Cà Phê, trông có vẻ lại sắp chìm vào giấc ngủ.
Lê Vụ nhìn ra phía sau, khẽ hỏi: “Chúng ta ngồi cùng nhau ổn không?”
Trình Thanh Giác nhìn theo ánh mắt cô: “Chỉ cần không làm gì quá đáng thì được.”
Lê Vụ liếc nhìn khuôn mặt anh, muốn hỏi “quá đáng” là gì, nhưng lại thấy không thích hợp.
Hai người ngồi ổn định, không lâu sau khi máy bay cất cánh, Lê Vụ nghe thấy người bên cạnh nói: “Lê Vụ, em có thể say anh nhiều hơn một chút không?”
Vì đã bao trọn khoang hạng nhất nên còn khá nhiều chỗ trống, hàng ghế sau lưng họ cũng trống.
Nhưng Lê Vụ vẫn sợ bị người khác nghe thấy, cô khẽ hỏi: “Anh nói gì cơ?”
Trình Thanh Giác quay sang nhìn, cả hai đều ngồi ngay ngắn trên ghế của mình, dáng vẻ và biểu cảm nghiêm túc. Nhất là Trình Thanh Giác, anh dựa lưng ra sau, vẻ mặt lạnh nhạt, cả người toát lên phong thái lạnh lùng và cấm dục.
Anh lặp lại một lần nữa: “Em có thể say anh nhiều hơn một chút không?”
Lê Vụ cảm thấy hiếm có ai lại có yêu cầu như vậy: “Tại sao anh lại nói thế?”
Trình Thanh Giác nhớ lại lời của Trương Dương dvừa nãy: “Không phải là có một tháng thử việc à? Em không say anh nhiều hơn thì làm sao biết anh có tốt không?”
“Đừng để anh có được dễ dàng quá.” Anh nói.
Lê Vụ ôm Hạt Cà Phê, “… Em biết say thế nào đây?”
Trình Thanh Giác suy nghĩ một lát: “Chơi đùa với anh một chút?”
Lê Vụ buông Hạt Cà Phê ra, hoảng hốt muốn bịt miệng anh lại, sao anh càng nói càng quá đáng thế này.
“Anh đừng có bày ra vẻ mặt này…”
“Anh bày ra vẻ mặt này thì sao?”
Lê Vụ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh: “… Anh đừng giữ vẻ mặt này mà nói mấy lời sến súa được không ạ?”
Cô hơi cụp mắt xuống, trông có vẻ lúng túng, giọng nói cũng nhỏ xíu, nhưng lại có phần đáng yêu.
Trình Thanh Giác cố nhịn không đưa tay chạm vào cô. Một lúc sau, anh nuốt khan một tiếng, khẽ đáp: “Được.”
***
Họ đến nơi ghi hình vào lúc 3 giờ chiều. Sau khi đến khách sạn cất đồ, họ đến trường quay để phỏng vấn, sau đó là buổi diễn tập cho các tiết mục của ngày mai.
Hai tập cuối cùng là phần trọng tâm của chương trình, thời lượng dài, các phần cũng nhiều. Hai ngày đầu là các trò chơi và thử thách, đêm cuối cùng là buổi hòa nhạc bế mạc.
Sau khi phỏng vấn xong, Hoàng Minh từ xa đi tới, vừa ngồi xuống ghế, anh ấy đã nhìn quanh và hỏi
Trương Dương: “Trình Thanh Giác đâu rồi?”
Trương Dương “Dạ?” một tiếng, sau đó chăm chú sắp xếp tài liệu trên tay: “Đi tìm Lê Vụ uống nước rồi ạ.”
“Mới phỏng vấn mà cậu ta uống ba lần nước rồi. Sao giờ lại đi uống nước nữa??” Vừa nói, Hoàng Minh vừa định quay đầu lại nhìn.
Trương Dương vội vàng kéo anh ấy lại: “Em vừa nghe thấy anh Thanh Giác ho khan, cổ họng anh ấy không được tốt.”
Vẫn đang ở trường quay nên Trình Thanh Giác sẽ không làm gì quá đáng. Việc tìm trợ lý để lấy nước là chuyện bình thường, người khác sẽ không thấy có gì lạ. Nhưng Hoàng Minh thì khác, anh ấy quá hiểu Trình Thanh Giác, nếu thực sự quay sang nhìn chằm chằm, không chừng sẽ phát hiện ra điều gì đó.
Hoàng Minh cúi đầu nhìn cậu ấy: “Sao dạo này anh thấy cậu cứ không bình thường, nói chuyện với anh cứ lấm lét thế? Anh trả thiếu lương cho cậu à, hay Trình Thanh Giác lén làm chuyện gì mờ ám?”
Hoàng Minh càng nói càng thấy không đúng: “Sao anh cứ có cảm giác cậu giống như gián điệp vậy?”
“Em?” Trương Dương chỉ vào mũi mình, cố kìm sự chột dạ lại: “Em không, em nào dám.”
“Thôi được rồi.” Hoàng Minh xua tay, “Ngoại trừ hai con mèo ra thì cậu ta cũng không làm gì được.”
Trương Dương liếc nhìn về phía Trình Thanh Giác, rồi cũng thở dài: “Đúng là như vậy.”
Trình Thanh Giác đến tìm Lê Vụ thật, nhưng anh không làm gì cả. Anh lấy cốc nước của mình uống, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô.
Lê Vụ ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ bên phải anh, chăm chỉ chăm sóc hai bé mèo. Trên cái bàn nhỏ phía trước cô là dụng cụ để Trình Thanh Giác dặm lại lớp trang điểm.
Âm Thanh Trần Gian là chương trình truyền hình thực tế có vốn đầu tư lớn nhất năm nay của nền tảng hàng đầu. Chỉ là một phần phỏng vấn thôi nhưng cũng sử dụng trường quay lớn nhất địa phương.
Trường quay có khá nhiều người. Khu vực quay phim phía trước có cả MC, các chuyên gia âm thanh và ánh sáng, lên tới hơn chục người. Phía sau cũng có rất nhiều nhân viên qua lại.
Bên phải, cách đó không xa, còn có một nghệ sĩ khác cũng đang chuẩn bị phỏng vấn cùng với nhóm của anh ta.
Tiếng cửa phía sau vang lên, Lê Vụ vô thức quay đầu nhìn lại. Người bước vào là Thịnh Hoài Sinh, cũng đang chuẩn bị ghi hình.
Phong cách ăn mặc của Thịnh Hoài Sinh hơi khác biệt so với Trình Thanh Giác. Trang phục của cả hai đều thiên về tông màu tối, nhưng so với Trình Thanh Giác, Thịnh Hoài Sinh lại có phần lộng lẫy hơn, vẻ khoe mẽ ngầm cũng rõ ràng hơn.
Lê Vụ nhìn thêm hai lần, nghe thấy người bên cạnh đặt cốc nước xuống, dịu dàng hỏi một câu: “Em thích cậu ta à?”
Lê Vụ hơi sững sờ, sau đó nhớ lại lời nói dối mà cô từng bịa ra trước đó. Cô ngồi dịch sang một bên, khẽ giải thích: “Không thích… Trước đây vì sợ anh phát hiện ra em là fan của anh nên em mới lừa anh thôi.”
Nói xong, cô lại nhớ ra: “Em đã giải thích rồi mà?”
Trình Thanh Giác quay sang: “Ừm, nhưng em nhìn cậu ta, anh cứ tưởng em lại thích cậu ta.”
Anh hồi tưởng lại, giọng nói chậm rãi, lặp lại những lời đã từng nói: “Em từng nói thích cách cậu ta sáng tác, còn nói thích khuôn mặt của cậu ta.”
“Em nói lúc nào?” Lê Vụ thực sự đã quên mất.
Trình Thanh Giác nhắc cô: “Một lần gọi điện cho Hoàng Minh, anh ấy không cho anh ở nhà em. Em nói sẽ không bị sắc đẹp của anh mê hoặc, lý do là vì em thích vẻ ngoài của Thịnh Hoài Sinh.”
Lê Vụ vắt óc suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra: “… Toàn nói bừa thôi, lúc đó em còn chưa nhìn rõ mặt anh ấy thế nào nữa.”
Trình Thanh Giác nhìn cô hai giây: “Em còn xin chữ ký của cậu ta nữa.”
Lê Vụ: “Em cũng xin anh mà.”
Trình Thanh Giác thản nhiên: “Khi nào?”
Lê Vụ gian nói: “Chính là hai tấm… ảnh cơ bụng đó.”
Người bên cạnh có vẻ bình thản đáp lại, hai giây sau lại hỏi: “Em thích cái đó à?”
Lê Vụ bị anh hỏi đến không biết phải trả lời thế nào.
Cô khoanh chân ngồi trong góc, phía trước có khá nhiều nhân viên nên hai người cách nhau hơn nửa mét, không ngồi quá gần, dáng ngồi cũng rất chỉnh tề.
Cô thu lại ánh mắt, gãi mũi, nói rất khẽ: “… Anh đừng có lúc nào cũng trêu chọc em như vậy.”
Trình Thanh Giác hơi ngẩn ra, nửa giây sau anh cúi đầu, khẽ nhếch môi: “Anh trêu chọc em lúc nào?”
Lê Vụ không biết có phải anh đang cố tình hỏi không, cô lắp bắp: “Lúc nào cũng vậy.”
“Lê Vụ, giúp anh dặm lại lớp trang điểm được không?”
Lê Vụ kinh ngạc: “Bây giờ ạ?”
“Ừm.” Trình Thanh Giác nhìn cô, “Chỉ có dặm lại lớp trang điểm mới có thể khiến em ở gần anh.”
“Dặm xong anh sẽ đi.” Anh nhìn cô, giọng nói trầm ấm: “Được không Vụ Vụ?”