Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 62

Mười phút sau, Trương Dương đưa Lê Vụ đến trước cửa phòng Trình Thanh Giác.

Lê Vụ vẫn hơi lo lắng, hỏi nhỏ Trương Dương: “Không sao thật chứ?”

“Không sao đâu, tầng này đều là người của Vũ Dữ.” Vừa rồi Trình Thanh Giác liên tục bảo cậu ấy qua lấy mèo, cậu ấy đã lường trước được sẽ có chuyện này xảy ra, “Nhưng sáng mai cô vẫn nên về sớm, muộn quá sợ gặp phải chuyên viên làm tóc.”

Lê Vụ vội vã xua tay, giải thích sự hiểu lầm của Trương Dương: “Không không, tôi ở một lát rồi đi.”

Lê Vụ: “Sẽ không ở lại qua đêm đâu, sao lại đến sáng mai được.”

Trương Dương liếc nhìn Lê Vụ: “Anh Thanh Giác nói vậy à?”

Lê Vụ gãi gáy: “Cũng không hẳn, nhưng anh ấy chỉ bảo tôi qua đây ở cùng anh ấy một lát thôi.”

Trương Dương cảm thấy Lê Vụ quá tin tưởng Trình Thanh Giác, một lát mà anh nói chắc chắn là một đêm.

Thấy Trương Dương nhìn chằm chằm mình như có điều muốn nói, Lê Vụ hỏi: “Sao thế?”

Trương Dương vừa định mở lời thì cánh cửa bên cạnh được mở ra từ bên trong. Người đàn ông mặc chiếc áo choàng ngủ màu xám đậm do khách sạn cung cấp, chất liệu bằng lụa, vạt trước hơi mở. Những giọt nước nhỏ từ tóc xuống thấm vào trong áo choàng.

Trình Thanh Giác: “Sao lại đứng ở cửa?”

Trương Dương liếc nhìn chiếc dây lưng của Trình Thanh Giác, thoạt nhìn thì chỉnh tề nhưng thực tế lại lỏng lẻo. Cậu ấy nuốt những lời định dặn dò Lê Vụ lại.

Trương Dương: “Không có gì, em đang chuẩn bị bấm chuông.”

Trình Thanh Giác gật đầu: “Cảm ơn cậu.”

Trương Dương vội vàng đẩy Lê Vụ về phía trước: “Vậy em đi đây, anh Thanh Giác, hai người nói chuyện nhé.”

Trình Thanh Giác cụp mắt nhìn bàn tay vừa đặt lên vai Lê Vụ. Bắt gặp ánh mắt anh, Trương Dương rụt tay về.

Lê Vụ không để ý đến ánh mắt của hai người, cô bước vào phòng, quay nửa người lại, lịch sự vẫy tay chào Trương Dương: “Vậy cậu về đi, cảm ơn cậu.”

Trương Dương nhìn Trình Thanh Giác một cái, không biết có nên tiếp tục nói chuyện với Lê Vụ nữa không. Bên kia, Trình Thanh Giác đã nắm lấy bàn tay vừa giơ lên của Lê Vụ, anh kéo xuống, cúi đầu dịu dàng nói với Lê Vụ: “Không cần đâu, anh cảm ơn rồi.”

Anh đứng nghiêng người trước mặt Lê Vụ, một tay nắm lấy tay cô, tạo tư thế vây kín một nửa để che chắn cho cô.

Lê Vụ: “Nhưng anh cảm ơn rồi, còn em thì chưa mà.”

“Ừm, anh nói rồi cũng là em nói rồi.” Người đàn ông đứng rất gần cô, vẫn giữ giọng nói ấm áp, cúi xuống nhìn cô, “Không cần phải làm phiền em nói với cậu ấy nữa đâu.”

“Được rồi, được rồi, tại em thấy Trương Dương vất vả mà.”

“Ừm.”

Giọng nói của hai người rất nhỏ, nhưng Trương Dương vẫn cảm thấy sự chiếm hữu của Trình Thanh Giác dường như hơi quá mạnh.

“Còn chuyện gì không?” Trả lời Lê Vụ xong, cuối cùng Trình Thanh Giác cũng ngẩng đầu lên, liếc nhìn Trương Dương vẫn đang đứng ở cửa.

Trương Dương vội lùi lại một bước, tỏ rõ thái độ: “Hết rồi ạ, em đi ngay đây.”

Trình Thanh Giác gật đầu một cách qua loa, sau đó dừng lại và nói thêm: “Tăng lương cho cậu.”

Cửa phòng đóng lại, căn phòng trở nên yên tĩnh.

Lê Vụ tò mò hỏi: “Sao tự nhiên lại tăng lương cho Trương Dương vậy?”

Trình Thanh Giác khóa cửa: “Chỉ có cậu ấy biết chuyện của chúng ta, sau này có thể sẽ còn nhiều việc cần đến cậu ấy.”

Lê Vụ gật đầu, Trình Thanh Giác lại hỏi: “Em có muốn tăng lương không?”

Lê Vụ lắc đầu: “Không không, anh đã cho em rất nhiều rồi.”

“Anh còn hai cái thẻ nữa.” Trình Thanh Giác đi tới, nắm lấy tay cô, dẫn cô về phía phòng khách.

Lê Vụ vùng vẫy: “Thật sự không cần đâu.”

Trình Thanh Giác ngồi xuống sofa, kéo cô đứng g*** h** ch*n mình, sau đó cúi người, cầm ví dưới bàn trà phía sau cô mở ra, lấy một chiếc thẻ nhét vào túi áo ngủ của cô.

“Trước đây anh có đầu tư một nhà hàng với bạn, thẻ này là tiền cổ tức của nhà hàng, anh mới lấy lại từ chỗ Hoàng Minh cách đây hai ngày.” Anh giải thích.

Lê Vụ đứng g*** h** ch*n anh, phía sau là bàn trà nên cô không có đường lùi.

Tay phải của cô vẫn vẫy vẫy trong không trung: “Trình Thanh Giác, chúng ta chỉ đang yêu đương thôi, anh đừng đưa hết mọi thứ cho em…”

Người đàn ông nắm lấy tay cô, rất tự nhiên vòng ra sau lưng cô, ngẩng đầu nhìn cô: “Cũng không phải là đưa hết.”

“Lê Vụ, anh chỉ muốn cho em nhiều hơn một chút những gì anh có.” Anh nhìn cô, “Anh không có nhiều bạn bè, tính cách cũng bình thường, anh chỉ có tiền.”

Đôi mắt của anh rất sâu, gần như đen tuyền. Khi anh nhìn người khác một cách chăm chú, người ta rất dễ chìm đắm trong ánh mắt của anh.

Lê Vụ rất muốn xếp câu nói này của anh vào khái niệm “khoe khoang sự giàu có”, nhưng lại bị chìm vào ánh mắt chăm chú đó. Cô cảm thấy anh nói vô cùng nghiêm túc và chân thành, tim cô đập thình thịch.

Anh chậm rãi lên tiếng: “Anh rất sợ nếu không đối tốt với em, em sẽ bỏ anh.”

Giọng anh trong trẻo, ngữ điệu thong dong, nhưng lại mang đến một cảm giác mong manh khó tả.

Lê Vụ biết rõ anh đang quyến rõ mình, nhưng vẫn không thể không thỏa hiệp. Cô gỡ tay anh đang ôm eo mình ra, khẽ nói: “Không đâu, em sẽ không bỏ anh mà.”

“Thật không?” Người bị cô kéo tay ra hơi ngả người về phía sau, ánh mắt vẫn ở trên người cô, “Vậy thì tốt.”

Lê Vụ không để ý anh nói gì, chỉ cảm thấy cảm giác bị vây chặt trong tư thế này quá mãnh liệt: “Bọn mình làm gì đó không? Anh gọi em đến không phải là để xem phim à?”

Trình Thanh Giác liếc nhìn biểu cảm của cô, một lát sau mới buông lỏng chân: “Ừm, em muốn xem gì?”

Lê Vụ cuối cùng cũng thoát ra được khỏi khoảng trống g*** h** ch*n anh. Hạt Cà Phê và Vượng Tài đang ở dưới chân cô, cô thở phào nhẹ nhõm, đi vòng qua bé con mèo, ngồi xuống bên cạnh Trình Thanh Giác.

Vừa rồi chân kề chân quá thân mật, nhịp tim của cô vẫn chưa ổn định.

Cô với tay lấy chiếc điều khiển trên bàn trà, lơ đãng bật TV: “Em xem gì cũng được… Còn anh, anh muốn xem gì?”

Người đàn ông bên cạnh rất thẳng thắn: “Anh muốn xem phim tình cảm.”

Thấy Lê Vụ ngồi xuống, Hạt Cà Phê len lỏi từ dưới chân Trình Thanh Giác qua, dụi đầu vào mắt cá chân cô, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn cô, ra vẻ muốn được cô v**t v*.

Lê Vụ cúi xuống xoa đầu nó. Vượng Tài thấy cô v**t v* Hạt Cà Phê, nó lập tức đi vòng từ một bên qua, ngồi xuống sàn giữa cô và Trình Thanh Giác, cũng ngẩng đầu nhìn cô.

Không thể thiên vị nên Lê Vụ v**t v* Hạt Cà Phê xong lại v**t v* nó.

Vượng Tài được v**t v* kêu “Meo~” một tiếng, quay đầu cắn gấu quần của Trình Thanh Giác, kéo anh về phía Lê Vụ.

Trình Thanh Giác: “Có lẽ nó cảm thấy chúng ta ngồi quá xa.”

Vượng Tài kêu “Meo” dường như đã hiểu, quay lại cắn quần của cô.

Trình Thanh Giác nhìn sang: “Hay là để anh ôm em xem.”

“Cạch”, chiếc điều khiển trong tay Lê Vụ rơi xuống bàn trà. Cô cúi đầu, vành tai lại nóng lên: “Khoan đã, để em tìm một bộ phim đã.”

“Ừm, anh muốn xem phim tình cảm.” Trình Thanh Giác nhấn mạnh.

Vài phút sau, Lê Vụ tìm được một bộ phim tình cảm có đánh giá rất tốt từ một danh sách đề xuất trên Douban.

“Bộ này được không?” Lê Vụ đưa điện thoại qua hỏi anh.

Trình Thanh Giác liếc nhìn, sau đó cúi đầu không biết là đang tra gì, chỉ vào một bộ phim khác trong danh sách mà cô đã hỏi: “Bộ này thì sao?”

Những bộ phim trong danh sách này đều khá kén người xem, Lê Vụ chưa từng xem qua, nhưng cô xem gì cũng không quan trọng, cô gật đầu: “Được.”

“Anh giúp em nhé?” Trình Thanh Giác lại hỏi.

Phòng khách ở đây sử dụng máy chiếu màn hình lớn, việc kết nối điện thoại khá rắc rối, Lê Vụ quả thực không biết làm, cô đưa điện thoại qua: “Cảm ơn anh.”

Một lát sau, bộ phim được chiếu thuận lợi lên màn hình.

Trình Thanh Giác đứng dậy khỏi ghế sofa: “Em muốn uống gì không? Trong tủ lạnh có sữa và nước ép, còn có cả trái cây nữa.”

Lê Vụ nhìn qua, vẫn rất tùy ý: “Gì cũng được.”

Trình Thanh Giác gật đầu, một lát sau, anh mang sữa và nước ép ra, đồng thời gọi dịch vụ phòng, yêu cầu mang một phần bánh kem đến.

“Sao lại gọi cả bánh kem?” Lê Vụ thấy anh bưng đĩa từ cửa vào.

Trình Thanh Giác đặt đĩa lên bàn trà, ung dung trả lời: “Anh thấy người khác mua cho bạn gái họ.”

Lê Vụ đỏ mặt: “Ai?”

Trình Thanh Giác suy nghĩ một chút: “Thịnh Hoài Sinh.”

“Xem phim đi.” Trình Thanh Giác ngồi xuống bên cạnh cô, so với lúc đứng dậy thì anh ngồi gần cô hơn. Anh đưa tay xoa xoa sau gáy cô, “Bắt đầu rồi.”

“Vâng vâng.” Lê Vụ đáp lời.

Xem được vài phút, Lê Vụ cảm thấy hơi lạ. Bộ phim này cái gì cũng tốt, diễn viên đẹp, khung hình rất đẹp, thậm chí cả nhạc nền cũng hay, nhưng chỉ có điều là cảnh hôn hơi nhiều.

Cứ một lúc lại có một cảnh, hơn nữa có lẽ vì là phim phương Tây nên cảnh hôn cũng rất táo bạo, đều quay cận mặt.

Nhiệt độ trên mặt Lê Vụ chưa bao giờ giảm xuống.

Cô cũng cảm thấy mình xấu hổ thái quá, nhưng Trình Thanh Giác lại ngồi ngay bên cạnh. Thỉnh thoảng khi màn hình chuyển sang những cảnh bình thường, anh lại hỏi “Bộ phim này thế nào?” hoặc “Có hay không?”.

Cảnh hôn quá nhiều, cô thậm chí không thể xem liền mạch cốt truyện, thực sự không thể đánh giá là hay hay không.

Lê Vụ nói nhỏ: “Cũng được.”

“Chỉ cũng được thôi à?” Người đàn ông quay lại, sau đó nói với giọng điệu bình tĩnh, “Anh thấy khá hay.”

Xem thêm một lúc, khi nhân vật chính sắp bước vào cảnh hôn tiếp theo, cuối cùng Lê Vụ cũng đặt dĩa xuống đĩa bánh kem: “Chúng ta đừng xem nữa được không…”

“Sao thế? Không hay à?” Trình Thanh Giác quay lại nhìn cô.

Lê Vụ lắc đầu, tránh ánh mắt của anh, với tay lấy khăn giấy trên bàn: “Không phải… Chỉ là muốn làm việc khác, chúng ta làm việc khác đi. Cứ xem phim thì Hạt Cà Phê và Vượng Tài sẽ chán đó.”

Trình Thanh Giác chống một tay lên lưng ghế sofa, cúi đầu nhìn hai bé mèo.

Sau đó anh tắt TV, đáp lại: “Ừm, cũng được.”

“Em muốn làm gì?” Anh lại hỏi cô.

Lê Vụ nhìn màn hình đã tối đen, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô suy nghĩ một chút, vẫn chưa nghĩ ra hoạt động nào phù hợp.

Cô nghe thấy Trình Thanh Giác hỏi: “Em có muốn thử trang điểm lại cho anh không?”

Lê Vụ quả thực không có kinh nghiệm trang điểm cho con trai, mỗi lần trang điểm lại cho Trình Thanh Giác đều là làm cho có. Cô nhớ lại chiều nay ở trường quay cũng vậy, thực ra cô nên luyện tập thật tốt, nếu không lần sau nếu cần đến thật, cô sẽ rất khó xử.

Cô suy nghĩ kỹ khoảng hai giây, đồng ý: “Được ạ.”

Trình Thanh Giác nhìn cô, rồi hất cằm về phía cô: “Đồ ở đó.”

Lê Vụ thở một hơi, nghiêng đầu sang bên cạnh, nhìn thấy dụng cụ trên tủ TV: “Anh đợi em một chút.”

Cô xỏ giày đứng lên, đi nhanh tới đó, chọn vài món đồ trang điểm thông dụng để làm lại lớp nền cho vào một chiếc túi nhỏ, những thứ khác thì cất lại vào chỗ cũ. Sau đó, cô cầm chiếc túi nhỏ quay lại.

Cô đi vòng qua bàn trà đến trước mặt Trình Thanh Giác, ra hiệu cho anh: “Anh muốn ngồi ở đâu, ở đây được không?”

Trình Thanh Giác nhìn vị trí cô đang đứng: “Ừm.”

Lê Vụ cúi người, đưa cây cọ trong tay phải lên so vào sống mũi anh.

Trình Thanh Giác nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về phía mình, đưa cô vào g*** h** ch*n anh: “Đứng đây nhé? Nếu không sẽ quá xa.”

Hai chân anh khép chặt, chân của hai người chạm vào nhau.

Lê Vụ cảm thấy bầu không khí giữa hai người đang thay đổi, cô ổn định tinh thần, nhìn vào video trên điện thoại và hỏi: “… Nên bắt đầu thử từ đâu?”

Mặc dù cô đã đồng ý với Trình Thanh Giác, nhưng cô thực sự không biết phải làm như thế nào.

Trình Thanh Giác nhìn chiếc dao cạo lông mày trên bàn trà, đưa ra gợi ý: “Hay là thử tỉa lông mày nhé?”

Lê Vụ đáp lại một tiếng, quay người lấy đồ. Tay phải cô cầm dao cạo lông mày, lại nghe Trình Thanh Giác nói: “Có muốn quỳ lên không?”

“Hả?” Lê Vụ ngước mắt nhìn anh.

Trình Thanh Giác chỉ vị trí cô đang đứng: “Quỳ lên người anh sẽ gần hơn một chút, em cúi người như vậy rất khó chịu.”

Lê Vụ vẫn hơi do dự.

Trình Thanh Giác lại lên tiếng: “Vụ Vụ, anh là bạn trai của em.”

“Ừm, em biết…”

“Chỉ là bảo em quỳ trên sofa, hai chân quỳ ở hai bên chân anh thôi mà.” Anh nghiêm túc nói với cô, “Như vậy sẽ thoải mái hơn.”

Lê Vụ cảm thấy mình cũng không nên làm mình làm mẩy, giọng khàn khàn đáp: “Được rồi.”

Trình Thanh Giác: “Ừm.”

Lê Vụ vịn vào vai anh quỳ lên.

Trình Thanh Giác bám vào khuỷu tay đang tựa vào người anh.

Lê Vụ nín thở, tránh nhìn vào mắt và môi anh, tay phải sờ đuôi lông mày anh, để bản thân tập trung vào dáng lông mày.

Vì khoảng cách quá gần nên cô có thể cảm nhận được cả hơi thở của anh.

“Vụ Vụ.” Anh lại gọi cô.

Cô hơi căng thẳng, giọng nói nhỏ nhẹ và rất dịu dàng: “Sao thế?”

Anh ngừng lại một chút, dường như để cho cô có thời gian chuẩn bị: “Có muốn hôn không?”

Lê Vụ nín thở, vô thức muốn lùi lại, nhưng tay phải của anh như đã đoán trước được, vòng ra sau lưng cô, ngăn cản hành động của cô.

“Vụ Vụ?” Anh lại gọi cô.

Lê Vụ bị mê hoặc, mí mắt khẽ run, cúi đầu nhìn anh: “Ừm…”

“Em có biết tại sao anh lại chọn bộ phim đó không?” Anh từ tốn nói, nhìn vào viền môi của cô: “Vì bộ phim đó có nhiều cảnh hôn, anh muốn hôn em, Vụ Vụ.”

Tay Lê Vụ đang vịn trên vai anh, ngón tay khẽ co lại, nắm chặt lấy áo choàng ngủ của anh.

Ngay giây tiếp theo, cô cảm nhận được bàn tay đang đặt trên lưng cô dùng sức. Cô mềm nhũn ra, nghiêng người về phía trước, nụ hôn của người đàn ông rơi xuống môi cô.

Bình Luận (0)
Comment