Lê Vụ chưa từng hôn, cũng không biết cảm giác hôn là gì, chỉ thỉnh thoảng lướt mạng xã hội, thấy nên có xem qua vài lần. Trong phần bình luận có nói hôn nhau sẽ làm chân người ta mềm nhũn.
Giờ phút này, cô mới thực sự cảm nhận được điều đó.
Một tay Trình Thanh Giác ôm lấy eo sau của cô, tay còn lại nhẹ nhàng x** n*n gáy cô: “Thả lỏng một chút, Vụ Vụ.”
Lê Vụ nhắm chặt mắt, mí mắt khẽ run, cảm thấy môi dưới bị ngậm, được hôn một cách chăm chú.
Đầu ngón tay cái của Trình Thanh Giác liên tục ấn vào sau gáy cô, giọng nói đầy mê hoặc: “Vụ Vụ, không mở miệng ra à?”
Chân Lê Vụ mềm nhũn, gần như đã ngồi hẳn lên người anh.
Trong lúc cọ xát, chiếc quần ngủ của cô đã bị vén lên, để lộ nửa bắp chân. Làn da ở bắp chân cọ xát với chiếc áo choàng ngủ mỏng của anh.
Lê Vụ cảm thấy nhiệt độ từ đầu đến chân đều đang tăng cao, cô nắm chặt lấy áo choàng ngủ. Vì sự căng thẳng và cảm giác tê dại nên sau gáy cô đổ đầy mồ hôi.
Ngón tay cô cứng đờ, chỉ biết đặt trên vai anh.
“Vụ Vụ.”
“Ưm…”
Anh ấn vào cằm cô, hơi dùng sức: “Mở miệng nào.”
Lê Vụ bất đắc dĩ há miệng. Đầu lưỡi người đàn ông thăm dò tiến vào, chạm vào đầu lưỡi mềm mại của cô. Khi cô đã quen, anh từ từ di chuyển, lướt qua phần thịt mềm mại bên trong khoang miệng.
Lê Vụ bị hôn đến mức khẽ “Ưm” thành tiếng, cảm giác k*ch th*ch chưa từng có khiến đuôi mắt cô ươn ướt, cơ thể mềm nhũn, ngã hẳn vào lòng anh.
Hôn một lúc, cuối cùng Trình Thanh Giác cũng buông cô ra, đầu lưỡi rút khỏi khoang miệng, lưu luyến lướt qua khe môi cô.
Lê Vụ vùi mặt vào lòng anh th* d*c. Khi anh chạm vào d** tai cô và một lần nữa muốn hôn lên, cô đặt tay lên ngực anh, khàn giọng ngăn lại: “Không, đừng nữa…”
Hơi thở của cô vẫn chưa đều.
Ngón tay người đàn ông lướt qua gò má cô, giọng nói khàn khàn, lặp lại lời cô: “Đừng nữa, tại sao?”
Trình Thanh Giác cúi đầu, ánh sáng tỏa trên đỉnh đầu cô. Anh nhìn đỉnh đầu cô, ngón tay liên tục v**t v* gò má cô.
Lê Vụ cảm thấy anh đang cố ý hỏi.
Và tại sao anh lại dùng giọng nói khàn khàn đầy mê hoặc như vậy để hỏi? Anh lại đang quyến rũ cô rồi.
Anh đỡ lấy gò má cô, nâng đầu cô lên: “Vụ Vụ, có thể hôn cổ không?”
Lê Vụ nắm chặt áo anh, đầu cô được nhấc lên, ánh sáng trở nên rõ hơn.
Chưa kịp chuẩn bị để trả lời, anh đã đỡ lấy cằm cô nâng mặt cô lên, sau đó từ từ cúi đầu hôn lên cổ cô.
Khoảnh khắc môi anh áp lên, cô lại nhắm chặt mắt: “Trình Thanh…”
Ngay sau đó, cô bị anh cắn nhẹ một cái. Cảm giác đau nhẹ, tê dại và k*ch th*ch cùng lúc ập đến, khiến dây thần kinh của cô tê liệt hoàn toàn.
Cắn xong, môi anh lại nhẹ nhàng lướt qua, m*t nhẹ, giúp cô làm dịu cơn k*ch th*ch này.
“… Trình Thanh Giác.” Cuối cùng cô cũng thốt ra trọn vẹn mấy chữ đó.
“Thoải mái không?” Môi anh vẫn dừng lại ở hõm cổ cô, lần này không thêm tiếng gọi thân mật nào.
Toàn thân Lê Vụ như bốc hỏa, không thể nào trả lời câu hỏi của anh.
“Vụ Vụ?” Tay anh ấn vào eo cô, kéo cô về phía trước, gần với anh hơn.
Lê Vụ nhắm mắt: “Ừm…”
“Trả lời anh, thoải mái không?” Giọng anh dịu dàng, nhưng lại có vẻ hơi áp đặt. Cả lời nói lẫn hành động đều toát lên sự chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ.
Lê Vụ: “Thoải… mái.”
Cuối cùng Trình Thanh Giác cũng ngẩng đầu lên, đỡ sau gáy cô, hôn nhẹ vào tai cô như một phần thưởng: “Vậy lần sau lại hôn như thế nhé?”
Lê Vụ bị anh dồn ép, rụt người vào lòng anh: “Ừm.”
Hai mươi phút sau, nụ hôn dài và mãnh liệt cuối cùng cũng kết thúc.
Lê Vụ ngồi trên giường trong phòng ngủ của Trình Thanh Giác, vùi mặt vào lòng bàn tay, hai má nóng bừng, chắc chắn không phải nhiệt độ bình thường.
Trình Thanh Giác đang tắm trong phòng tắm bên ngoài.
Vài phút trước, sau khi kết thúc nụ hôn, Trình Thanh Giác đi vào bếp lấy nước. Khi quay ra, anh nói nước ép đã đổ lên áo choàng ngủ, cần vào phòng tắm để tắm qua.
Lúc đó hai người đã đi đến cửa phòng ngủ, có lẽ cô cũng bị hôn đến choáng váng, không hiểu sao lại đi vào phòng ngủ đợi anh.
Bây giờ ngồi trong phòng anh một lúc, cô cũng tỉnh táo lại.
Cô hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, nhìn hai bé mèo đang nằm bên cạnh mình, khẽ hỏi: “Có phải mình nên ra ngoài đợi anh ấy không?”
“Đợi anh ấy trên giường thì kỳ quá.” Cô nuốt nước bọt, lại nghĩ đến nụ hôn vừa rồi ở ngoài phòng khách.
Cô chưa từng hôn bao giờ, không biết lần đầu tiên của người khác có giống như vậy không, nhưng cô luôn cảm thấy Trình Thanh Giác hôn rất cuồng nhiệt… Nghĩ đến đây, cô sờ sờ cổ, vành tai nóng lên, đầu lại vùi vào cánh tay.
Vài phút sau, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại một chút. Cô kéo kéo áo, ôm bé mèo từ trên giường đứng dậy.
Vừa đi đến cửa thì đụng phải người vừa tắm xong quay lại.
Tóc Trình Thanh Giác vẫn còn ướt, trên người không còn chiếc áo choàng ngủ hững hờ kia nữa, mà đã thay một chiếc áo thun nghiêm chỉnh hơn.
Nhưng vì da anh trắng nên đôi khi chiếc áo đen tuyền lại khiến anh trông có vẻ hơi cố chấp và “bệnh”.
Lê Vụ giật mình với suy nghĩ này của mình, cô lùi lại một bước. Trong lòng cô, anh luôn là người lạnh lùng và dịu dàng, không liên quan gì đến những từ này. Mặc dù đôi khi trong một khoảnh khắc, cô sẽ cảm thấy vẻ mặt anh có chút u ám, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ về anh như vậy.
Thấy cô lùi lại, người đàn ông nhẹ nhàng hỏi: “Sao thế?”
Lê Vụ lắc đầu, xua đuổi suy nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu: “Không có gì.”
Giọng cô khàn khàn, không biết có phải vì vừa rồi bị hôn quá lâu không.
“Muộn rồi.” Cô liếc nhìn đồng hồ, cẩn thận hỏi: “Em có phải nên về không?”
Cô ôm Vượng Tài trong lòng, Hạt Cà Phê đi theo dưới chân.
Trình Thanh Giác cụp mắt nhìn: “Em muốn về à?”
Lê Vụ không chú ý đến cách dùng từ của anh, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Vâng, hình như em phải về rồi… Có phải lại cần Trương Dương đến đón không?”
Đi cùng với một trợ lý nam khác, nếu không bị bắt gặp thì sẽ không có vấn đề gì xảy ra.
Trình Thanh Giác cúi đầu lướt điện thoại vài giây, rồi ngẩng đầu lên: “Trương Dương ngủ rồi.”
“Ngủ rồi?” Lê Vụ thấy lạ, cô nghĩ Trương Dương sẽ đợi, dù sao cũng còn phải đưa cô về.
“Ừ, ngủ rồi.” Trình Thanh Giác khẳng định suy nghĩ của cô.
Lê Vụ vẫn nhíu mày: “Vậy em về bằng cách nào…”
“Không sao, em tự đi cũng được.”
“Như vậy có được không?”
Hai phút sau, Trình Thanh Giác đưa Lê Vụ ra cửa.
Lê Vụ đặt tay lên tay nắm cửa, rồi quay lại nhìn anh: “Thật sự không có vấn đề gì ạ?”
Cô cảm thấy Trình Thanh Giác dường như quá vô tư, nhưng cô thì khác, cô thực sự rất sợ ảnh hưởng đến anh.
Người đàn ông nghiêng vai tựa vào tường ở sảnh, lưng hướng về phía ánh sáng nhìn cô, các đường nét trên khuôn mặt ẩn trong bóng tối. Vài giây sau: “Có thể có một chút vấn đề, nhưng không sao, cùng lắm là bị bắt gặp, bị lộ ra ngoài thôi.”
Lê Vụ “Á” một tiếng: “Không được, làm sao có thể như vậy?”
Mặc dù Lê Vụ không ở trong giới giải trí nên không rõ những mối nguy hại cụ thể, nhưng cô cũng biết sẽ kỳ lạ đến mức nào nếu giờ này bị bắt gặp một cô gái đi ra từ phòng anh.
Người đàn ông liếc nhìn tay nắm cửa đã bị cô buông ra, sau đó tiến lên nửa bước nắm lấy. Khi Lê Vụ chưa kịp phản ứng, cửa đã nhẹ nhàng đóng lại lần nữa. Anh cúi xuống nhìn cô: “Vậy em có muốn ở lại không?”
“Hả?” Lê Vụ ngẩng đầu.
Vì Trình Thanh Giác vừa tiến lên nửa bước nên cô lại bị anh dồn vào góc cửa.
Lưng cô dựa vào tường, trước mặt là anh. Cô bị anh chặn lại ở đây. Anh dường như đã quen với tư thế đứng trước mặt cô như vậy.
“Anh nhắn tin cho Trương Dương rồi, sáng mai cậu ấy sẽ dậy sớm và đến đón em.”
Lê Vụ cúi đầu suy nghĩ vài giây, đột nhiên phản ứng lại: “Trình Thanh Giác, có phải anh cố ý không…”
Trình Thanh Giác khẽ nhướn mày: “Gì cơ?”
Lê Vụ hơi không chắc chắn, cô hít một hơi, vẫn ngẩng đầu nhìn anh: “Có phải anh muốn em ở lại, cố ý nói Trương Dương ngủ rồi?”
Hai người nhìn nhau nửa giây, người đàn ông cụp mắt cười một tiếng rất ngắn và không rõ ràng.
“Trương Dương ngủ thật rồi, lúc chúng ta hôn nhau…” Anh ngừng lại, nói sự thật, “Cậu ta nhắn tin qua nói buồn ngủ quá, hỏi anh có thể đi ngủ không. Lúc anh thấy tin nhắn là mười phút sau, nhắn tin lại thì đã không có ai trả lời rồi.”
“Cho nên cậu ta ngủ thật rồi.” Anh cúi người xuống, gần như ngang tầm với cô, “Và nếu em muốn đi thật, bất kể xảy ra chuyện gì, hậu quả sẽ do anh gánh chịu.”
Trình Thanh Giác nhìn cô: “Nhưng có một điểm em nói đúng, anh thực sự cũng muốn em ở lại.”
Anh áp sát quá gần, bầu không khí lại bắt đầu thay đổi. Hoặc có thể nói là từ lúc tối nay cô đến, bầu không khí chưa bao giờ đơn thuần.
“Vậy em có muốn ở lại không?” Anh liếc nhìn hai bé mèo dưới chân cô, “Nếu không chúng cũng sẽ nhớ em.”
“Anh cũng vậy.” Anh nói thêm.
Lê Vụ: “Trình Thanh Giác…”
Trình Thanh Giác thẳng thắn nói: “Dạo gần đây dù là Hạt Cà Phê hay Vượng Tài đều không có tác dụng, em không ở đây anh ngủ không ngon.”
Từ việc hôn nhau đến việc ngủ lại qua đêm, bước ngoặt này quá lớn, Lê Vụ theo bản năng do dự: “Em chưa bao giờ ở trong phòng con trai…”
“Chỉ ôm nhau ngủ thôi, không làm gì khác.” Thấy cô nhìn mình, anh nhấn mạnh với giọng điệu chậm rãi: “Lần này anh nói thật.”
Lê Vụ không tin: “Nhưng anh luôn quyến rũ em.”
Trình Thanh Giác tiến lên một bước, môi anh đặt lên trán cô: “Ừm, vậy lần này Vụ Vụ cố gắng nhịn được không?”
Trình Thanh Giác: “Anh thật sự chỉ muốn đơn thuần ngủ cùng em thôi.”
Phòng ngủ của Trình Thanh Giác rất rộng, giường cũng vậy. Cả bức tường phía đông là cửa kính trong suốt một chiều từ trần đến sàn. Vào lúc rạng sáng, đèn neon vẫn sáng rực, những luồng ánh sáng đủ màu sắc xuyên qua cửa sổ, chiếu xuống tấm thảm trước cửa sổ.
Lời Trình Thanh Giác nói “đơn thuần ngủ cùng nhau” dường như là thật.
Vượng Tài nằm cuộn mình ở đầu giường, còn Hạt Cà Phê thì tìm một khoảng trống rộng rãi ở cuối giường lười biếng nằm xuống. Lê Vụ được Trình Thanh Giác ôm từ phía sau.
Trên chiếc giường mềm mại, anh mặc chiếc áo thun vô cùng chỉnh tề ôm lấy cô, vùi đầu vào hõm cổ cô từ phía sau, hai cánh tay khóa chặt cô.
“Vụ Vụ?”
Lê Vụ: “Dạ?”
“Em vẫn chưa ngủ à?” Trình Thanh Giác hỏi cô.
Lê Vụ cựa mình một chút về phía trước: “Ừm, em sắp ngủ rồi.”
“Ngủ ngon.” Giọng anh khàn khàn, đặt một nụ hôn lên gáy cô.
…
Sáng sớm hôm sau, 5 giờ 50 phút, chuông báo thức vang lên.
Tối hôm trước ngủ quá muộn nên Lê Vụ thực sự rất buồn ngủ. Khi chuông báo thức reo, cô không nghe thấy, là người đàn ông ôm cô đã gọi cô dậy.
Cô mơ màng tỉnh giấc, khi nhận ra mình vẫn còn ở chỗ Trình Thanh Giác, cô vội vàng tỉnh hẳn, bò dậy rồi đợi Trương Dương đến và cùng cậu ấy trở về phòng mình.
Về đến phòng, cô không thể chịu đựng được nữa, vừa chạm xuống giường, cô lập tức nghĩ tới những chuyện vừa xảy ra giữa mình và Trình Thanh Giác, nhưng chưa đầy hai phút cô đã ngủ thiếp đi. Lần tỉnh dậy tiếp theo đã là hơn 8 giờ sáng.
Trình Thanh Giác phải dậy sớm để trang điểm, tạo kiểu tóc và tổng duyệt lại một lần nữa. Với tư cách là trợ lý, chắc chắn cô cũng phải đi theo.
Cô vệ sinh cá nhân qua loa, sau đó ra khỏi phòng, vô tình đụng phải Trương Dương cũng vừa bước ra từ phòng bên cạnh.
Trương Dương liếc nhìn cô, chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
Lê Vụ cũng giơ tay lên định chào lại, thì phía sau đã có người bước tới, là Trình Thanh Giác cũng vừa thức dậy.
Trương Dương vội vàng rụt bàn tay đang lơ lửng lại, tiếp đó nháy mắt ra hiệu cho Lê Vụ, bảo cô cũng đừng chào mình.
Lê Vụ tò mò quay đầu nhìn lại.