Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 64

Lê Vụ ngoảnh đầu lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Trình Thanh Giác.

Bên cạnh anh vẫn còn người khác, giữa chốn đông người, hai người không thể nói chuyện. Cô chỉ có thể đứng cách vài mét nhìn anh, cả hai đối mặt trong vài giây ngắn ngủi.

Một lát sau, Trình Thanh Giác lướt qua bên cạnh cô và Trương Dương.

Lê Vụ cúi người giúp Trương Dương nhặt đồ dùng, nhân tiện hỏi cậu ấy: “Vừa rồi làm sao vậy?”

Trương Dương giơ ngón trỏ lên, ra dấu “Suỵt”, rồi chỉ về phía trước, hạ giọng: “Tôi sợ cô nói chuyện với tôi, anh Thanh Giác sẽ mắng tôi”

Lê Vụ không hiểu: “Cái gì cơ?”

Trương Dương lại nhìn về phía trước một cái, hai tay khoa chân múa tay: “Cô không cảm thấy… Anh Thanh Giác có tính chiếm hữu cực mạnh sao? Hôm qua tôi nói chuyện với cô hai câu, anh ấy đã bảo tôi đi rồi. Cô cảm ơn tôi, anh ấy cũng nói không cần nói với tôi, nói với anh ấy là được rồi.”

“Dù sao thì…” Trương Dương khoa trương nói: “Cảm giác như nói chuyện với cô thêm vài câu, anh ấy sẽ dùng ánh mắt g**t ch*t tôi.”

Tuy Lê Vụ cũng nhận ra có gì đó không đúng nhưng vẫn nói: “Đâu đến mức khoa trương như vậy…”

“Không khoa trương á?” Trương Dương dùng hai ngón tay làm hình cái kéo, chỉ vào mắt mình, “Cô chưa thấy ánh mắt của anh ấy đâu. Bản thân anh ấy đã có vẻ lạnh lùng rồi, vừa nãy tôi nói chuyện với cô, ánh mắt anh ấy nhìn tôi không có một chút hơi ấm nào.”

Nói đến đây, Trương Dương vội vàng liếc nhanh về phía trước, rồi nhảy sang một bên: “Không được, hai chúng ta nói chuyện ít thôi. Tôi sợ lát nữa bị nhìn thấy, anh ấy sẽ trừ lương của tôi mất.”

Lê Vụ vuốt vuốt đuôi tóc, vẫn không đành lòng nói: “Không đến mức khoa trương thế đâu.”

Nửa tiếng sau, đến địa điểm ghi hình.

Buổi chiều diễn ra hoạt động “Kịch bản giết” với chủ đề “nhạc kịch”. Các PD cá nhân hiện đang đi theo từng nghệ sĩ, giới thiệu kịch bản và giúp họ làm quen với môi trường.

Với tư cách là trợ lý, Lê Vụ và Trương Dương ngồi ở khu vực nghỉ ngơi cách khu vực hoạt động của Trình Thanh Giác không xa.

Lê Vụ có một cuốn sổ tay mở sẵn ở tay trái, lúc nào cũng ghi lại những ý tưởng vẽ truyện đột nhiên xuất hiện. Lúc này, cô chống cằm bằng tay phải, nhìn về phía không xa.

Trình Thanh Giác đã trang điểm và tạo kiểu xong, mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt có thiết kế rất đẹp, tóc được tạo kiểu tỉ mỉ, trông rất tự nhiên và quy củ. Anh ngồi trên chiếc ghế đẩu cao cạnh đạo cụ, hơi cúi đầu lắng nghe PD giải thích cách sử dụng đạo cụ.

Lê Vụ liếc mắt sang bên cạnh, phát hiện chỉ có mình anh là được một PD nam đi cùng.

Cô hơi lấy làm lạ, tiện miệng hỏi Trương Dương bên cạnh: “Sao chỉ có anh ấy là PD nam vậy?”

Trương Dương liếc nhìn: “Anh Thanh Giác tự chọn đó. Trước khi ghi hình, tất cả nghệ sĩ đều được chọn người, chỉ có một PD nam duy nhất và bị anh Thanh Giác chọn mất rồi.”

Lê Vụ ôm đầu gối, ánh mắt hướng về phía không xa.

Ao sơ mi xám kết hợp quần tây đen, ống tay áo bên phải hơi xắn lên, để lộ một đoạn cổ tay trắng nõn. Vẻ mặt anh bình thản, không có biểu cảm gì, phong thái toàn thân khác hoàn toàn với khi anh ở trong phòng tối qua.

Tối qua, trên ghế sofa trong căn suite của anh, anh hơi ngước đầu nhìn cô, cổ áo choàng ngủ mở rộng, đôi mắt ướt át, vừa thẹn thùng vừa khêu gợi. Những ngón tay thon dài siết lấy eo cô, tính chiếm hữu cực mạnh, nhưng lại rất lịch sự hỏi cô “hôn thêm một cái nữa được không”.

Rồi khi cô còn chưa kịp đồng ý, anh đã cúi đầu, hôn lên vùng da nhạy cảm trong cổ tay cô.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, má Lê Vụ lại bắt đầu nóng bừng. Anh đúng là có một sự quyến rũ vừa nghiêm túc vừa khêu gợi.

Lê Vụ thở dài, cúi đầu nghiên cứu bản phác thảo của mình, sau đó kéo cuốn sổ sang, hỏi Trương Dương: “Cậu thấy bức tranh này…”

“Suỵt.” Trương Dương ra dấu “Suỵt”, cúi đầu liếc về phía trước, “Lát nữa hẵng hỏi tôi, anh Thanh Giác đã liếc về phía này lần thứ tư rồi.”

Lê Vụ nhìn sang, vừa nãy cô cũng đã phát hiện ra, chỉ là theo tiềm thức không muốn liên kết hành vi này với “Không muốn cô nói chuyện với Trương Dương”.

Cô cũng phải giao tiếp bình thường với người khác chứ. Dù anh có nhìn cô, cô cũng phải nói chuyện bình thường với người khác.

Lê Vụ thở ra một hơi, chống cằm nhìn sang, phát hiện Trình Thanh Giác vẫn đang nhìn cô.

Hai phút sau, Trình Thanh Giác ra hiệu cho PD cá nhân, sau đó anh nói gì đó với PD rồi đứng dậy đi về phía này.

Một lát sau, anh đi đến khu vực nghỉ ngơi, đứng trước mặt hai người: “Lê Vụ, em có muốn đi cùng anh để giúp anh làm quen với môi trường không?”

“Em ạ?” Lê Vụ chỉ vào mũi mình.

Trình Thanh Giác gật đầu: “PD nói xong những điều quan trọng rồi. Nhân viên của anh có thể

dẫn anh đi làm quen với môi trường.”

Trương Dương cúi đầu cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình, nhưng trong lúc bận rộn vẫn tranh thủ liếc nhìn khu vực của vài nghệ sĩ khác.

Lừa ai chứ, người khác đều được nhân viên của chương trình dẫn đi.

Ý đồ của Trình Thanh Giác rõ như ban ngày!

Lê Vụ dường như cũng phát hiện ra, giọng nói dịu dàng: “Nhưng em thấy người khác đều được nhân viên của chương trình dẫn đi mà.”

Giọng của Trình Thanh Giác cũng nhẹ nhàng: “Nhưng anh nói với PD rằng tính cách của anh hơi khép kín, muốn ở cùng với nhân viên trong ekip của mình và đã được anh ấy đồng ý.”

Trương Dương vùi đầu lắng nghe cuộc đối thoại của hai người với thái độ “Tai nghe mũi ngửi”.

Vài giây sau, Lê Vụ có vẻ đã đồng ý. Cô dùng giọng nói dịu dàng nhưng có nguyên tắc ra ba điều kiện với anh: “Nếu anh muốn, em có thể đi cùng anh. Có điều những người khác đều được nhân viên của chương trình đi cùng, vậy nên khi đi qua đó chúng ta cũng phải luôn giữ khoảng cách được không?”

Lê Vụ: “Không được bây giờ đồng ý, nhưng khi em đi qua đó lại lừa gạt em làm những việc khác cùng anh.”

Trương Dương nghe mà không ngừng cảm thán trong lòng. Đây là đầu tiên cậu ấy nghe thấy có người ra điều kiện với Trình Thanh Giác, hơn nữa cậu ấy còn đã từng tận mắt thấy cái tính chiếm hữu kia của Trình Thanh Giác.

Một lát sau, cậu ấy nghe thấy Trình Thanh Giác nói: “Được.”

Lê Vụ dường như sợ anh đổi ý, nhắc lại: “Nếu em cảm thấy chúng ta quá gần, em sẽ tìm cơ hội quay về, chúng ta thống nhất thế nhé?”

Trình Thanh Giác: “Ừm.”

Đợi hai người đi rồi, Trương Dương thở phào một hơi, vẫn còn cảm thán trong lòng. Cậu ấy thật sự không ngờ Trình Thanh Giác lại đồng ý, hơn nữa dường như còn đồng ý rất nghiêm túc.

Cậu ấy nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trình Thanh Giác, sờ sờ mũi, luôn có cảm giác Trình Thanh Giác sẽ không nhịn được.

Lê Vụ đi theo Trình Thanh Giác vào bên trong trường quay.

Lúc đầu còn rất bình thường, hai người cách nhau hơn một mét, Lê Vụ đi ở phía trước anh. Khi anh cần xem một số đạo cụ, cô tận tâm tận lực làm công việc của một trợ lý, hoặc ngồi xổm xuống, hoặc đứng lên, giúp anh trưng bày công dụng của đạo cụ.

Nhưng không lâu sau, Trình Thanh Giác không nhịn được nữa.

“Vụ Vụ.” Anh đột nhiên gọi từ phía sau cô.

Lê Vụ liếc nhìn nhân viên cách đó không xa, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cũng không được gọi em như vậy, nhỡ bị quay lại sẽ có rắc rối.”

Trình Thanh Giác: “Vậy em có thể đưa đồ trong tay lại gần một chút không, anh nhìn không rõ.”

Lê Vụ liếc nhìn bức vẽ trên tay phải, dịu giọng: “Không được, anh đừng có dùng cách này để dụ em đến gần anh.”

Lê Vụ: “Chúng ta vừa nói rồi, đây là ở bên ngoài, chúng ta phải tuân thủ quy tắc.”

Người đàn ông phía sau im lặng.

Lê Vụ quay đầu nhìn anh một cái, không buông đồ trong tay xuống, nhưng cũng không có ý định đi về phía trước.

Người đàn ông chậm rãi nói: “Không sao, em chỉ đưa đồ cho anh xem thôi, người khác sẽ không chú ý, hành động này rất bình thường.”

Lê Vụ: “Không được, vừa nãy đã nói rồi, anh không được lừa dối em, nếu không em sẽ đi đấy.”

Vài giây sau, Trình Thanh Giác: “Ừm.”

Hình minh họa vừa được đặt xuống thì một nhân viên trẻ cao gầy, mặc áo phông trắng, đeo thẻ trên cổ bước tới từ phía bên phải không xa.

Anh chàng thuộc tổ đạo cụ, đầu tiên cậu ta nhìn về phía Trình Thanh Giác, sau đó nhìn sang Lê Vụ.

Cậu ta còn trẻ tuổi, mới đến thực tập nên chọn cách giao tiếp với nhân viên thay vì tiếp xúc trực tiếp với nghệ sĩ.

“Chào cô.” Anh ta tiến về phía Lê Vụ.

Trình Thanh Giác đang ngồi trên ghế cách Lê Vụ khoảng hai mét, ánh mắt lướt qua một cách hờ hững.

Thấy Lê Vụ không nghe thấy, cậu thực tập sinh gọi thêm một tiếng: “Cô ơi?”

Trình Thanh Giác lên tiếng nhắc nhở: “Trợ lý của tôi tên là Lê Vụ.”

“À, à, xin lỗi ạ.” Chàng trai áo trắng vội vã chắp tay xin lỗi, “Tôi không biết.”

Nghe thấy tiếng của Trình Thanh Giác, Lê Vụ cũng nhìn thấy chàng trai. Ánh mắt cô lướt qua tấm thẻ nhân viên trên ngực cậu ta, cô đặt ngay ngắn chiếc khung tranh vừa để trên bàn, chuẩn bị tiến lên.

Trình Thanh Giác đứng dậy khỏi ghế, bước lên phía trước cô: “Không sao đâu, cậu có thể nói trực tiếp với tôi.”

Lê Vụ liếc nhìn tấm lưng của Trình Thanh Giác.

Được nói chuyện trực tiếp với một ngôi sao hàng đầu, lại còn được đối xử lịch sự và khách sáo như vậy, chàng trai áo trắng cảm thấy vô cùng hãnh diện, lắp bắp nói liên tiếp hai câu: “Vâng, vâng.”

Sau đó, cậu ta vừa cảm thán trong lòng rằng Trình Thanh Giác đúng là người tốt, vừa đi vòng qua anh, lấy khung tranh trên bàn phía sau, sau đó hướng dẫn và giải thích: “Tôi đến để nói với anh về cái này, cái này có cơ chế đặc biệt, nó nên là như thế này…”

Vài phút sau, giải thích chi tiết cách sử dụng đạo cụ xong, chàng trai đặt khung tranh xuống, gật đầu liên tiếp hai cái, bày tỏ sự cảm ơn với Trình Thanh Giác.

Sau đó, cậu ta nhìn sang Lê Vụ: “Chào cô, cô là trợ lý của anh Trình phải không? Tôi có một số tài liệu mở rộng về đạo cụ, cô có dùng WeChat công việc không, tôi gửi cho cô một bản nhé?”

Chàng trai áo trắng nói tiếp: “Để tiện hỗ trợ anh Trình làm quen với tất cả các đạo cụ và môi trường, sau này nếu cô có gì không hiểu cũng có thể hỏi tôi.”

Lê Vụ là người làm việc rất nghiêm túc, kể từ khi trở thành trợ lý của Trình Thanh Giác, cô đã tạo một tài khoản công việc mới. Một mặt là để nhận thông tin từ Vũ Dữ, mặt khác cũng là tài khoản họa sĩ truyện tranh, dùng để xử lý một số hợp đồng thương mại.

Cô lập tức rút điện thoại, gật đầu với chàng trai: “Được chứ.”

Trình Thanh Giác đứng bên bàn đạo cụ, liếc nhìn sang.

Cô thành thục mở mã QR, ra hiệu cho chàng trai quét mã, hai người thêm WeChat của nhau.

Buổi diễn tập được coi là thời gian hoạt động thoải mái trên phim trường, nhân viên không cần quá câu nệ, hơn nữa hai người đứng cách Trình Thanh Giác chỉ hai, ba mét.

Sau khi thêm WeChat của Lê Vụ, chàng trai thấy ảnh đại diện của cô, khẽ khen: “Ảnh đại diện cô tự vẽ à, đẹp thật đấy.”

Ảnh đại diện của Lê Vụ là nhân vật hoạt hình mà cô rất thích: “Vậy sao? Cảm ơn, là tôi tự vẽ, tôi rất thích nhân vật này.”

“Oa, cô giỏi thật đấy, vẽ đẹp thật.”

“Cảm ơn.”

“Thêm rồi này.” Chàng trai lắc điện thoại ra hiệu, “Có rất nhiều đạo cụ, một số còn có cơ chế đặc biệt. Sau này nếu có vấn đề gì cô cứ liên hệ tôi nhé, tôi chuyên phụ trách mấy thứ này của anh Trình.”

“Ừm, ừm,” Lê Vụ lịch sự gật đầu một lần nữa, “Vậy lát nữa có gì tôi sẽ nhắn tin hỏi anh.”

Bình Luận (0)
Comment