Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 69

Lê Vụ vẫn đứng ở hành lang, từ xa cô đã thấy Trình Thanh Giác đẩy cửa bước ra. Cô vô thức nhìn quanh, cúi đầu nhắn tin.

Quả lê: [Sao anh lại ra ngoài?]

Trình Thanh Giác nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ: [Không phải em gọi anh ra à?]

Quả lê: [Dạ?]

Quả lê: [Em đâu có.]

Trình Thanh Giác suy nghĩ thêm, hình như đúng là vậy. Cô không hề gọi anh ra, chỉ gọi một danh xưng.

CQJ.: [Không sao.]

CQJ.: [Anh tưởng em gọi anh.]

Quả lê: [À, vậy anh vào đi?]

Lê Vụ nhìn sang bên cạnh: [Đông người lắm đó.]

Cô thấy người đàn ông không lập tức quay vào mà chần chừ một chút. Anh tựa lưng vào tường, cúi đầu gõ trên màn hình.

Vài giây sau, cô lại nhận được tin nhắn của Trình Thanh Giác.

CQJ.: [Gọi lại lần nữa đi?]

Lê Vụ hiểu ý, nhưng cô cong môi cười, giả vờ không biết: [Anh nói gì cơ?]

CQJ.: [Cái vừa nãy ấy.]

Quả lê: [Cục cưng Thanh Giác ^-^]

CQJ.: [Muốn nghe giọng cơ.]

Quả lê: [Anh tham lam quá đó.]

CQJ.: [Ừm.]

Quả lê: [Không được đâu, lại có người đi qua rồi.]

Quả lê: [Mỗi ngày giới hạn thời gian và số lần thôi ^o^]

CQJ.: [Vậy ngày mai bao giờ thì có thể bắt đầu gọi?]

Quả lê: [Tùy tâm trạng em ~o~]

CQJ.: [Ừm.]

Sau đó Trình Thanh Giác vẫn bước về phía cô.

Đợi anh đến gần, Lê Vụ liếc nhìn xung quanh, theo thói quen lùi lại nửa bước để tạo khoảng cách, rồi dùng khẩu hình miệng hỏi anh “Anh đến đây làm gì?”

Trình Thanh Giác lấy một cuốn tạp chí trên kệ cạnh tường xuống, cúi đầu giả vờ lật xem: “Ra xem em một chút.”

Lê Vụ khẽ “Ồ~” lên một tiếng: “Vậy xem xong rồi, giờ anh có thể đi được chưa?”

Trình Thanh Giác: “Xem thêm hai cái nữa.”

Lê Vụ cúi đầu cười: “Vâng vâng.”

Một lát sau, Trình Thanh Giác đặt tạp chí về chỗ cũ: “Lát nữa đi ăn cùng nhau không?”

Bữa tiệc liên hoan cuối cùng này sẽ có toàn bộ ekip của chương trình, bao gồm cả

nhân viên của nhiều ekip nghệ sĩ khác.

Anh rất muốn cô đi cùng, nhưng lại không muốn cô nói chuyện với người khác, nhất là khi bữa tiệc còn có hai nam ca sĩ khác mà cô yêu thích, anh lại bắt đầu lên cơn rồi.

Lê Vụ đang cúi đầu trả lời tin nhắn của công ty đặt bản thảo, nghe thấy vậy thì chậm rãi đáp: “Đi chứ…”

Trả lời xong tin nhắn, cô ngẩng đầu: “Tô Minh với cả họ cũng ở đó mà?”

Cô cong mắt cười: “Em hơi tò mò muốn xem lúc mọi người ở ngoài đời sẽ như thế nào.”

***

Một giờ sau, tại địa điểm ăn uống.

Ekip chương trình đã bao trọn khách sạn, khu vực nghệ sĩ được ngăn riêng ở vườn sau, nhưng nhân viên vẫn đi lại thường xuyên nên ranh giới không quá rõ ràng.

Lê Vụ ngồi cùng Trương Dương ở khu vực nhân viên, chung bàn còn có các trợ lý nghệ sĩ và nhà tạo mẫu của các ekip khác.

Trong buổi giao lưu thoải mái này, mọi người trên bàn đều dễ bắt chuyện. Sau khi ăn một lúc, bên cạnh Lê Vụ là mấy cô gái, bị không khí cuốn hút, cô cũng trò chuyện thêm vài câu.

Gần cuối bữa, nhân viên chương trình đến hỏi họ có thể qua sắp xếp đạo cụ giúp một chút được không.

Ekip chương trình muốn quay thêm vài video ngắn để cắt thành hậu trường sau khi kết thúc. Vì khu vực nghệ sĩ ở gần họ nên họ được gọi qua giúp.

Bàn của họ cũng có người của tổ đạo cụ nên tiện đường đi qua.

Trương Dương cũng biết Lê Vụ thích âm nhạc, và ca sĩ cô thích cũng tham gia buổi concert hôm nay.

Cậu ấy ngồi bên trái Lê Vụ, nghe thấy thế liền ghé lại gần hơn, chỉ tay ra hiệu: “Vương Chi Mạn và Tô Minh ngồi bàn kia, không phải cô thích hai người họ sao? Giúp họ làm xong trò chơi biết đâu còn xin được ảnh có chữ ký đó.”

Trương Dương nói tiếp: “Họ đều rất tốt, trước kia từng hợp tác với Vũ Dữ. Tôi từng gặp rồi, tôi còn xin được ảnh chữ ký của Tô Minh cho cháu gái tôi nữa.”

Tô Minh nổi tiếng từ sớm, nổi tiếng bền vững đến tận bây giờ, mức độ phổ biến rất cao.

Lê Vụ liếc nhìn Trình Thanh Giác ở đằng xa, suy nghĩ một lát, đặt đũa xuống: “Có hay không cũng được.”

Trừ Trình Thanh Giác, cô không có hâm mộ cuồng nhiệt người nào. Hôm nay cô đến đây không phải vì ảnh chữ ký, chỉ là tò mò muốn xem thôi.

Trương Dương gắp thức ăn: “Ồ, vậy lát nữa tính sau, dù sao mình cũng phải qua giúp, nên cứ đi đã.”

Lê Vụ gật đầu, vừa đứng dậy thì Thịnh Hoài Sinh, người vừa gọi điện thoại xong đi ngang qua, vừa lúc nhìn thấy họ.

Ánh mắt anh ấy lướt qua nhìn Trương Dương, thuận miệng hỏi: “Hai đứa làm gì đấy?”

Trương Dương nghe thấy vậy lập tức sờ đầu đứng thẳng: “Anh Hoài Sinh.”

Thịnh Hoài Sinh gật đầu.

Trương Dương giải thích: “Ekip chương trình chuẩn bị làm trò chơi, bọn em qua giúp ạ.”

Nghe xong, Thịnh Hoài Sinh gật đầu, nhìn về phía cách đó không xa, biết ekip của chương trình muốn quay video ngắn hậu trường: “Ừ, đi cùng nhau đi.”

“Vâng.” Trương Dương quay lại gọi Lê Vụ đang thu dọn balo mèo: “Đi thôi Lê Vụ.”

Vài phút sau, ba người đến nơi, bên cạnh còn có vài người khác cùng đi đến và những đồng nghiệp cùng bàn lúc nãy.

Sau khi sắp xếp đạo cụ theo yêu cầu của ekip chương trình, những người đến giúp được giữ lại để phát đạo cụ vừa sắp xếp và giải thích công dụng cho các nghệ sĩ.

Thật trùng hợp, bốn đạo cụ trong tay Lê Vụ cần được phát cho Tô Minh, Vương Chi Mạn và hai nghệ sĩ khác.

Lê Vụ phát lần lượt và giải thích từ Tây sang Đông, áp chót là Vương Chi Mạn, cuối cùng là Tô Minh.

Tô Minh lớn hơn Trình Thanh Giác vài tuổi. Quả thật như Trương Dương nói, anh ấy rất tốt tính, cử chỉ lời nói đều lịch thiệp, nhã nhặn.

Tuy nhiên đang giải thích dở, quản lý của anh ấy đột nhiên gọi đi việc khác. Anh ấy rời đi một lúc nên làm mất chút thời gian.

Lê Vụ cầm đạo cụ đứng chờ anh ấy, thấy Trình Thanh Giác ở phía chéo trước mặt.

Trò chơi “Bạn vẽ tôi đoán”, anh là người đoán từ nên không cần bất kỳ đạo cụ nào. Hiện giờ anh đang ngồi ở vị trí do đạo diễn sắp xếp, lặng lẽ nhìn cô.

Khoảng cách không quá xa, chỉ khoảng ba bốn mét, nhưng lúc nãy cô tập trung làm việc nên không hề để ý đến anh.

Không hiểu sao khoảnh khắc mắt đối mắt với anh, cô cảm thấy có một sự hổ thẹn khó tả.

Có lẽ vì đã ở bên nhau, trở nên thân thiết hơn, cũng đã quen nhìn nên không còn sự kinh ngạc và cảm giác xa cách như khi mới gặp lúc còn là fan hâm mộ, thỉnh thoảng cô sẽ quên lãng sự hiện diện của anh.

Cô ôm theo chút hổ thẹn đó, ho nhẹ, cúi đầu lấy điện thoại ra.

Quả lê: [Anh nhìn em bao lâu rồi?]

Cô thấy người đàn ông dường như thở dài một hơi, cúi đầu cầm điện thoại trả lời.

CQJ.: [Rất lâu rồi.]

CQJ.: [Từ lúc em bắt đầu buộc dây lưng cho Tô Minh.]

Lê Vụ nghĩ một lúc mới nhớ ra cái dây lưng anh nói là gì.

Cô cười thầm không để lộ: [Đó là dây đai an toàn mà.]

CQJ.: [Có thể buộc cho anh không?]

CQJ.: [Anh cũng muốn.]

Quả lê: [Anh đâu có cần đứng trên bục.]

CQJ.: [Thế anh cũng muốn.]

Quả lê: [Sao cái gì anh cũng muốn tranh giành thế?]

Quả lê: [Đây là công việc của em mà.]

Quả lê: [Không được làm phiền công việc của em.]

Người đàn ông trên ghế đội mũ lại, lát sau ngoan ngoãn trả lời: [Ừm.]

Quả lê: [^-^]

Vài giây sau, người đàn ông lại hỏi: [Vậy lát nữa em còn nói chuyện nhiều với anh ta nữa không?]

Quả lê: [Nếu công việc cần thì có chứ.]

CQJ.: [Còn định xin chữ ký anh ta không?]

Lê Tử: [Không đâu.]

Lê Vụ thấy không tiện, với lại cô thực sự không hâm mộ đến mức đó.

CQJ.: [Anh tưởng em thích anh ta lắm.]

Quả lê: [Cũng bình thường thôi ^-^]

CQJ.: [Thích anh hơn hả?]

Quả lê: [Vâng ^o^]

CQJ.: [Không được lừa anh.]

Lê Tử: [Vâng vâng.]

Lê Vụ cảm thấy Trình Thanh Giác có vẻ vui lên trông thấy bằng mắt thường.

Một lát sau, Tô Minh quay lại, cô phát đạo cụ mình phụ trách cho anh ấy, rồi giải thích chi tiết luật chơi và công dụng. Tô Minh gật đầu cảm ơn, sau đó cô rời đi.

Trò chơi diễn ra khoảng nửa tiếng thì kết thúc, ekip chương trình đã quay đủ tư liệu. Họ rất tâm lý thu dọn đồ đạc để các nghệ sĩ tiếp tục nghỉ ngơi.

Lúc quay phim, Lê Vụ với tư cách nhân viên luôn ở gần đó hỗ trợ. Cô được phân vào nhóm của Tô Minh và Vương Chi Mạn, nên trong quá trình giúp đỡ, đương nhiên cô đã trò chuyện với họ khá nhiều.

Trình Thanh Giác ở ngay nhóm bên cạnh, mọi chuyện đều lọt vào mắt anh.

Tuy nhiên đúng là cô chỉ giao tiếp bình thường trong công việc, cô cũng chẳng thể làm khác được.

Lê Vụ đang định nghỉ ngơi thì thấy Trương Dương chạy từ xa tới.

Cậu ấy vội vã đến bên cô: “Tôi vừa xin được ảnh chữ ký cho cô, hình như bị anh Thanh Giác nhìn thấy rồi.”

“Cái gì cơ?” Lê Vụ đặt chiếc balo đựng mèo trong lòng xuống.

Trương Dương gãi gáy, cũng thấy mình thật lắm chuyện.

Cậu ấy vừa hoàn thành công việc, đứng chờ cạnh máy quay. Vừa lúc gặp Tô Minh và Vương Chi Mạn đi tới, Tô Minh cũng biết cậu ấy nên thuận miệng chào hỏi.

Cậu ấy nghĩ nhân tiện cả hai người đang ở đây nên giúp Lê Vụ xin ảnh chữ ký luôn. Cậu ấy tiến lên lịch sự trao đổi vài câu với họ.

Tô Minh và Vương Chi Mạn đều rất tốt bụng, Vương Chi Mạn lập tức bảo trợ lý bên cạnh lấy cho cậu ấy một tấm.

Trợ lý của Tô Minh không ở gần, anh ấy bảo nhân viên của chương trình đi thông báo cho nhân viên ekip mình mang ảnh và bút đến.

Cậu ấy đứng đợi cùng Tô Minh, tiện thể trò chuyện vài câu. Khi ảnh được mang tới, lúc Tô Minh ký tên, anh ấy hỏi ai cần, cậu ấy bèn tiện miệng nhắc đến Lê Vụ, người vừa giúp đỡ nhóm ấy và Vương Chi Mạn.

Tô Minh gật đầu, cười và ký tên, đưa ảnh có chữ ký cho cậu ấy. Sau đó, anh ấy quay đầu lại và thấy Trình Thanh Giác đi ngang qua không xa.

Đến khi kịp phản ứng lại, Trình Thanh Giác đã đi rồi. Bấy giờ cậu ấy cũng chợt nhận ra rằng cuộc nói chuyện với Tô Minh vừa nãy có lẽ đã bị Trình Thanh Giác nghe thấy.

Lê Vụ ngước nhìn Trương Dương: “Vì vậy anh ấy nghĩ là tôi bảo cậu đi xin giúp tôi à?”

Trương Dương bực bội gãi đầu: “Chắc là vậy, tôi cảm thấy thế.”

Trương Dương: “Mọi người cũng đã ăn uống gần xong. Tôi vừa chạy một vòng tìm anh ấy mà không thấy, không biết anh ấy đi đâu rồi.”

Lê Vụ nhấc balo đựng mèo trên chân lên, đứng dậy, vừa nhặt chiếc áo khoác của mình trên bàn thì nhận được tin nhắn.

CQJ.: [Em đang ở đâu?]

Quả lê: [Vẫn ở chỗ tiệc liên hoan ngoài vườn.]

Quả lê: [Anh đang ở đâu?]

CQJ.: [Khách sạn, phòng của em.]

Hai giây sau, anh bổ sung thêm một câu: [Anh chờ em về.]

Tim Lê Vụ đập thót một cái.

Xong rồi, xong rồi. Cô có linh cảm mạnh mẽ rằng ai đó đang nghĩ cô lừa anh, và sắp nổi cơn ghen rồi.

Bình Luận (0)
Comment