Toàn bộ khuôn viên khách sạn đều thuộc quyền sử dụng của đoàn làm phim, nhưng buổi tiệc liên hoan vẫn chưa kết thúc. Khách sạn ít người qua lại, không khí trống trải, vắng vẻ, nhất là tầng ba nơi Lê Vụ ở lại càng không có ai.
Cô bước đến trước cửa phòng, hít sâu một hơi.
Sau đó, không biết có phải là thần giao cách cảm hay không, cô vừa nhấc tay chuẩn bị quẹt thẻ phòng thì cánh cửa đột nhiên mở ra từ bên trong. Cô còn chưa kịp nhìn rõ bóng dáng người đàn ông trong phòng đã bị anh nắm chặt cổ tay kéo mạnh vào.
Cô vô thức kêu lên, chiếc thẻ phòng trên tay rơi xuống đất.
Ngay khoảnh khắc vừa vào phòng, công tắc điện chính bị Trình Thanh Giác tắt. Anh đẩy cô vào góc khuất ở khu vực tiền sảnh, một đầu gối chèn vào g*** h** ch*n cô, gần như đẩy cô nhấc bổng lên.
Anh cúi người, kéo hai cánh tay cô vòng ra sau gáy mình, siết chặt lấy cô.
Lê Vụ bị hành động của anh làm cho hoảng sợ, cố gắng giữ giọng để giải thích: “Trương Dương nói với em rồi, không phải em, em không lừa anh, em không hề muốn ảnh có chữ ký, là Trương Dương tưởng em muốn…”
“Anh không thích.” Giọng anh trầm xuống, tay siết cô rất mạnh. Bàn tay anh lướt từ cánh tay cô lên, rồi ấn chặt tay cô l*n đ*nh đầu.
“Ừm, em biết.” Giọng Lê Vụ run rẩy, “Nên em mới giải thích với anh đây…”
“Anh không thích, không thích em nhìn người khác, không thích em nói chuyện với người khác, và cũng không thích em nhắc đến tên người khác lúc này.”
Giọng Lê Vụ khàn đặc: “Em biết rồi, Trình Thanh Giác, anh buông em ra trước đã.”
“Không.” Tay trái anh men theo eo cô vuốt lên, yết hầu anh khẽ động, “Là em nói với anh đừng kìm nén bản thân.”
Lê Vụ mở miệng. Đúng, là cô nói, cô nói cô muốn hiểu con người thật nhất của anh.
Anh cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Không phải em nói muốn hiểu con người thật của anh, rồi giúp anh cải thiện sao?”
Từ đầu đến cuối anh vẫn giữ đầu gối chèn g*** h** ch*n cô. Đây là tư thế đầy tính công kích và chiếm hữu mãnh liệt.
Tay phải Lê Vụ vòng hờ ra sau gáy anh, giọng run run: “Đúng… Anh muốn làm gì?”
“c** q**n áo ra.” Môi anh áp sát tai cô, “Họ đã chạm vào em, anh không thích chiếc áo này.”
Giọng anh rất khàn: “Mặc đồ của anh đi, Vụ Vụ.”
Lê Vụ biết anh có tính chiếm hữu mạnh, nhưng vẫn kinh ngạc khi anh thốt ra những lời này với chất giọng trầm khàn đến vậy.
“Trình Thanh Giác…”
“Mặc đồ của anh.” Một tay anh giữ chặt gáy cô, trán chạm vào trán cô, giọng trầm khàn, “Bây giờ, cứ mỗi lời em nói, mỗi giây em trì hoãn là anh lại nghĩ đến muốn tự tay giúp em cởi nó ra.”
Lê Vụ nhận ra dù anh có tính chiếm hữu mạnh nhưng vẫn giữ được lý trí. Giống như lúc này, dù rất muốn làm chuyện đó nhưng anh vẫn đang thương lượng với cô.
Cô cảm thấy anh dường như không đáng sợ đến thế.
“Vụ Vụ?” Anh lại ấn cô sát vào góc tường hơn.
Giọng Lê Vụ khàn đi, má cô nóng bừng: “Nhưng, nhưng ở đây… em không có quần áo của anh.”
“Có.” Môi anh trượt từ trán cô xuống, dừng lại bên môi cô, “Áo sơ mi của anh đang ở chỗ em.”
Hơi thở nóng bỏng quấn quýt giữa hơi thở của hai người.
Anh lặp lại: “Anh có một chiếc sơ mi màu trắng kem để ở chỗ em.”
Lê Vụ nhớ ra, cô vùi đầu khẽ đáp một tiếng. Sau đó, cô cảm nhận được Trình Thanh Giác đỡ cô, bế cô lên và bật công tắc ở tiền sảnh.
Anh bế cô đi vào phòng, đặt cô đứng trước tủ quần áo, áp sát từ phía sau, giữ cô trong tư thế xâm chiếm, áp đảo đầy mạnh mẽ.
Anh cúi đầu hôn vành tai cô: “Nó ở đâu, em nhớ chứ?”
“Trong tủ…” Cô bị hôn đến mức cổ nóng ran, nghiêng đầu tránh đi, nhưng lại bị anh giữ cằm xoay trở lại.
Sau khi lấy chiếc áo sơ mi ra khỏi tủ, anh xoay cô lại đối diện với mình, cúi đầu hôn trán cô: “Anh giúp em hay em tự làm.”
Ánh sáng trong phòng vẫn rất mờ.
Anh từng bước ép sát, lại đẩy cô dựa vào cánh tủ, rồi giơ tay giúp cô tháo cúc áo ở cổ.
Lê Vụ không từ chối, cho đến khi chiếc váy len được cởi hẳn ravà cô được mặc chiếc áo sơ mi của anh vào.
Có vẻ anh cũng kích động nên bàn tay nắm lấy tay cô nóng ran. Anh bế cô lùi lại hai bước, ấn cô xuống mặt giường.
Cô mặc chiếc sơ mi của anh một cách lộn xộn, ngã xuống giường và được anh hôn lấy.
Tay cô bị anh ghì chặt xuống nệm, anh hôn từ bên trong cổ tay, kéo dài xuống tận khuỷu tay, tiếp đó vén cổ áo cô ra để hôn xương quai xanh.
Lê Vụ mở mắt, nhìn thấy đôi lông mày và ánh mắt anh, trong thoáng chốc cô vẫn cảm thấy rung động.
Trước đây là cách nhau qua màn hình, giờ đây anh lại đang hôn cô một cách đầy tình cảm và nghiêm túc
Nói là dẫn dắt anh, giúp anh giải quyết vấn đề, nhưng đôi khi cô lại có vẻ thích cái vẻ áp đặt mạnh mẽ này của anh.
“Trình Thanh Giác…” Lê Vụ kinh ngạc vì giọng mình vừa mềm vừa khàn như thế.
Người đàn ông hơi đứng thẳng lên, vuốt nhẹ mái tóc, giọng khàn đến cực độ: “Em nói đau thì anh sẽ dừng, không nói thì anh sẽ hôn xuống.”
Đúng rồi, anh nói “Đau” là từ khoá an toàn giữa họ.
Lê Vụ chợt tò mò, không biết anh nói “Hôn xuống” là có ý gì. Cổ họng cô nghẹn lại, “Ưm” một tiếng, quay mặt sang một bên.
Sau đó, cô cảm nhận được Trình Thanh Giác cúi thấp người, vạch hết chiếc áo sơ mi của cô ra, bắt đầu hôn từ cổ cô xuống.
Cô cảm thấy anh nắm lấy đầu gối mình, nhẹ nhàng gập chân cô lại.
Cô hoàn toàn không có kinh nghiệm, khi muốn ngăn lại thì đã quá muộn, môi anh đã chạm xuống.
Đầu tiên là môi, sau đó là ngón tay, anh ghì cô vào đầu giường, ôm chặt cô.
Lê Vụ gọi tên anh, tay phải siết chặt vai anh.
Anh thì thầm bên tai cô, nói: “Chỉ được nhìn anh”.
Chiếc sơ mi bị lột hoàn toàn, lật ngược ra sau, thắt thành một nút thắt, vừa vặn trói hai cổ tay cô lại.
Ngón tay anh vẫn còn ở bên trong, anh áp sát vào cô, giọng khàn khàn: “Vụ Vụ, anh tồi tệ như thế này thì phải làm sao đây? Anh muốn em chỉ nhìn anh, không thích em nói chuyện với người khác, cũng không thích em nhắc đến tên người khác.”
Lê Vụ bị k*ch th*ch, nhắm mắt lại, giữ chặt vai anh. Má cô đỏ bừng, vẫn còn tâm trí để dỗ dành anh: “Em biết rồi, em biết anh là người như vậy rồi.”
Cô th* d*c, nhưng vẫn dịu dàng: “Vậy nếu em cứ nói thích anh liên tục, anh có cảm thấy tốt hơn không?”
Cô phát hiện ra rằng chỉ cần cô không ngừng bày tỏ tình yêu, cảm xúc của anh sẽ ổn định hơn rất nhiều, không cần phải kìm nén, cũng không còn khó chịu đến thế.
“Trình Thanh Giác…” Cô khẽ cử động bàn tay bị trói phía sau, “Hơi đau, anh nới lỏng cho em.”
Nửa phút sau, người đàn ông rút ngón tay ra, cuối cùng cởi bỏ chiếc sơ mi đang trói cô.
Ánh đèn vẫn còn sáng, cô không mặc nhiều quần áo nên cảm thấy rất xấu hổ, nhưng vẫn giơ tay ôm lấy cổ anh: “Em rất thích anh, nên anh đừng cảm thấy bất an nhé.”
“Em rất thích anh, Trình Thanh Giác.” Cô hôn vào tai anh một cái, “Dù là khi làm fan, thích khuôn mặt và tài năng của anh, hay là sau khi hiểu anh, biết rõ về những gì anh đã trải qua và quen thuộc với tính cách của anh.”
Giọng cô rất dịu dàng: “Em đều rất thích anh, dù anh không quyến rũ em, em cũng sẽ thích anh.”
Cô lặp đi lặp lại rất nhiều lần từ “thích”, cuối cùng cảm xúc đang bùng nổ và bị dồn nén của người đàn ông được cô ôm trong lòng cũng dần ổn định lại.
Anh cọ nhẹ trán vào trán cô: “Vậy em chỉ nhìn anh thôi được không?”
“Không được.” Cô khẽ nói, “Em có mắt nên phải nhìn người khác chứ, nhưng người em thực sự thích chỉ có mình anh.”
Lê Vụ dịu giọng: “Anh chỉ thiếu cảm giác an toàn thôi, em nói chuyện với anh nhiều hơn là ổn.”
Hai người im lặng rất lâu, má và tai Lê Vụ đều đỏ bừng. Cô bị anh giày vò đến mức bối rối, thậm chí không dám cúi đầu nhìn mình.
Trình Thanh Giác cũng nhận ra điều đó, anh đưa tay nâng mặt cô lên, dịu dàng cọ trán vào cô, giọng khàn khàn: “Đi tắm nhé?”
Lê Vụ né tránh ánh mắt, tay bám vào lưng anh run lên: “…Dạ?”
Anh dường như không cảm nhận được gì, lời nói vẫn thẳng thắn: “Ướt nhiều lắm.”
Lê Vụ cảm nhận được vùng dưới của mình, mặt cô lại đỏ bừng lên.
Anh hôn má cô: “Ga giường ướt hết rồi.”
Khi được bế vào phòng tắm, chân Lê Vụ đã hoàn toàn mềm nhũn, không dựa vào Trình Thanh Giác thì không thể đứng vững nổi.
Cô cứ vùi đầu, bám chặt vào áo anh, dựa vào cánh tay anh đang ôm eo mình, cố gắng giữ cơ thể ổn định.
Trình Thanh Giác lấy vòi hoa sen xuống, đưa tay muốn vén chiếc sơ mi của cô lên.
Lê Vụ lùi lại nửa bước. Trình Thanh Giác dùng giọng khàn khàn nói: “Vừa nãy anh nhìn thấy rồi mà.”
Mặt Lê Vụ lại bắt đầu đỏ: “Đúng… Nhưng vừa nãy không tỉnh táo.”
“Tại sao lại không tỉnh táo?” Trình Thanh Giác cúi đầu hôn thái dương cô, “Bị hôn đến mức không tỉnh táo à?”
Lê Vụ cảm thấy anh đúng là một người thẳng thắn quá mức.
Anh mở nước, giúp cô xả sạch. Lê Vụ định lùi lại nhưng không tránh được, cuối cùng chỉ đành cụp mắt, nén sự xấu hổ lại, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Có lẽ vì cô cứ nhắm mắt, cùng với vẻ mặt đầy nhẫn nhịn nên khi người đàn ông treo vòi sen lên tường lại, anh cúi đầu hỏi: “Anh phục vụ em không tốt hả?”
“Tốt…” Lê Vụ lại nhớ đến sự hỗn loạn trên giường vừa nãy, khẽ đáp, “Nhưng em sẽ ngại.”
Trình Thanh Giác cúi xuống hôn cô: “Hôn nhiều lần rồi sẽ quen thôi.”
Lê Vụ đang mặc chiếc sơ mi trắng kem ướt sũng vì vừa mới được làm sạch của Trình Thanh Giác.
Bản thân Trình Thanh Giác cũng chẳng khá hơn là bao. Anh đang mặc chiếc sơ mi xám nghiêm chỉnh lúc dự tiệc, nhưng vạt áo đã bị kéo tuột ra ngoài quần tây một nửa, cả quần và áo đều ướt.
“Anh tắm ở phòng em luôn à?” Lê Vụ ngẩng đầu hỏi anh.
Trình Thanh Giác lấy khăn tắm quấn quanh người cô: “Chuyện ban nãy em vẫn chưa giải thích rõ ràng.”
Lê Vụ được anh lau khô nước, chợt nhớ ra: “Cái đó thật sự không phải em cần, em không thích Tô Minh đến mức đó…”
Nói đến đây, cô lại bị người đàn ông cúi xuống cắn một cái.
Lê Vụ ôm cổ: “Anh làm gì vậy?”
Trình Thanh Giác vén tóc cô: “Không thích nghe em nhắc đến người khác.”
Lê Vụ cảm thấy hơi buồn cười, đôi khi cô thấy anh thật trẻ con.
“Trình Thanh Giác.” Cô đưa tay ôm mặt anh, nhấn mạnh một lần nữa, “Em nhắc đến người khác là vì cuộc sống vốn dĩ có sự tồn tại của họ. Nhưng em thật lòng thích anh, thích anh nhất đấy, Trình Thanh Giác.”
Trình Thanh Giác rất thích nghe cô nói “thích”. Anh ngẩn người một giây, bỏ khăn xuống, bước tới gần thêm nửa bước: “Vậy chúng ta hôn tiếp nhé?”
“Hả?” Lê Vụ không biết mình lại chạm vào công tắc nào của anh.
Trình Thanh Giác giơ tay sờ mặt cô, giọng trầm khàn: “Giống như vừa nãy, em có thích không?”
Lê Vụ thực sự rất khó mở lời, cảm thấy Trình Thanh Giác lại tiến sát thêm nửa bước: “Thích, thích…”
“Thôi nào, phải vệ sinh và tắm rửa thật rồi đấy.” Cô cẩn thận đẩy anh ra, lái sang chuyện khác, “Anh có muốn gọi điện cho Trương Dương bảo cậu ấy mang quần áo đến không?”
Hai mươi phút sau, Trình Thanh Giác tắm rửa xong, Trương Dương cũng mang quần áo đến.
Thay đồ xong, Trình Thanh Giác bước ra khỏi phòng tắm, thấy Lê Vụ đang ngồi bên mép giường: “Em có muốn sang phòng anh không?”
Trình Thanh Giác nói: “Tầng mười sáu chỉ có phòng của anh, người khác không lên được.”
Lê Vụ liếc nhìn bộ đồ chỉnh tề anh đang mặc.
Mặc dù bây giờ cô đã biết cách giúp anh ổn định cảm xúc, nhưng hôm nay đúng là anh đã phải chịu thiệt thòi, vì một hiểu lầm không đáng có mà khó chịu suốt một thời gian dài.
Bây giờ cô thấy anh hơi giống một chú chó lớn, tuy khi nổi giận sẽ cắn người, nhưng thực ra lại rất ngoan ngoãn và nghe lời.
Cô muốn ở bên anh thêm một chút nữa.
“Vậy em sang với anh nhé, ngày mai về sớm được không?” Cô ngước nhìn anh.
Vài phút sau, cô đi theo Trình Thanh Giác đến phòng anh.
Trương Dương đã rời đi, cô theo Trình Thanh Giác bước vào cửa.
Vượng Tài và Hạt Cà Phê cũng được mang đến. Vừa ra khỏi lồng vận chuyển, chúng đã rón rén bước trên thảm.
Vừa trải qua một cuộc chiến căng thẳng ở tầng dưới nên lúc này Lê Vụ đã mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần. Cô loạng choạng vài bước trong phòng khách, hơi muốn đi ngủ.
Cô lên giường trước. Khoảng nửa giờ sau, Trình Thanh Giác cũng đi tới.
Hạt Cà Phê nằm cuộn tròn ở đầu giường cô, Vượng Tài nằm dưới thảm cạnh giường, ngẩng đầu nhìn cô. Nghe tiếng Trình Thanh Giác vào phòng, nó quay đầu lại: “Meo–”
Trình Thanh Giác bước tới, đầu tiên anh nhấc Vượng Tài lên đặt ở cuối giường, sau đó lật chăn ra nằm xuống, ôm Lê Vụ vào lòng.
Nửa tiếng sau khi nằm xuống, Lê Vụ gần như đã ngủ thiếp đi. Có điều bây giờ lại Trình Thanh Giác ôm làm cho tỉnh giấc, cô quay đầu nhìn anh.
Mở mắt ra nhìn thấy cằm anh, cô ngẩng đầu, dùng trán cọ cọ. Vừa định mở miệng nói chuyện thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Cô mơ màng mở mắt: “Trương Dương à?”
Trình Thanh Giác cũng cau mày. Không thể nào là Trương Dương, cậu ấy vừa mới đi xuống, biết họ đang ở cùng nhau, nếu không phải chuyện quan trọng thì sẽ không đến làm phiền.
Chuông cửa vang lên hai tiếng từ bên ngoài, sau đó hình như có người gọi tên Trình Thanh Giác.
Lê Vụ giật mình tỉnh hẳn, đẩy anh: “Là anh Hoàng Minh.”
Trình Thanh Giác nhíu mày. Phản ứng đầu tiên của anh, trước cả việc có người gọi cửa, là sửa lời cô: “Đừng gọi anh ấy là anh.”
“…” Lê Vụ giơ tay vỗ nhẹ vào cánh tay anh, lo lắng: “Bây giờ là lúc nói chuyện đó à? Anh mau ra xem có chuyện gì đi.”
Trình Thanh Giác nhìn cô một cái, sau đó khoác áo choàng tắm đứng dậy, đi ra phòng ngoài.
Một lát sau, anh mở cửa, nhíu mày nhìn người bên ngoài.
Hoàng Minh đã bấm chuông khá lâu nên thấy anh là bực mình: “Sao cậu về sớm mà không nói với anh một tiếng?!”
Trình Thanh Giác nhớ ra, im lặng một chút: “Quên mất.”
Hoàng Minh lướt mắt nhìn trang phục trên người anh, thấy lạ: “Cậu bắt đầu mặc áo choàng tắm từ khi nào vậy? Không phải cậu mặc áo phông đen suốt ngày ả?”
Trình Thanh Giác không trả lời, cau mày hỏi: “Anh đến giờ này có việc gì không?”
Hoàng Minh càng bực hơn, đẩy anh ra đi thẳng vào trong: “Đương nhiên là có việc! Anh đã bảo là tối nay sẽ thảo luận về các hoạt động quảng bá album sắp tới, vừa nãy trước bữa tiệc anh còn nhắc cậu, cậu quên rồi à???”
Chỉ mất một giây phản ứng mà Trình Thanh Giác chậm hơn một bước, Hoàng Minh đã đi vào được hai, ba mét.
Trình Thanh Giác ngước nhìn về phía phòng ngủ.
May là lúc ra ngoài anh đã tiện tay đóng cửa lại, hiện tại cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, để lộ một khe hở nhỏ.
Anh tập trung nhìn một lúc, Hoàng Minh lại quay người lại, nhìn anh từ trên xuống dưới: “Anh đang nói chuyện với cậu đấy, cậu nhìn phòng ngủ làm gì? Sao anh thấy dạo này cậu kỳ lạ thế?”