Cánh cửa phòng ngủ không được đóng chặt nên tất nhiên Lê Vụ có thể nghe rõ mọi âm thanh bên ngoài.
Tim cô thắt lại, vội vàng cầm lấy điện thoại ở đầu giường lên.
Lê Vụ: [Sao em nghe thấy giọng anh Hoàng Minh thế?]
Lê Vụ: [Hai người vào rồi à??]
Trình Thanh Giác cúi đầu nhìn tin nhắn, sau đó đứng thẳng dậy, tiến lên hai bước, che khuất tầm nhìn của Hoàng Minh.
Sau khi chắc chắn góc đứng của Hoàng Minh không thể nhìn thấy phòng ngủ, anh mới xoay người đi về phía phòng ngủ và kéo sập cửa lại.
Lê Vụ đang mặc đồ ngủ, anh không muốn bất kỳ ai nhìn thấy cô.
Hoàng Minh thấy chuỗi hành động này của anh vô cùng kỳ lạ, ánh mắt dõi theo người vừa đi về: “Anh hỏi cậu mà cậu không trả lời, cậu đóng cửa phòng ngủ làm gì?”
“Trong phòng có mèo.” Trình Thanh Giác đáp.
Hoàng Minh cau mày: “Chẳng phải là Hạt Cà Phê sao, đâu phải anh chưa từng thấy.”
Trình Thanh Giác quay lại ngồi xuống, ngập ngừng: “Còn có Vượng Tài nữa.”
Hoàng Minh cảm thấy anh làm quá lên: “Có Hạt Cà Phê và Vượng Tài thì sao, lại còn phải đi đến tận nơi đóng cửa lại, người không biết lại tưởng phòng cậu nuôi ba con mèo.”
Phòng cách âm không tốt lắm, Lê Vụ nghe rõ cuộc đối thoại của hai người.
“…” Lúc này cô cảm thấy mình chính là con mèo thứ ba đang bị giấu đi.
Trình Thanh Giác liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ, cúi đầu gõ chữ.
CQJ.: [Em ngủ trước đi?]
CQJ.: [Bọn anh nói chuyện một lát rồi anh sẽ đuổi anh ấy đi.]
Liên quan đến các hoạt động quảng bá album mới của Trình Thanh Giác, Lê Vụ cũng biết ngày phát hành đã cận kề, hoạt động tuyên truyền cũng nhiều nên không thể chỉ nói xong trong một vài câu được.
Quả lê: [Một lát chắc không nói xong đâu.]
CQJ.: [Không sao.]
Quả lê: [Dạ dạ?]
CQJ.: [Không nói xong cũng có thể đuổi anh ấy đi.]
Quả lê: [@-@!]
Quả lê: [Anh làm việc nghiêm túc đi, đừng kết thúc vội!]
Trình Thanh Giác cụp mắt xuống, lướt qua tin nhắn trên màn hình, im lặng hai giây.
CQJ.: [Anh buồn ngủ rồi.]
Quả lê: [Anh không buồn ngủ.]
Quả lê: [Không được quay lại.]
Quả lê: [Làm việc đàng hoàng nhé! *Nghiêm túc]
Trình Thanh Giác nhìn đồng hồ. Anh thật sự không quá quan tâm đến việc quảng bá, anh luôn nghĩ rằng bài hát có nổi tiếng hay không, điều quan trọng vẫn là chất lượng.
Hoàng Minh gõ lên bàn: “Anh đi theo cậu đúng là xui xẻo tám đời! Cậu có thể nghe anh nói được không? Có thể đừng nhìn cái điện thoại hỏng đó nữa không? Từ lúc anh vào, đóng cửa xong quay lại, cậu cứ dán mắt vào cái điện thoại đó…”
Hoàng Minh càng nói càng thấy sai sai: “Trước đây cậu có bao giờ thích nhìn điện thoại đâu, Wechat một ngày dùng chưa đến mười phút. Không, cậu đang nói chuyện với ai thế??”
Giọng Hoàng Minh rất lớn, Lê Vụ trong phòng dỏng tai lên nghe. Cô nghe không rõ giọng Trình Thanh Giác, nhưng lời Hoàng Minh nói thì từng câu từng chữ đều lọt vào tai cô.
Nghe đến đây, cô vô thức cầm lấy điện thoại, gửi thêm hai tin nhắn cho Trình Thanh Giác.
Lê Vụ: [Anh đừng xem điện thoại nữa.]
Lê Vụ: [Đừng để bị phát hiện!]
Vì hai tin nhắn này nên chiếc điện thoại Trình Thanh Giác vừa đặt trên bàn trà lại rung lên bần bật hai cái, màn hình sáng lên, hiển thị có tin nhắn mới.
Hoàng Minh liếc nhìn thấy, cảm giác kỳ quái trong đầu càng lúc càng mạnh mẽ.
Trình Thanh Giác cũng thấy ánh mắt của Hoàng Minh, anh giải thích một câu: “Là Trương Dương.”
Hoàng Minh: “Nói bậy! Cậu ta vừa đi ngủ rồi!”
Trình Thanh Giác: ………
Trình Thanh Giác: “Không phải anh muốn nói về chuyện quảng bá ad, khuya lắm rồi, nói luôn bây giờ sao?”
Hoàng Minh thấy anh cầm điện thoại: “Cậu đừng có đánh trống lảng! Cậu cũng biết khuya rồi à??? Hơn một giờ sáng rồi, cậu nói chuyện với ai vào đêm khuya thế này?? Cậu cả ngày đóng cửa không ra ngoài, người quen có thể đếm trên đầu ngón tay, có ai nửa đêm còn có thể nói chuyện với cậu??”
Một lát sau.
Hoàng Minh cau chặt mày, dù không dám tin nhưng vẫn phải nói ra: “… Cậu đừng nói với tôi là một cô gái đấy nhé.”
Từ phòng ngủ không xa truyền đến một tiếng “cộp” rất to, Trình Thanh Giác đột nhiên nhíu chặt mày, đứng phắt dậy đi thẳng về phía đó.
Anh đẩy cửa ra, chặn ánh mắt đang chiếu tới từ phòng khách, nhìn thấy Lê Vụ đang ngồi bên mép giường với khuôn mặt nhăn nhó.
Cô vừa định đứng dậy đi đến tủ quần áo lấy đồ, nhưng chân mềm nhũn không đứng vững, lại nghe thấy câu nói của Hoàng Minh, điện thoại cầm không chắc nên rơi xuống, đập vào mu bàn chân.
Cú đập không mạnh nhưng lại bất ngờ, khiến bây giờ cô vẫn còn thấy đau.
Thấy Trình Thanh Giác đẩy cửa bước vào, cô giật mình, vội giơ tay lên, ra hiệu bằng khẩu hình bảo anh đi ra ngoài.
Trình Thanh Giác lại nhìn lướt qua mu bàn chân vừa bị đập của cô, nó chỉ hơi đỏ, không có gì đáng ngại.
Lê Vụ lo lắng muốn chết, rất sợ Hoàng Minh đi tới, cô dùng giọng thì thầm: “Anh mau đi đi.”
Sau khi xác nhận vẫn ổn, Trình Thanh Giác liếc nhìn cô lần cuối, đóng cửa lại, đi về phía phòng khách.
Việc anh đứng trước cửa phòng ngủ lâu như vậy rõ ràng là có điều bất thường.
Hoàng Minh nhìn chằm chằm người đang đi tới, đầu anh ấy ong cả lên.
Hoàng Minh lấy lại hơi, máu dồn lên đầu, đỡ gáy: “Vừa rồi trong phòng ngủ có tiếng gì thế?”
Trình Thanh Giác ngồi xuống, đáp lại bằng giọng nhạt nhẽo: “Mèo.”
Hoàng Minh: “Con mèo nào?”
Trình Thanh Giác suy nghĩ một chút: “Hạt Cà Phê.”
Hoàng Minh không dám nghĩ, nhưng lại cảm thấy có điều gì đó sắp được hé lộ: “Hạt Cà Phê cần cậu nói chuyện với nó ư?? Hỏi nó chân bị va vào có đau không??? Nó có chân à? Nó có móng vuốt!”
Hoàng Minh hơi sợ hãi khi đoán: “Trong phòng có người đúng không… Cậu nói thật với anh đi!”
Trình Thanh Giác không trả lời, nhưng nhìn biểu cảm của anh Hoàng Minh gần như đã chắc chắn đến tám phần.
Trình Thanh Giác là người do anh ấy dẫn dắt, bao năm rồi, chẳng khác gì một nửa con trai, biểu cảm này có ý nghĩa gì, anh ấy có thể không biết sao??
Dáng vẻ bây giờ rõ ràng là không muốn nói cho anh ấy biết, nhưng lại không muốn che giấu.
Hoàng Minh suýt nữa thì ngất: “Cậu đúng là to gan, cậu dám giấu người trong phòng… Bữa tiệc của buổi concert cậu đến muộn về sớm, về sớm để làm gì??? Về tìm người??? Anh thật sự bó tay với cậu rồi. Cậu hẹn hò ở đâu thế?? Xung quanh cậu có cô gái nào sao, chân còn bị thương nữa, cả ngày cậu chỉ ở trong nhà không bước ra ngoài, ngoài Trương Dương, anh và Lê Vụ, cậu còn gặp ai khác không…”
Hoàng Minh đang mắng thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
“Không, đợi đã.” Hoàng Minh sờ sau gáy, đầu anh ấy lại bắt đầu đau.
Trong phòng, Lê Vụ nghe thấy mấy lời của Hoàng Minh, hồn vía gần như sắp bay mất.
Cô điên cuồng bấm điện thoại.
Quả lê: [Làm sao bây giờ?]
Quả lê: [Có phải là không thể nói thật không.]
Quả lê: [Anh mau nói không phải đi?]
Trình Thanh Giác cầm điện thoại lên, nhìn lướt qua hai tin nhắn. Anh định trả lời Hoàng Minh là không phải, nhưng lại thấy giờ phút này dù có nói gì Hoàng Minh cũng sẽ không tin.
Anh dứt khoát nghiêng đầu, nhắc nhở Hoàng Minh một câu: “Anh nói nhỏ thôi, đừng làm cô ấy sợ.”
“Đừng làm sợ ai???” Trình Thanh Giác không nói câu này thì đầu Hoàng Minh chưa nổ tung, “Đang ở trong phòng thật à?? Cậu giỏi thật đấy, có phải là Lê Vụ không? Không phải là thích ăn cơm cô ấy nấu à, ăn cơm thì ăn cơm đi, ai cho cậu cưa cẩm người ta!”
“Cậu bảo cô ấy ra đây.” Từ đầu đến cuối tay phải Hoàng Minh vẫn ấn vào gáy, tay trái chỉ vào giữa phòng khách, nói với giọng đầy nội lực, “Hai đứa ra đây cho anh.”
Trình Thanh Giác kéo áo choàng tắm đứng dậy: “Em đứng là được.”
Hoàng Minh ngước nhìn anh: “Cậu còn biết bảo vệ nữa à? Đi cùng nhau! Cả hai đứa đứng đây cho anh!”
Vài phút sau, Lê Vụ khoác áo gió của Trình Thanh Giác bên ngoài bộ đồ ngủ, đi theo anh bước ra khỏi phòng.
Chiếc áo gió của Trình Thanh Giác quá rộng và quá dài so với cô. Sau khi cài hết cúc lại, trông hệt như một chiếc bao bố màu đen đựng cô ở bên trong.
Nhìn thấy mặt Hoàng Minh, cô theo bản năng muốn né tránh, nghiêng người thì thầm với người bên cạnh: “Dày quá, cúc áo phía dưới có thể cởi ra một chút không?”
“Không được, có người khác ở đây.” Người đàn ông từ chối.
“Bên trong em mặc đồ ngủ dài tay, không lạnh đâu, cái này dày quá…”
“Đợi anh ấy đi rồi tính.”
“Áo dài quần dài thật mà, không sao đâu anh.”
Cô chỉ muốn cởi bớt chiếc cúc áo dài đến tận đầu gối, nhưng lại bị người đàn ông bên cạnh nắm tay ngăn lại.
Hai người tương tác với nhau dính như keo, chẳng thèm để ý đến ai.
Nhất là Trình Thanh Giác, nắm tay cô gái nhỏ mãi không chịu buông ra!
Trước khi họ bước ra, Hoàng Minh còn nghĩ liệu có phải Lê Vụ là người chủ động trong mối quan hệ này không. Tốt lắm giờ thì anh ấy có thể khẳng định chắc chắn một trăm phần trăm là Trình Thanh Giác rồi.
Ánh mắt anh nhìn Lê Vụ như muốn nuốt chửng cô. Đã nửa đêm rồi, chỉ đi ra gặp Hoàng Minh thôi mà chiếc cúc áo khoác trên người Lê Vụ suýt nữa bị Trình Thanh Giác cài chết cứng.
Thái dương Hoàng Minh giật thình thịch, anh ấy giơ tay lên mà không nói nên lời.
“Anh nói nhỏ thôi, đừng làm cô ấy sợ.” Trình Thanh Giác lại thản nhiên nhắc nhở.
Hoàng Minh: “Anh là yêu quái hay quái vật?! Hơn nữa anh nói to thì sao? Lê Vụ chưa từng nghe thấy anh nói to à??”
“Từng nghe rồi, nhưng bây giờ cô ấy là bạn gái em.” Trình Thanh Giác nói với giọng điệu bình thản, “Không giống nhau.”
Bàn tay trái của Lê Vụ được Trình Thanh Giác nắm trong tay. Cô cảm nhận được rõ ràng khóe mắt Hoàng Minh lại giật thêm hai cái khi Trình Thanh Giác nhắc đến hai chữ “bạn gái”.
Lê Vụ hơi sợ, vô thức rụt tay lại, muốn thoát khỏi tay Trình Thanh Giác, nhưng lại bị anh đan mười ngón tay vào nhau, nhẹ nhàng quấn lấy.
“Sao thế?” Anh cúi đầu, dịu dàng hỏi cô: “Sợ hả? Sợ thì anh bảo anh ấy nói nhỏ lại.”
Lê Vụ liếc nhìn Hoàng Minh, rồi lại nhìn anh.
Cô hoàn toàn không hiểu tại sao anh có thể nói thẳng trước mặt Hoàng Minh rằng hãy bảo Hoàng Minh nói nhỏ lại.
Hoàng Minh đang ngồi trên ghế sofa càng không thể hiểu nổi: “Anh biết cậu thích cái gì thì đều không khác gì nghiện…”
Anh ấy nhìn bàn tay đang nắm lấy tay Lê Vụ của Trình Thanh Giác, vẻ mặt vô cùng khó tả: “Nhưng mà bố khỉ! Cậu đúng là thằng mê gái quên trời quên đất đấy???”