“Cái gì, cậu muốn công khai???” Giọng Hoàng Minh suýt làm lật tung nóc nhà.
Trình Thanh Giác nắm tay Lê Vụ, ra hiệu cho cô ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, rồi mới trả lời Hoàng Minh: “Không phải bây giờ.”
Hoàng Minh lại bắt đầu xoa gáy, dáng vẻ như sắp bị tức đến tăng huyết áp. Anh ấy cảm thấy thằng nhóc này điên rồi.
“Cái gì mà bây giờ với không bây giờ, mới yêu đương sao lại tính đến chuyện công khai ngay được?!”
Trình Thanh Giác đứng, Lê Vụ ngồi trên ghế sofa đơn bên cạnh anh.
Cô cũng cảm thấy Trình Thanh Giác hơi quá đáng nên đưa tay giật nhẹ áo anh, khẽ nói: “Anh đừng chọc tức anh Hoàng Minh.”
“Anh không chọc tức anh ấy.” Trình Thanh Giác bình tĩnh nói xong, nghĩ đến điều gì đó, anh đặt tay phải sau gáy Lê Vụ, nói thêm một câu: “Hôm nay em bênh anh ấy mấy lần rồi.”
Hoàng Minh đứng ngay bên cạnh: ?
Hoàng Minh giơ tay kéo cổ áo sơ mi, ném tệp tài liệu trong tay phải xuống bàn trà, chỉ xuống đất, tức đến nói không nên lời: “Cậu mau đứng xa Lê Vụ ra cho anh!”
Người đàn ông trẻ tuổi tỏ vẻ khó hiểu, ngước lên nhìn: “Em đứng cạnh bạn gái em thì có vấn đề gì à?”
“……” Hoàng Minh thực sự cạn lời.
Anh ấy có bảo anh chia tay đâu mà cứ “bạn gái em” mãi thế, thằng nhóc này đang khoe khoang cái gì vậy chứ!!
Hoàng Minh chỉ xuống đất với vẻ mặt không thể hiểu nổi: “Cậu mau đứng tách ra, đứng tách ra rồi nói chuyện! Anh sợ cái đầu óc chỉ biết yêu đương của cậu bị Lê Vụ làm cho hồ đồ luôn mất!”
Lê Vụ thực sự sợ Trình Thanh Giác sẽ làm Hoàng Minh tức chết. Cô đẩy anh một cái, ra hiệu cho anh đứng dịch sang bên cạnh, đừng chọc tức Hoàng Minh nữa.
Trình Thanh Giác cúi đầu nhìn cô.
Lê Vụ làm động tác “suỵt” im lặng, thầm thì: “Anh mà không nghe lời anh Hoàng Minh là em sẽ bỏ đi đấy.”
Trình Thanh Giác: ?
Ba giây sau, người đàn ông vừa rồi còn xem lời Hoàng Minh nói như gió thoảng bên tai đã bước sang một bên, đứng vào đúng vị trí Hoàng Minh chỉ định.
Hoàng Minh: ……
Hoàng Minh lấy hơi: “Bây giờ anh nói không còn tác dụng, chỉ có Lê Vụ mới chỉ huy được cậu đúng không!!”
Người đàn ông cầm ly nước lười biếng gật đầu, thong thả: “Ừm.”
“Ừm? Cậu còn ừm ư???” Hoàng Minh tiến lên hai bước, quyết định hôm nay phải làm cho rõ ràng, không thì anh ấy sẽ tức chết ở đây mất. Anh ấy xoa thái dương, bình tĩnh lại: “Chuyện từ khi nào?”
Trình Thanh Giác: “Mười bốn ngày trước.”
Nói xong, anh lại nhíu mày, nhìn đồng hồ: “Không đúng, đã qua không giờ rồi, là mười lăm ngày.”
Hoàng Minh chưa bao giờ cảm thấy cạn lời đến thế: “Nhớ rõ thế à?”
Trình Thanh Giác gật đầu nhẹ: “Ừm, sau này còn phải kỷ niệm ngày yêu.”
Hoàng Minh lười tranh cãi với anh: “Ai theo đuổi ai?”
Trình Thanh Giác: “Em quyến rũ cô ấy.”
“……”
Hoàng Minh không chịu nổi nữa: “Cậu tự hào lắm hả???”
Lê Vụ lại kéo áo Trình Thanh Giác: “Thôi mà… anh đừng nói nữa…”
Trình Thanh Giác cúi xuống nhìn, nắm lấy tay cô đang kéo mình, giọng điệu bình thản: “Anh ấy hỏi anh mà.”
Hai phút sau, Hoàng Minh hít sâu hai lần, ngồi xuống ghế sofa: “Được, hai đứa yêu nhau anh không quản. Cậu cũng lớn rồi, muốn yêu thì yêu, nhưng đừng có quá đáng quá. Đừng có nghĩ đến chuyện thường xuyên hẹn hò hay làm những việc sau lưng người khác ở trường quay, hay chỗ tổ chức concert.”
Hoàng Minh: “Bao nhiêu người và công ty khác đang theo dõi cậu, cậu không biết à? Ngoan ngoãn yêu đương kín đáo cho anh, nghe rõ chưa? Cậu đừng có vênh váo, làm như cả thế giới này chỉ có mình cậu có bạn gái vậy!”
Mí mắt Trình Thanh Giác giật giật.
Hoàng Minh ngẩng đầu: “Còn chuyện công khai cậu đừng có nghĩ tới. Cậu công khai bây giờ, trên mạng sẽ nổ tung đến mức nào cậu không biết sao??”
Trình Thanh Giác ngồi xuống thành ghế sofa của Lê Vụ, cầm điện thoại lên nhìn: “Em không nói là công khai bây giờ. Em muốn đợi ổn định rồi vào thời điểm thích hợp sẽ thông báo với mọi người là em đang hẹn hò.”
Anh ngừng lại: “Đây là chuyện rất quan trọng trong cuộc đời em, em không muốn giấu giếm hay để chuyện lộ ra qua tay săn ảnh với cái giá là làm tổn thương người bên cạnh em.”
Người bên cạnh mà anh nói là ai thì không cần phải nói cũng rõ, chính là Lê Vụ.
Hoàng Minh nhìn anh, trầm tư một lát, gõ lên bàn: “Chuyện để sau rồi nói, bây giờ chắc chắn không được. Cậu công khai yêu đương sẽ kéo theo rất nhiều chuyện, cũng cần phải thảo luận với công ty.”
Trình Thanh Giác đặt điện thoại trở lại bàn trà: “Em biết, nên em mới nói là sau này.”
Hoàng Minh: “Chuyện sau này để sau này nói, bây giờ cậu cứ yên phận cho anh.”
Trình Thanh Giác đáp: “Ừm.”
Hoàng Minh hít vào mấy hơi liên tục: “Vậy được, chuyện yêu đương…”
Anh ấy nhắc đến ba chữ này mà vẫn thấy đau đầu: “Chuyện yêu đương tạm thời thế đã. Anh về còn phải suy nghĩ thêm làm sao để bảo mật, sắp xếp công việc tiếp theo thế nào, và lịch trình của hai đứa sau này đều phải báo cáo cho anh… Bây giờ chúng ta tiếp tục nói về hoạt động quảng bá album đã.”
Trình Thanh Giác ngắt lời anh: “Mai nói tiếp đi.”
Hoàng Minh ngẩng mặt lên: “Lại sao nữa!”
“Anh gửi tất cả lịch trình và quy trình công việc cho em. Lát nữa em xem, những chỗ có vấn đề em sẽ khoanh lại, sáng mai dậy sớm nói chuyện với anh.” Trình Thanh Giác nói: “Bạn gái em cần đi ngủ rồi.”
Lê Vụ sợ làm ảnh hưởng đến công việc của họ: “Em không buồn ngủ…”
“Em buồn ngủ. Vừa nãy em suýt ngủ rồi, nhưng bị bọn anh nói chuyện làm gián đoạn.” Trình Thanh Giác trình bày.
Hoàng Minh nhìn cái vẻ quấn quýt của hai người trên sofa bên cạnh, biết rằng hôm nay có ở lại cũng chẳng thể nói chuyện được gì.
Anh ấy thở dài hai tiếng, thu dọn đồ đạc đứng dậy: “Được rồi, vậy mai nói tiếp. Sáu giờ sáng mai anh sẽ đến tìm cậu.”
Trình Thanh Giác nhìn anh ấy: “Ừm.”
Hoàng Minh liếc nhìn Lê Vụ: “Thế Lê Vụ…”
“Lê Vụ ngủ ở phòng em.” Tay phải Trình Thanh Giác đặt lên tay Lê Vụ.
Thấy Hoàng Minh định nói gì đó, Trình Thanh Giác nói tiếp: “Tầng này không có ai khác, ngày mai em chọn thời điểm thích hợp đưa cô ấy xuống, sẽ không bị chụp ảnh đâu.”
“Không có bạn gái em không ngủ được.” Anh còn bổ sung thêm.
Hai giây sau, Hoàng Minh vòng qua bàn trà, giận dữ cầm tệp tài liệu trong tay: “Được được, cậu muốn ngủ với ai thì ngủ, tôi anh quản được! Hết con trai mèo lại đến bạn gái, người biết thì nghĩ cậu đến tham gia concert, người không biết lại tưởng cậu đến để sống đời sống gia đình!”
Hoàng Minh vừa nói vừa đi ra cửa.
“Vậy em không tiễn anh đâu.” Trình Thanh Giác nói sau lưng anh ấy.
Hoàng Minh xua tay: “Thích tiễn hay không thì tùy!”
Nửa phút sau, cánh cửa đóng lại.
Lê Vụ im lặng đứng hai giây, kéo tay áo Trình Thanh Giác bên cạnh: “Anh Hoàng Minh về có cần phải uống thuốc trợ tim không?”
Trình Thanh Giác hơi nghiêng đầu, dường như suy nghĩ theo lời cô hai giây: “Nếu cần, anh có thể gọi giao hàng cho anh ấy.”
“…” Lê Vụ khó nói: “Ý em không phải thế, ý em là chúng ta làm như vậy có hơi quá đáng không?”
Trình Thanh Giác cúi xuống nhặt điện thoại của mình và Lê Vụ trên bàn trà lên cầm ở tay trái, tay phải đưa ra ôm lấy gáy cô, kéo cô về phía mình, rồi dẫn cô vào phòng ngủ: “Không, yêu đương nghiêm túc thì có gì mà quá đáng.”
Anh suy nghĩ một chút, giọng bình thản: “Anh còn chưa nói với anh ấy là anh muốn kết hôn.”
Hai chữ “kết hôn” thốt ra nhẹ nhàng làm mặt Lê Vụ đỏ bừng: “Anh đang nói gì vậy?”
Trình Thanh Giác nắm tay cô đi vào phòng ngủ: “Không có gì, anh nói vu vơ thôi.”
Anh đột nhiên nói đến chuyện kết hôn hay không kết hôn làm cô giật mình. Chẳng lẽ anh là kiểu người vừa mới yêu đã nghĩ sẵn tên con rồi sao…
Vì mải suy nghĩ nên Lê Vụ đi chậm nửa bước. Khi cô bước vào phòng và hoàn hồn, cô thấy Trình Thanh Giác quay lại nhìn cô khoảng hai giây.
Người đàn ông nhìn cô: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Lê Vụ đỏ mặt vì sự suy diễn của chính mình, áp mu bàn tay vào má: “Không có gì…”
“Vậy lại đây hôn một cái.” Trình Thanh Giác nói.
Lê Vụ ngước mặt: “Dạ?”
Trình Thanh Giác nhìn cô, giọng nói khàn khàn: “Em vừa gọi ‘anh Hoàng Minh’ rất nhiều lần, nên anh muốn em hôn anh.”
Lê Vụ nhìn anh một lúc, bước lên: “Được thôi.”
Cô tiến về phía trước tới trước mặt anh, nhón chân hôn lên má anh một cái.
Mặc dù cả hai đã hôn nhau vài lần, nhưng lần nào anh cũng chủ động nhiều hơn, đây là lần đầu tiên cô chủ động.
Khi đặt chân xuống đất, cô nghiêng đầu ho nhẹ: “Xong rồi, ngủ thôi.”
Trình Thanh Giác liếc nhìn cô, sau đó cúi người, một tay giữ cằm cô và đặt lên môi cô thêm một nụ hôn nữa.
Ngón cái của anh v**t v* môi cô, giọng nói khàn khàn: “Em là fan của anh thật hả?”
Hành động của anh khiến Lê Vụ buộc phải ngước mặt lên, giọng cô cũng trở nên nhỏ nhẹ và dịu dàng: “Ừm…?”
“Sao anh cảm thấy em thờ ơ với anh thế?” Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi cô, “Hơi lạnh nhạt với anh.”
Hơi thở giữa hai người hòa quyện, nhiệt độ tăng cao, bầu không khí trở nên mờ ám và nguy hiểm.
Lê Vụ quay mặt đi, hơi thở không ổn định: “Em… em ngại mà.”
Cô thấy ngượng ngùng và bí bách: “Làm sao mà lúc nào cũng có thể như anh được…”
“Như anh cái gì?” Trình Thanh Giác nhấn nhẹ vào môi cô.
Lê Vụ nhắm mắt lại, má cô nóng bừng, cô lẩm bẩm: “Giống như anh… hôn đến chết đi sống lại vậy.”
Trình Thanh Giác bật cười một tiếng, lát sau cuối cùng cũng buông cô ra, hai tay đỡ lấy mặt cô, cúi đầu hôn lên trán cô: “Thế này mà đã gọi là hôn đến chết đi sống lại rồi sao?”
Lê Vụ “Hả?” một tiếng: “Đây còn chưa phải à?”
Trình Thanh Giác đáp lại, sau đó cúi đầu, nụ hôn trượt xuống sống mũi cô: “Chưa phải.”
“Sau này em sẽ biết.” Anh thì thầm.
*
Trình Thanh Giác bị sốt vì ông việc bận rộn suốt mấy ngày liên tiếp. Anh ngủ rất ít, một ngày trước buổi concert còn tập luyện đến tận bốn giờ sáng, ngủ chưa đầy bốn tiếng. Tối qua, đến cuối buổi concert, trời không chiều lòng người mà đổ mưa, anh tìm Lê Vụ xả hết cảm xúc. Có lẽ do sự dao động cảm xúc quá lớn, tóm lại là do nhiều nguyên nhân cộng dồn lại, sáng hôm sau khi tỉnh dậy, anh bị sốt nhẹ.
Lê Vụ đặt chuông báo thức lúc 5 giờ 50, tỉnh dậy chuẩn bị gọi anh, thu dọn đồ đạc để về. Tay cô vừa thò ra khỏi chăn, chạm vào Trình Thanh Giác đã cảm thấy có điều bất thường.
Má anh nóng hơn nhiệt độ cơ thể bình thường. Dù không quá nóng, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được.
“Trình Thanh Giác?” Cô lay nhẹ anh hai cái.
Yết hầu người đàn ông chuyển động, từ từ tỉnh giấc.
Anh hẹn Hoàng Minh sáu giờ nói chuyện nên vốn dĩ ngủ không sâu, nghe thấy giọng Lê Vụ là anh tỉnh ngay.
Lê Vụ đã hoàn toàn tỉnh táo, cô chống tay ngồi thẳng dậy, cúi đầu nhìn anh: “Anh có ổn không? Hình như anh bị sốt rồi.”
Nói xong, Lê Vụ lại sờ vào người anh, sờ má anh, rồi sờ cổ anh, nhiệt độ quả thực hơi cao, nhưng vì không rõ ràng nên cô không cảm nhận được chính xác. Vì lo lắng nên cô đưa tay sờ thêm cánh tay và bên dưới áo anh theo phản xạ.
Tối qua trước khi ngủ, Trình Thanh Giác đã thay một chiếc áo phông khác. Bàn tay phải của Lê Vụ chạm tới mép áo dưới của anh.
Anh vừa tỉnh dậy, cau mày, chưa hiểu ý cô là gì.
“Sao thế?” Giọng anh khàn khàn.
Lê Vụ: “Em sờ xem.”
Cô định nói là để kiểm tra nhiệt độ, nhưng vì quá vội nên câu sau không thốt ra được.
Tuy nhiên, người đàn ông đang nằm có vẻ đã hiểu lầm. Anh khựng lại nửa giây, khi tay trái cô nắm lấy cánh tay anh, anh nắm lấy bàn tay còn lại của cô, vén vạt áo lên, để tay cô luồn vào đặt lên bụng anh.
Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng làm ấm lòng bàn tay Lê Vụ.
“Muốn sờ chỗ nào?” Anh nhìn cô, giọng nói khàn khàn vì buồn ngủ, “Muốn sờ chỗ này à?”