Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 73

Lê Vụ khựng lại.

Vì đang bị ốm nên nhiệt độ cơ thể anh cao hơn bình thường, vùng bụng rất nóng, làm nóng rát lòng bàn tay cô.

Trình Thanh Giác chưa tỉnh hẳn, cũng không thật sự hiểu lời cô nói, cứ nghĩ cô muốn sờ mình.

Thấy cô không trả lời, anh nắm tay cô dịch chuyển đến vùng cơ bụng bên cạnh: “Hay em muốn sờ bên này?”

Giọng anh lười biếng lại khàn khàn, vô cùng quyến rũ.

Lê Vụ trấn tĩnh lại, rụt tay ra, vỗ nhẹ vào bụng anh một cái: “Ý em không phải thế.”

“Cái gì?” Trình Thanh Giác không hiểu.

Lê Vụ nói nhỏ, lại sờ trán anh: “Anh bị sốt rồi.”

Trình Thanh Giác mất hai giây để phản ứng lại. Anh thấy đúng là không thoải mái, “Ừm” một tiếng rồi nằm xuống.

Lê Vụ nhìn vẻ mặt anh, nghiêng người dựa vào: “Anh khó chịu lắm à?”

Trình Thanh Giác đặt mu bàn tay lên trán, yết hầu chuyển động: “Ừm.”

Lê Vụ dịu giọng: “Khó chịu ở đâu? Đau họng hay đau đầu?”

Nửa giây sau, người đàn ông mở mắt nhìn cô: “Anh nói thật nhé?”

Lê Vụ: “Dạ?”

Trình Thanh Giác nói với giọng khàn khàn: “Chưa được em sờ đủ.”

Hai người ở rất gần nhau. Trình Thanh Giác nằm thẳng, Lê Vụ chống khuỷu tay trên giường, cúi đầu nhìn anh.

Cô chớp mắt: “Anh đang bị ốm.”

“Ừm.” Trình Thanh Giác nghiêng người, trán tựa vào cánh tay cô, “Chưa được em sờ đủ, sờ thêm chút nữa được không?”

Giọng anh vẫn khàn như lúc nãy: “Không phải em thích cơ bụng à? Trong nhà em toàn là ảnh n*d* của anh.”

Cô bị anh nói đến mức mặt đỏ bừng, nhưng lại muốn cười, cô nâng giọng lên một chút, giả vờ nghiêm túc: “Trình Thanh Giác!”

Trình Thanh Giác làm như không nghe thấy, lại cọ trán vào cánh tay cô: “Vụ Vụ.”

Lê Vụ bật cười: “Anh đừng có làm nũng.”

“Ừ, không làm nũng, sờ thêm chút nữa đi, Vụ Vụ.”

Lê Vụ đột nhiên cảm thấy lúc này anh thật mềm yếu, giống như một chú chó lớn vậy: “Được rồi, được rồi, chỉ sờ một cái thôi đấy. Sau đó anh phải dậy dọn đồ, nếu thấy khó chịu quá thì chúng ta phải đi mua thuốc.”

Trình Thanh Giác nuốt nước bọt đáp lại: “Ừm.”

Lê Vụ đưa tay ra, được anh nắm lấy, kéo vào trong áo, vẫn đặt ở vị trí lúc nãy.

Sau đó, anh nới lỏng tay một chút, che trên mu bàn tay cô: “Em tự chủ động một chút đi?”

Lê Vụ: “Hả?”

Anh vùi đầu vào lòng cô, thở dài: “Không phải em nói muốn sờ anh à?”

Lê Vụ thả lỏng tâm trí được ba phần, vừa định dịch chuyển sang bên cạnh thì một bóng đen đột nhiên nhảy lên giường.

Vượng Tài: “Meo—!”

Người đàn ông nào đó chưa được thỏa mãn, nhướng mí mắt: “…”

Lê Vụ nhân cơ hội rút tay ra, ôm lấy Vượng Tài: “Sao con lại lên đây?”

Trình Thanh Giác khàn giọng nắm lấy tay cô: “Để Hạt Cà Phê chăm sóc nó.”

Hạt Cà Phê đang nằm trên tủ đầu giường, thờ ơ vẫy đuôi: “.”

Trình Thanh Giác nhìn sang: “Chăm sóc em trai đi.”

Hạt Cà Phê: “.”

“Sao Hạt Cà Phê lại…” Lê Vụ cảm thấy Trình Thanh Giác đang nói đùa.

Lê Vụ nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, phải dậy thôi. Không phải anh hẹn gặp anh Hoàng Minh lúc 6 giờ à?”

Vượng Tài cuộn tròn trong lòng Lê Vụ, dường như nhận ra mình đã phá rối chuyện gì đó, nó cắn ống tay áo Lê Vụ, kéo một tay cô về phía Trình Thanh Giác.

Nhưng vô ích, quá muộn rồi. Tâm trí Lê Vụ đã tập trung vào công việc. Cô mở điện thoại ra xem tin nhắn riêng trên tài khoản của mình, rồi xem lịch trình của Trình Thanh Giác.

Người đàn ông nằm trên giường liếc nhìn hai cái, khẽ thở dài.

Sau đó anh chống tay ngồi dậy, vén chăn bước xuống giường: “Anh đi tắm một chút.”

Lê Vụ mất hai giây mới phản ứng lại, vội vàng xuống giường đuổi theo hai bước, kéo anh lại: “Anh đang bị sốt, tắm cái gì?”

Trình Thanh Giác cúi đầu nhìn cô, lát sau mới đáp: “Anh cần giải quyết một chút.”

“Hả?” Lê Vụ ngẩn ra một lúc, rồi hiểu ra: “Anh không thể tế nhị hơn chút à… Với cả anh cũng không thể tắm được đâu…”

Vượng Tài ở phía sau cắn ống quần cô, cô nghiêng người quay lại.

Trình Thanh Giác thở dài cúi đầu, môi đặt lên gáy cô một cái, hơi thở ấm nóng: “Vậy phải làm sao, em lại không thể giải quyết giúp anh.”

Đợi anh đi rồi, Lê Vụ ngồi xổm xuống xoa đầu Vượng Tài hai cái. Cô thấy Hạt Cà Phê ở gần đó cũng nhảy xuống khỏi tủ đầu giường rồi đi tới.

Cô giơ tay chạm vào Hạt Cà Phê: “Sao lúc nào ba con cũng thẳng thắn thế…”

Hạt Cà Phê nằm xuống l**m móng: “Meo ~”

Vượng Tài đổi chân nhìn Hạt Cà Phê một cái, sau đó cũng nằm xuống bắt chước: “Meo— ~”

Lê Vụ lại sờ nó, suy nghĩ: “Ừm, cũng là ba con mà.”

Không biết là Vượng Tài có hiểu hay không, hay chỉ đang hưng phấn một cách ngẫu nhiên. Nó lắc lư cái mông nhỏ, thoát khỏi tay Lê Vụ, chạy đến cửa phòng tắm, hướng vào cửa phòng tắm: “Meo—!”

Vượng Tài: “Meo—!”

Trình Thanh Giác vừa mở nước, nghe tiếng bèn kéo chiếc khăn tắm trên giá quấn quanh eo, bước ra ngoài hai bước mở cửa.

Vì đang ốm nên giọng anh rất khàn: “Sao thế?”

Lê Vụ ngẩng đầu lên thì thấy thân trên còn vương hơi nước của anh.

Sáng sớm, anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, trên người còn dính nước, anh muốn quyến rũ ai đây.

Cô chống đầu suy nghĩ hai giây, cố gắng lờ đi cơ thể người đàn ông ở gần đó: “Không có gì, Vượng Tài… gọi ba nó.”

Nói xong, cô giả vờ như không có chuyện gì quay lại, người đàn ông phía sau đã bước ra khỏi phòng tắm.

Anh cúi người, hôn lên gáy Lê Vụ đang ngồi xổm, hơi thở ấm áp: “Hạt Cà Phê cũng phải gọi em là mẹ.”

Lê Vụ ngại ngùng, ngồi xổm dịch sang bên cạnh: “Em biết rồi, anh mau đi tắm đi.”

“Không lát nữa anh Hoàng Minh lên, anh vẫn còn trong phòng tắm.”

“Ừm.”

Lê Vụ nói không sai, khi Hoàng Minh lên, Trình Thanh Giác vừa mặc xong quần áo bước ra khỏi phòng tắm.

Hoàng Minh ngồi xuống ghế sofa, nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ, hỏi Lê Vụ đang đứng bên cạnh: “Cậu ta chưa dậy à?”

Lê Vụ vừa cho mèo ăn xong, nghe vậy bèn dừng tay: “Anh ấy đang tắm ạ.”

Vừa dứt lời, Trình Thanh Giác bước ra khỏi phòng ngủ. Hoàng Minh nhìn sang, không hiểu: “Sáng sớm tắm làm gì?”

Lê Vụ liếc nhìn, đúng lúc thấy Trình Thanh Giác cũng đang nhìn mình.

Hai người chạm mắt thoáng chốc, Lê Vụ là người dời ánh nhìn trước, ho khan một tiếng, tiếp tục vuốt lông cho Vượng Tài.

Thấy cô không nhìn mình nữa, Trình Thanh Giác cũng thu ánh mắt lại.

Trình Thanh Giác quả thực đang bị sốt, nhưng công việc không thể dừng lại. Anh uống thuốc hạ sốt mà Trương Dương mang đến, không có thời gian đến bệnh viện truyền nước hay kiểm tra, mà phải hoàn thành công việc ghi hình đã đặt trước trong ngày hôm nay.

Buổi trưa nghỉ ngơi, Hoàng Minh lại đi qua: “Đỡ hơn chút nào chưa, còn sốt không?”

Lê Vụ ngồi bên cạnh Trình Thanh Giác: “Buổi sáng uống thuốc hạ sốt rồi, tác dụng của thuốc giảm đi, vừa mới đo lại, lại tăng lên một chút.”

Hoàng Minh chống tay lên cửa xe, cau mày: “Hôm nay không đi Hong Kong nữa. Anh bảo Trương Dương đổi vé máy bay sang sáng mai. Dù sao thì hoạt động ở Hong Kong cũng bắt đầu vào buổi tối. Hôm nay cậu cứ nghỉ ngơi thêm một ngày ở Bắc Thành. Nếu không ổn thì tối tới bệnh viện truyền nước.”

Trình Thanh Giác vẻ mặt mệt mỏi, mắt nhìn sang Lê Vụ bên cạnh, không biết có nghe thấy hay không: “Ừm.”

Hoàng Minh liếc anh một cái, rồi nhìn sang Lê Vụ: “Cậu ta không quan tâm đến bản thân nên có thể không nhớ, em nhớ chưa?”

Lê Vụ gật đầu, dịu dàng đáp: “Em nhớ rồi ạ.”

Hoàng Minh lướt qua chiếc máy tính bảng trong lòng cô, bên trên là bản vẽ còn đang dang dở.

Lê Vụ nhà người ta tốt ghê, trong mắt có công việc, có bản vẽ, có hai bé mèo dưới chân, còn nhìn Trình Thanh Giác mà xem, trong mắt anh chỉ có Lê Vụ.

Hoàng Minh bực bội, chỉ vào Trình Thanh Giác: “Lát nữa em mua cho cậu ta ít thuốc giải độc đi.”

Lê Vụ: “…”

Cửa xe đóng lại, Lê Vụ đưa tay giữ cằm Trình Thanh Giác xoay mặt anh lại, giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng: “Anh đừng nhìn em mãi, anh Hoàng Minh thấy hết rồi.”

Người đàn ông hơi ngả người ra sau dựa vào ghế, như thể đang tập trung suy nghĩ: “Anh không nhìn em mãi, chỉ là vừa nãy khi anh nhìn, anh ấy lại đi qua nên đúng lúc nhìn thấy.”

“Nhìn em cái gì?” Lê Vụ hỏi anh.

Trình Thanh Giác đưa tay chạm vào bím tóc của Lê Vụ: “Nhìn dây buộc tóc của em, đáng yêu lắm.”

Trên dây buộc tóc gắn hình hoa quả, có cả dứa và quýt, màu cam rực rỡ đầy sức sống giống hệt cô.

Trình Thanh Giác nhìn cô thêm một lúc nữa, phát hiện cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vì anh bị ốm nên lịch trình làm việc tạm thời được điều chỉnh, ở lại Bắc Thành thêm một ngày. Buổi chiều rảnh rỗi, anh nhận lời mời của đoàn làm chương trình “Âm Thanh Trần Gian”, phối hợp ghi hình phần cuối.

Sau buổi concert, ekip muốn làm một đoạn phim ngắn. Ban đầu vì anh phải bay đến Hong Kong nên không tham gia, giờ có thời gian rảnh, coi như nể mặt đoàn làm phim nên bên sản xuất rất vui mừng.

Ngoài các khách mời thường xuyên của “Âm Thanh Trần Gian”, một số ca sĩ tham gia concert hôm qua cũng đã ở lại.

Bên ngoài đang dựng bối cảnh ghi hình, một số nghệ sĩ tham gia đang ngồi trong xe của mình, một số đã xuống xe, vừa đợi vừa trò chuyện.

Đứng cách đó không xa là Tô Minh, bên cạnh là Vương Chi Mạn và Thịnh Hoài Sinh ở xa hơn một chút.

Trình Thanh Giác nhìn hai người một lát, rồi tiến lên, tựa cằm vào hõm vai Lê Vụ, dùng giọng nói mơ màng, yếu ớt: “Chỉ được phép nhìn anh thôi.”

Lê Vụ nghe câu này thì sững người, sau khi nhận ra anh đang nói gì, trái tim cô lại khẽ rung động.

Hôm qua, khi cô ở trong phòng anh, mặc chiếc áo sơ mi của anh, anh cũng đã nói câu này.

Cô nhớ lại sự hỗn loạn đêm qua, bây giờ hơi thở vẫn còn hơi gấp gáp.

Cô quay lại: “Hôm qua…”

Người đàn ông dường như biết cô sắp nói đến chuyện gì, anh hạ giọng: “Hôm qua làm sao?”

“Hôm qua hôn không thoải mái à?” Anh đột nhiên chạm vào má cô hỏi.

Mặc dù trên xe chỉ có hai người họ và tất cả kính đều dán phim chống nhìn trộm, nhưng từ bên trong vẫn có thể nhìn ra ngoài. Giữa thanh thiên bạch nhật, cô vẫn có cảm giác như đang làm chuyện xấu dưới ánh mắt mọi người.

“Anh đừng có nói thẳng thừng như thế chứ.” Lê Vụ hạ giọng.

Trình Thanh Giác “Ừm” một tiếng, vẫn tựa cằm vào hõm cổ cô: “Vậy em thoải mái không?”

Anh dường như cực kì cố chấp với câu hỏi này.

“Nếu em không nói cho anh biết…” Anh suy nghĩ, cân nhắc lời nói, “Anh không thể cải thiện được.”

Hơi nóng từ lời nói của anh làm tai Lê Vụ ngứa ngáy, cô né sang bên cạnh, giọng mang theo tiếng cười: “Anh đừng có lúc nào cũng giả vờ thảo mai thế.”

Mí mắt Trình Thanh Giác giật giật.

Trời đất chứng giám, lần này anh thật sự không hề giả vờ. Quả nhiên câu chuyện “Cậu bé chăn cừu” lúc nào cũng đúng. Trước đây anh giả vờ quá nhiều, thỉnh thoảng nghiêm túc một lần cũng bị cho là đang giả vờ.

Nhưng nói thật, câu hỏi vừa rồi của anh cũng không hoàn toàn nghiêm túc, nên nói là bị oan cũng không phải.

Anh vẫn muốn có câu trả lời, ngón tay cào nhẹ má cô: “Vậy em thoải mái không?”

Đây đã là lần thứ mấy anh hỏi rồi. Lê Vụ bịt miệng anh lại, đặt ngón trỏ của tay kia lên môi, nói rất khẽ: “Thoải mái, thoải mái.”

“Vậy tối nay em vẫn ở lại chỗ anh chứ?” Anh lại hỏi.

Tay trái Lê Vụ vẫn đang bịt miệng anh.

Tối nay không đổi khách sạn, tầng 16 vẫn chỉ có một phòng của anh. Cô suy nghĩ một lát: “Nếu không có vấn đề gì… chắc là được.”

Sau đó cô lại thì thầm: “Sáng nay điều anh nói có ý gì vậy…”

Thực ra cũng không phải cô hoàn toàn không biết, nhưng vì chưa có kinh nghiệm thực tế nên hiểu không rõ.

Con người vốn dĩ tò mò về những thứ chưa từng trải qua, huống chi đối phương còn là Trình Thanh Giác. Cô có h*m m**n khám phá anh, nên càng tò mò hơn.

“Cái gì?” Trình Thanh Giác chưa phản ứng kịp.

Vừa rồi hỏi là do bốc đồng, giờ dừng lại hai giây, Lê Vụ cũng ngại không dám nói ra nữa: “Không có gì, anh buông em ra trước đi.”

Người đàn ông đang ôm cô dường như đã nhớ ra, anh kéo cô về, nói khẽ: “Em nói giải quyết à?”

“Em muốn giúp anh sao?” Anh hỏi thẳng.

Lê Vụ cảm thấy thói quen này của anh không tốt, sau này phải dạy anh nói tế nhị hơn.

“Không… Em chỉ tò mò thôi.” Giọng cô rất nhỏ, cô hối hận vì câu hỏi bộc phát vừa nãy của mình.

Cô thực sự thích anh, trước đây trong nhà dán ảnh anh, bây giờ đương nhiên cũng muốn thân mật với anh.

Cô cố tình liếc nhìn sang chỗ khác. Trình Thanh Giác cúi xuống nhìn cô, lát sau đưa tay vuốt nhẹ tai cô: “Vậy tối nói tiếp nhé?”

Lê Vụ hắng giọng sờ tai, nhìn hai bé mèo đang thò đầu ra ở ghế bên cạnh.

Ánh mắt Vượng Tài ngây ra, không biết đang ngẩn ngơ chuyện gì. Còn Hạt Cà Phê thì thoải mái hơn, vẫn đang l**m móng vuốt, nhưng không ngoại lệ, cả hai đều đang nhìn cô và Trình Thanh Giác.

Giọng cô nhẹ nhàng khàn khàn: “Ừm ừm, tối nói tiếp.”

Sau đó cô vỗ tay anh, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Hạt Cà Phê và Vượng Tài vẫn đang nhìn bọn mình kìa.”

Mí mắt Trình Thanh Giác khẽ động, anh ngước lên nhìn sang. Nửa giây sau, anh nói với Hạt Cà Phê và Vượng Tài: “Quay mặt đi.”

Bình Luận (0)
Comment