Buổi chiều khi Trình Thanh Giác ghi hình chương trình, Lê Vụ luôn ngồi trong xe vẽ tranh.
Trong vòng một tháng ngắn ngủi, cô đã cập nhật hơn mười bộ truyện tranh, không thiếu những bức fanart khác. Lượng fan trên các nền tảng đều tăng trưởng ổn định.
Đã có những lời mời hợp tác tìm đến cô, nhưng phần lớn mức giá đưa ra vẫn chưa cao.
Cô cũng không vội, việc xây dựng tài khoản vẫn cần phải từ từ.
Nửa tháng trước có một công ty tìm cô đặt đơn vẽ minh họa trang web, bản vẽ đã được giao, hôm nay là ngày thanh toán, cô đã nhận được thù lao do nhân viên đối tác chuyển khoản.
Tổng cộng được một ngàn sáu trăm, là phí thiết kế cho hai bức minh họa và một ảnh đại diện chibi.
Đây là khoản thu nhập thêm đầu tiên từ việc vẽ tranh kể từ khi cô nghỉ việc. Khoảnh khắc nhìn thấy tiền được chuyển khoản, Lê Vụ vô cùng vui sướng. Cô chậm lại hai giây, chụp màn hình gửi cho Bà Tô.
Lúc nghỉ việc, cô không nói với Bà Tô, nhưng sau này có lần gọi điện cô bị phát hiện ra.
Bà Tô quả không hổ danh là mẹ cô, cô chỉ nói dối một chút là bị vạch trần ngay.
Quả lê: [Mẹ đại nhân ^o^]
Quả lê: [*Ảnh chụp màn hình]
Quả lê: [Đây là khoản thu nhập đầu tiên của con gái mẹ sau khi nghỉ việc.]
Quả lê: [^O^]
Quả lê: [*Chuyển khoản cho mẹ xx đồng]
Cuối tuần, Bà Tô đang ở nhà nghiên cứu món giò heo hầm đậu nành. Vài phút sau, tin nhắn trả lời chậm rãi được gửi tới.
Mẹ: [*Ảnh]
Mẹ: [Con xem giò heo mẹ hầm thế nào.]
Mẹ: [Ba con cứ đòi ăn, mẹ rảnh rỗi nên nghiên cứu thử.]
Mặc dù bà Tô nấu ăn ngon, nhưng ở nhà Lê Vụ thường là ba cô nấu, thỉnh thoảng nấu những món khó hơn bà Tô mới xuống bếp.
Lê Vụ nhấp vào ảnh, phóng to ra xem.
Quả lê: [Trông ngon quá, ngon quá 0]
Quả lê: [Cả con và Vượng Tài đều ch** n**c miếng rồi!]
Mẹ: [Mẹ không nhận tiền chuyển khoản đâu, con giữ lại mua đồ ăn đi.]
Mẹ: [Nếu thiếu tiền sinh hoạt thì cứ xin mẹ.]
Quả lê: [Vâng, con có tiền mà ^o^]
Mẹ: [Mấy ngày nay con ở nhà à?]
Mẹ: [Ba con sắp đi Bắc Thành công tác, ông ấy nói sẽ mang ít đồ sang cho con.]
Lê Vụ chưa nói với gia đình việc mình làm trợ lý cho Trình Thanh Giác.
Trình Thanh Giác thực sự rất nổi tiếng. Cô nghĩ lúc đó nếu nói ra, bà Tô và ba Lê nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc và suy nghĩ nhiều, không cho cô làm, nên cuối cùng cô đã không nói.
Ai mà biết được bây giờ không chỉ là trợ lý, mà còn thăng cấp thành bạn gái luôn rồi.
Lê Vụ sờ mũi, đột nhiên bắt đầu suy nghĩ nếu cô nói với bà Tô rằng cô đang hẹn hò với Trình Thanh Giác… thì sẽ thế nào.
Quả lê: [Không cần đâu ạ, dạo này con không ở Bắc Thành… Con đi nơi khác tìm cảm hứng để vẽ tranh ạ.]
Lịch trình của Trình Thanh Giác gần đây rất vội. Dù sao thì cô đi đâu cũng là để vẽ tranh, theo anh đi khắp nơi, tìm kiếm cảm hứng cũng là chuyện tốt.
Mẹ: [Đi đâu thế, sao không nói với mẹ.]
Lê Vụ không nói chi tiết: [Chỉ đi vài nơi thôi, không xa đâu ạ.]
Mẹ: [Được.]
Mẹ: [À, lần trước con nói người bạn hỏi xin công thức nấu ăn của con, gần đây có còn hỏi nữa không?]
Mẹ: [Mẹ vừa tổng hợp thêm một vài món nữa, mẹ gửi cho con nhé.]
Mẹ: [*Ảnh]
Mẹ: [*Ảnh]
Lê Vụ nhìn chằm chằm vào những bức ảnh nhảy lên trên điện thoại. Kể từ khi bị phát hiện, Trình Thanh Giác không dùng tài khoản phụ trước mặt cô nữa, và mỗi lần cô nhắc đến chuyện này, anh lại tựa cằm lên vai cô, cố gắng lấp l**m bằng sự im lặng.
Lê Vụ suy nghĩ hai giây.
Thận trọng viết: [Mẹ ơi, mẹ thấy tuổi con có phải nên yêu đương rồi không ^0^]
Mẹ: [Sao, con muốn yêu à?]
Mẹ: [Không phải là con không ôm mấy cái poster và đồ lưu niệm đó nữa, chuyển sang thích Trình Thanh Giác à?]
Lê Vụ ở đầu dây bên này lại giơ tay sờ mũi, cân nhắc rồi lại cân nhắc.
Quả lê: [Mẹ nói xem nếu con hẹn hò với anh ấy thì sao ạ? ^0^]
Bà Tô gửi luôn một tin nhắn thoại tới: “Ôi ôi ôi, con sốt rồi à? Nếu mẹ nói với ba con, ba con chắc chắn cũng nói con bị sốt đấy. Có phải con xem poster của cậu ấy nhiều quá nên bị ảo giác rồi không Vụ Vụ?”
Bà Tô: “Chúng ta không thể vì đu idol mà sinh bệnh được đâu. Mẹ xem tin tức có người còn tẩu hỏa nhập ma rồi nhảy lầu nữa đấy, đáng sợ lắm.”
Môi Lê Vụ mấp máy, cô đặt điện thoại bên môi: “Ây da, con không có bệnh gì đâu.”
Bà Tô lại gửi tin nhắn thoại, giọng lẩm bẩm: “Không có bệnh sao lại nói mê sảng thế. Lát nữa rảnh mẹ gọi video cho con.”
Bà Tô: “Hơn nữa hẹn hò với ngôi sao không hẳn là tốt đâu, mẹ xem tin tức thấy họ loạn lắm.”
Mẹ: [Vụ Vụ, nếu áp lực lớn quá thì cứ về nhà.]
Mẹ: [Ba mẹ nuôi con.]
Mẹ: [Đừng vì áp lực sau khi nghỉ việc mà sinh ra ảo giác.]
Lê Vụ xem đi xem lại mấy tin nhắn của bà Tô, rồi suy nghĩ về phản ứng có thể có của hai vị phụ huynh nếu cô thực sự dẫn Trình Thanh Giác về ra mắt.
Nghĩ một lúc không ra, cô dứt khoát gác chuyện này lại, chụp màn hình tin nhắn chuyển khoản của công ty trang web vừa rồi gửi cho Trình Thanh Giác.
Quả lê: [*Ảnh chụp màn hình]
Quả lê: [Công ty minh họa trang web chuyển tiền cho em rồi này!]
Quả lê: [Anh muốn ăn gì không, em mua đồ ngon cho anh ^0^]
Trình Thanh Giác vừa kết thúc buổi ghi hình ngắn, đang ngồi nghỉ ngơi. Nghe thấy chuông, anh cúi đầu nhìn điện thoại, lướt ngón tay nhớ lại tối qua.
CQJ.: [Không cần đồ ăn ngon.]
CQJ.: [Có đồ ăn ngon rồi.]
Quả lê: [Hả hả? 0]
Lê Vụ không hiểu anh đang nói gì: [Đồ ăn ngon gì cơ?]
CQJ.: [Không có gì.]
Lê Vụ nhìn chằm chằm màn hình, suy nghĩ đi suy nghĩ lại, quả thực không hiểu ý anh là gì.
Vài giây sau, đối phương lại gửi tin nhắn.
CQJ.: [Nếu anh nói quá thẳng thắn, em có thấy anh lẳng lơ không?]
Lê Vụ suy nghĩ một chút: [Không ạ.]
Lúc nãy ở trên xe cô nói vậy chỉ vì anh quá thẳng thắn khiến cô thấy ngại, chứ không phải vì lý do nào khác.
CQJ.: [Ừm.]
Quả lê: [Sao thế?]
Quả lê: [Anh vừa muốn nói gì?]
Trình Thanh Giác ngước mắt nhìn về phía chiếc xe, vẫn cảm thấy không nên trêu chọc cô giữa ban ngày.
CQJ.: [Không có gì, sau này nói.]
Vì cơ thể không được khỏe nên Trình Thanh Giác kết thúc công việc buổi tối sớm hơn bình thường, không ăn tối bên ngoài mà gọi đồ ăn về khách sạn.
Ăn xong, Lê Vụ đi tắm trước, sau đó chạy đến bệ cửa sổ đối diện giường phòng ngủ ôm máy tính bảng, muốn hoàn thành nốt bản vẽ truyện tranh còn dang dở ban ngày.
Cô có thể cập nhật nhiều truyện tranh trong thời gian ngắn như vậy là vì cô thực sự rất chăm chỉ.
Ban ngày lúc rảnh rỗi,, hầu như cô luôn ôm máy tính bảng để vẽ, không có thời gian giải trí khác.
Tuy nhiên cô rất thích vẽ, vì vậy đối với cô mà nói, việc vẽ tranh chính là một loại hình giải trí.
Khi tô xong mảng màu cuối cùng, Trình Thanh Giác cũng bước ra khỏi phòng tắm. Lê Vụ nghe thấy tiếng động, ngước mắt nhìn qua.
Anh lại thay một chiếc áo choàng tắm khác, hôm nay anh mặc màu đen.
“…” Sao gần đây anh cứ mặc áo choàng tắm suốt thế, đã vậy dây buộc còn không thắt đàng hoàng.
Lê Vụ che môi khẽ ho hai tiếng, ánh mắt liếc về phía ngực anh.
Đường nét cơ bắp săn chắc khiến người ta hơi muốn vén lớp áo quần hờ hững của anh ra, nhìn vào bên trong hơn nữa.
Nhận ra mình đang nghĩ gì, Lê Vụ hắng giọng, thu lại ánh mắt.
Sao bây giờ Trình Thanh Giác không quyến rũ cô, mà bản thân cô cũng tự thấy rạo rực rồi.
Người đàn ông dường như không thấy ánh mắt của cô, anh cầm lấy điện thoại trên bàn lên, cúi xuống nhìn hai cái. Trả lời tin nhắn xong, anh bước tới.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, liếc nhìn máy tính bảng của cô: “Em vẽ xong chưa?”
“Còn một chút nữa.” Lê Vụ vùi đầu vào bút vẽ.
Trình Thanh Giác “Ừm” một tiếng, chống tay phải ra sau, cơ thể hơi ngả về phía sau, cúi xuống nhìn cô.
Chỗ bệ cửa sổ rất rộng, ánh sáng trong phòng mờ ảo, chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy cảnh thành phố về đêm ngoài cửa sổ, đèn neon lộn xộn, sáng rực.
“Em vẽ xong thì nói với anh.” Trình Thanh Giác nói.
Lê Vụ siết chặt bút, cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu: “Vâng… chỉ còn một chút thôi.”
“Ừm.” Trình Thanh Giác nhắm mắt ngả ra sau, dựa vào cửa sổ.
Bệnh của anh chưa khỏi hoàn toàn, cơ thể vẫn còn hơi nóng, không phải sốt, chỉ là vì cơ thể đang chống lại virus nên nhiệt độ cao hơn bình thường một chút.
Lê Vụ co chân ngồi trên bệ cửa sổ. Trình Thanh Giác nhìn hai lần, tay phải cầm lấy mắt cá chân cô, nhấc một chân cô lên đặt lên đùi anh.
Lê Vụ đang tô màu nốt phần cuối cùng, cảm thấy động tác này k*ch th*ch một cách khó hiểu.
Ngón tay anh liên tục cọ xát vào xương mắt cá chân nhô ra bên ngoài của cô. Lê Vụ bị anh sờ hơi ngứa, muốn rụt chân lại để tránh, nhưng ngón chân lại vô tình cọ vào áo choàng tắm của anh, làm vén nó lên một chút.
Trình Thanh Giác cầm cổ chân cô, kéo chân cô trở lại.
Động tác của anh rất chậm rãi, như thể đang chờ cô vẽ xong, vì chán nên tiện tay sờ thứ gì đó.
“Lê Vụ.”
“Hả?”
“Không phải là em nói muốn giúp anh sao?”
“Ừm…”
Lời đó là do cô tự nói ra, ngay khi anh ngồi xuống đây, cô đã biết anh muốn làm gì rồi.
Lê Vụ dừng bút, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh lười biếng dựa vào cửa sổ, tóc chưa khô hẳn, những sợi tóc mái âm ẩm rủ xuống trán, ánh mắt sâu thẳm bình tĩnh nhìn cô.
Lê Vụ cảm thấy như sắp bị ánh mắt anh hút vào.
Anh cầm nhẹ cổ tay cô, giọng nói khàn khàn: “Ngồi lên đây được không?”
Lê Vụ “Dạ?” một tiếng.
Trình Thanh Giác chỉ vào đùi mình: “Anh muốn ôm em.”
Lê Vụ nhìn vào mắt anh. Mặc dù là cô tự đề nghị, nhưng đến lúc này, đương nhiên cô vẫn thấy căng thẳng.
Cô hắng giọng, giả vờ như không có chuyện gì mà vuốt tóc, giọng nói dịu dàng: “Chỉ là giúp anh… không phải, không phải…”
“Không phải làm đến cùng.” Trình Thanh Giác tiếp lời, “Anh biết, thời gian quá ngắn.”
Anh đưa tay ôm lấy eo của Lê Vụ kéo cô lại, để cô ngồi vắt ngang trên đùi anh.
Anh tựa trán vào vai cô, khẽ nói: “Anh biết, không phải đã nói là nghe theo em sao? Từ nhịp độ đến tiến độ, rồi từ từ điều chỉnh, không được quá chiếm hữu, không được hay ghen.”
“Nghe theo em hết, Vụ Vụ.” Anh giơ tay trái lên, nhéo nhẹ vạt áo cô.
Thời tiết quá nóng, cô không mặc lại áo dài quần dài của hôm qua, mà mặc một chiếc áo phông Trình Thanh Giác đưa cho.
Chiếc áo phông màu đen của anh khiến cô trông rất trắng trẻo, mặc lên vừa rộng vừa dài. Đôi chân trần thon thả của cô vắt sang hai bên đùi anh.
“Vụ Vụ.” Anh đặt tay lên eo cô, thở dài thành tiếng.
“Em không biết làm…” Cơ thể cô mềm nhũn, giọng nói cũng mềm như nước, cô thì thầm “…Anh có thể dạy em không?”
Cô nói câu này trong khi đầu gần như vùi hẳn vào vai anh.
Rèm cửa ở bệ cửa sổ kéo một nửa, vừa vặn che khuất phần lưng Trình Thanh Giác đang dựa vào.
Nửa còn lại là cửa sổ một chiều, không thể nhìn thấy từ bên ngoài.
Trình Thanh Giác đỡ cô, tay phải bật đèn tường ở bệ cửa sổ.
Ánh sáng dịu nhẹ, mờ ảo, hòa quyện với ánh đèn neon ngoài cửa sổ.
Trình Thanh Giác vén áo choàng tắm của mình lên.
Lê Vụ cảm nhận được hành động của anh, cô giơ tay muốn ngăn lại: “Đừng.”
Trình Thanh Giác v**t v* gáy cô, giọng nói hơi khàn: “Anh tự cởi, không phải em cởi.”
Lời nói của anh khiến tai Lê Vụ nóng bừng.
Anh rút dây thắt lưng ra, vén nửa chiếc áo choàng tắm lên, chỉ để lộ cơ bụng, sau đó nắm lấy tay cô đặt lên đó.
“Thử làm quen trước đã?” Anh hỏi cô: “Rồi sau đó chạm vào những chỗ em đã nói.”