Lê Vụ vùi đầu vào hõm vai anh, tay bị anh ấn chặt lên đó.
Một lúc sau, cô cảm thấy Trình Thanh Giác cúi đầu hôn tai cô, sau đó nắm tay cô dịch chuyển.
Khoảnh khắc chạm vào, tay Lê Vụ bị bỏng rát, các ngón tay vô thức co lại. Khi cô nhận ra và muốn chạm lại lần nữa thì bị Trình Thanh Giác nắm tay ngăn lại.
Anh tựa cằm vào vai cô cọ nhẹ, giọng nói khàn khàn: “Không thích ứng được thì thôi.”
Nói xong, anh lại cười khẽ, âm thanh quanh quản bên tai cô: “Lần này anh không giả vờ, anh nói thật.”
Ngón tay Lê Vụ cuộn lại, đặt trong lòng bàn tay anh. Một lúc sau, giọng cô nhỏ xíu: “Thử đi… dù sao thì…”
Dù sao cũng đang yêu mà, bây giờ không thử sau này cũng phải thử.
“Em nói đấy nhé?” Anh xác nhận với cô.
“Ừm…” Chưa nói xong, tay cô đã bị anh ấn xuống lần nữa.
Có lẽ vì đã nhận được sự đồng ý của cô nên anh không còn có ý định buông cô ra nữa.
Bàn tay anh bao bọc bên ngoài tay phải cô, tay kia giữ gáy, cúi đầu hôn lên cổ cô.
Anh cắn nhẹ từng chút một, lưu luyến bên cổ cô rồi lên trên, hôn vào d** tai cô: “Vụ Vụ.”
“Ừm…?” Hàng mi Lê Vụ thấm ướt.
Anh tựa vào tai cô, cố gắng nói chuyện với cô: “Em nắm làm anh hơi đau.”
“Vâng, em xin lỗi.” Lê Vụ lắp bắp, định thả lỏng ra, nhưng lại bị Trình Thanh Giác cầm lấy tay và nắm chặt.
Giọng anh như khao khát rơi bên tai cô: “Không sao đâu.”
“Làm anh đau thì anh mới cảm nhận được sự tồn tại của em.” Anh nói.
Lê Vụ chợt cảm thấy anh hơi có khuynh hướng bị ngược đãi, cô giãy giụa nhẹ, sau đó cũng thả lỏng một chút, chỉ nắm hờ thôi.
Cô nằm úp trên vai anh, nói nhỏ: “Phải làm thế nào đây?”
Trình Thanh Giác xoa đầu cô, môi áp vào tai cô, nói: “Trên dưới.”
Lê Vụ hiểu ý anh là gì, nhưng sự chủ động vẫn không mạnh mẽ. Cô đưa tay lên trên hai cái, rồi lại xuống dưới, lúc nhẹ thì rất nhẹ, lúc mạnh thì lại hơi mạnh.
Thực ra cũng không thoải mái lắm, cảm giác đau mơ hồ nhiều hơn, nhưng Trình Thanh Giác không nhắc cô, mà hơi ngả ra sau, lợi dụng ánh sáng để nhìn mặt cô.
Vì vấn đề tâm lý nên cảm xúc của anh đã bình lặng trong một thời gian dài, bất kể là đối với đồ ăn hay thứ gì khác, h*m m**n đều không mạnh mẽ.
Song có vẻ với cô, anh luôn cực kì muốn thân mật.
“Vụ Vụ.”
Lê Vụ mặc quần áo của anh, người cô toàn mùi của anh. Vạt áo phông dài đến đùi, cô cúi nhẹ đầu.
Cô không nhìn, chỉ v**t v* một cách lung tung.
“Vụ Vụ.” Anh lại gọi tên cô một lần nữa.
Lê Vụ ngẩng đầu: “Dạ…?”
Giọng cô khàn khàn, ánh mắt cũng ẩm ướt.
Trình Thanh Giác nhìn một lúc, dùng đầu ngón
tay ấn nhẹ lên môi cô, giọng nói khàn và chậm rãi: “Rõ ràng người bị ‘chơi đùa’ là anh.”
Trình Thanh Giác: “Em làm cứ như người bị ‘làm’ là em vậy.”
Sau khi hiểu rõ, mặt cô đỏ bừng: “Anh nói gì thế…”
Trình Thanh Giác rút thắt lưng của áo choàng tắm ra, buộc vào đùi phải cô. Chiếc dây màu đen tôn lên làn da trắng trẻo của cô.
Lê Vụ không hiểu anh muốn làm gì, cô lùi lại.
Trình Thanh Giác dùng tay trái giữ eo cô, ngăn không cho cô lùi. Tay phải thắt nút chiếc dây lụa vào đùi cô, tiếp đến buộc đầu dây còn lại vào cổ tay mình, nối liền hai người lại với nhau.
Giọng cô khàn khàn, cô nhìn chằm chằm vào chiếc dây lụa: “Trình Thanh Giác.”
Người đàn ông hơi nhấc tay phải lên, chiếc dây kết nối kéo Lê Vụ ngã vào lòng anh.
“Chúng ta gắn kết với nhau được không?” Anh ghé sát, giọng nói trầm ấm, ôn hòa.
Chiếc dây lụa ở đùi hoàn toàn trói buộc cô. Cô nằm úp sấp trên người Trình Thanh Giác, tay phải lại bị anh ấn xuống.
Lần này anh không để cô động đậy lung tung nữa, mà cầm lấy tay cô hướng dẫn cô.
Hai người gần như nằm trên bệ cửa sổ. Trình
Thanh Giác dựa vào cửa sổ, để Lê Vụ nằm sấp trên người anh.
Anh khẽ thở dài bên tai cô.
Tai cô tê dại, thấy tiếng thở của anh rất dễ nghe.
Cảm giác nóng bỏng tràn ngập giữa các ngón tay.
Một lúc lâu sau, cuối cùng mọi chuyện cũng dừng lại. Anh ngẩng đầu lên, nghiêng người lấy thứ gì đó trên giá bên cạnh.
Giọng Lê Vụ cũng khàn đi: “Anh lấy gì thế?”
“Khăn ướt.”
Anh lấy khăn giấy, nhấc cổ tay cô lên, giúp cô lau các ngón tay, nghiêm túc lau từng ngón một cho cô.
Anh tỉ mỉ quá mức, chỉ một động tác lau tay cũng khiến cô đỏ mặt.
Hơi thở của Lê Vụ không ổn định. Từ đầu đến cuối, người quần áo xộc xệch và bị “chơi đùa” đều là anh, nhưng cô lại là người ngại ngùng hơn. Cô hơi cúi đầu nhìn anh lau tay giúp mình, không dám cử động.
Cuối cùng, sau khi điều hòa hơi thở vài cái, cô vừa định ngước mắt lên nói chuyện thì người đàn ông đã ném nhẹ chiếc khăn giấy đã dùng xuống đất. Anh ôm eo cô nhấc bổng lên, đặt cô nằm ngửa trên bệ cửa sổ.
Đùi cô vẫn buộc chiếc dây lụa nối với cổ tay anh.
Trình Thanh Giác nắm lấy mắt cá chân cô, để cô đặt chân lên ngực anh.
Tư thế nằm ngửa khiến Lê Vụ chỉ có thể ngước nhìn anh.
Giọng cô vừa khàn vừa khô: “Trình Thanh Giác.”
Ánh đèn neon ngoài cửa sổ chiếu vào, tán sắc trong mắt anh.
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, sau đó cúi xuống hôn cô. Không phải hôn môi, mà là một chỗ khác.
Lê Vụ nhắm chặt mắt, vô thức nắm lấy tóc anh, cổ tay bị anh giữ hờ.
Cô cảm nhận được không chỉ có môi, mà cả chóp mũi anh cũng tựa vào đó.
Tóc anh cọ vào vạt áo phông của cô.
Chiếc dây lụa kết nối khiến cô không thể cử động lung tung. Mỗi lần anh giơ tay, chân phải của cô buộc phải nâng cao.
Song anh lại tỏ vẻ như không phát hiện ra, cứ nắm tay cô ấn xuống bên cạnh người cô.
Anh chỉ hôn một lúc, khi cô sắp thần hôn điên đảo thì anh ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên d** tai cô, rồi đổi sang dùng khớp ngón tay.
Chiếc dây lụa ở chân hình như đã bị Trình Thanh Giác thắt nút chết, giãy giụa lâu như vậy mà không bung ra, ngược lại còn thắt chặt hơn.
“Trình Thanh Giác…” Cô nói đứt quãng.
“Gọi tên anh đi, Vụ Vụ.” Anh nhẹ nhàng dụ dỗ.
“Anh… sao lại thích trói người ta.” Cô hơi bực bội, vùi mặt vào lòng anh.
Cái còng tay ở phòng thử đồ, chiếc áo sơ mi bị buộc ngược lúc trước, và bây giờ là đây.
Khớp ngón tay vẫn tiếp tục, cô không thể nói nên lời, chỉ có thể giơ tay ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào hõm cổ anh.
Anh cúi đầu hôn lên má cô, giọng nói dính nhớp, khàn khàn: “Lần sau để em trói anh.”
Đầu óc Lê Vụ không phân biệt được gì, cô lắc đầu.
Trình Thanh Giác cắn vào gáy cô, cắn xong lại nhẹ nhàng hôn và l**m: “Anh thích em trói anh lại bên cạnh em.”
Tình yêu của anh hơi b*nh h**n, mỗi lần thân mật lại bộc lộ ra một chút.
Nhưng không quá đáng, chủ yếu chỉ giống như thú vui tình ái.
Anh thích cắn cô, cũng thích dùng dây buộc cô, buộc cô và anh lại với nhau.
Đầu ngón tay cọ xát nhanh hơn một chút so với ban đầu.
Lê Vụ cọ trán vào ngực anh, lần này cô thực sự không thể nói nên lời, khóe mắt ẩm ướt.
Một lúc sau, cuối cùng Lê Vụ cũng buông vai anh ra, nghiêng đầu th* d*c.
Trình Thanh Giác đưa tay lên giữ cằm rồi hôn cô, nuốt hết hơi thở của cô vào trong, trao đổi hơi thở với cô.
Lê Vụ không biết mình đã bình tĩnh lại trong lòng anh bao lâu mới có thể chớp mắt lần nữa, lý trí quay trở lại.
Mí mắt cô run lên, cô mở mắt, từ đầu tiên thốt ra như ngâm trong nước: “Buồn ngủ…”
Trình Thanh Giác nằm nghiêng ôm lấy cô.
Hai người nằm như vậy, bệ cửa sổ vẫn hơi nhỏ. Trình Thanh Giác ôm eo cô nhấc lên, đổi sang tư thế ngồi tựa vào cửa sổ, để cô nằm sấp trong lòng mình.
Anh nhìn cô, đưa tay vuốt tóc cô: “Anh tưởng em sẽ nói mệt.”
Chỉ hai từ đơn giản lại khiến mặt Lê Vụ đỏ lên. Chiếc dây lụa vẫn được tháo, anh đưa tay cài tóc giúp cô, cô vẫn cảm nhận được sự ràng buộc ở đùi.
Đầu Lê Vụ gật gù, cô thực sự hơi buồn ngủ.
Người nào đó đã được thỏa mãn, lúc này lại đưa tay lên tiếp tục vuốt tóc cô.
Anh xoa quá thoải mái khiến đầu óc cô mơ màng, dần dần nửa ngủ nửa mê.
Cánh cửa phòng bị đẩy ra, đầu tiên là Hạt Cà Phê chui vào, tiếp theo là Vượng Tài.
Hạt Cà Phê tiến vào rất có mục đích, nó đi thẳng về phía bệ cửa sổ, bước nhanh đến ngồi xổm dưới bệ, cố gắng nhảy lên chỗ chân Lê Vụ.
Vượng Tài đi theo sau chậm hơn một chút, lắc lắc cái mông nhỏ, trên đường đi nó bị vấp ngã một cái, lăn vài vòng rồi mới đi tới.
Trình Thanh Giác liếc nhìn, tóm lấy Hạt Cà Phê đang nằm phục dưới chân Lê Vụ, đặt nó xuống đất.
Hạt Cà Phê quay lại nhìn thẳng vào Trình Thanh Giác.
Trình Thanh Giác: “Mẹ con mệt rồi.”
Hạt Cà Phê: “Meo.”
Trình Thanh Giác: “Đừng làm phiền mẹ con ngủ.”
Hạt Cà Phê: “Meo.”
Có lẽ vì bị ngăn cản đến gần Lê Vụ nên vẻ mặt của Hạt Cà Phê đối với anh cau có hơn bình thường một chút.
Anh đang nhìn Hạt Cà Phê thì Vượng Tài ở đầu kia lại cào cào Lê Vụ.
Một chân nó bám vào bệ cửa sổ, chân kia giơ lên quơ hai cái trong không trung, muốn với tới góc áo Lê Vụ.
Trình Thanh Giác bất lực, đưa tay nhấc nó lên luôn.
Anh xoa đầu Vượng Tài: “Mẹ con đang ngủ.”
Vượng Tài: “Meo…”
Sau đó là cảnh hai mèo một người nhìn nhau.
“…”
Lông trên lưng và đuôi Hạt Cà Phê mọc gần như đã hoàn chỉnh. Vì được chăm sóc tốt nên bộ lông mới mọc ra thậm chí còn bóng mượt hơn trước.
Vượng Tài ngơ ngác, ánh mắt lờ đờ nhìn chằm chằm vào anh.
Vài giây sau, Trình Thanh Giác đột nhiên cúi đầu cười khẽ.
Anh ôm chặt người đang ngủ trong lòng, vén rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Ánh trăng ngoài cửa sổ dịu dàng rọi vào, rơi trên bệ cửa sổ.
“Lê Vụ.” Anh đột nhiên nói nhỏ, “Em nói đúng, hình như trăng mỗi ngày đúng thật là đều khác nhau.”
Trăng hôm nay và trăng sau này, dường như đều sẽ đẹp hơn rất nhiều.