Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 76

Trình Thanh Giác đã nghỉ ngơi một tháng trước đó. Kể từ khi hai số cuối cùng của chương trình tạp kỹ âm nhạc bắt đầu vào tháng năm, công việc nối tiếp nhau tới tấp, không ngừng nghỉ.

Lê Vụ đã lâu không về nhà. Vào tuần cuối cùng của tháng năm, bà Tô gọi điện bảo cô về một chuyến.

Tính đến nay, cô đã làm trợ lý cho Trình Thanh Giác được hai tháng. Ban đầu là nấu ăn cho anh, sau đó thăng cấp thành bạn gái. Ngoại trừ thỉnh thoảng anh thấy đồ ăn của chuyên gia dinh dưỡng dở quá, cô sẽ nấu cho anh một chút, còn lại cô chỉ mang danh trợ lý chứ không phải làm việc gì thực chất.

Cô chỉ ở bên cạnh anh, vừa vẽ phác thảo vừa cùng anh tham gia các lịch trình.

Mỗi lần Hoàng Minh thấy hai người ở bên nhau, anh ấy đều liếc nhìn Trình Thanh Giác một cái đầy vẻ khó chịu. Anh ấy nói rằng đối với Trình Thanh Giác, Lê Vụ không chỉ là bạn gái, mà còn là món đồ xoa dịu tinh thần.

Trương Dương cũng từng nghe thấy điều đó. Có lần ăn trưa, cậu ấy và Lê Vụ ngồi xổm trong xe riêng của nghệ sĩ dùng bữa. Cậu ấy kéo hộp cơm ngồi sát cạnh Lê Vụ, hỏi cô có để ý không.

Lúc đó Lê Vụ đang nhặt hạt hoa tiêu ra khỏi đĩa, nghe vậy ngẩng đầu hỏi lại: “Để ý điều gì?”

Trương Dương vỗ đùi: “Anh Hoàng Minh nói anh Thanh Giác xem cô là món đồ xoa dịu tinh thần.”

Lê Vụ nghiêng đầu, tập trung suy nghĩ hai giây, vẫn chưa hiểu lắm: “Để ý điều gì cơ?”

“Ý là…” Trương Dương đặt đũa xuống, khoa tay múa chân, không biết diễn giải ra sao, “Không phải là con gái càng tinh tế, càng nhạy cảm càng có yêu cầu cao hơn về mặt tinh thần sao? Cô không cảm thấy là anh Thanh Giác chỉ thích cô về mặt thể xác ư? À không, nói vậy cũng không đúng…”

Cậu ấy còn chưa kịp sắp xếp ngôn ngữ, câu chuyện đã được Lê Vụ tiếp lời.

Lê Vụ nhặt hạt hoa tiêu cuối cùng trong đĩa, suy nghĩ một chút, cong mắt cười: “Tinh thần của anh ấy cũng thích tôi.”

“Hơn nữa thích theo bản năng sinh lý, chính là vì tinh thần đủ yêu thương mà.” Cô quay sang nhìn Trương Dương, đầy ẩn ý, “Cậu không yêu đương, cậu không hiểu đâu.”

Nhìn thấy người đó là muốn lại gần, đó là cả cảm tính, lý tính, thể xác, tinh thần, lý trí hay phi lý trí, đều thích anh (cô) ấy.

Giống như hiện tượng “xâm phạm đáng yêu” trong tâm lý học, thấy động vật nhỏ hoặc em bé sẽ muốn véo, thấy đồ vật mình thích sẽ muốn cắn một miếng.

Cơ thể sẽ phản ánh việc bạn yêu thích nó nhanh hơn cả bộ não.

***

Đêm thứ ba Lê Vụ về nhà, cô gọi điện cho Trình Thanh Giác trong phòng ngủ.

Cô nhắc đến cuộc trò chuyện với Trương Dương trên xe hai ngày trước.

Lê Vụ ôm gối lật người: “Em nói anh thích em cả về sinh lý và tinh thần.”

Người đàn ông bên kia khẽ “Ừm” một tiếng.

Vừa dứt lời, anh lại hỏi: “Thế còn em, em có thích anh không?”

Căn hộ có ba phòng ngủ và một phòng khách của gia đình cô không lớn, đã ở hơn mười năm, là nhà cơ quan ba Lê phân cho hồi đó, cách âm cũng không tốt lắm.

Lê Vụ thò đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ, xác nhận cửa đã đóng kỹ, cô mới kéo chăn co người lại, ho nhẹ hai tiếng: “Thích.”

“Ừm.” Trình Thanh Giác vừa tham gia xong sự kiện của nhãn hàng, mới quay về khách sạn.

Anh chống tay trái ra sau khóa cửa, kéo cà vạt ở cổ áo ra một chút. Gần một tuần không gặp, nghe thấy giọng cô, cơ thể anh lại có cảm giác nóng bừng khác thường.

Trình Thanh Giác sờ sờ yết hầu định nhịn, nhưng vài giây sau, anh vẫn không kiềm được.

Cà vạt bị giật xuống, ném lên bàn trà: “Có thể gọi video được không?”

Lê Vụ ở bên kia nghe thấy, tai cô hơi động đậy.

Cô là người rất tự lập, ít khi có sự lo âu chia ly với bất kỳ ai. Trước đây dù là rời nhà đi học đại học hay đi làm, cô hiếm khi khóc lóc vì rời xa nhà hay không thể gặp ba mẹ.

Trước khi về nhà, cô đã bay thẳng từ nơi làm việc của Trình Thanh Giác đến Bắc Thành và ở lại thêm vài ngày.

Hai người quả thực đã lâu không gặp, mấy ngày trước Trình Thanh Giác quá bận, thời gian gọi điện cũng ngắn, cô cũng hơi nhớ anh.

Cô hắng giọng, trèo xuống giường, soi gương trên đầu tủ, trả lời đầu dây bên kia: “Được ạ.”

Sau khi cúp điện thoại, Lê Vụ đặt điện thoại lên ngực, liếc nhìn về phía cửa phòng lần nữa.

Vài năm trước khi cô học đại học, nhà đã được sửa sang lại. Phía bên trái cửa phòng ngủ có một đoạn tường kính nửa mét đã được khoét ra, có thể lờ mờ nhìn thấy khung cảnh trong phòng ngủ.

Tuy không rõ nét, nhưng vẫn có thể thấy bên trong có người hay không.

Hình như bà Tô vẫn đang ngồi trên sofa xem TV.

Lê Vụ đang định nhìn thêm thì điện thoại trong tay báo có cuộc gọi video đến.

Cô khẽ hít sâu, kéo chăn lên cao ngồi lại trên giường, bấm nút nhận cuộc gọi.

Video kết nối, thứ đầu tiên đập vào tầm mắt là Hạt Cà Phê.

Hình như điện thoại được Trình Thanh Giác đặt trên giường, Hạt Cà Phê đang cúi mặt xuống ống kính, dùng móng vuốt gạt gạt điện thoại, kêu “Meo~” với cô trong video.

Nghe thấy tiếng kêu, Vượng Tài nhảy từ vai cô xuống, rướn cổ nhìn vào điện thoại trong tay cô.

Lê Vụ đang định nắm chân Vượng Tài chào Hạt Cà Phê thì người đàn ông bên kia bước tới, nhấc cổ Hạt Cà Phê lên.

Hạt Cà Phê ngẩng mặt lên, đổi thái độ với Trình Thanh Giác: “Meo.”

Trình Thanh Giác đặt điện thoại đứng thẳng lên, ngồi xuống mép giường.

Anh đã thay bộ đồ ngủ màu be nhạt, vẫn là kiểu hở ngực.

Lê Vụ lướt mắt qua, ho khan rồi dời tầm nhìn.

Thấy biểu cảm của cô, Trình Thanh Giác vuốt tóc, dừng lại một chút mới giải thích: “Anh không dụ dỗ em đâu, anh quên mang theo áo phông thật.”

Lê Vụ cũng cảm thấy hành động quay mặt đi của mình vừa rồi quá lộ liễu, cô gãi gãi tai, mất tự nhiên nói: “Em cũng có nói gì đâu.”

Vượng Tài liên tục nghe thấy tiếng nói, nó bối rối một lát rồi nghĩ là do “viên gạch” trong tay mẹ phát ra. Nó nghiêng đầu nhảy lên cánh tay cô cào cào điện thoại, l**m một cái lên màn hình.

Lê Vụ giật mình thốt lên, lấy điện thoại ra, ôm nó vào lòng: “Cái này không phải đồ ăn đâu cục cưng.”

Vượng Tài vẫn có vẻ vô cùng khó hiểu, ngửa cổ kêu: “Meo——”

Lê Vụ xoa đầu nó, đưa nó đối diện với điện thoại: “Đây là điện thoại…”

Cô vừa nói vừa ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông bên kia. Không biết có phải sự đối diện này khiến đối phương hiểu lầm hay không, Trình Thanh Giác nhìn cô hai giây, sau đó dời mắt nhìn về phía Vượng Tài, giải thích với nó.

“Bên này là ba.”

Giọng điệu của anh vô cùng tự nhiên, tai Lê Vụ ửng đỏ.

Dạo gần đây càng ngày anh càng nói chuyện kiểu này. Đôi khi hai người ngủ chung phòng, sáng sớm anh sẽ nhấc Hạt Cà Phê đang cào cấu đòi ngủ trong lòng cô lên, dạy Hạt Cà Phê gọi cô là mẹ.

Lê Vụ thấy đầu óc anh hơi có vấn đề.

Mèo đâu có biết nói tiếng người, cho dù Hạt Cà Phê có thông minh đến mấy, dạy một trăm lần nó cũng không thể gọi được.

Có lẽ vì đã dạy Hạt Cà Phê quá nhiều lần rồi bỏ cuộc nên giờ anh lại đam mê dạy Vượng Tài gọi mình.

Quả nhiên giây tiếp theo, người đàn ông bên kia chống một tay ra sau, ngồi thư thái hơn, nhìn Vượng Tài, giọng điệu bình tĩnh: “Vượng Tài, gọi ba nào.”

Lê Vụ: ………

Vượng Tài mặt mày ngơ ngác, không biết tiếng phát ra từ đâu. Nó nghiêng đầu nhìn quanh, lại muốn l**m cái điện thoại phát ra tiếng.

Lê Vụ túm hai chân nó lại, vội vàng ôm nó về: “Anh đừng dạy bọn nó nữa! Vượng Tài không gọi được đâu, nó là mèo chứ có biết nói tiếng người đâu.”

Trình Thanh Giác: “Ừm.”

Lê Vụ không tin: “Lần trước em bảo anh đừng dạy Hạt Cà Phê như thế, anh cũng trả lời em như vậy.”

Bên kia im lặng một chút, vài giây sau: “Hạt Cà Phê là Hạt Cà Phê, Vượng Tài là Vượng Tài.”

Lê Vụ: “Vậy là anh lại ngoài mặt vâng dạ, trong lòng làm trái! Em nói anh đừng dạy bọn nó, tức là không dạy con nào hết, chứ không phải không dạy con này thì đi dạy con kia.”

“Ừm.” Bên kia im lặng một lát, sau đó giải thích, “Thỉnh thoảng rảnh rỗi không có gì làm nên anh nói chuyện với bọn nó thôi.”

Vừa nói dứt lời, hai người đều im lặng. Lê Vụ nhìn chằm chằm người bên kia, thoáng chốc bỗng nhiên cong mắt cười.

Cô ôm Vượng Tài, tiến lại gần điện thoại, hạ giọng: “Anh có thấy mình thay đổi không, bây giờ anh nói nhiều hơn hẳn.”

Lê Vụ: “Lúc em mới quen anh, anh chỉ nói ‘Chào em’, ‘Ừm’, ‘Cảm ơn’. Mặc dù anh rất cần Hạt Cà Phê ở bên cạnh, nhưng phần lớn thời gian anh đều nằm trên sofa, không có chút sức sống nào, chỉ vuốt lông đầu nó.”

“Bây giờ anh còn biết sáng sớm dậy, bắt bọn nó nói chuyện rồi.” Lê Vụ thở phào, tựa lưng ra sau, “Anh đang ngày càng giống em hơn rồi đấy.”

Vẻ mặt Trình Thanh Giác khựng lại một chút, một lát sau anh cúi đầu, cười khẽ một tiếng: “Hình như là vậy.”

Anh ngủ không được sâu giấc, thỉnh thoảng sáng sớm tỉnh dậy, Lê Vụ vẫn còn ngủ, anh sẽ nắm lấy hai bé mèo đang cuộn tròn trên đầu nói chuyện vài phút.

Thực ra anh vẫn không nói nhiều lắm, chỉ chậm rãi nói một hai câu, nhưng cũng đã tốt hơn nhiều so với trước kia.

“Lê Vụ.” Anh đột nhiên lên tiếng.

Lê Vụ nhìn sang: “Dạ?”

“Anh nhớ em.” Anh nói.

Ánh mắt ảm đạm truyền từ trong video tới, nhìn cô đầy chăm chú và nghiêm túc.

Lê Vụ nhất thời bị lay động, cũng ghé sát vào, nhìn anh hai giây: “Em cũng vậy.”

“Cũng vậy là cũng gì?” Người đàn ông bên kia hỏi.

Lê Vụ: “Hơi nhớ anh…”

Chưa nói hết câu, cửa phòng ngủ đột nhiên bị gõ từ bên ngoài: “Vụ Vụ.”

“Mẹ!” Lê Vụ vội vàng úp điện thoại xuống.

Ngay giây tiếp theo, bà Tô vặn tay nắm cửa bước vào. Bà lướt mắt nhìn tư thế của Lê Vụ, khẽ cau mày: “Con đang làm gì đó?”

Lê Vụ đang nằm sấp trên giường không đắp chăn, một tay ôm Vượng Tài, một tay đè lên điện thoại.

Nói là đang chơi điện thoại thì không phải, vì chiếc điện thoại bị cô dùng một tay ấn chặt, úp ngược trên giường. Nói là không chơi thì càng không đúng, rõ ràng hành động đè điện thoại của cô rất căng thẳng.

Tô Lệ liếc nhìn bàn tay trái đang đè điện thoại của cô lần nữa: “Con đang gọi điện à?”

Tô Lệ: “Vừa nãy mẹ nghe thấy con cười khúc khích ở bên trong.”

Lê Vụ điều chỉnh lại nét mặt, mím môi: “… Con có cười khúc khích đâu.”

“Sao lại không, cười vui vẻ như thể đang xem hài kịch ấy.” Tô Lệ thấy cô vẫn đè điện thoại không chịu dậy, “Con gọi cho ai thế?”

Lê Vụ suy nghĩ một chút: “Bạn ạ.”

Tô Lệ vẫn nghi ngờ: “Bạn nam hay bạn nữ?”

Lê Vụ vò tóc, còn chưa kịp trả lời, lại nghe Tô Lệ nói: “Bạn nam à?”

Lê Vụ cũng biết mình vừa dừng lại quá lâu, vô cùng đáng ngờ. Lúc này, cô nhảy xuống giường, đẩy Tô Lệ ra ngoài: “Là bạn cùng bàn hồi cấp ba của con, trước đây cậu ấy ở cùng khu tập thể với mình, quan hệ của bọn con khá tốt, mẹ còn nhớ không ạ? Chính là cậu ấy đó. Cậu ấy gọi điện hỏi con về chuyện công việc thôi.” Lê Vụ bịa đại.

“Ồ, là nó à, hai đứa vẫn còn liên lạc sao?” Tô Lệ nhớ ra, “Nó học chuyên ngành gì? Công việc của ngành đó cũng không tốt à?”

“Vâng, hơi…” Lê Vụ trả lời bừa vài câu, cuối cùng cũng thuyết phục được Tô Lệ đi khỏi.

Nửa phút sau, Lê Vụ xác nhận đã khóa cửa cẩn thận mới quay lại.

Cô thở phào một hơi dài, cầm điện thoại lên: “Vừa rồi là mẹ em.”

“Ừm.” Hai người nhìn nhau qua màn hình vài giây, Trình Thanh Giác đột nhiên hỏi, “Bạn nam có quan hệ rất tốt nào cơ?”

Bình Luận (0)
Comment