Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 77

“………”

Lê Vụ v**t v* tai Vượng Tài, lấy hơi giải thích: “Thật ra cũng không phải quan hệ rất tốt… Vừa rồi nói vậy để lừa mẹ em thôi.”

“Lừa mẹ em?”

“Đúng vậy, em không thể để mẹ biết em đang hẹn hò với anh…”

Trình Thanh Giác: “Không thể để mẹ em biết em hẹn hò với anh, hay không thể để mẹ em biết hẹn hò nói chung?”

“Chủ yếu là không thể để mẹ em biết em hẹn hò với anh…” Lê Vụ nhéo tai Vượng Tài, thuận miệng nói tuột ra.

Nhưng nói đến nửa chừng cô mới ý thức được, ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt người đàn ông đang ung dung nhìn cô.

“……”

Trình Thanh Giác: “Tại sao không thể để mẹ em biết em đang hẹn hò với anh?”

“Thân phận của anh hơi đặc biệt… Đột nhiên nói với họ có thể họ sẽ bị sốc.” Lê Vụ thấy mí mắt người đàn ông hơi rũ xuống, ánh mắt tối đi, cô vội vàng nói: “Không không, không phải nói anh không tốt, anh đừng như vậy…”

Ánh mắt người đàn ông vẫn lạnh nhạt, một tay chống ra sau, dưới ánh đèn mờ trông có vẻ rất tổn thương.

Trình Thanh Giác: “Vậy sao em có thể nói với mẹ là bạn học nam có quan hệ rất tốt với em?”

“Cậu ấy à, mẹ em biết cậu ấy từ trước rồi… Không đúng, không hề có quan hệ tốt đâu.” Lê Vụ cảm thấy mình sắp bị Trình Thanh Giác làm cho lú lẫn.

“Trình Thanh Giác.” Cô hơi muốn cười vì bất lực, “Anh có thể tập trung vào trọng điểm được không?”

“Ừm.” Người đàn ông đối diện ngồi thẳng lên một chút, hai tay buông thõng g*** h** ch*n, “Trọng điểm là gì, có thể là ba mẹ em không thích anh à?”

Mặc dù đang ghen, nhưng giọng anh vẫn ôn hòa, âm điệu trầm thấp.

Điều đó không làm người ta khó chịu, mà trái lại càng khiến người ta thương xót anh.

Lê Vụ nhoài người tới, an ủi anh: “Không phải là không thích anh, chỉ là có lẽ anh hơi khác biệt so với người khác, nên khi nói với họ cần phải cân nhắc một chút…”

“Vụ Vụ.” Tiếng gõ cửa lại vang lên ngoài phòng.

“Mẹ!” Lê Vụ lại một lần nữa vội vàng úp điện thoại xuống.

Cô bật dậy khỏi giường, mở cửa phòng, nắm tay nắm cửa nhìn ra ngoài, vẻ mặt không tự nhiên: “Mẹ, có chuyện gì ạ?”

Tô Lệ nhìn cô: “Sao hôm nay con cứ là lạ thế, còn khóa cửa nữa?”

“Không có gì đâu mẹ.” Lê Vụ gãi tóc, chỉ vào phía sau, “Con sợ Vượng Tài chạy ra ngoài.”

Thấy Tô Lệ lại nhìn về phía sau, cô chột dạ dịch sang một bước che lại: “Sao vậy mẹ?”

Vì hành động của cô nên Tô Lệ không nhìn ra phía sau nữa, nói đến chuyện chính: “Con còn nhớ dì Tiểu Trúc không, dì ấy về nước rồi, cuối tuần này nói là muốn cùng nhà mình ăn cơm.”

“Con nhớ.” Lê Vụ gật đầu, ngạc nhiên hỏi, “Họ không đi nữa ạ?”

Tô Lệ: “Không đi nữa, họ chuyển về đây rồi. Chồng dì ấy cũng sẽ đến trường của ba con dạy học, căn nhà họ chuyển về cũng rất gần nhà mình.”

Lê Vụ lại gật đầu: “Lâu rồi không gặp dì Tiểu Trúc.”

Trước đây hai gia đình là bạn bè kiêm đồng nghiệp, quan hệ rất tốt. Họ chuyển ra nước ngoài từ khi Lê Vụ học cấp ba nên đã vài năm không gặp.

Tô Lệ: “Đúng vậy, còn một chuyện mẹ muốn nói với con, con còn nhớ anh Hoài Dương của con không? Thằng bé cũng về rồi, hình như đang làm họa sĩ phác thảo game cho một công ty nào đó ở Bắc Thành… Cuối tuần này đi ăn cơm thằng bé cũng đi.”

Tai Lê Vụ động đậy, cả người cảnh giác, ngẩng đầu nhìn Tô Lệ.

Tô Lệ: “Dì Tiểu Trúc thích con lắm, trước đây không phải đã từng nói muốn đính ước từ bé gì đó à.”

Lê Vụ càng cảnh giác hơn, lùi lại phía sau, liên tục xua tay: “Không không không, lâu lắm rồi con và anh ấy không gặp nhau, hai bên đều không có ý đó đâu ạ.”

Hồi nhỏ hai gia đình thân thiết nên thỉnh thoảng hay nói đùa.

Tô Lệ cũng biết: “Không có gì đâu, lúc gọi điện dì Tiểu Trúc nói đùa, tiện miệng nhắc thôi. Mẹ chỉ hỏi một chút, lần trước không phải con nhắn tin nói là muốn hẹn hò à?”

Lê Vụ vừa chột dạ liếc trộm chiếc điện thoại phía sau vừa cố gắng nhớ lại, nhưng thực sự không thể nhớ ra: “Con nói lúc nào cơ?”

“Khoảng thời gian trước ấy.” Tô Lệ nói: “Con hỏi mẹ nếu con hẹn hò thì thế nào, mẹ tưởng con muốn hẹn hò.”

Tô Lệ lại hạ giọng: “Hơn nữa mẹ thấy Hoài Dương cũng có chỗ nào đó giống với Trình Thanh Giác. Không phải là con thích Trình Thanh Giác à? Vì vậy mẹ mới nghĩ hay là hỏi con, nếu con cũng thích thì mẹ sẽ sắp xếp cho con.”

Hai người đứng rất gần giường, chiếc điện thoại đang úp ngược trên mặt giường, chắc chắn Trình Thanh Giác ở đầu dây bên kia có thể nghe thấy.

Lê Vụ vội vàng giơ tay lên xua: “Không có ý gì, không có ý gì, tuyệt đối đừng sắp xếp ạ.”

Tô Lệ trông trẻ trung, tâm lý cũng trẻ trung,  bà không thúc giục xem mắt, chỉ muốn đáp ứng mong muốn của con gái, giúp cô tìm được người cô thích.

Lúc này bà hơi tiếc nuối: “Không thích à… Vậy con thích người như thế nào, nói cho mẹ nghe xem? Mẹ sợ con mê thần tượng quá, con cũng không thể ngày nào cũng thích Trình Thanh Giác được.”

Tô Lệ tiếc rẻ: “Con cũng không thể hẹn hò với Trình Thanh Giác được đúng không?”

Căn phòng im lặng trong giây lát, Lê Vụ ấp úng: “… Cũng không phải là không được.”

Giọng cô quá nhỏ, Tô Lệ không nghe thấy.

Tô Lệ: “Thôi được rồi, chuyện tìm bạn trai tính sau, nhưng cuối tuần vẫn phải đi ăn cơm, mẹ hẹn với dì Tiểu Trúc rồi.”

Hai phút sau, Tô Lệ ra khỏi phòng, gọi to tìm ông Lê. Lê Vụ xác nhận khóa cửa lần nữa mới quay lại.

Cô đi đến bên giường, hít sâu hai hơi, cầm điện thoại lên.

Người đàn ông đối diện: “Em sắp đi xem mắt à?”

“………”

Lê Vụ cảm thấy anh chỉ nghe những từ khóa quan trọng, hoàn toàn không nghe những lời Tô Lệ nói nghiêm túc.

Cô trèo lên giường, kéo chăn lên, nói nhỏ: “Không không không, mẹ em rất tôn trọng ý kiến của em. Mẹ sẽ không sắp xếp đâu, chỉ là hai gia đình cùng nhau đi ăn bữa cơm thôi.”

“Ăn cơm?” Trình Thanh Giác suy nghĩ một chút, “Cùng với anh Hoài Dương của em?”

Lê Vụ nghẹn lại hai giây, cảm thấy Trình Thanh Giác gọi câu này cực kỳ thuận miệng.

Cô sờ tóc, nghiêng đầu giấu đi nụ cười, giải thích: “Không, không, sau năm tuổi, lên mẫu giáo lớn là em không gọi nữa rồi.”

“Nhưng em chưa bao giờ gọi anh như vậy.” Người đàn ông đổi sang tư thế tựa lưng, nhìn cô chằm chằm từ đầu dây bên kia, “Lần sau em có thể gọi không?”

“Lần sau?”

Người đối diện nhìn chằm chằm môi cô: “Lần sau hôn nhau ấy.”

Lần nào anh cũng thẳng thắn đến mức khiến người ta không kịp trở tay.

Lê Vụ đưa tay sờ vành tai, quay mặt sang một bên, lầm bầm: “Chuyện lần sau để lần sau nói.”

Hơn nữa cô sẽ ở nhà một thời gian, không biết lần sau gặp mặt là khi nào.

***

Mấy ngày sau, thứ bảy, Hoàng Minh gõ cửa ầm ĩ. Vài giây sau, cửa phòng khách sạn được mở từ bên trong.

Hoàng Minh đi vòng qua Trương Dương bước vào, đi thẳng đến phòng ngủ, nhìn Trình Thanh Giác đang ném quần áo vào vali: “Cậu nói cậu định đi đâu cơ??”

“Án Thành.” Trương Dương khẽ bổ sung từ phía sau.

Hoàng Minh vén áo vest, vuốt tóc ra sau: “Đang yên đang lành cậu đi đến đó làm gì, ngày kia cậu còn có công việc ở đây cơ mà.”

Trình Thanh Giác đá nhẹ chiếc vali dưới chân, lấy hai chiếc áo phông từ tủ quần áo ra. Sau đó không biết nghĩ đến điều gì, anh nhét hai chiếc áo phông đơn giản đó lại, chọn hai chiếc áo khác kiểu cách hơn ném vào vali.

Thấy hành động này của anh, Hoàng Minh hiểu ý: “Nhà Lê Vụ ở Án Thành à?”

“Ừm, cô ấy sắp đi xem mắt, em phải qua đó một chuyến.”

“…….” Hoàng Minh bùng nổ, “Xem mắt, xem mắt cái gì chứ, sao anh không biết? Lê Vụ không phải người như vậy.”

Người đàn ông mặc chiếc áo phông màu xám rất bình thường đang ngồi xổm trước tủ quần áo. Tuy nhiên vì vóc dáng quá đẹp nên tư thế ngồi xổm cúi đầu này cũng đẹp trai một cách cực kì nổi bật.

“Ừm, em biết cô ấy không phải như vậy, nhưng…” Anh dường như suy nghĩ một chút, dừng lại nói:“Nhưng cô ấy sắp đi ăn cơm với một người anh lớn lên cùng nhau từ nhỏ, em không yên tâm nên phải qua xem sao.”

Hoàng Minh cạn lời: “Anh thực sự bó tay.”

Thu dọn xong vài bộ quần áo, Trình Thanh Giác đứng dậy, đi đến chỗ Hạt Cà Phê ở đầu giường, tháo chiếc chuông dây bện màu đen trên cổ nó ra, đeo vào cổ tay mình.

Hạt Cà Phê ngước nhìn anh.

Trình Thanh Giác: “Công việc ngày kia diễn ra vào buổi tối, hai ngày này vốn dĩ không có việc gì. Em sẽ bay chuyến lát nữa, ở đó một ngày mai, chiều ngày kia sẽ quay về.”

Hai ngày này quả thực không bận, ở Nam Thành chỉ để nghỉ ngơi, anh có mặt hay không cũng được.

Hoàng Minh cúi đầu nhìn đồng hồ, vẫn không nói nên lời: “Khoan đã, bay lúc nào cơ?? Bây giờ là tám giờ tối rồi, cậu đi ngay bây giờ à??”

“Ừm, bay lúc mười giờ.”

Chuyến bay mười giờ cất cánh, khi đến nơi đã là mười một rưỡi đêm.

Từ phía trên xuống bãi đậu xe dưới hầm, rồi đi về hướng nhà Lê Vụ, đến nơi đã là gần một giờ sáng.

Anh không báo trước với Lê Vụ, chỉ muốn qua xem sao.

Việc chọn giờ này để bay cũng là vì ít người nên anh có thể hành động thuận tiện.

Sau khi đến nơi và xuống xe, anh dựa vào cửa xe xem điện thoại một lúc, sau đó nhìn về phía tầng lầu nhà Lê Vụ. Sau khi nhìn một hồi, điện thoại lại nhận được tin nhắn.

Lê Vụ: [Anh ngủ chưa?]

Trình Thanh Giác suy nghĩ một chút: [Chưa.]

Giường Lê Vụ sát bên cửa sổ, cô đang bò trên bậu cửa sổ, nhìn kỹ bóng người không xa, luôn cảm thấy mình bị ảo giác.

Quả lê: [Vậy anh đang làm gì?]

CQJ.: [Có muốn nghe lời nói dối không?]

Quả lê: [Lời nói dối gì?]

CQJ.: [Nói dối là chuẩn bị đi ngủ.]

Quả lê: [Còn lời thật thì sao?]

CQJ.: [Lời thật là, anh đang nghĩ em có nhớ anh không?”

Lê Vụ mỉm cười nhìn dòng chữ này, trong lòng khá vui vẻ. Cô cố gắng kiềm nén nụ cười ở khóe môi, rồi mới gõ chữ.

Quả lê: [Em cứ tưởng anh sẽ nói anh nhớ em cơ >u

Bình Luận (0)
Comment