Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 78

Trình Thanh Giác: ……

Anh im lặng khoảng hai giây, nói tiếp: “Trong xe không thoải mái lắm, ngồi lâu hơi ngột ngạt.”

Lê Vụ nhìn anh, khẽ hỏi: “Vậy anh muốn đi đâu?”

Trình Thanh Giác không nói gì.

Lê Vụ giả vờ không hiểu ý anh, khẽ “Ồ~” một tiếng, rồi lại làm bộ ngạc nhiên: “Anh… không lẽ anh muốn vào nhà em đấy à?”

Trình Thanh Giác: ……

“Nhà em cách âm không tốt lắm đâu.” Lê Vụ chống cằm lên bệ cửa sổ, lầm bầm, “Em sợ ba mẹ em nghe thấy.”

Hai người nhìn nhau một lúc. Lê Vụ chợt nhớ đến những cảnh trong các bộ truyện tranh thiếu nữ mà cô từng xem, có rất nhiều cảnh tương tự: Nam chính đứng dưới lầu, ngước lên nhìn ô cửa sổ của nữ chính.

Trước đây xem nhiều, đôi khi cô còn thấy cảnh này hơi sến.

Nhưng giờ phút này thì không.

“Trình Thanh Giác.”

“Ừm?”

Cô nhìn thẳng vào người đàn ông dưới lầu, má kề vào điện thoại, thủ thỉ vào ống nghe: “Trăng tối nay đẹp thật.”

“Ừm.” Người dưới lầu kéo mũ thấp xuống, hỏi: “Vậy… anh có thể lên nhà ngồi một lát không?”

“Nhà em cách âm thật sự không tốt đâu…”

“Anh sẽ nói nhỏ thôi.”

Vài phút sau, Lê Vụ nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, rón rén đi qua phòng khách, tới cửa chính mở khóa.

Một giờ sáng, đêm khuya yên tĩnh.

Lê Vụ liếc nhìn phía sau Trình Thanh Giác, sau đó duỗi tay kéo anh vào.

Không còn ánh đèn hành lang ngoài, ánh sáng đột nhiên tối sầm lại.

Sợ làm phiền ba mẹ đang ngủ ở phòng ngủ chính nên lúc nãy Lê Vụ không dám bật đèn. Bây giờ cửa phòng đã đóng, bên trong tối đen như mực.

Trong bóng tối không thấy rõ gì, người đàn ông nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại gần, cúi đầu hôn cô một cái.

Lê Vụ lùi lại nửa bước, chột dạ quay đầu nhìn về phía sau, hạ giọng: “Anh làm gì thế?”

Phía sau rất tối, không nhìn thấy gì cả.

Trình Thanh Giác véo cằm cô xoay lại, khẽ nói: “Hôn em.”

Môi cô lại bị ngậm lấy, Lê Vụ buộc phải nhắm mắt lại.

Tuy đang ở nhà lẽ ra không nên như vậy, nhưng hơi thở quen thuộc đang kề bên khiến cô hơi tham luyến, không muốn đẩy ra.

Cô bị đẩy nhẹ về sau, khẽ “Ưm” một tiếng, đưa tay ôm lấy cổ anh, ngẩng lên đáp lại.

Có lẽ vì hành động của cô nên người đàn ông càng k*ch th*ch. Trình Thanh Giác siết chặt bàn tay đang ôm eo cô, tay phải giữ sau gáy cô, ép cô sát hơn vào mình.

Đột nhiên có tiếng cửa phòng ngủ chính mở ra, Lê Vụ giật mình tỉnh táo ngay lập tức, vội vàng lùi lại, kéo Trình Thanh Giác cùng ngồi thụp xuống.

“Là…” Trình Thanh Giác định lên tiếng.

Lê Vụ vội giơ tay bịt miệng anh, thì thầm đầy lo lắng: “Ba em, ba em ra ngoài đi vệ sinh.”

Những năm trước khi thiết kế nhà cửa người ta thường làm vách ngăn ở khu vực cửa ra vào. Tủ giày gỗ cao khoảng một mét, vừa đủ để hai người nấp sau, không bị nhìn thấy.

Trình Thanh Giác bị cô bịt miệng, không thể nói gì, lười biếng ngả lưng ra sau. Anh nắm lấy tay cô, sau đó hôn lên lòng bàn tay cô một cái.

Lòng bàn tay bỗng dưng ướt át, Lê Vụ nhìn sang, bắt gặp đôi mắt sẫm màu của anh. Ánh sáng từ nhà vệ sinh không xa hắt tới, điểm lên mắt anh những đốm sáng lấp lánh.

Lê Vụ hỏi khẽ: “Lại hôn gì nữa…”

Trình Thanh Giác đưa tay v**t v* má cô, nhìn chăm chú vào mắt cô: “Thích em.”

“Dạ.”

“Chỉ ‘Dạ’ thôi à?”

“Ba em còn ở đây mà.”

Tiếng xả nước từ nhà vệ sinh phía trước vọng đến.

Trình Thanh Giác liếc nhìn về phía đó, hạ giọng: “Ừm, anh không tiện ra mắt.”

“Không phải ý đó.” Lê Vụ vội vàng giải thích, rồi lại thấy hơi buồn cười, cuối cùng không nhịn được rướn người tới chạm nhẹ vào môi anh, “Không phải vì anh không tốt nên em không nói với ba mẹ, mà là vì em chưa nghĩ ra nên nói với họ thế nào…”

Lê Vụ nói câu này khi môi vẫn chạm môi anh. Nói xong, cô cảm thấy nụ hôn nồng nàn vừa rồi quá xấu hổ, định lùi lại thì bị anh giữ chặt eo kéo về.

Anh giữ eo cô, ôm cô chặt cứng trong lòng, cướp đi hơi thở của cô.

Lê Vụ bị giữ ở tư thế hơi đổ người về phía trước, tay trái chống dưới sàn. Mãi đến khi cô sắp không thở nổi, Trình Thanh Giác mới buông môi cô ra.

Có điều anh chỉ nới lỏng môi, chứ không hề buông tay đang ôm cô.

Lê Vụ dụi mu bàn tay vào khóe môi còn ẩm ướt, cúi đầu nhìn xuống sàn. Bản thân cô cũng cảm thấy rất khó tả… Dù lần nào cũng chỉ hôn thôi, nhưng chân cô lại mềm nhũn ra.

Khoảng thời gian trước, lúc còn ở bên Trình Thanh Giác, cô đã lén hỏi nhỏ Thất Thất.

Thất Thất nói đó là do yêu quá nhiều, nên phản ứng sinh lý mới rõ rệt như vậy, sau đó còn túm cô lại để phổ cập một vài kiến thức sinh lý.

“Vụ Vụ.” Trình Thanh Giác xoa tai cô, kề sát lại.

Lê Vụ khẽ đáp một tiếng, trực giác mách bảo anh lại muốn hôn cô. Cô còn chưa kịp thoát ra khỏi cảm giác k*ch th*ch vừa rồi để ngăn cản, thì anh đã hôn xuống lần nữa.

Lần này nhẹ hơn một chút, anh véo cằm cô hôn hai cái, sau đó lại m*n tr*n khóe môi cô.

Lê Vụ mở mắt, nhìn thấy Vượng Tài đang bước từ xa tới.

Ngay giây tiếp theo, Trình Thanh Giác cũng nhìn thấy Vượng Tài, anh buông cô ra, ôm cô vào lòng chặt hơn, nhìn Vượng Tài nói: “Quay mặt đi.”

Giọng anh nhuốm màu d*c v*ng, khàn hơn thường lệ: “Ba mẹ đang làm chuyện không ngoan, quay mặt đi.”

Vượng Tài ngơ ngác: “Meo—”

Tiếng kêu của Vượng Tài khiến Lê Vụ hoảng hồn, cô sợ nó kêu to làm bà Tô và chồng tỉnh giấc.

Cô vội vã vỗ vào cánh tay Trình Thanh Giác: “Anh đừng nói chuyện với nó nữa, ngày nào anh cũng dạy nó cái gì thế hả?”

Người bị đánh im lặng xoa tóc cô, rồi lại xoa nhẹ d** tai cô.

Lê Vụ hít sâu hai hơi liên tục, cuối cùng cảm giác tê dại vừa rồi cũng dịu đi một chút.

Cô chống tay xuống sàn đứng lên, khom lưng nhìn về phía phòng ba mẹ, rồi đưa tay kéo Trình Thanh Giác: “Anh theo em về phòng đã.”

Trình Thanh Giác lướt nhìn vẻ mặt e dè, sợ bị phát hiện của cô. Anh đứng dậy cùng cô, sau đó cúi người bế Vượng Tài vẫn còn dưới sàn.

Anh ôm Vượng Tài bằng một tay, mang theo nó cùng về phòng Lê Vụ.

Đến khi cánh cửa đóng lại, trái tim Lê Vụ mới hoàn toàn được thả lỏng. Cô thở dài một hơi, quay người lại hỏi: “Sao anh lại đến giờ nay? Không phải anh đang ở Nam Thành sao?”

Cô đang mặc trên người bộ đồ ngủ hình bọt biển rất đáng yêu.

Trình Thanh Giác nhìn cô hai lần, cảm thấy khá giống bộ mà lần đầu tiên anh ở nhà cô, tình cờ thấy cô mặc khi bước ra từ phòng tắm buổi sáng.

Trông rất dễ thương, anh nhìn thêm hai lần.

Hai giây sau, Lê Vụ phản ứng lại, đưa tay che ngực: “Không được nhìn.”

Trình Thanh Giác ngước mắt: “Sao thế?”

Lê Vụ thực sự cảm thấy bộ đồ này quá trẻ con, hồi đó cô đúng là bị chập mạch nên mới mua một bộ tặng một bộ, mua luôn hai bộ.

Một bộ để ở căn hộ nhỏ ở Bắc Thành, một bộ ở nhà, và cả hai bộ đều bị Trình Thanh Giác nhìn thấy rồi.

Lê Vụ quay người, chạy đến tủ quần áo tìm đồ: “Hơi xấu… em không muốn anh thấy bộ này.”

Cô cũng là một cô gái tuổi đôi mươi, rất quan tâm đến hình tượng bên ngoài.

Trình Thanh Giác xoa đầu Vượng Tài, xách nó đi từ phía sau cô tới: “Không xấu đâu, đáng yêu lắm.”

Lê Vụ đang ngồi xổm trước tủ quần áo lục tìm đồ ngủ ở ngăn kéo dưới cùng, cô hơi nghi ngờ: “Trình Thanh Giác, có phải anh đang nhìn em qua một lớp filter nào đó không…”

Bộ đồ này thực sự rất xấu, tại sao anh cứ luôn miệng khen cô đáng yêu.

Ngay cả trước khi quen nhau, anh cũng liên tục khen cô. Nếu không phải anh khen cô như vậy, có lẽ cô đã không đổ nhanh đến thế.

Người đàn ông phía sau cô khựng lại, giọng nói nhẹ nhàng vang lên trả lời cô: “Có lẽ vậy.”

“Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã thấy em rất đáng yêu rồi.” Anh nói.

Lê Vụ cảm thấy anh nói càng ngày càng xa vời, cô dừng tìm quần áo, quay lại: “Lần đầu tiên anh gặp em là khi nào anh còn nhớ không? Anh đừng nói bừa để dỗ em vui…”

Trình Thanh Giác tựa lưng vào bàn học của cô.

Anh thổi nhẹ, xoa gáy Vượng Tài hai cái, nhìn thẳng vào nó, rồi suy nghĩ một lát.

“Em mặc áo khoác màu trắng, quàng khăn quàng cổ màu xanh đậm, tóc búi…” Trình Thanh Giác suy nghĩ, “Búi củ tỏi.”

Trình Thanh Giác: “Ngồi ở vị trí cạnh anh, chờ tiêm vacxin cho Vượng Tài.”

Lê Vụ hơi kinh ngạc: “Anh nhớ thật à?”

Thật ra bản thân cô cũng không nhớ lúc đó mình mặc gì, chỉ nhớ chiếc khăn quàng xanh, vì hôm đó lễ tân khen khăn quàng của cô đẹp, còn hỏi cô mua ở đâu, cô đã gửi đường link cho cô ấy.

Cô ngạc nhiên: “Anh nhớ thật à, Trình Thanh Giác.”

Trình Thanh Giác gật đầu, giọng chậm rãi: “Ừm…”

Trình Thanh Giác: “Hôm đó em ngồi cạnh anh nhắn tin WeChat, tài khoản phụ ở điện thoại anh cứ kêu liên tục. Anh biết em chính là người nhắn tin cho anh.”

Lê Vụ “Ê” một tiếng: “Là vì chuyện này à?”

Trình Thanh Giác cụp mắt, ngón tay vuốt nhẹ chiếc dây bện ở cổ tay phải: “Cũng không phải, không phải vì chuyện này mà nhớ em.”

Cuối cùng Lê Vụ cũng tìm thấy một chiếc váy ngủ đẹp, cô nhìn anh: “Hả?”

Trình Thanh Giác chậm rãi nói: “Em rất dịu dàng, nói chuyện với Vượng Tài cũng rất dịu dàng. Nó làm đổ cà phê, em ôm nó lên, gọi nó là ‘Cục cưng’.”

Lê Vụ kéo dài giọng “Ồ~” một tiếng: “Là vì chuyện này sao? Vậy em cũng gọi anh là cục cưng nhé.”

Trình Thanh Giác bật cười.

Anh không thể diễn tả được cảm giác đó, giống như lúc này: Cô ngồi xổm dưới sàn, ôm một chiếc váy ngủ màu trắng kem, cười và gọi anh là “Cục cưng Thanh Giác”.

Cô gọi vô cùng tự nhiên, chỉ cần nghe cô nói như vậy, anh đã cảm thấy cực kì hạnh phúc.

Cảm giác như thể thắc mắc, tại sao trên đời lại có một cô gái tuyệt vời đến thế.

“Lê Vụ, rất nhiều lúc anh cảm thấy cô đơn.” Anh nói từ từ: “Nhưng lại thấy thật may mắn khi gặp được em.”

Anh cười khẽ: “Anh luôn cảm thấy em tươi sáng như ánh mặt trời, nhưng cũng dịu dàng như ánh trăng vậy.”

Bình Luận (0)
Comment