Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 79

Lê Vụ lại kéo dài giọng “Ồ~” một tiếng, giọng nói ngọt ngào: “Kể cả như vậy tối nay anh cũng không được ở lại đây đâu.”

Trình Thanh Giác: ……

Trình Thanh Giác bật cười: “Anh khen em không phải vì chuyện này.”

Lê Vụ gật gù, đứng dậy bước về phía anh, cười toe toét: “Em biết, em chỉ nhấn mạnh lại thôi.”

Cô đi đến bên anh, kiễng chân hôn lên má anh một cái. Sau đó thấy ngại, cô đặt chân xuống, định quay người tìm chỗ thay đồ thì bị Trình Thanh Giác vòng tay ôm eo kéo lại.

“Thế còn em thì sao?” Anh hỏi.

Lê Vụ: “Gì cơ?”

“Đánh giá của em về anh.” Căn phòng vẫn chưa bật đèn, anh nhìn thẳng vào mắt cô dưới ánh trăng, “Em thích điều gì ở anh?”

Lê Vụ cong mắt cười: “Đẹp trai.”

“Hết rồi à?”

“Ừm… còn gì nữa nhỉ?” Lê Vụ muốn trêu anh, cố tình kéo dài giọng, giả vờ suy nghĩ.

“Ừm.” Trình Thanh Giác vén áo lên, nắm lấy tay cô đặt vào bên trong, để tay cô lên cơ bụng mình, “Vậy còn thân hình này, em có thích không?”

Anh cố ý hạ giọng thấp xuống.

Lê Vụ nghiêng đầu sang một bên, tay bị anh giữ lại, ngón tay cuộn tròn, vô cùng tự nhiên lướt qua đường nét cơ bắp của anh: “Thích, thích lắm.”

Anh cúi đầu, tựa cằm lên vai cô, dường như rất tận hưởng cảm giác cô chạm vào mình: “Còn thích gì nữa?”

Anh nhấc tay cô đặt lên hông, rồi lại đặt lên ngực: “Tất cả những thứ này em đều thích à?”

Lê Vụ chưa từng nghĩ có ngày mình lại được s* s**ng anh theo cách này.

“Thôi nào, em thích, thích hết.”

“Ừm.” Anh nghiêng đầu hôn lên cổ cô, giọng trầm thấp, “Anh cũng thích em.”

Hai người đùa nghịch một lúc, Lê Vụ rón rén lục tung tủ để tìm cho anh xem ảnh trong phòng ngủ của cô.

Rất nhiều tấm poster và đồ sưu tầm cất dưới tủ đầu giường đều được cô lấy ra cho anh xem.

Vượng Tài ngồi xổm bên cạnh hai người, đầu gật gù nhưng không ngủ nữa.

Ba mẹ đều ở bên nên nó cũng phấn khích hơn bình thường.

“Vậy ngày mai em vẫn phải đi ăn cơm à?” Trình Thanh Giác ngồi trên sàn cạnh giường, nhìn cô hỏi.

“Đương nhiên rồi, hai nhà hẹn nhau mà.” Lê Vụ sắp xếp poster, “Hơn nữa em thật sự không đi xem mắt.”

Cô gấp poster lại, cất vào trong, nhớ lại: “Hồi bé đúng là có nói đùa chuyện đính ước cho con, nhưng thật sự chỉ là nói chơi thôi. Dì Tiểu Trúc và mẹ em đều rất thoáng và tôn trọng bọn em.”

Lê Vụ nói xong ngẩng lên, Trình Thanh Giác đang chống cằm nhìn cô, vẻ mặt vẫn ủ rũ.

“Thế anh có thể đi ăn cùng mọi người không?” Anh hỏi.

Lê Vụ kinh ngạc: “Anh nói gì thế, làm sao anh ăn cùng bọn em được?”

“Anh ngồi bàn bên cạnh, anh tự ăn.” Anh nói thản nhiên, “Anh sẽ nghe xem mọi người nói gì. Nếu họ giới thiệu bạn trai cho em, anh sẽ đứng dậy nói anh mới là bạn trai em.”

Lê Vụ bật cười, kéo cổ áo anh lên cao hơn một chút, che đi nửa dưới khuôn mặt anh: “Anh đi bằng cách nào, cứ thế này mà đi à? Giống như điệp viên ấy…”

“Hoặc anh để Trương Dương đi.” Trình Thanh Giác nhượng bộ.

Lê Vụ nghiêm khắc cấm: “Không được, tuyệt đối không được. Ngày mai anh ngoan ngoãn ở khách sạn đi.”

Người đàn ông im lặng một lúc lâu rồi đáp: “Ừm.”

Cuối cùng, giọng nói trầm tĩnh lại bổ sung: “Nếu họ giới thiệu cho em, em nhất định phải nói em có bạn trai rồi.”

Trình Thanh Giác: “Đã thế còn cực kỳ đẹp trai và cực kỳ giàu có nữa.”

Lê Vụ nhìn anh.

Trình Thanh Giác liếc nhìn Vượng Tài, nói rất tự nhiên: “Hơn nữa em còn có con với anh rồi, tận hai đứa luôn. Các con không thể không có ba mẹ được.”

***

Sáng hôm sau, mười rưỡi, khi Lê Vụ ra khỏi nhà, cô nhận được tin nhắn của Trình Thanh Giác.

CQJ.: [Em đến chưa?]

Lê Vụ bước lên phía trước, đứng ở cầu thang, quay lưng lại với ba mẹ: [Em mới ra khỏi nhà thôi.]

Quả lê: [Mười phút trước anh vừa hỏi rồi mà.]

Quả lê: [Làm sao đến nhanh thế được.]

CQJ.: [Ừm.]

Từ sáng đến giờ, Trình Thanh Giác đã nhắn tin cho cô bốn lần, mặc dù lần nào cũng ít lời.

Lê Vụ nghĩ ngợi, bước thêm hai bước, cẩn thận gọi điện cho anh.

Tiếng chuông chỉ reo hai tiếng thì đối phương đã bắt máy.

“Alo?” Cô nói khẽ.

“Ừm.” Người bên kia lên tiếng, “Sao lại gọi cho anh?”

Lê Vụ nhìn đồng hồ: “Anh ăn cơm chưa?”

“Bữa sáng ấy.” Cô nói.

Bên kia khựng lại: “Anh quên mất.”

“Sao anh không chịu ăn uống đàng hoàng gì thế!” Lê Vụ nói, “Em mà gặp anh là em giận đấy.”

Trình Thanh Giác cũng nhìn giờ: “Lát nữa anh ăn.”

Lê Vụ: “Thế cả buổi sáng anh làm gì?”

Cô nhớ là anh đã dậy từ rất sớm.

Người bên kia lại khựng lại hai giây: “Nhắn tin cho em.”

“Anh chỉ nhắn cho em có mấy tin, còn lúc khác thì sao?”

Trình Thanh Giác: “Suy nghĩ nên nhắn tin cho em thế nào.”

“Anh mau đi ăn đi, chiều em có thể tới tìm anh.” Lê Vụ nghĩ một lát, “Và nếu có cơ hội… em cũng có thể thú thật với ba mẹ, giới thiệu anh với họ.”

Cái cô gọi là giới thiệu là nói miệng, cô sẽ một mình đối diện với vợ chồng Tô Lệ, thú nhận chuyện hẹn hò, rồi nói qua về con người Trình Thanh Giác.

Nhưng rõ ràng là người bên kia đã hiểu lầm.

Anh lại khựng lại, cân nhắc hỏi: “Trong hai ngày này à?”

“Đúng rồi.” Lê Vụ vuốt tóc, vợ chồng Tô Lệ đều rất thoáng nên chuyện yêu đương cũng chẳng có gì là không thể nói.

Hơn nữa thân phận Trình Thanh Giác quả thực rất đặc biệt, cô sẽ dần dần tiến lên theo tuần tự, nói nhiều lần, họ sẽ dễ dàng chấp nhận hơn.

Trình Thanh Giác dựa lưng vào bàn, trầm ngâm hai giây: “Có nhanh quá không?”

Anh chỉ đến có hai ngày, thời gian quá eo hẹp, hơn nữa anh còn chưa kịp chuẩn bị quà cáp. Lần đầu gặp mặt mà không có quà, đó là điều vô cùng bất lịch sự.

“Không nhanh đâu.” Thú nhận chỉ mất vài câu, cũng không tốn nhiều thời gian, Lê Vụ cầm điện thoại, “Em định chiều nay sẽ nói với họ luôn.”

Một lúc lâu sau, người bên kia đáp: “Được.”

“Vụ Vụ, lại đây xách túi đi.” Tô Lệ gọi cô từ phía sau.

“Con tới ngay, tới ngay đây.l Lê Vụ hạ giọng, “Em phải đi xách đồ giúp ba mẹ rồi.”

Trình Thanh Giác định hỏi ba mẹ cô thích gì, môi mấp máy: “Em đi trước đi.”

Lê Vụ không tắt điện thoại, cúi đầu cầm điện thoại chạy vội tới.

Nhìn thấy cô, Lê Uy lại nhớ đến phòng chứa đồ định dọn tối qua: “Vụ Vụ à, trong phòng chứa đồ nhiều thứ quá, ba dọn bớt đi nhé.”

“Dạ, poster với đồ xung quanh ấy ạ? Thế để tối con về, con sắp xếp lại rồi ôm về phòng ngủ.”

“Không phải, hay là tặng cho mấy đứa em hoặc bạn bè con đi? Nhà mình nhiều quá rồi.” Tuy Lê Uy cũng ủng hộ con gái có thứ mình thích, nhưng ông thấy con gái mình quá chìm đắm vào người đàn ông này.

Trong lòng người cha già, tất cả những kẻ dụ dỗ con gái mình đều là “thằng ranh tóc vàng chết tiệt”.

Lê Uy nhíu mày nhìn hình ảnh sau ốp điện thoại cô: “Hơn nữa thằng nhóc này trông quá đẹp trai, nhìn là thấy không đáng tin rồi.”

Lê Vụ sợ Trình Thanh Giác nghe thấy lại tỏ vẻ tổn thương, cô vội vàng cúi đầu ngắt cuộc điện thoại chưa kết thúc, đưa tay xách túi từ tay Tô Lệ, nhẹ nhàng phản bác: “Sao lại không đáng tin ạ, người đẹp trai cũng có người đáng tin chứ.”

Lê Uy trợn mắt, thở dài: “Giới giải trí vốn là cái bể nhuộm lớn, vốn dĩ đã rối ren, nó lại còn đẹp trai như thế, chẳng phải là càng thu hút ong bướm sao?”

Tô Lệ ở phía sau vỗ mạnh vai ông: “Ông thôi đi, ông quan tâm con gái thích ai làm gì.”

Lê Uy bị Tô Lệ đẩy đi.

Lê Uy: “Thằng nhóc đó nhìn không đáng tin thật, đôi mắt quá đào hoa.”

Tô Lệ: “Ông còn biết cả mắt đào hoa là gì cơ à?”

Lê Uy: “Không được, dù sao tôi cũng thấy Vụ Vụ không nên cứ nhìn nó mãi. Bà xem con bé mê mẩn nó suốt ngày kìa, trừ lúc vẽ ra đều ôm máy tỉnh bảng xem cái thằng nhóc đẹp trai chết tiệt đó.”

“Chuyện này thì đúng, tối qua tôi còn nghe thấy con bé cười trong phòng.” Tô Lệ hồi tưởng, “Không biết có phải lại xem mấy cái video nó hay xem đi xem lại không.”

……

Lê Vụ xách hai cái túi đi theo phía sau, cúi đầu nhìn điện thoại. Quả nhiên Trình Thanh Giác lại gửi tin nhắn tới.

CQJ.: [Ba em thấy anh không đáng tin?]

Quả lê: [Đúng vậy, ba em thấy anh đẹp trai quá.]

Đối phương im lặng một lúc.

CQJ.: [Ba em thấy đàn ông như thế nào là đáng tin?]

Quả lê: [Dạ?]

CQJ.: [Ví dụ như mặc quần áo gì?]

Lê Vụ thấy câu hỏi này của anh hơi lạ, sao tự dưng lại hỏi về quần áo.

Ba cô thấy anh trên TV, anh mặc gì đâu phải do anh quyết định, ekip chương trình sắp xếp sao thì anh mặc vậy.

CQJ.: [Áo sơ mi trắng thì sao?]

Dù thấy lạ nhưng Lê Vụ vẫn chiều theo trả lời: [Gần như vậy, tóm lại là mấy kiểu phong cách Punk thì ba em chắc chắn không chấp nhận.]

CQJ.: [Có yêu cầu gì về tóc không?]

Quả lê: [Không có đâu.]

Sau khi trò chuyện thêm vài câu, Lê Vụ đặt điện thoại xuống.

Cho đến lúc vào nhà hàng ăn cơm, cô không nhận thêm tin nhắn nào từ Trình Thanh Giác nữa.

Cô thấy hơi lạ, rõ ràng buổi sáng cứ nửa tiếng anh lại nhắn hai tin, vậy mà giờ cô đến bữa ăn rồi, đối phương lại im lặng lạ thường.

Trong suốt bữa ăn, cô nhiều lần lén chạm vào điện thoại dưới gầm bàn để xem, nhưng vì có mặt người lớn nên cô không tiện nhắn tin hỏi han.

Chỉ đến lúc sắp kết thúc, cô mới gửi tin hỏi anh đã ăn cơm chưa. Khoảng mười phút sau, anh trả lời, nói đã ăn rồi.

Bên kia, Trương Dương đang bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Hoàng Minh thực sự không yên tâm nên bắt cậu ấy bay chuyến bay sớm nhất đến Án Thành để canh chừng Trình Thanh Giác.

Thế nhưng vừa xuống máy bay, cậu ấy đã bị Trình Thanh Giác sai đi mua đồ.

Nào là quần áo, giày dép, thực phẩm chức năng, ghế massage dưỡng sinh. Trương Dương càng mua càng thấy có gì đó không ổn.

Cậu ấy thuê người vận chuyển đống đồ về khách sạn của Trình Thanh Giác. Vừa bước vào cửa, cậu ấy thấy Trình Thanh Giác mặc một chiếc sơ mi trắng, chỉnh tề như thể sắp đi cưới vợ vậy. Trương Dương hoàn toàn phát điên.

Cậu ấy sải bước vào, giọng điệu thay đổi hẳn: “Anh, hôm nay là chủ nhật, không đăng ký kết hôn được đâu. Nếu anh lén lút kết hôn, sếp biết sẽ giết em mất!!!”

Trình Thanh Giác dựa vào cửa sổ, cúi đầu nhìn giờ, rồi liếc qua cậu ấy, vẻ mặt hờ hững, nhìn Trương Dương như nhìn một kẻ ngốc: “Ai muốn kết hôn?”

“Anh đấy! Chính là anh đấy!!” Trương Dương muốn phát điên, chỉ vào chiếc sơ mi trắng trên người anh, “Anh, anh mặc đồ như đi chụp ảnh cưới là có ý gì vậy!”

Đống đồ vừa mua còn chất đống ở cửa, Trương Dương sắp sụp đổ.

Chuyện này nếu là người khác thì không thể, nhưng Trình Thanh Giác thì có gì mà không dám làm chứ!!

Trình Thanh Giác đang cúi đầu trả lời tin nhắn của Lê Vụ, chưa kịp minh oan thì Trương Dương đã run rẩy rút điện thoại ra gọi đi.

Trương Dương nói vào ống nghe: “Sếp, anh Thanh Giác muốn kết hôn!! Anh ấy muốn đi đăng ký kết hôn!!!”

Trình Thanh Giác bị cậu ấy làm ồn đến mức đau tai, nhíu mày đưa tay về phía cậu ấy: “Anh không kết hôn, cậu đưa điện thoại đây.”

Trương Dương không tin, liếc nhìn anh, rồi ôm chặt điện thoại: “Anh ấy còn muốn lừa anh nữa!!!”

Trình Thanh Giác bước tới, giật điện thoại ra khỏi tay Trương Dương.

Vừa đưa điện thoại lên tai, giọng Hoàng Minh đã vọng ra từ ống nghe.

Dù Hoàng Minh cũng thấy Trình Thanh Giác không bình thường, nhưng hôm nay là chủ nhật, Cục Dân Chính Án Thành không mở cửa.

Hoàng Minh đứng bên kia chống hông, hít sâu: “Cậu không đi kết hôn đúng không.”

“Ừm.” Trình Thanh Giác đáp bằng giọng bình thản, “Không kết hôn.”

Hoàng Minh thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì được rồi, mẹ kiếp, Trương Dương làm anh sợ chết khiếp.” Trình Thanh Giác dừng lại một chút, rồi lại nói: “Nhưng em phải đi gặp mẹ vợ.”

“Và ba vợ nữa.” Anh nói.

Ống nghe im lặng suốt năm giây.

Sau đó giọng Hoàng Minh vang lên, đầy vẻ không thể tin được: “Cậu nói gì cơ??? Anh chỉ cho cậu đi thăm Lê Vụ thôi, mà cậu lại đi gặp cả mẹ vợ rồi là sao thế hả??!!”

Bình Luận (0)
Comment