Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 80

“Còn mẹ vợ nữa chứ!” Hoàng Minh suýt nữa thì ngất xỉu, anh ấy bước nhanh vài bước tìm một chỗ vắng vẻ: “Tốc độ của cậu còn nhanh hơn tên lửa!!!”

Trình Thanh Giác suy nghĩ hai giây: “Lê Vụ mời em đi.”

Hoàng Minh hơi không tin: “Hai người quen nhau chưa lâu, sao cô ấy lại mời cậu về nhà à?”

Trình Thanh Giác do dự nửa giây: “Nhưng cô ấy thực sự đã nói vậy.”

“…” Hoàng Minh vẫn không tin hoàn toàn. Anh ấy cảm thấy hễ cứ dính đến chuyện của Lê Vụ là Trình Thanh Giác lại trở nên mê muội.

Trình Thanh Giác: “Còn chuyện gì nữa không, không thì em cúp máy đây.”

Hoàng Minh nghiêm giọng: “Cậu làm gì!”

Trình Thanh Giác nhìn đồng hồ đeo tay: “Lê Vụ sắp ăn xong em tôi phải qua đó ngay, đến muộn là bất lịch sự.”

“………”

Hoàng Minh ở quá xa nên không thể ngăn được người. Trương Dương ở gần, nhưng cậu ấy không dám cản.

Có lẽ cú sốc khi thấy Trình Thanh Giác mặc sơ mi trắng lúc mở cửa quá lớn, khiến giờ đây cậu ấy cảm thấy Trình Thanh Giác làm gì cũng được, miễn là không phải đi đăng ký kết hôn.

Giới hạn cứ thế bị hạ xuống từng chút một.

Cậu ấy thấy Trình Thanh Giác liên tục nhìn điện thoại, không biết là đang xác nhận điều gì.

“Anh…” Cậu ấy gọi một tiếng.

Trình Thanh Giác thẳng người dậy khỏi bệ cửa sổ đang tựa, đôi mắt hơi cụp xuống ngước lên nhìn cậu ấy: “Cậu nói xem đồ anh mua đã đủ chưa?”

Trương Dương điên cuồng gật đầu: “Đủ rồi, đủ rồi, mua gần hết cả trung tâm thương mại rồi, sao mà không đủ được.”

Trương Dương: “Nếu mua nữa chắc phải thuê cả xe chuyển nhà đến chở thôi.”

Trình Thanh Giác: “Ừm.”

Khi Lê Vụ bước ra khỏi nhà hàng, cô lại nhận được tin nhắn của Trình Thanh Giác.

CQJ.: [Ăn xong rồi à?]

Quả lê: [Vâng, em đang chuẩn bị về nhà đây ^O^]

Trình Thanh Giác lướt ngón tay qua màn hình, rồi gõ chữ: [Ừm.]

CQJ.: [Khoảng mấy giờ thì đến nhà?]

Lê Vụ ngẩng đầu nhìn về phía trước: [Khoảng hai mươi phút nữa, chỗ ăn gần nhà em lắm.]

CQJ.: [Ừm.]

CQJ.: [Anh trai Hoài Dương của em thế nào rồi?]

Quả lê: [… Sao lại nhắc đến anh ấy nữa?]

Quả lê: [Không phải anh trai, chỉ là một người quen thôi *0*]

CQJ.: [Vậy ai mới là anh trai?]

Quả lê: [*Ngất xỉu tại chỗ]

Quả lê: [Trốn tránh không trả lời]

CQJ.: [Khoảng hai rưỡi em về đến nhà à?]

Quả lê: [Vâng ạ OoO]

CQJ.: [Ừm.]

Trình Thanh Giác cất điện thoại, tính toán thời gian. Khách sạn anh ở ở khá gần nhà Lê Vụ. Đợi một lát nữa, khi Lê Vụ sắp về đến nơi anh sẽ xuất phát, như vậy thời gian vừa kịp.

Hai mươi phút sau, Lê Vụ về đến nhà, cô vào phòng ngủ thay quần áo. Lúc ra ngoài, thấy phòng khách không có ai, cô bèn bước hai bước về phía đông, phát hiện bà Tô và Lê Uy đều đang ở trong phòng sách nghiên cứu một bức thư pháp Lê Uy viết hồi đầu năm.

Lê Uy rất thích thư pháp và tranh vẽ, hai vợ chồng đang gọi điện thoại cho một người bạn để trao đổi về bức thư pháp trên bàn.

Lê Vụ đứng ở cửa nghe một lúc, đi vào bếp rửa một quả táo, cầm điện thoại trở lại phòng khách, định hỏi Trình Thanh Giác đang làm gì.

Cô đã hứa buổi chiều sẽ đến tìm anh.

Cô gửi hai tin nhắn, chờ một lát mà không thấy ai trả lời. Cô nghĩ có lẽ Trình Thanh Giác đang bận làm việc, Lê Vụ nhìn màn hình vài giây, đứng dậy khỏi ghế sofa, đi về phía phòng sách.

Lê Uy đã gác điện thoại với bạn, bà Tô ngẩng đầu thì nhìn thấy cô: “Vụ Vụ à, có chuyện gì thế?”

Lê Vụ vẫn chưa quên việc phải thú nhận chuyện yêu đương với họ.

Cô tựa vào khung cửa, hai tay chấp sau lưng, cọ cọ mũi giày xuống sàn: “Ừm…”

Bà Tô liếc nhìn cô, không nghi ngờ gì, vẫy tay gọi cô lại: “Lại đây xem bức thư pháp của ba con này, chú Tô con nói là rất đẹp đấy.”

Lê Vụ nhìn về phía Lê Uy, rồi lại nhìn bà Tô, cuối cùng quyết định thẳng thắn, cứ nói luôn hết ra.

“Ba, mẹ…” Cô hít một hơi sâu.

Bà Tô và Lê Uy đều nhìn sang.

Cô nhắm mắt: “Con đang yêu rồi.”

Bà Tô và Lê Uy đều hơi sững lại, nhưng không quá kinh ngạc. Ở tuổi Lê Vụ, yêu đương là chuyện rất bình thường.

Bà Tô “Ừm” một tiếng: “Yêu thì yêu thôi, con muốn kể cho ba mẹ nghe người đó là người thế nào…”

“Là Trình Thanh Giác ạ.” Lê Vụ nhắm mắt.

Lại là hai giây im lặng, nhưng sự kinh ngạc trong tưởng tượng không xảy ra. Thay vào đó, bà Tô “Há” một tiếng.

Bà Tô: “Lại trêu ba mẹ, mẹ cứ tưởng con yêu thật rồi cơ.”

Lê Vụ bước lên hai bước: “Con yêu thật, đúng là Trình Thanh Giác thật đấy.”

Bà Tô không để tâm: “Mỗi lần con say rượu ngày Tết đều ôm ba con nói bạn trai con là Trình Thanh Giác.”

Lê Vụ vò đầu, hơi lo lắng: “Không, lần này con nói thật đấy.”

Lê Uy vừa trải thư pháp ra, ngẩng đầu nhìn Lê Vụ hai cái, kéo bà Tô lại: “Bà xem, tôi đã bảo là phải vứt hết đống poster của nó đi mà.”

“Bị cuồng thần tượng đến mức sinh ra ảo giác rồi.” Lê Uy mặt mày khó coi, “Tôi đã bảo mấy thằng nhóc đẹp trai đều chẳng phải người tử tế gì mà. Ngày mai tôi sẽ vứt hết đống poster đó đi!”

Lê Uy xắn tay áo: “Đừng để tôi gặp cái thằng ranh thối đó, gặp là tôi đánh chết nó!”

Bà Tô ngăn tay ông lại: “Người ta là ngôi sao, ông đánh người ta làm gì?”

“Ngôi sao thì sao, ngôi sao tôi cũng đánh.” Lê Uy càng nói càng tức giận, “Bà xem nó làm con gái mình ra nông nỗi nào, ngày nào cũng cứ như bốc sốt ở nhà.”

Lê Vụ ấn vào trán, cảm thấy việc thú nhận chuyện với Trình Thanh Giác xem ra hơi khó khăn.

Lê Uy giờ không những không tin, mà còn có ấn tượng không tốt về Trình Thanh Giác.

Cô thở dài thườn thượt, suy nghĩ nát óc làm thế nào để họ chấp nhận Trình Thanh Giác, thì điện thoại trong tay đột nhiên rung lên hai cái.

Cô cúi đầu nhìn.

CQJ.: [Anh đến rồi.]

CQJ.: [Gõ cửa hay em ra mở cửa luôn?]

Lê Vụ choáng váng suốt ba giây.

Quả lê: [Cái gì?]

Quả lê: [Sao cơ?]

Quả lê: [Mở cửa gì?]

Bên kia Trình Thanh Giác cũng thấy hơi kỳ lạ.

CQJ.: [Không phải em bảo anh đến sao?]

CQJ.: [Anh đang ở trước cửa nhà em.]

CQJ.: [Anh có mang theo ít đồ, không biết ba mẹ em có thích không.]

Lê Vụ muốn ngất xỉu tại chỗ, cô ngước nhìn Lê Uy vẫn đang la lối đòi đánh chết Trình Thanh Giác ở  phía trước, hít sâu một hơi. Đúng là sóng này chưa tan, sóng khác đã nổi lên mà!

Cô bị mất trí nhớ à? Cô đã bao giờ bảo Trình Thanh Giác đến gặp ba mẹ cô đâu.

Cô lại hít sâu, liếc nhìn bà Tô và Lê Uy vẫn đang nói chuyện. Nhân lúc cả hai không để ý, cô quay người chạy ra ngoài khu vực sảnh trước.

Vài giây sau, cô thở hổn hển kéo cửa phòng ra.

Quả nhiên Trình Thanh Giác đang đứng bên ngoài. Hiếm khi anh mặc một chiếc sơ mi trắng trang trọng và sạch sẽ, đeo khẩu trang màu xám đậm che mặt. Anh vừa cởi mũ khỏi đầu, phía sau hành lang chất đầy đồ đạc.

Có rất nhiều hộp quà, nhiều đến mức Lê Vụ còn sợ ban quản lý tòa nhà sẽ đến và đuổi anh đi vì tội chiếm dụng không gian công cộng.

Cô kinh ngạc đến mức thở không ra hơi: “Sao anh lại đến đây! Còn mang nhiều đồ thế này?”

“Không phải em bảo anh đến sao?” Trình Thanh Giác kéo khẩu trang xuống cằm, để lộ toàn bộ khuôn mặt, nói khẽ: “Buổi sáng em nói sẽ giới thiệu anh với ba mẹ mà.”

Lê Vụ cố gắng nhớ lại lời mình nói lúc đó: ……..

“Sao anh qua đây mà không nói với em một tiếng, cũng không hỏi lại em thời gian.” Lê Vụ vẫn hơi kinh ngạc vì anh lại đến thẳng nhà, “Hơn nữa anh cũng không hỏi ý em xem lúc nào qua thì hợp lý.”

Hành động của Trình Thanh Giác khựng lại một chút, anh cũng sững sờ: “Anh hơi lo lắng nên quên mất.”

Lê Vụ hít thở, lại bắt đầu giải thích về lời nói ban nãy: “Ý em là chỉ giới thiệu miệng trước thôi…”

“Anh hiểu sai rồi, không phải bảo anh qua đây.” Giọng cô gấp gáp, “Em chỉ muốn thú nhận với họ chuyện đang yêu anh thôi.”

Hành lang yên tĩnh, sau vài giây im lặng, Trình Thanh Giác cũng hiểu mình đã hiểu lầm ý cô.

“Thì ra là vậy.” Giọng anh hơi thấp, anh cụp mắt, tay phải cầm mũ buông thõng xuống.

Mỗi lần anh nói chuyện như thế này đều khiến người ta vô cùng muốn xót thương anh.

Lê Vụ bước nửa bước về phía trước: “Không, không phải có ý là không cho anh gặp ba mẹ em.”

Trong phòng, Lê Uy vẫn đang lớn tiếng dọa đánh chết anh. Lê Vụ thật sự không dám để anh vào nhà lúc này: “Chủ yếu là ba em… em vừa mới nói với họ là em đang hẹn hò với anh.”

“Ừm.” Người đàn ông ôn hòa hỏi: “Họ nói sao?”

Lê Vụ: “Họ nói…”

Lê Vụ ra khỏi phòng sách đi tới cửa đã quá lâu, bà Tô và Lê Uy phát hiện cô không có ở đó nên họ bước ra khỏi phòng sách và nhìn ra ngoài.

“Vụ Vụ à, con làm gì đấy?” Giọng Lê Uy vang lên ngay phía sau, càng lúc càng gần, ông lớn tiếng hỏi: “Ai đến đấy?”

Lê Vụ giật mình, vô thức giơ tay bịt mặt Trình Thanh Giác, nhưng đã quá muộn.

Cùng lúc cô bịt mặt Trình Thanh Giác, cô cảm thấy không khí xung quanh dường như đóng băng.

Gần đây cô và Trình Thanh Giác quá thân mật, hoàn toàn không nhận ra hành động lúc này của cô giống như đang ôm chặt lấy anh, lao vào lòng anh, vô cùng thân mật.

Thời gian trôi qua từng giây, cô nghe thấy tim mình đập điên cuồng.

Hai giây sau, cô nghe thấy tiếng chiếc bút lông rơi xuống sàn, tiếp theo là giọng Lê Uy: “Tôi đã bảo phải vứt đống poster đó sớm đi mà! Con bé yêu thật rồi, nó tìm một người thay thế!!!”

Lê Vụ: ………

Hai mươi phút sau, Lê Vụ và “thế thân” mặc sơ mi trắng đang ngồi trên ghế sofa.

Sở dĩ mất hai mươi phút là vì đồ đạc mà Trình Thanh Giác mang đến quá nhiều, phải mất mười chín phút rưỡi để khiêng hết vào nhà.

Tô Lệ và Lê Uy ngồi trên chiếc ghế sofa đôi ở phía bên phải.

Bốn người trừng mắt nhìn nhau đã được ba phút.

Lê Uy cảm thấy có lẽ mình bị viễn thị, thật trùng hợp, Tô Lệ cũng nghĩ như vậy.

Lê Uy gõ gõ mặt bàn: “Cậu là Trình Thanh Giác?”

Trình Thanh Giác ôn hoà đáp: “Đúng vậy.”

Lê Uy nhíu mày: “Có phải cậu đã phẫu thuật thẩm mỹ rồi đổi tên để lừa con gái tôi không?”

Trình Thanh Giác im lặng một giây: “Cháu có chứng minh thư.”

“Chứng minh thư cũng có thể là làm giả.” Lê Uy càng nói càng tức giận, cau chặt mày, “Còn nữa, tôi thấy hết rồi, vừa nãy cậu ôm con gái tôi ngoài cửa, đây là ở cửa nhà chúng tôi đấy.”

Lê Vụ cảm nhận được Lê Uy đang thực sự tức giận.

Cô cẩn thận kéo ống tay áo Trình Thanh Giác, giải thích với Lê Uy: “Ba, là con ôm anh ấy…”

“Con đừng nói tốt cho nó.” Lê Uy nhìn cô, “Với cả buông tay nó ra cho ba, đừng có kéo kéo giật giật trước mặt ba mẹ.”

Tô Lệ vỗ Lê Uy: “Ông đừng có to tiếng như thế.”

Tất nhiên bà cũng cảm thấy chuyện người đàn ông trước mặt là Trình Thanh Giác thật sự là điều vô cùng khó tin.

Lê Uy hít sâu vài hơi, gõ gõ mặt bàn rồi nhìn sang: “Cậu nói cậu là Trình Thanh Giác, vậy cậu nói xem hai đứa quen nhau như thế nào.”

Đây là lần đầu Lê Vụ trải qua chuyện này, cô cảm thấy vô cùng nan giải. Cô suy đi tính lại, sắp xếp từ ngữ, nhưng còn chưa kịp mở lời thì Trình Thanh Giác đã lên tiếng: “Hai bé mèo của bọn con rất giống nhau, em ấy nhận nhầm mèo của cháu, rồi thì… cháu thích em ấy, rất yêu em ấy.”

Lê Vụ quay phắt sang, cảm thấy trọng điểm mà anh nhấn mạnh hoàn toàn không đúng, sao lại thành rất yêu rồi? Anh kể quá đơn giản, cứ như đang lừa đảo và rất giống kiểu đàn ông tồi nhưng  ánh mắt lại cực kì chân thành.

Quả nhiên giây tiếp theo…

“Rồi cậu thích nó luôn à??” Lê Uy đứng bật dậy, quay sang Tô Lệ: “Tôi thấy người này là kẻ lừa đảo, chắc chắn là kẻ lừa đảo!”

Lê Uy: “Tống cổ nó ra ngoài!”

Bình Luận (0)
Comment