Lê Vụ đứng dậy, nhanh chân bước lên hai bước, chắn trước mặt Trình Thanh Giác.
Cô nói một cách khó khăn và có vẻ lưỡng lự: “Anh ấy thực sự không phải là kẻ lừa đảo.”
“Sao lại không phải lừa đảo!” Lê Uy chỉ vào Trình Thanh Giác, “Có phải con bị cái mặt này của nó lừa rồi không? Sao lại chỉ vì cầm nhầm một con mèo mà nó thích con, rồi còn yêu đương…”
Lê Uy thậm chí còn không dám lặp lại hai câu vừa rồi của Trình Thanh Giác: “Yêu đương cái gì mà yêu đương, con xem nói ra có ai tin không!”
Cho dù có người tin, nhưng cứ mở mắt nhắm mắt là “yêu yêu yêu” như thế, chắc chắn là một gã đàn ông tồi!
“Không phải vì cầm nhầm mèo.” Lê Vụ vội vàng giải thích, “Mà là vì cầm nhầm mèo, bé mèo của anh ấy rất thích con, nó bị bệnh nên cần phải ở nhà con, rồi anh ấy cũng ở nhà con…”
Lê Uy: “Nó còn ở nhà con á??”
Lê Vụ nghẹn lại, giật mình nhận ra mình đã lỡ lời.
Lê Uy: “Cái nhà ở Bắc Thành chỉ có tí tẹo thế thôi, nó lại ở nhà con sao???”
“Không, không phải.” Lê Vụ muốn chữa lời nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Trình Thanh Giác đứng sau cô, cân nhắc rồi cất lời: “Cháu có trả tiền thuê nhà, hai ngàn rưỡi một ngày. Sau đó Lê Vụ làm trợ lý của cháu, lương ba vạn một tháng, nhà cháu rộng rãi hơn nên cô ấy chuyển sang ở nhà cháu…”
Ý định ban đầu của Trình Thanh Giác là muốn giải thích rằng mình không đối xử tệ với Lê Vụ, nhưng lọt vào tai hai ông bà, trọng điểm lại không phải điều đó.
Tô Lệ trố mắt nhìn sang: “Sau này Vụ Vụ ở nhà cậu?!”
Lê Vụ: ………
Càng giải thích càng rối, cô biết vì sao vừa nãy Trình Thanh Giác lại bỏ qua các bước trung gian rồi. Nếu nói thẳng anh ở nhà cô, ba mẹ cô dường như càng dễ đuổi anh ra khỏi nhà hơn.
Sau mười phút giải thích và ngăn cản không ngừng, cuối cùng Lê Uy cũng không đuổi Trình Thanh Giác đi.
Lê Vụ kéo cánh tay Trình Thanh Giác, lôi anh ngồi xuống ghế sofa một lần nữa.
Vì mớ giải thích hỗn loạn vừa rồi nên hiện tại cô không dám mở lời nếu chưa suy nghĩ thật kỹ.
Trình Thanh Giác ngồi bên cạnh, suy tính hai giây, lấy chứng minh thư trong ví ra đặt lên bàn rồi đẩy về phía trước.
“Đây là chứng minh thư của cháu, tối qua cháu từ Nam Thành đến đây, tối mai cháu có sự kiện ở đó nên có lẽ cháu phải quay về.” Anh nói với giọng điệu chậm rãi, “Hôm nay cháu đến vì nghĩ rằng Lê Vụ muốn giới thiệu cháu với hai bác. Nhưng không ngờ cháu đã hiểu sai ý, em ấy chỉ muốn thú nhận mối quan hệ của bọn cháu với hai bác thôi.”
Giọng anh hơi trầm xuống: “Cháu thật sự xin lỗi vì đã đường đột đến làm phiền ạ.”
Lê Uy cầm lấy chứng minh thư trên bàn, nhíu mày xem xét.
Lê Vụ dùng đầu gối chạm nhẹ vào đầu gối Trình Thanh Giác, thì thầm: “Sao anh lại mang cả chứng minh thư vậy?”
Có lẽ vì lúc ở khách sạn Trương Dương đã nhắc đến chuyện đăng ký kết hôn quá nhiều lần nên lúc ra ngoài, khi thấy chứng minh thư trên tủ giày, anh nhìn một giây rồi cứ thế bỏ vào túi.
Nhưng lúc này chắc chắn không thể nói như vậy.
“Anh tay lấy thôi.” Anh đáp.
Lê Vụ “Ừm” một tiếng, rồi lảng ánh mắt đi.
Bên kia Tô Lệ cũng chạm vào Lê Uy, chỉ chiếc chứng minh thư trong tay ông, hỏi nhỏ: “Là thật à?”
Lê Uy: “Chắc là thật đấy, tôi cũng đâu phải cảnh sát, không thể nhìn ra được, nhưng thằng nhóc đó quả thực rất giống Trình Thanh Giác.”
Tấm poster của Lê Vụ đã treo trong nhà mấy năm, cả Lê Uy và Tô Lệ đều quá quen với khuôn mặt này.
Lê Uy bực bội liếc nhìn Trình Thanh Giác một lần nữa: “Trông không giống như đã phẫu thuật thẩm mỹ, có đứa phẫu thuật nặng quá, tôi thấy môi còn bị méo nữa cơ.”
Tô Lệ vẫn cảm thấy khó tin, khựng lại hai giây: “Tôi cũng thấy thế, hình như đúng là nó thật.”
Hai ông bà mất ba phút để tiêu hóa thông tin này.
Lê Vụ và Trình Thanh Giác cũng yên lặng ngồi trên ghế thêm ba phút nữa.
Lê Uy đặt chứng minh thư lại, hắng giọng, cất tiếng vô cùng dứt khoát: “Bây giờ hai đứa kể lại rõ ràng cho ba nghe một lần nữa, rốt cuộc là quen nhau như thế nào?”
Trình Thanh Giác định mở miệng, Lê Vụ vội vàng chặn anh lại, hít một hơi rồi kể lại toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối.
Lê Uy day thái dương, giọng điệu vẫn không mấy hòa nhã: “Tóm lại là con bảo nó ở nhà con trước, sau đó con lại chạy đến nhà nó ở…”
Trình Thanh Giác: “Là lỗi của cháu ạ.”
Lê Uy: “Không phải lỗi của cậu thì là lỗi của ai!”
Trình Thanh Giác cúi đầu: “Cháu xin lỗi, cháu sai rồi.”
Lê Vụ không đành lòng, đưa cánh tay trái chắn trước mặt Trình Thanh Giác: “Ba, ba đừng mắng anh ấy nữa.”
“Ba còn chưa mắng nó đâu.” Lê Uy chỉ tay, luôn cảm thấy Trình Thanh Giác là thằng ranh con xấc xược đi lừa gạt con gái mình, “Đều tại cái mặt của thằng nhóc này suốt ngày làm con mê mẩn, Tết năm nào con cũng uống rượu ôm ba bảo muốn lấy nó, bây giờ còn…”
Trình Thanh Giác đột nhiên ngẩng đầu lên chen vào: “Cô ấy từng nói muốn lấy cháu ạ?”
Phòng khách im lặng ba giây.
Lê Vụ quay lại nhéo mạnh vào đùi anh.
Lần đầu tiên Lê Uy cảm thấy cạn lời với ai đó: “Trọng tâm tôi nói có phải là cái này không hả, cậu mơ đẹp lắm!”
Lê Vụ liên tục đứng ra hòa giải, Tô Lệ lại tôn trọng con gái nên thái độ của bà đối với Trình Thanh Giác cũng tạm chấp nhận được, cuối cùng Lê Uy vẫn không thể đuổi Trình Thanh Giác đi.
Mãi đến sáu giờ tối, Lê Vụ vui vẻ chạy từ nhà bếp ra phòng khách.
Tay cô cầm theo chiếc xẻng nấu ăn, khom lưng nói với người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa: “Mẹ em đồng ý giữ anh lại ăn cơm rồi.”
Trình Thanh Giác nhìn chiếc xẻng trong tay cô: “Có cần anh giúp gì không?”
“Không cần đâu, không cần đâu, cơm anh nấu căn bản không thể ăn được.” Lê Vụ vội vàng xua tay.
Trình Thanh Giác im lặng một chút: “Vậy anh rửa bát.”
Lê Vụ suy nghĩ, gật đầu: “Được, cho anh nếm thử tài nấu nướng của mẹ em. Nhưng hầu hết các món ăn đều do ba nấu, mẹ chỉ làm một món tủ thôi.”
Trình Thanh Giác do dự hai giây: “Là ba em nấu à?”
Lê Vụ thắc mắc: “Có chuyện gì à?”
Trình Thanh Giác: “Ba em… liệu có đầu độc anh không?”
Lê Vụ vốn định nói không, nhưng nghĩ đến thái độ của Lê Uy, cô nói không được rành mạch: “Cùng lắm thì cho thêm một chút mù tạt vào cơm của anh thôi…”
“…” Trình Thanh Giác ngẩng đầu nhìn cô.
Lê Vụ cẩn thận ôm lấy anh: “Chủ yếu là do trước đây em thích anh, ba em vốn đã có thành kiến với anh rồi, bây giờ lại nghĩ anh là thằng nhóc hư hỏng lừa gạt em… Nên có lẽ cần một chút thời gian để ba thay đổi thái độ với anh.”
Người đàn ông im lặng một lát: “Khoảng bao lâu vậy?”
Lê Vụ cân nhắc: “Chắc phải một hai năm.”
Trình Thanh Giác: “Vậy một hai năm nữa chúng ta không thể kết…”
“Lê Vụ!” Giọng Lê Uy vọng ra từ nhà bếp.
Lê Vụ giật mình, buông tay đang ôm Trình Thanh Giác ra, lùi lại: “Con đến đây! Con đến đây!”
“Thôi em phải đi rồi, anh ngồi đây một lát nhé!” Lê Vụ quay người định đi, “Ba sẽ không đầu độc anh đâu, anh yên tâm, bây giờ giết người là phạm pháp đấy.”
Lê Vụ nhanh chân chạy vào bếp, vừa cầm xẻng bước vào, cô đã thấy Lê Uy quay sang nhìn mình: “Con lại chạy ra phòng khách làm gì, ba thấy hết rồi nhé, con lại ra ôm nó!”
Lê Vụ cẩn thận liếc nhìn Tô Lệ bên cạnh.
Lê Uy: “Con nhìn mẹ con làm gì, mẹ con cũng thấy rồi!”
Lê Vụ chen vào, nói nhỏ: “Ba cứ mắng anh ấy, con ra an ủi anh ấy một xíu.”
Lê Uy tức giận: “An ủi cái gì! Đàn ông có gì đáng để xót, nên bắt nó làm việc mới phải!”
Lê Vụ và Tô Lệ nhìn nhau, cô đưa tay sờ lên chóp mũi.
Vừa nói xong, Lê Uy chợt nhớ ra điều gì đó, ông đặt dao xuống, quay người đi ra cửa bếp: “Ê cậu kia…”
Nghe thấy Lê Uy gọi mình, Trình Thanh Giác đặt Vượng Tài đang nằm trên đùi xuống, đứng dậy lịch sự thưa: “Cháu đây ạ.”
Lê Uy giơ tay chỉ vào anh, giọng điệu dịu xuống một chút: “Cậu có muốn vào đây phụ làm cơm không?”
Trình Thanh Giác gật đầu, vòng qua bàn trà phòng khách đo về phía nhà bếp: “Cháu sẵn lòng ạ.”
Đi đến nơi thấy Lê Uy vẫn đang nhìn mình, anh không biết phải nói gì nên lại nói thêm: “Cháu thích Lê Vụ, cháu sẵn lòng.”
Lê Vụ: ………
Lê Vụ vội vàng đưa tay kéo anh đang đứng ngoài bếp vào.
Tô Lệ đẩy Lê Uy, người dường như sắp nổi cơn tam bành ra ngoài.
Lê Uy chỉ vào đầu mình, thấy vô cùng khó hiểu, nói với Tô Lệ: “Thằng nhóc này cứ thích thích thích mãi, nó có vấn đề về đầu óc không vậy?”
Lê Vụ bước nhanh qua, vội vàng đóng cửa bếp lại.
Bên trong nhà bếp cuối cùng cũng yên tĩnh hơn.
Lê Vụ nhìn Vượng Tài vừa theo Trình Thanh Giác chen vào dưới chân mình.
Thấy mẹ nhìn mình, Vượng Tài kêu một tiếng “Meo—” nhỏ xíu.
Lê Vụ gọi “Cục cưng”, rồi ngẩng đầu nhìn Trình Thanh Giác, hỏi nhỏ: “Sao anh cứ nói thích em mãi vậy?”
Trình Thanh Giác nhìn cô hai giây, thu lại vẻ mặt, quay người lấy đĩa trên bàn: “Anh hơi căng thẳng.”
“Còn căng thẳng hơn cả lúc biểu diễn ở sân vận động Bắc Thành dưới sự chứng kiếm của mười vạn khán giả nữa.” Anh nói.
Lê Vụ chớp chớp mắt: “Thế nên anh cứ nói thích em mãi à?”
Trình Thanh Giác nhìn sang, khẽ thở dài: “Đầu óc anh trống rỗng, trong đầu chỉ còn lại điều này thôi.”
Lê Vụ cúi đầu, không nhịn được nở nụ cười, lắp bắp: “Ồ, ồ, thì ra là vậy.”
Buổi tối ăn cơm, Trình Thanh Giác và Lê Vụ ngồi cùng một phía, đối diện là Lê Uy và Tô Lệ.
Trình Thanh Giác luôn lịch sự, ôn hòa, ánh mắt cũng luôn hướng về Lê Vụ, cô nói gì anh đều lắng nghe.
Có lẽ vì thấy dáng vẻ này của anh nên Lê Uy không còn cau mày giận dữ như trước nữa.
Ăn cơm xong đã là gần tám giờ, Trình Thanh Giác nghiêng đầu, hỏi nhỏ Lê Vụ bên cạnh: “Anh nên đi chưa?”
Lê Vụ nhìn Lê Uy đang rửa trái cây trong bếp không xa, rồi nhìn Tô Lệ đang ngồi trên ghế sofa khác. Sau đó lại nhìn Trình Thanh Giác, dè dặt cắn một miếng táo trên dĩa: “Hay là đợi thêm chút nữa?”
Hôm qua hai người gặp nhau không được bao lâu, hôm nay lại liên tục phải đối phó với Lê Uy, hỗn loạn đến mức thực ra chưa hề được ngồi yên cùng nhau.
Bên kia Tô Lệ thấy hai người trên ghế sofa đang thì thầm, bà nhìn sang: “Tối nay Tiểu Trình ngủ ở đâu?”
Thấy Lê Vụ lén lút khoác tay Trình Thanh Giác, Tô Lệ nhẩm tính, biết rằng có lẽ hai đứa đã lâu ngày không gặp nhau.
Bà nghĩ một lát: “Hay là ở lại đi? Nhà dì có ghế sofa có thể ngủ được, ngày mai ra sân bay từ nhà cô đi cũng tiện hơn.”
Mắt Lê Vụ hơi sáng lên, cân nhắc liệu đồng ý luôn có quá nhanh không. Cô còn đang do dự thì người bên cạnh đã mở lời: “Được thật ạ? Cháu cảm ơn dì.”
Giữa hai câu nói của anh hầu như không có khoảng ngừng.
Lê Vụ giật quần anh, nói nhỏ: “Sao anh đồng ý nhanh vậy?”
Trình Thanh Giác suy nghĩ, nhìn bàn tay cô đang kéo quần mình: “Anh sợ mẹ em đổi ý.”
“Dù sao cũng chỉ ngủ ở sofa thôi, được không?”
Trình Thanh Giác lại nhìn tay cô, lần này rời khỏi Án Thành, hai người lại phải xa nhau hơn nửa tháng nữa, “Anh muốn ở với em thêm một lát nữa.”
Lê Vụ nhìn qua vai anh, liếc nhìn Tô Lệ đang xem TV, cảm thấy Tô Lệ thật lòng mời Trình Thanh Giác ở lại.
Trong lòng cô vui mừng, quay lại nhìn Trình Thanh Giác, cắn miếng táo trên dĩa bên tay phải: “Chắc là được rồi.”
Người duy nhất có chút phản đối với quyết định này là Lê Uy.
Ông cảm thấy thằng nhóc này hơi trơ trẽn quá, người ta mời là anh luôn, sao lại có thể đường hoàng vào nhà như vậy, đúng là mặt dày mà!
Tô Lệ kéo ông từ phía sau, nhét chiếc chăn vừa tìm thấy trong tủ vào lòng ông: “Ông đừng có cau có mãi thế. Tôi thấy thằng bé cũng được mà, với lại từ chiều đến giờ, thằng bé cứ nhìn Vụ Vụ mãi. Tôi cảm thấy nó thật lòng thích con bé.”
Tô Lệ nói thêm: “Hơn nữa tôi nghe Vụ Vụ nói, hình như từ khi yêu nhau thằng bé đã đưa cho Vụ Vụ rất nhiều thứ như thẻ ngân hàng. Dù tiền bạc không thể đo lường tình cảm, nhưng sẵn lòng cho con bé những thứ đó, chắc chắn là sẽ không quá tệ.”
Những món đồ Trình Thanh Giác mang đến nhà, và thái của độ anh dành cho Lê Vụ, Lê Uy cũng đã thấy.
“Tôi biết rồi.” Lê Uy nhíu mày ôm chăn, “Nhưng tôi nhìn thằng nhóc đó vẫn thấy ngứa mắt.”
Nửa phút sau, Lê Uy ôm chăn ra phòng khách, đưa cho người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.
Trình Thanh Giác nhận lấy chiếc chăn: “Cháu cảm ơn chú ạ.”
Lê Uy định quay đi sau khi đưa đồ, nhưng nhìn Trình Thanh Giác xong, ông lại cảm thấy thằng nhóc này chứng nào tật nấy, ông chỉ vào ghế sofa nhắc nhở: “Cậu ngủ ở đây, không được phép tối mò vào phòng tìm Vụ Vụ.”
“…”
Trình Thanh Giác nhớ lại tối hôm qua anh đã ở trong phòng Lê Vụ, nếu Lê Uy mà biết, e rằng thái độ tạm gọi là ổn của ông đối với anh bây giờ sẽ tan biến hết.
Anh gật đầu, trả lời một cách chân thành: “Vâng, cháu sẽ không đâu, thưa chú.”
Thấy anh trả lời khá thành thật, Lê Uy nhíu mày nhìn chiếc áo sơ mi và quần tây anh đang mặc. Hai giây sau, ông chắp tay sau lưng quay người đi về phía phòng ngủ.
Tô Lệ thấy ông quay lại: “Có chuyện gì thế?”
Lê Uy nhăn mặt, mở tủ quần áo: “Tôi đi tìm cho thằng nhóc hôi hám đó bộ đồ của tôi làm đồ ngủ.”
Trình Thanh Giác ngồi trên sofa, liếc nhìn về hướng phòng ngủ của Lê Vụ, sau đó cúi xuống lấy điện thoại, định gửi cho cô vài tin nhắn.
Vừa gõ chữ xong, ngẩng đầu lên thì thấy Lê Uy lại quay lại từ phòng ngủ.
Anh lập tức đứng dậy: “Có chuyện gì vậy chú?”
“Ngồi xuống đi, cứ đứng lên làm gì?” Lê Uy ném bộ đồ trong tay cho anh, “Mặc cái này mà ngủ.”
Trình Thanh Giác sửng sốt, cúi đầu nhìn món đồ trong tay.
Lê Uy chỉ vào anh: “Đồ mới mua đấy, chưa mặc lần nào đâu. Cậu mà dám chê đồ của ông già này thì cậu chết chắc.”