Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 82

Sau khi Lê Uy rời đi, Trình Thanh Giác nhận được tin nhắn của Lê Vụ.

Quả lê: [Anh với ba em vừa nói gì ở ngoài mà cứ thì thầm to nhỏ vậy?]

Quả lê: [Hai người có thể nói chuyện bình thường được à?]

Trình Thanh Giác nhìn bộ quần áo trên tay, ngồi xuống sofa.

CQJ.: [Ba em đưa đồ ngủ cho anh.]

Quả lê: [Ồ, ồ, ồ.]

Quả lê: [Ba em khẩu xà tâm phật mà.]

Trình Thanh Giác đọc tin nhắn của Lê Vụ, nghe thấy âm thanh phát ra từ phòng ngủ chính cách đó không xa.

Lê Uy và Tô Lệ không biết tranh cãi chuyện gì, nhưng nói là cãi nhau thì không bằng nói là trêu chọc nhau. Anh nghe thấy tiếng cười của Tô Lệ, có vẻ là bà bị lời nói của Lê Uy làm cho bật cười.

Trình Thanh Giác thu hồi ánh mắt, nhìn xuống điện thoại trong tay.

CQJ.: [Ba mẹ em có vẻ tình cảm nhỉ?]

Lê Vụ ôm chiếc gối nhét vào trước ngực, nằm sấp nghịch điện thoại: [Đúng vậy, ba mẹ em tình cảm lắm.]

Quả lê: [Hai người họ tự nguyện yêu nhau.]

Quả lê: [Hồi đó bà ngoại em còn làm khó ba em một thời gian vì thấy ba em là giáo viên nghèo, sợ không thể nuôi nổi mẹ em.]

CQJ.: [Sau đó thì sao?]

Quả lê: [Sau đó ba em chai mặt.]

Quả lê: [Bà ngoại em đồng ý luôn.]

CQJ.: [Ừm.]

Quả lê: [À phải rồi, anh có thể học ba em cách chai mặt đó!]

Quả lê: [Anh Trình Thanh Giác, nhiệm vụ còn nặng nề và gian nan đấy nhé! *biểu tượng trái tim]

CQJ.: [Ừm.]

Cửa phòng ngủ của Lê Vụ không đóng chặt, cô ngẩng đầu, nhìn qua khe cửa không xa.

Quả lê: [À, lát nữa em qua tìm anh nhé?]

CQJ.: [Lát nữa?]

Lê Vụ đưa tay xoa xoa chóp mũi, đặt điện thoại sát môi, gửi một tin nhắn thoại.

Giọng cô vừa trầm thấp lại vừa dịu dàng: “Thì là lát nữa đợi ba mẹ em ngủ say đó.”

Trình Thanh Giác đặt điện thoại bên tai, hơi bị giọng nói trong trẻo, mềm mại đó quyến rũ. Anh nuốt khan, ngước mắt nhìn phòng ngủ chính không xa.

Anh vẫn chưa quên lời Lê Uy nói ban nãy.

Anh lại nuốt khan một lần nữa, gõ chữ: [Không cần đâu.]

“Không cần”? Lê Vụ nhìn chằm chằm hai chữ này lặp đi lặp lại trên màn hình, cảm thấy có vẻ không giống phong cách của Trình Thanh Giác.

Theo lẽ thường, đáng lẽ anh đã gửi tin nhắn cho cô trước khi cô gửi, hỏi “Vụ Vụ, em có qua không?”, “Lát nữa qua không em?”, “Vụ Vụ?”.

Lê Vụ khoanh chân ngồi thẳng dậy nhìn màn hình, hắng giọng.

Cô đợi tới khoảng mười hai giờ rưỡi, gần như chắc chắn rằng ba mẹ trong phòng ngủ chính đã ngủ say.

Cô ôm gối lặng lẽ trèo xuống giường, Vượng Tài đi theo cô đến cửa phòng. Cô mở hé một khe cửa, thò đầu rón rén nhìn ra ngoài.

Người trên sofa quả nhiên vẫn chưa ngủ, màn hình sáng lên, không biết là đang xem gì trên điện thoại.

Cô đẩy cửa ra một nửa, đi vòng ra ngoài, đi được hai bước thì Trình Thanh Giác như cảm nhận được, anh ngẩng đầu nhìn qua.

Anh liếc nhìn hướng phòng ngủ chính: “Sao em lại qua đây?”

Sợ dép lê phát ra tiếng động nên Lê Vụ đi chân trần.

Trình Thanh Giác thấy vậy, đưa tay chạm vào mắt cá chân cô: “Không lạnh à?”

Bàn tay thon dài của người đàn ông nắm lấy cổ chân mảnh khảnh. Lê Vụ bỗng dưng cảm thấy hành động chạm vào mắt cá chân cô của anh khá k*ch th*ch.

Cô ôm gối lùi lại nửa bước: “Em không, em chỉ qua xem anh một chút thôi.”

Trình Thanh Giác ngồi trên sofa ngẩng đầu nhìn cô.

Lê Vụ nhìn chiếc áo kiểu ông cụ trên người anh, rất muốn cười nhưng lại kìm lại.

Có điều anh mặc bộ đồ đó cũng rất đẹp trai.

Cô cúi người lại gần, ngửi mùi hương trên người anh, sau đó nhìn vào mắt anh nói: “Có phải ba em đe dọa không cho anh tìm em không?”

Cô áp sát quá gần khiến Trình Thanh Giác không kiềm được kéo chân cô lại, kéo cô đứng gần hơn một chút: “Chú nói không cho anh tìm em.”

Tay anh chạm vào phía sau chân cô, khiến cô hơi nhột, Lê Vụ hạ giọng: “Vậy là anh không tìm em thật luôn?”

“Ừm.” Trình Thanh Giác ngửi mùi hương trên người cô, “Anh sợ ba em đuổi anh ra ngoài.”

Trình Thanh Giác: “Khó khăn lắm chú mới nhìn anh mà không nhíu mày.”

Lê Vụ nhìn về phía phòng ngủ chính, rồi ngồi xuống bên cạnh anh: “Em có thể ở bên anh một lát.”

Cả ngày tinh thần căng thẳng, Lê Vụ ở bên cạnh anh một lúc thì cảm thấy hơi buồn ngủ, cô dựa vào vai Trình Thanh Giác ngủ thiếp đi.

Trình Thanh Giác cảm nhận được sức nặng trên vai, anh nghiêng đầu nhìn cô, dùng tay trái đỡ lấy má cô nâng nhẹ lên, sau đó giũ chiếc chăn của mình xuống thảm bên cạnh sofa.

Lê Vụ lơ mơ mở mắt, cảm thấy anh đặt mình xuống sofa.

Cô cố gắng mở mắt nhìn anh: “Sao thế anh?”

“Anh thấy em buồn ngủ rồi, em nằm một lát đi, anh ngủ trên thảm.”

Chiếc sofa ở nhà Lê Vụ quả thực khá chật hẹp, hai người không thể nằm vừa, hơn nữa còn sợ bị Lê Uy hoặc Tô Lệ đột nhiên đi ra nhìn thấy.

Một một người ngủ sofa, một người ngủ trên thảm, nếu có bị thấy thì ít ra còn có thể giải thích.

Lê Vụ nghiêng mặt cọ vào sofa, vì buồn ngủ nên giọng nói hơi ngọng nghịu: “Ngôi sao lớn của chúng ta chắc chưa từng ngủ sàn nhà bao giờ phải không…”

Người đàn ông đã nằm xuống, nghe thấy giọng nói dịu dàng yếu ớt của cô, anh cười một cách kín đáo.

Một lát sau, anh chậm rãi nói: “Ừm, chưa từng ngủ trên sàn nhà bạn gái.”

Lê Vụ cử động cơ thể, tay trái buông xuống mép sofa, nhắm mắt lại, giọng nói mệt mỏi vì cơn buồn ngủ: “Em chưa từng nghĩ anh sẽ là bạn trai em, cũng chưa từng nghĩ anh sẽ ngủ trên sàn phòng khách nhà em.”

Trình Thanh Giác nằm ngửa nhìn trần nhà, Vượng Tài cuộn tròn trong cánh tay anh, ngẩng đầu ngáp một cái.

Anh khẽ đáp lời, bỗng cảm thấy không có giây phút nào đẹp hơn lúc này.

“Lê Vụ.”

Anh gọi một tiếng, thấy người trên sofa không trả lời, anh quay người lại, thấy cô đã ngủ say.

Tóc cô gái xõa ra, vài sợi mềm mại rủ xuống.

Anh nhìn cô một lúc, chợt đưa tay ra, chạm vào ngón tay đang buông thõng bên mép sofa của cô.

Bộ quần áo trên người anh là đồ mới thật, kích cỡ cũng vừa vặn, chắc là đã cố ý chọn size lớn, thậm chí nhãn mác dễ cọ vào da ở cổ áo cũng đã được cắt đi giúp.

“Lê Vụ, anh rất thích em.” Anh cười khẽ, cúi xuống nhìn Vượng Tài trong lòng, “Và hình như anh cũng rất thích nhà em.”

Sáng hôm sau, Trình Thanh Giác có chuyến bay sớm về Nam Thành cùng Trương Dương.

Mặc dù sự kiện diễn ra vào buổi tối, nhưng cần phải có một khoảng thời gian nhất định dành cho việc tổng duyệt và trang điểm. Hoàng Minh yêu cầu anh phải có mặt tại khách sạn để xuất phát trước hai giờ chiều.

Hoàng Minh đã mở sẵn cửa xe, đợi bên ngoài khách sạn.

Trình Thanh Giác và Trương Dương đến nơi, họ xuống xe vừa đi, rồi lên thẳng chiếc xe đang chờ của Hoàng Minh.

Hoàng Minh ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, liên tục xem tin nhắn trên điện thoại, kiểm tra lịch trình giúp anh.

Nghe thấy tiếng động có người lên xe, anh ấy ngẩng đầu nhìn một cái: “Ôi chao, về rồi đó à người bận rộn.”

“……”

Trình Thanh Giác kéo thấp mũ, đáp lại một cách hờ hững: “Về rồi.”

Hoàng Minh lại nhìn anh: “Đúng là con trai lớn không giữ nổi ở nhà.”

“Với cả cũng hay thật.” Hoàng Minh quét mắt nhìn anh, “Đi có hai ngày mà ăn mặc cứ như bướm hoa vậy. Sao trước đây chưa từng thấy cậu  thường xuyên mặc đồ nhãn hàng tặng thế.”

Trình Thanh Giác đã ngồi vào chỗ, không biết có phải vì chột dạ hay không mà không cãi lại.

Hoàng Minh lật lịch trình trong tay: “Khi nào Lê Vụ về?”

Người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi mở mắt: “Nửa tháng nữa, cô ấy ở nhà thêm một thời gian.”

Nói xong, anh nhìn Hoàng Minh: “Anh cũng muốn cô ấy về sớm à?”

Hoàng Minh: “Không phải anh muốn, mà là cậu muốn, anh thấy người cậu về mà hồn vẫn chưa về.”

Trình Thanh Giác nhắm mắt tựa vào lưng ghế, cảm thấy hồn mình quả thực chưa về.

Anh nuốt khan, chợt nhớ ra chuyến đi này chỉ mới hôn được một lần, thấy hơi khó chịu.

Nửa tháng sau, Lê Vụ từ Án Thành đến Bắc Thành.

Các hoạt động gần đây của Trình Thanh Giác đều tập trung ở Bắc Thành. Tối hôm kia anh gọi điện cho cô, hỏi cô có muốn qua chơi không.

Lê Vụ bàn bạc với hai phụ huynh ở nhà, sau khi được cho phép quay lại Bắc Thành, tối hôm đó cô trả lời Trình Thanh Giác, Trương Dương lập tức đặt vé máy bay cho cô.

Sau khi đến Bắc Thành, cô về căn hộ nhỏ của mình trước, thu xếp một số đồ đạc, xách theo một chiếc vali nhỏ, rồi ghé qua Văn Mai tìm Thất Thất và Tiểu Lộc.

Hai người họ vẫn đang trải qua kiếp làm trâu làm ngựa bận rộn, thấy cô bèn kéo cô xuống toilet cằn nhằn điên cuồng mười phút.

Sáu giờ tối, Lê Vụ bắt taxi từ Văn Mai đi đến khách sạn của Trình Thanh Giác.

Trương Dương đợi sẵn ở dưới lầu, đưa cho cô một chiếc thẻ phòng, dặn dò vài điều cần lưu ý như số phòng, rồi vội vã quay lại địa điểm sự kiện.

Trình Thanh Giác đang tham gia một lễ trao giải ở hội trường gần đó. Cô nhìn chiếc thẻ phòng trong tay, xách vali lên lầu trước.

Lên lầu, cô ngồi xem TV một lúc, chợt nhớ đến quần áo trong vali.

Khi cô đến Văn Mai, Tiểu Lộc đã đưa cho cô vài bộ váy nhỏ.

Tiểu Lộc thích mua áo sơ mi, váy xếp ly, thỉnh thoảng thấy mẫu đẹp sẽ mua thêm cho cô và Thất Thất.

Hai bộ Tiểu Lộc đưa cho cô trước đó đã được gửi thẳng về nhà ở Án Thành, cất trong tủ quần áo, cô chưa mặc lần nào.

Giờ đang ngồi thấy chán, điện thoại không còn gì thú vị, máy tính bảng cũng đang sạc nên không thể vẽ vời. Cô nghĩ đi nghĩ lại, quyết định lấy quần áo ra thử.

Cô đứng dậy đi tìm quần áo, tiện tay gửi tin nhắn cho Trình Thanh Giác hỏi khi nào anh về.

Đợi hai phút không thấy ai trả lời, cô lại gửi tin nhắn cho Trương Dương.

Trương Dương trả lời rất nhanh, nói rằng cậu ẩy vẫn đang ở hội trường, không ở cùng Trình Thanh Giác. Ngoài ra cậu ấy còn nói phải khoảng một đến hai tiếng nữa sự kiện mới kết thúc, có lẽ Trình Thanh Giác sẽ về rất muộn.

Nghĩ đến việc phải đợi lâu, Lê Vụ càng thấy chán hơn, cô đứng dậy đi về phía vali hành lý.

Mấy bộ quần áo thường mặc cô đã lấy ra treo lên hết, còn lại một số vẫn để trong vali.

Cô lật tìm từ dưới cùng, lôi ra bộ đồ còn nguyên bao bì, mang vào phòng tắm thử.

Tiểu Lộc đưa cho cô tổng cộng ba bộ, cô thử liên tục hai bộ đều thấy kỳ quặc.

Quần áo đẹp thì đẹp thật, nhưng mà rất ngắn, váy ngắn, áo cũng ngắn.

Đến khi thử đến bộ thứ ba, cô hoàn toàn thấy có gì đó không ổn, bèn bước ra khỏi phòng tắm lấy điện thoại.

Cô mở nhóm chat ba người.

Quả lê: [@Tiểu Lộc]

Quả lê: [Tiểu Lộc, quần áo trên bàn là cậu cho mình hả?]

Quả lê: [Cảm giác nhỏ quá trời @o@]

Tiểu Lộc: [Thật hả?]

Tiểu Lộc: [Sao lại thế, mình mua đúng size của cậu và Thất Thất mà.]

Nhưng Lê Vụ thực sự cảm thấy không ổn, cô đứng trong phòng khách, nhìn mình trong gương mặc chiếc váy xếp ly đen và áo sơ mi trắng.

Chiếc váy hơi ngắn, vạt váy nằm ở phần giữa trên đùi, áo cũng ngắn hơn bình thường, để lộ đường eo thon gọn tinh tế.

Bộ quần áo khá đứng đắn, nhưng vì cỡ nhỏ nên nhìn vào lại khiến người ta đỏ mặt một cách khó hiểu.

Tiểu Lộc: [Á! Cậu có lấy nhầm mấy bộ trên giá của mình không!]

Tiểu Lộc: [@Quả lê]

Tiểu Lộc: [Mấy bộ đó là đợt đầu mình đặt nhầm size, mua cỡ nhỏ nhất.]

Tiểu Lộc: [Mình đang định hai hôm nữa trả lại.]

Lê Vụ kéo kéo bộ đồ trên người, cô đã bảo rồi, có gì đó không đúng mà.

Lúc nãy mặc vào, cô có nhìn nhãn mác, nhưng kích cỡ không được ghi theo tiêu chuẩn thông thường nên cô không hiểu.

Cô cao một mét sáu lăm, mặc cỡ nhỏ nhất đương nhiên là chật, nhưng vì thân hình mảnh mai nên vẫn mặc vừa, cuối cùng kết quả là vạt áo và váy đều ngắn hơn bình thường.

Lê Vụ cúi đầu trả lời tin nhắn của Tiểu Lộc, đi về phía sofa, định lấy quần áo của mình và quay lại phòng tắm thay ra.

Vừa cúi xuống cầm lấy bộ đồ trên sofa, hành lang vọng đến tiếng quẹt thẻ.

Cô quay đầu lại, thấy Trình Thanh Giác đẩy cửa bước vào.

Người đàn ông vừa tham gia sự kiện, chiếc áo sơ mi đen trên người chưa thay, hai cúc áo đã được cởi ra, lỏng lẻo trên thân trên, màu áo sơ mi giống hệt chiếc váy cô đang mặc.

Cô nhìn thấy Trình Thanh Giác, đương nhiên là Trình Thanh Giác cũng thấy cô.

Cô thấy ánh mắt Trình Thanh Giác dừng lại trên người mình, ánh sáng lờ mờ ở hành lang làm màu mắt anh cũng tối sầm lại.

Anh đưa tay đóng mạnh cửa phòng, giật chiếc cà vạt vừa tháo được một nửa xuống, nhìn chằm chằm cô.

Lê Vụ không được tự nhiên kéo váy: “Sao anh đã về rồi, không phải bảo sẽ về muộn sao?”

Trình Thanh Giác đi tới, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không rời khỏi cô: “Anh về sớm.”

Các hoạt động phía sau không quan trọng lắm, biết cô đến, đương nhiên anh phải về sớm.

Lê Vụ lại kéo váy, chỉ vào phòng tắm: “Quần áo bạn em tặng, cậu ấy mua nhỏ quá, em vào thay ra đây.”

Hơn nữa vì anh không có ở đây nên lúc nãy cô lười, thử đồ mà không mặc đồ lót.

Áo sơ mi trắng hơi xuyên thấu, cô không biết Trình Thanh Giác có nhìn thấy không.

Ánh mắt Trình Thanh Giác vẫn dán chặt vào cô.

Lần gần nhất đến nhà cô đã là nửa tháng trước, anh rất nhớ cô.

“Quần áo bạn nào tặng em?”

“Tiểu Lộc.” Lê Vụ lấy bộ đồ ở tay phải che chắn trước người, “Cậu ấy làm việc ở tòa soạn, em đã nói với anh rồi đó.”

Trình Thanh Giác “Ừm” một tiếng, lại hỏi: “Bộ nào cũng là kiểu này à?”

Lê Vụ: “Đúng vậy, cậu ấy thích những chiếc váy ngắn kiểu này…”

Hai người nhìn nhau vài giây.

Trình Thanh Giác cúi xuống đặt điện thoại lên bàn trà, ánh mắt cuối cùng cũng hơi lệch khỏi người cô: “Ừm.”

Lê Vụ cầm quần áo trên sofa: “Vậy em vào trước đây, lát nữa em ra.”

Cô nhanh chóng đi vài bước đến phòng tắm phía trong, đẩy cửa bước vào, trái tim đập thình thịch cuối cùng mới yên ổn trở lại.

Có lẽ vì đã lâu không gặp, đột nhiên gặp mặt lại hơi xa lạ, bản thân lại đang mặc thế này, vì vậy vừa nãy cô hơi căng thẳng.

Cô đứng trước bồn rửa tay, mất vài giây để bình tĩnh lại. Cô nhìn vào gương, vẫn cảm thấy chiếc áo sơ mi trắng trên người hơi mỏng manh.

Cô thở nhẹ, cởi chiếc cà vạt đen ngắn ở cổ, đang chuẩn bị cởi áo thì có tiếng động ở cửa phòng tắm phía sau.

Cô quay người lại, thấy Trình Thanh Giác đẩy cửa đứng ở lối vào.

“Em đang thay quần áo.” Giọng cô khàn và yếu ớt.

“Ừm.” Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt trầm hơn một chút, nửa giây sau anh hỏi, “Anh có thể vào không?”

Lê Vụ nhìn xuống chân anh: “… Anh đã vào rồi.”

Bầu không khí giữa hai người đóng băng hai giây, Trình Thanh Giác từ từ hạ tay, khép hờ cánh cửa phía sau.

Anh nhìn cô từ đầu đến cuối, giọng nói trầm và khàn: “Nếu em không đồng ý, anh sẽ ra ngoài ngay.”

Bình Luận (0)
Comment