Lê Vụ vô thức hít sâu một hơi, tay phải đặt ra sau ấn lên mặt bàn, không nói lời nào.
Hai người nhìn nhau ba giây, Trình Thanh Giác đóng sập cửa phòng tắm, khóa cửa lại rồi bước vào.
Anh tiến lại gần, nhìn chiếc cà vạt ngắn đang tháo dở trên cổ cô: “Em đang thay đồ à?”
“Dạ?” Lê Vụ vén sợi tóc rũ xuống ra sau tai, ánh mắt trong veo, “…Ừm.”
Cô không hiểu tại sao anh lại hỏi lại.
Anh đặt điện thoại lên bồn rửa phía sau cô: “Em thay gì?”
Lê Vụ chỉ tay sang bên cạnh, giọng nói khàn khàn yếu ớt: “Đồ ngủ trên giá.”
“Anh giúp em nhé?” Anh lại hỏi.
“Hả?” Lê Vụ ngẩng đầu, cô bị anh nắm lấy eo xoay người lại, quay lưng về phía anh, tiếp đến là một nụ hôn đặt xuống gáy.
Nụ hôn từ gáy dần dần xuống dưới, rồi dừng lại trên lưng.
Áo sơ mi trắng vừa xuyên thấu vừa mỏng, cách một lớp vải mỏng manh, cô có thể cảm nhận được đôi môi ấm nóng của anh.
Anh siết eo cô, cúi đầu hôn đi hôn lại trên sống lưng cô.
Hôn một lúc, Lê Vụ gần như không đứng vững, lại nghe anh hỏi từ phía sau: “Cắt được không?”
Lê Vụ rụt tay lại: “Cắt gì?”
“Váy và áo sơ mi.” Anh nói.
Lê Vụ nhớ tới chiếc kéo vừa mang vào được đặt ở bên cạnh, không biết có phải bị anh thấy rồi không.
Má cô nóng bừng: “Cái đó là để cắt mác đồ…”
“Anh biết.” Trình Thanh Giác nói, “Anh hỏi là có thể cắt quần áo không?”
Tay phải anh quyến luyến trên eo cô, giọng nói khàn đặc: “Anh trả tiền đền cho bạn em.”
Một lúc lâu sau, Lê Vụ nói khẽ: “Em đền rồi… Bộ đầu tiên em lỡ tay cắt mất một cái mác, nghĩ đến việc gửi lại bất tiện nên em đã trả hết tiền quần áo cho Tiểu Lộc rồi.”
Trình Thanh Giác nuốt khan, không cảm nhận được Lê Vụ kháng cự, anh nhặt chiếc kéo ở bên cạnh, cắt cả váy và áo sơ mi của cô ra một chút.
Áo sơ mi bị rạch một đường phía sau, để lộ phần lưng vừa rồi không nhìn thấy.
“Lê Vụ, dùng chân được không?” Anh khàn giọng, giúp cô vén tóc ra sau tai.
Động tác của anh chậm rãi, đầu ngón tay chạm vào vành tai cô.
Lê Vụ nhắm mắt không trả lời, tai đã đỏ bừng.
Thực ra cô không hoàn toàn hiểu ý anh, nhưng đoán theo lời anh nói, cũng có thể đoán ra một chút.
Người đàn ông phía sau điều chỉnh ánh sáng phòng tắm tối đi một chút, đầu tiên là tiếng sột soạt của vải vóc, sau đó đến chuyện anh vừa nói.
Cuối cùng Lê Vụ cũng hiểu ra cô không đoán sai, hóa ra còn có thể như thế này.
Rất lâu sau, khi cô sắp không đứng vững được nữa, Trình Thanh Giác cuối cùng cũng cúi đầu, hôn lên vai cô một cái.
Cô nghe thấy anh nói: “Cảm ơn Vụ Vụ.”
Lê Vụ quay lại, giọng khô khốc và khàn: “Đủ rồi…”
Chưa nói hết câu, cô lại bị anh nhẹ nhàng giữ cổ hôn.
Trình Thanh Giác nắm cổ cô, buộc cô ngẩng đầu, cô bị áp vào bồn rửa tay và hôn anh.
Hai người hôn nhau rất lâu, rất lâu, đến khi Trình Thanh Giác buông cô ra, tóc cô đã rối bời.
Tóc rối, quần áo cũng rối, áo sơ mi và váy bị cắt thành vết rách, hai cúc áo cũng bung ra, lùng thùng trên người.
Cô quá xinh đẹp, Trình Thanh Giác hoàn toàn không rời mắt được.
Lê Vụ cúi đầu, vừa ngạc nhiên vừa ngượng, khó khăn mở lời: “Sao anh lại…”
Trình Thanh Giác nuốt khan, đưa tay che mắt cô: “Nhớ em quá.”
Lòng bàn tay anh rất nóng.
Lê Vụ im lặng dưới bàn tay anh, cảm nhận anh vòng tay qua eo kéo cô lại gần, rồi cúi người rút một chiếc ghế đẩu nhỏ từ dưới bồn rửa tay ra.
Đó là chiếc ghế khách sạn cung cấp dành cho phụ nữ để trang điểm trong phòng tắm. Anh quay người ngồi lên, kéo cô lại gần, ngước nhìn cô.
Chiếc áo sơ mi đen trên người anh cũng đã nhăn, vạt áo bị rút ra, phủ lộn xộn ở eo.
Anh cười, mang theo sự mê hoặc giấu dưới sự u ám: “Một lần không đủ, Vụ Vụ.”
Lê Vụ cảm thấy dùng tay ở góc độ này sẽ phải cúi người quá nhiều, cực kì không thoải mái, cô vừa ngượng ngùng vừa do dự.
Anh liên tục ngước nhìn cô, nắm lấy chân cô đặt lên: “Dùng đầu gối.”
“Dùng đầu gối.” Anh ngẩng đầu, “Em tựa vào đi.”
Giọng anh trầm khàn, Lê Vụ cúi đầu, có thể nhìn thấy yết hầu nổi rõ bất thường vì anh đang ngước lên.
Lê Vụ khó khăn quỳ lên, vịn vào vai anh, tóc lại tuột khỏi tai. Cô thấy người đàn ông tựa vào ghế, mang theo vẻ lười biếng, ánh mắt nhìn cô chăm chú.
Anh nuốt nước bọt, khen cô: “Rất đẹp.”
Trình Thanh Giác: “Em mặc gì cũng rất đẹp.”
Sáng hôm sau thức dậy, chỗ nào trên người Lê Vụ cũng đau, tay và đầu gối thì mỏi, chân thì bị cọ xát.
Cô ôm chăn thư giãn một lúc, mở mắt ra tìm điện thoại.
Lúc sáng đi Trình Thanh Giác đã nói với cô, anh còn có hoạt động ở đây, phải đến ngày kia mới rời đi.
Cô cầm điện thoại xem giờ, lại thấy tin nhắn Trình Thanh Giác gửi đến từ nửa tiếng trước.
CQJ.: [Em dậy rồi thì gọi điện cho khách sạn đặt món.]
CQJ.: [Hôm nay anh sẽ về muộn hơn một chút.]
CQJ.: [Nếu cần bảng vẽ hay gì đó, em gọi cho Trương Dương, bảo cậu ấy mua giúp em.]
Giờ cô thấy tin nhắn của anh là lại nhớ tới chuyện tối qua, mặt cô hơi đỏ.
Cô giơ điện thoại lên, gõ chữ trả lời: [Không cần đâu, em có thể gọi đồ ăn ngoài hoặc tự mua cũng được.]
Tin nhắn gửi đi được hai giây, màn hình thông báo có cuộc gọi thoại. Cô vuốt tóc, ôm chăn nằm nghiêng, bắt máy.
“Alo?” Vừa tỉnh dậy nên vẫn còn ngái ngủ, giọng cô trong trẻo mềm mại, cô nhắm mắt lại.
Giọng nam trầm ấm, rõ ràng truyền từ bên kia đến: “Em dậy chưa?”
“Rồi, em vừa mới dậy.” Giọng cô khàn khàn.
Trình Thanh Giác liếc nhìn nghệ sĩ phía sau, đi về phía hành lang, tựa vai vào tường: “Đói không?”
Có lẽ vì dậy muộn, cơ thể chưa tỉnh hẳn, Lê Vụ sờ bụng: “Cũng bình thường.”
Trình Thanh Giác: “Món Quảng Đông của khách sạn này rất ngon, em có thể gọi điện đặt một ít.”
“Ừm, lát nữa em dậy rồi gọi.”
Lê Vụ lại hỏi: “Anh không bận à?”
“Giờ đang nghỉ.” Trình Thanh Giác đáp.
Hai người im lặng một lát.
Trình Thanh Giác đột nhiên lại hỏi: “Quần áo hôm qua, bạn em mua ở đâu vậy?”
“…” Lê Vụ nghĩ tới đống váy bị cắt nát vẫn còn nằm trong phòng tắm.
“Em không biết.” Lê Vụ cúi đầu, kéo chăn lên cao hơn.
Bên kia lại im lặng hai giây, lại nói: “Em hỏi thử xem?”
“Trình Thanh Giác.” Lê Vụ sắp bật cười, “Anh hỏi cái này làm gì, anh định mua về mặc à?”
“Anh không mặc.” Anh nói.
Lê Vụ sờ tai: “Em cũng không mặc.”
“Ừm.” Giọng người bên kia vừa lạnh lùng vừa ôn hòa, “Anh chỉ mua về xem thôi.”
Sau khi ngắt điện thoại, Lê Vụ thức dậy.
Trong mẩu truyện tranh mới nhất cô đăng, dưới phần bình luận có độc giả hỏi về dụng cụ vẽ.
Cô đứng giữa phòng, gõ chữ trả lời nghiêm túc.
Cô từng đăng cọ vẽ của mình lên tài khoản, vài cây được làm theo yêu cầu, phía sau cọ in tên tài khoản cô dùng khi vẽ, fan rất thích và cứ hỏi cô mãi.
Vừa rồi cũng thế, người đó hỏi cô lúc đặt khắc tên đã chọn công nghệ nào với thợ khắc.
Trả lời xong tin nhắn, cô đặt điện thoại xuống, đi về phía phòng tắm, vừa bước vào lại thấy quần áo vứt trên sàn.
Không chỉ có bộ váy đen, mà còn hai bộ khác nữa.
Hình như Trình Thanh Giác rất thích kiểu quần áo này. Vì cô không cho phép nên sau khi cô thay đồ anh không làm gì nữa, song anh lại tựa vai vào khung cửa phòng tắm, nhìn cô chằm chằm.
Cuối cùng cô không chịu nổi nữa, đành mạnh mẽ đẩy anh ra ngoài, quay lại phòng tắm thay đồ.
Lê Vụ ở Nam Thanh cùng Trình Thanh Giác hai ngày, rồi lại bay cùng anh đến Giang Thành.
Anh sẽ tham gia thêm một lễ trao giải và hai sự kiện quảng bá lớn ở Giang Thành, ở lại đó khoảng một tuần.
Lê Vụ đằng nào cũng rảnh, dù đi đâu cũng là vẽ tranh, chi bằng dựa theo lịch trình của anh, vừa đi chơi các thành phố vừa vẽ.
Ngày thứ hai ở Giang Thành, Lê Vụ phát hiện Trình Thanh Giác chứng nào tật nấy. Tối đó khi anh vào phòng tắm tắm, cô thấy điện thoại anh đặt trên bàn trà đang sáng màn hình.
Cô không có thói quen xem điện thoại của người khác, chỉ vô thức liếc qua, phát hiện nó đang dừng lại ở một trang mua sắm nào đó.
Hai ngày sau, liên tục có vài bưu kiện được gửi đến khách sạn họ ở.
Trình Thanh Giác ra ngoài tham gia sự kiện, cô ở khách sạn một mình. Cô nhận bưu kiện, chuyển các gói hàng đến bàn trà trong phòng khách, chống cằm nhìn một lát rồi mở hai cái trong số đó ra.
Quả nhiên đều là những chiếc váy ngắn rực rỡ.
Cô chống cằm nhìn thêm một lúc lâu, gửi tin nhắn cho Trình Thanh Giác.
Quả lê: [Anh mua mấy cái này làm gì?]
Quả lê: [*Biểu tượng nghi vấn]
Chắc là Trình Thanh Giác đang bận, không cầm điện thoại trên tay nên một lúc sau mới trả lời.
CQJ.: [Mua về để trưng bày với xem thôi.]
Lê Vụ lần lượt nhấc từng túi quần áo trên bàn trà lên, chụp liên tiếp ba tấm ảnh gửi qua.
Quả lê: [Mua nhiều thế này về chỉ để trưng bày với xem thôi à?]
Tin nhắn vừa gửi đi chưa được bao lâu, bên kia đã gọi điện đến.
Lê Vụ nhìn màn hình hai cái, gạt mấy chiếc túi trên bàn trà ra rồi bắt máy: “Anh hết bận rồi à?”
Lát nữa còn một buổi phỏng vấn, Trình Thanh Giác vừa về phòng nghỉ.
Hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi có thiết kế độc đáo của nhãn hàng, thắt một chiếc cà vạt đen siêu mảnh.
Anh đóng cửa phòng nghỉ, đi vào trong, cúi đầu nhìn chiếc cà vạt vừa tháo ra, vô thức nhớ đến hình ảnh chúng được dùng để buộc cổ tay mảnh khảnh của Lê Vụ.
Anh ổn định lại tinh thần, ném chiếc cà vạt lên bàn trà, đi vào trong: “Tạm nghỉ một lát, phỏng vấn sẽ diễn ra sau một tiếng nữa.”
Lê Vụ “Ồ ồ” hai tiếng, đưa tay tiếp tục nghịch mấy chiếc váy trên bàn trà.
Mắt nhìn của Trình Thanh Giác rất tốt, tất cả đều rất đẹp, cũng không phải là không thể mặc…
Cô C nhìn đồng hồ treo tường hỏi: “Khi nào anh về?”
Trình Thanh Giác day nhẹ họng, lấy cốc trên bàn trà rót nước: “Anh phải tham gia tiệc tối, hôm nay có lẽ sẽ về muộn, phải tận rạng sáng cơ.”
“Anh sẽ cố gắng về lúc mười một giờ.” Anh nói.
“Không sao đâu, anh không cần vội.”
“Ừm.”
Vừa dứt lời, Trương Dương gõ cửa từ bên ngoài. Được sự cho phép, cậu ấy dẫn theo chuyên viên tạo mẫu tóc bước vào.
Trương Dương vào cửa thấy Trình Thanh Giác đang nghe điện thoại, cậu ấy quay lại ra hiệu cho người đi sau giữ im lặng.
Trình Thanh Giác khẽ liếc mắt nhìn, nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo không sao, sau đó anh đứng dậy đi về phía cửa sổ.
Anh đứng lại bên cửa sổ, hỏi Lê Vụ: “Em vừa nói gì?”
Vì có người vừa bước vào nên tạp âm hơi nhiều, anh không nghe rõ.
Lê Vụ lật qua lật lại mấy món đồ trên bàn, do dự một xíu rồi khẽ hỏi: “Anh thích màu gì ạ?”