Lê Vụ cúp điện thoại, cô chọn đi chọn lại túi đồ, cuối cùng chọn một bộ đồ màu xanh dương.
Trước khi cúp máy, câu cuối cùng Trình Thanh Giác nói là bộ nào cô mặc anh cũng thích hết, hỏi cô liệu có thể mỗi ngày thay một bộ không.
Lúc đó Lê Vụ đang bới túi nhìn mấy chiếc váy, cô liếc qua điện thoại, mặt nóng bừng, không trả lời.
Một tiếng sau, Trình Thanh Giác lại gửi hai tin nhắn tới, tinh tế sắp xếp thời gian cho cô mặc những bộ đồ đó từ thứ hai đến thứ sáu.
CQJ.: [Thế này nhé?]
Máy tính bảng của Lê Vụ đã sạc đầy pin, ban đầu cô vốn đang vẽ, nhưng khi nhìn thấy hai tin nhắn này của anh, cô lại bắt đầu mất tập trung.
Cô đứng yên hai giây, bước xuống khỏi bệ cửa sổ, cầm điện thoại đi tới giữa phòng khách, sau đó ngồi xuống thảm, cầm lấy cốc nước trên bàn trà.
Cô ôm gối ngồi, chạm môi vào vành cốc, cúi đầu gõ chữ bằng một tay.
Quả lê: [Không được.]
Quả lê: [*Ác quỷ]
Một lát sau, đối phương trả lời.
CQJ.: [Ừm.]
Trình Thanh Giác đang ở một buổi lễ trao giải, chỗ ngồi của anh ở hàng đầu tiên.
Anh không muốn ngồi ở vị trí quá trung tâm, vì vậy mấy ngày trước khi buổi lễ bắt đầu, ekip của anh đã thỏa thuận với ban tổ chức sắp xếp chỗ ngồi ở giữa, hơi chếch về bên phải.
Anh nhìn chằm chằm hai tin nhắn của Lê Vụ trên màn hình một lúc, đột nhiên có người ngồi xuống chỗ trống bên trái anh.
Anh tắt màn hình, chậm rãi úp điện thoại xuống.
Thịnh Hoài Sinh hiếm khi mặc một bộ vest đen kín đáo, ánh mắt lướt qua chiếc điện thoại đang bị anh đè dưới tay trái: “Cậu đang yêu hả?”
Trình Thanh Giác nhìn sang với ánh mắt hờ hững.
Thịnh Hoài Sinh: “Rõ ràng quá rồi, lúc tôi tới cậu cứ dán mắt vào màn hình, tôi vừa đến thì cậu úp điện thoại ngay.”
Trình Thanh Giác đưa mắt nhìn lại sân khấu, trả lời anh ấy: “Ừ.”
“Nói chuyện gì thế?” Thịnh Hoài Sinh thấy chán, lười biếng ngả lưng ra sau, lại hỏi.
Trình Thanh Giác hơi khựng lại: “Không có gì.”
Vẻ mặt của Trình Thanh Giác rõ ràng không phải là “Không có gì”.
Thịnh Hoài Sinh nhướng mày, không dừng lại ở chủ đề này nữa: “Lát nữa phóng viên phỏng vấn, tôi có thể đổi thứ tự với cậu, để cậu đi sớm một chút.”
Trình Thanh Giác: “Cảm ơn.”
Vừa trao một giải thưởng cho nghệ sĩ xong, bây giờ trên sân khấu là tiết mục ca múa. Trình Thanh Giác không mấy hứng thú với màn trình diễn này, anh xem vài cái rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại.
CQJ.: [Tối nay mặc bộ có đuôi được không?]
Lê Vụ vừa đặt cốc nước xuống thì thấy tin này.
Cô liếc mắt nhìn về phía những chiếc túi đựng đồ trên bàn: [Không phải em đã nói là chọn rồi sao, là bộ màu xanh dương kia mà?]
CQJ.: [Bộ màu xanh dương cũng có thể đeo đuôi.]
CQJ.: [Phụ kiện có thể lấy ra dùng riêng.]
Lê Vụ nhìn quanh bàn, ý anh là mặc bộ màu xanh dương, lại còn đeo đuôi?
Vì cô vừa xem qua nên một nửa số quần áo trên bàn đã bị xé bao bì. Hai bộ nằm trên cùng, một bộ giống cáo nhỏ có đuôi trắng, một bộ là bộ cô vừa chọn, màu xanh da trời, trước ngực là vỏ sò hồng, bên dưới có chuỗi ngọc trai trắng, trông giống như nàng tiên cá vậy.
Lê Vụ lặng lẽ tưởng tượng hình ảnh chiếc váy xanh dương lại được đeo thêm đuôi trắng.
Bất kể là bộ đồ nào, chỉ cần thêm đuôi vào đều thấy rất gợi cảm.
Đâu phải cô chưa từng xem những truyện tranh kiểu này.
Những hình ảnh truyện tranh đã xem trước đây ùa về trong đầu, cô hít sâu một hơi, tránh né câu trả lời: [Để anh về rồi nói.]
Cô đặt điện thoại xuống, cầm bút bắt đầu vẽ tiếp, nhưng tô đi tô lại đường phác thảo một hồi, cô vẫn bồn chồn không yên.
Cuối cùng, cô không cố ép mình nữa, cầm điện thoại lên bắt đầu tra cứu kiến thức liên quan.
Cô cứ có cảm giác nếu hôm nay mặc bộ đồ này, mọi chuyện sẽ không thể kiểm soát được.
Bộ váy xếp ly đen mấy hôm trước được coi là đồ nghiêm túc, mà còn khiến Trình Thanh Giác kích động đến mức đó. Cô không dám tưởng tượng anh nhìn thấy mấy bộ váy trên bàn này sẽ thế nào.
Vượng Tài đang ngủ trên giường trong phòng ngủ, dưới chân nó chỉ có Hạt Cà Phê.
Lê Vụ tra cứu kiến thức liên quan một lúc lâu, cảm thấy tim mình đập nhanh. Cô giơ tay chọc mũi Hạt Cà Phê, không biết là hối hận nhiều hơn, hay là mong đợi nhiều hơn.
Tóm lại là tâm trạng phức tạp.
Lê Vụ nói khẽ: “Biết thế mẹ đã không đồng ý với ba con.”
Hạt Cà Phê: “Meo~”
Mười giờ tối, Lê Vụ đứng ngồi không yên đặt máy tính bảng xuống.
Cô đứng dậy chọn lựa bộ đồ trên bàn, lấy bộ màu xanh dương ra, còn lại cất vào thùng đựng đồ để tránh Trình Thanh Giác nhìn thấy rồi lại bắt cô thay từng bộ một. Cô nhìn xung quanh, chuyển thùng đồ đến sau rèm cửa ở góc phòng.
Cô nghĩ với kiểu người như Trình Thanh Giác, một lần cô còn chịu được, chứ nhiều hơn thì thật sự không ổn.
Cô vò đầu hai cái, xách Hạt Cà Phê dưới chân ra chỗ khác, sau đó cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Cô tắm trước rồi mới xem đồ trong chiếc túi mang vào.
Chỉ đến khi mặc lên người, cô mới nhận ra nó không giống với những gì cô tưởng tượng.
Cô chọn bộ này vì nghĩ nó là bộ kín đáo nhất trong số đó, nhưng thực tế khi mặc vào, dường như nó mới là bộ gợi cảm nhất.
Chiếc áo hai dây mảnh màu xanh nhạt, lưng khoét chữ V sâu, để lộ một phần lưng rộng. Dong đó không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là cô tưởng đây là một chiếc váy, nhưng thực ra không phải.
Nó chia làm hai phần. lớp bên trong giống như một chiếc áo tắm hai dây, hơn nữa phần dưới không phải là vải mà là chuỗi ngọc trai trắng. Bên ngoài có một chiếc áo choàng mỏng mà cô cứ tưởng là váy.
Mặc áo choàng vào còn chấp nhận được, nhưng nếu chỉ nhìn lớp bên trong, quả thật quá…
Da cô trắng, màu xanh nhạt càng làm cô trắng hơn. Dưới ánh đèn, lớp vải lấp lánh ánh vàng nhạt. Nhìn thế này, trông càng giống nàng tiên cá hơn.
Cô nhìn mình trong gương vài lần, rồi cầm điện thoại trên bồn lên gửi tin cho Trình Thanh Giác.
Quả lê: [Hay là đừng mặc bộ màu xanh dương này nữa.]
Quả lê [Mặc bộ anh nói có đuôi đi…]
Trình Thanh Giác đã ra khỏi hội trường, anh vừa lên xe, đang trên đường về khách sạn.
Nhìn thấy tin nhắn của Lê Vụ, anh hơi nhíu mày, sau đó suy nghĩ hai giây, chuyển sang ứng dụng khác xem giao diện mua sắm của mình.
Lúc mua váy anh đã mua rất nhiều nên có những bộ không xem kỹ. Bây giờ thấy Lê Vụ nói vậy, anh tìm chiếc váy màu xanh dương trong đơn hàng, tìm đến phần mô tả chi tiết xem thêm hai lần.
Một lát sau.
CQJ.: [Cứ mặc bộ này trước đã.]
Lê Vụ bực bội vò đầu, hối hận vì sao lúc đó mình không xem kỹ bộ này hơn.
Quả lê: [Không được, không được, em quyết định phải thay bộ khác.]
CQJ.: [Anh đang ở dưới lầu, đang đợi thang máy.]
CQJ.: [Lên đến nơi rồi nói.]
CQJ.: [Nếu em không muốn mặc thì để anh xem rồi thay.]
Lê Vụ chống cằm, ngồi bồn chồn trong phòng tắm khoảng hai phút, bên ngoài vang lên tiếng quẹt thẻ rõ ràng.
Cô lập tức nín thở, bất an kéo váy của mình.
Người đàn ông bên ngoài đã vào phòng, nhưng hình như anh không vội vào ngay. Cô nghe thấy tiếng cốc va chạm, cảm giác như Trình Thanh Giác đang rót nước.
Một phút trôi qua, cốc được đặt xuống bàn trà bên ngoài, tiếng bước chân ngày càng gần.
Lê Vụ nhanh chóng bước ra khỏi phòng tắm, khoảnh khắc Trình Thanh Giác ấn tay vào tay nắm cửa, cô vịn chặt khung cửa không cho anh đẩy vào.
Mặc dù là chính mình đồng ý, nhưng mặc thế này ra gặp người khác, cô vẫn thấy hơi ngại.
Cô dùng hai tay bám vào khung cửa, nép sau cánh cửa: “… Anh đợi một chút.”
Trình Thanh Giác buông tay đứng thẳng, không đẩy cửa nữa: “Sao thế?”
Lê Vụ cảm thấy bộ đồ trên người mình có gì đó không đúng: “Nó rất giống đồ bơi…”
“Ừ, anh thấy rồi.” Anh trả lời cô.
“Thấy rồi?” Lê Vụ hỏi.
Ánh mắt Trình Thanh Giác đặt trên khuôn mặt cô: “Lúc mua anh không xem kỹ, vừa nãy trên xe anh mới lướt qua trang chi tiết, anh thấy rồi.”
Lê Vụ ngượng ngùng: “Anh có biết phía dưới… là những hạt ngọc trai rất to không.”
Cô giơ một tay lên, hướng về phía anh: “Không phải vải, là hạt ngọc trai trang trí to bằng quả cà chua nhỏ ấy.”
“Ừm.” Người đàn ông đáp, giọng nói trầm hơn lúc nãy một chút, “Anh biết.”
Hai người một ở trước cửa, một ở sau cửa, giằng co với nhau.
Một lát sau, Trình Thanh Giác giơ tay lên, gõ nhẹ vào cửa, giọng nói ôn hòa: “Để anh xem một chút, Vụ Vụ.”
Tai Lê Vụ vẫn nóng ran: “… Chỉ xem thôi phải không?”
Trình Thanh Giác suy nghĩ, cực kì thẳng thắn: “Cũng không hẳn.”
“…”
Lê Vụ buông tay nắm cửa, mở cửa ra.
Thấy cô lùi lại, Trình Thanh Giác đặt tay lên tay nắm cửa, đẩy cửa mở ra rồi bước vào.
Lê Vụ lại lùi về phía sau.
Vì quá ngượng ngùng nên cô không bật hết đèn phòng, chỉ bật hai đèn đầu giường. Mặc dù ánh sáng lờ mờ, nhưng Trình Thanh Giác vẫn nhìn rõ bộ đồ trên người cô.
Chiếc áo choàng bên ngoài được cô mặc ngay ngắn, nhưng vì nó quá mỏng nên vẫn có thể nhìn thấy rõ cảnh bên trong.
Trình Thanh Giác lặng lẽ nhìn khoảng nửa phút, Lê Vụ thực sự chịu không nổi, bước nhanh hai bước tới, giơ tay che mắt anh lại.
Trình Thanh Giác nuốt khan, giơ tay nắm lấy cổ tay cô, giọng nói đã khàn đặc đi: “Vụ Vụ.”
Giọng Lê Vụ nhỏ xíu: “Ừm…”
“Em muốn ở trên giường hay trong phòng tắm?” Anh hỏi.
Anh quá thẳng thắn, cô mất một lúc mới hiểu ý anh là gì.
Hai chiếc dép lê trên chân cô chạm vào nhau, cô không trả lời được.
“Phòng tắm đi.” Anh nắm cổ tay cô, kéo bàn tay đang che mắt mình ra, cúi nhìn cô, “Anh muốn tắm trước.”
“Có điều anh muốn tắm cùng em.” Anh lại nói.
Lê Vụ giấu hai tay ra sau lưng, giọng nói như bị mất đi: “… Em tắm rồi.”
Trình Thanh Giác cúi người, vòng tay qua đầu gối cô bế cô lên theo kiểu công chúa, đi về phía phòng tắm: “Tắm lại cùng anh nhé.”
Đến phòng tắm, Trình Thanh Giác đặt cô xuống, khi với tay lấy khăn tắm trên giá, anh kéo tay Lê Vụ đặt lên cổ áo mình: “Cởi cà vạt giúp anh.”
Lê Vụ chưa từng thắt cũng chưa từng cởi cà vạt cho ai. Ngón tay cô chạm vào nút thắt cà vạt, mất vài giây mới gỡ được một đầu ra.
Sau đó, Trình Thanh Giác ôm cô đi đến dưới vòi sen.
Nước nóng xối từ trên đầu xuống, bộ đồ trên người Lê Vụ lập tức ướt sũng, đương nhiên chiếc áo sơ mi trắng trên người Trình Thanh Giác cũng ướt theo.
Trình Thanh Giác giữ chặt cổ tay cô bẻ ngược ra sau, ép cô phải ngẩng đầu lên hôn anh.
Lê Vụ thấy khó chịu vì ngửa đầu, cô khẽ thút thít, nghiêng đầu né tránh nụ hôn, song lại bị anh nhẹ nhàng níu cằm quay lại.
Anh hôn từ vành tai cô rồi tỉ mỉ hôn xuống, giọng nói khàn đặc: “Có thể sẽ hơi đau đấy, trước đó em muốn dùng tay hay dùng miệng?”
Lúc anh hôn lên, anh lại áp vào tai cô: “Hoặc là cả hai cũng được.”