Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 85

Mặc dù anh hỏi ý cô, nhưng dường như không hề cho cô lựa chọn.

Phần vai của chiếc áo choàng là dây buộc, anh giật phăng sợi dây. Chiếc áo choàng mỏng như voan rơi xuống chân, chỉ còn lại chiếc áo hai dây màu xanh dương giống đồ bơi bên trong.

Lê Vụ lùi lại nửa bước, giẫm lên lớp vải mềm mại.

Trình Thanh Giác vòng tay ôm eo, kéo cô đứng thẳng, cúi đầu hôn lên môi cô lần nữa.

Lê Vụ cảm nhận được anh vừa hôn cô vừa mân mê những hạt ngọc trai, mỗi lần bị cọ xát cô đều nhột vô cùng.

Ngoài cảm giác nhột, còn có một cảm giác khác, chân Lê Vụ mềm nhũn, phải vịn vào cánh tay anh.

“Đứng mệt à?” Anh khẽ hỏi cô, tay trái ôm lấy lưng dưới của cô, giúp cô giữ vững cơ thể, nhưng động tác mân mê chuỗi ngọc trai vẫn không dừng lại.

Anh cực kì chậm rãi, móc vào chuỗi ngọc trai trắng rồi xoắn nhẹ.

Lê Vụ khẽ r*n r*, vùi mặt vào ngực anh, tai và cổ đều đỏ bừng lên.

Lê Vụ: “Không phải mệt, là…”

“Là gì?” Anh cúi đầu dựa sát vào hỏi cô.

Lê Vụ không nói nên lời, chỉ lắc đầu.

Anh gạt chuỗi ngọc trai sang một bên, đẩy nửa đốt ngón tay vào.

Hơi thở của Lê Vụ lại run rẩy. Cô giơ tay vòng qua cổ anh, vẫn nhắm mắt trốn tránh như con đà điểu, áp mặt vào chiếc áo sơ mi của anh.

Anh cũng chẳng khá hơn cô là bao, chiếc áo sơ mi ướt đẫm, vài chiếc cúc bung ra, những giọt nước trượt xuống vai, thấm vào bên trong.

Trình Thanh Giác đỡ lấy chân cô bế cô lên, hôn lên cổ cô an ủi.

Phần cổ bên bị anh cắn nhẹ, cũng đang bị xâm chiếm và tấn công như những nơi bị che lấp bởi chuỗi ngọc trai trang trí kia.

Khi có cảm giác sắp lên đến đỉnh, Trình Thanh Giác c*n v** c* cô một cái, rút ngón tay ra.

Cơ thể Lê Vụ cứng đờ, cô gần như khóc òa: “Trình Thanh Giác…”

Giọng người đàn ông khàn đặc, anh hôn lên má cô: “Lần trước chúng ta nói hôn thì phải gọi là gì?”

Trình Thanh Giác: “Em còn nợ anh, anh Hoài Dương của em…”

Lê Vụ gục đầu trên vai anh, được anh ôm về phía bồn tắm. Sợ anh lại nhắc đến chuyện đó, cô vội vàng ngăn lại: “Anh… anh.”

Cô cảm thấy có vê Trình Thanh Giác rất thích thú khi cô gọi như vậy.

Trình Thanh Giác hôn lên tai cô, giọng nói trầm khàn, mang theo d*c v*ng không thể kiềm chế: “Lát nữa cũng phải gọi như thế.”

Khách sạn này chỉ có hai phòng suite mỗi tầng, phòng tắm rộng đến mức không thể tưởng tượng được.

Phía trên bồn tắm có một bệ kéo dài ra ngoài, có ghế sofa và cửa kính sát đất.

Trình Thanh Giác dùng một tay ôm cô, bước hai bước đặt cô lên ghế sofa.

Cơ thể Lê Vụ mềm nhũn ngả vào sofa, cảm giác ban nãy vẫn chưa tan đi, cô thấy hơi khó chịu, cúi đầu kéo chiếc khăn tắm trên ghế lên.

Trình Thanh Giác điều chỉnh nhiệt độ phòng tắm cao hơn rồi bước tới leo lên bệ, kéo ghế sofa lại gần, quỳ một gối trước ghế sofa.

Ghế sofa quá thấp, anh quỳ như vậy vẫn cao hơn Lê Vụ một ít.

Anh nắm lấy cổ chân phải của cô đặt lên vai mình, tay trái mân mê làn da ở cẳng chân còn lại của cô, chậm rãi nói: “Giẫm lên anh.”

Lê Vụ theo bản năng muốn ngăn cản, cô rụt chân lại, nhưng lại bị anh nắm lấy cổ chân một cách cưỡng ép. Anh hơi cúi đầu, cười khẽ một tiếng khàn đặc: “Không phải em nói cả hai cũng được à?”

Anh cười rất đẹp, tóc mái hơi rũ xuống, khóe môi nhếch lên mang theo vẻ lười biếng gợi cảm.

Tay trái anh trượt từ cổ chân xuống, chạm vào bắp chân cô, đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt trầm tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô.

Lê Vụ bị ánh mắt anh đốt cháy.

Anh cầm cổ chân cô để cô đặt lên vai mình, tay trái níu chặt mép ghế sofa, kéo cô lại gần lần nữa, sau đó cúi đầu xuống hôn.

Lê Vụ lại r*n r*, ngửa đầu như thể thỏa hiệp, đưa tay che mắt lại.

Anh hôn cực kì tỉ mỉ, ngọc trai và nụ hôn hoà lẫn vào nhau khiến cảm giác vừa lắng xuống trong cơ thể Lê Vụ lại được nhân lên gấp bội và dâng trào lần nữa.

Bàn tay che mắt cô trượt xuống, chuyển sang che môi.

Chân cô cọ vào tóc anh.

Một lúc lâu sau, anh đứng thẳng người, bế Lê Vụ lên ngồi vào ghế sofa.

Anh tựa lưng vào ghế sofa, để cô quỳ trên đùi mình.

Trên kệ phòng tắm có một chiếc hộp nhỏ, Trình Thanh Giác lắc nhẹ đầu, đưa tay ra. Những ngón tay thon dài gạt nhẹ trên kệ, nhặt lấy hai hộp, sau đó mở ra.

Anh nuốt khan, ấn lưng cô về phía trước, tay trái vén những sợi tóc bết dính ở gáy cô lên, khẽ dỗ dành: “Vụ Vụ tự ngồi lên có được không?”

Anh ghé sát tai cô, nói sợ cô không thoải mái, nói để cô tự làm.

Mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi Lê Vụ, cô thật sự rất yêu anh, yêu giọng nói của anh, cũng yêu cơ thể anh.

Cuối cùng cô vịn vào vai anh, từ từ làm theo ý nguyện của anh.

Cô tựa vào vai anh, hoàn toàn kiệt sức.

Trình Thanh Giác v**t v* lưng cô, anh nuốt nước bọt, ngón tay m*n tr*n quanh quẩn ở gáy cô. Dù anh có dỗ dành thế nào, Lê Vụ vẫn thật sự không còn chút sức lực nào.

Anh đành ôm cô xoay người, đặt cô lại ghế sofa, chuyển sang anh làm chủ.

Anh giữ chặt tay cô ấn vào lưng ghế sofa, cúi đầu hôn cô. Anh quỳ một chân trên ghế sofa, đè cô dưới người.

Quần áo không cởi vì Trình Thanh Giác không cho. Trong những khoảng nghỉ khi hôn cô, anh sẽ giơ tay xoa má cô, khen chiếc váy cô mặc rất đẹp.

Anh rất giỏi khen, khen từ đầu đến cuối.

Khen đi khen lại rồi lại hỏi cô, lát nữa mặc bộ có đuôi kia được không.

Lê Vụ tỉnh táo hơn một chút, điên cuồng lắc đầu trong vòng tay anh: “Không, em mệt lắm.”

Trình Thanh Giác nâng cằm cô lên, hôn nhẹ lên má cô, có vẻ rất quan tâm và đang giúp cô nghĩ cách dung hòa: “Lát nữa nghỉ một chút là sẽ không mệt nữa.”

Lê Vụ thở ra hơi nóng, cô cũng cảm thấy lạ, rõ ràng cô chỉ dựa vào ghế sofa, tại sao người mệt mỏi lại là cô.

Cửa kính một chiều phản chiếu bóng trên ghế sofa, cô nhìn thấy cẳng chân mình vắt trên eo anh.

Cô nhắm mắt lại, ôm cổ Trình Thanh Giác.

Lê Vụ lại nghe thấy anh nói: “Mặc thử một lát đi, anh muốn xem.”

Cô hít một hơi, cắn môi: “… Chỉ xem thôi?”

Người đàn ông suy nghĩ, cúi đầu cắn vào xương quai xanh của cô: “Cũng không hẳn.”

Lê Vụ đã cất tất cả những bộ đồ đó vào thùng đồ ở góc tường, nhưng vẫn không thoát khỏi số phận phải mặc thêm một bộ nữa.

Ra khỏi phòng tắm, cô hơi buồn ngủ. Nhưng nghĩ đến lịch trình dày đặc sắp tới của Trình Thanh Giác, còn cô lại phải về Bắc Thành. Có lẽ không lâu nữa họ lại phải xa nhau một thời gian, cô lại mềm lòng đồng ý.

Trình Thanh Giác bước ra khỏi phòng tắm, chọn một chiếc áo phông đen để mặc. Cô ngồi trên giường, đợi anh ra phòng khách khiêng chiếc thùng đồ đó vào.

Chiếc hộp được Trình Thanh Giác xách bằng một tay, anh tựa vào khung cửa, nhìn cô thay từng bộ một.

Cô nói mệt, anh lập tức bước tới giúp cô.

Anh gọi điện thoại xuống lầu, gọi đồ ăn và thức uống, gọi đủ món ngon vật lạ, sau đó quỳ trên giường giúp cô thay quần áo.

Anh nắm lấy cánh tay cô luồn qua ống tay áo, rồi giúp cô buộc dây.

Có tổng cộng năm sáu bộ, thử hết mất hơn mười phút.

Bộ cuối cùng là bộ có đuôi trắng mà Trình Thanh Giác luôn nhắc đến.

Thay xong cho cô, Trình Thanh Giác tự nắm lấy cổ áo mình, cởi chiếc áo phông ra khỏi người.

Lê Vụ nhìn giờ, giọng hơi khàn: “… Ngày mai anh không có hoạt động à?”

Trình Thanh Giác nắm tay cô đặt lên bụng mình: “Chiều mai mới bắt đầu.”

“Sáng mai nghỉ ngơi.” Anh vòng tay ôm eo, kéo cô về giữa giường, “Lúc về anh nói với Hoàng Minh rồi, sáng mai anh sẽ tắt máy.”

Lê Vụ cảm thấy anh đúng là tâm tư kín đáo, cô bật cười: “Anh…”

Anh nắm lấy tay cô, ngón cái xoa lòng bàn tay: “Nếu hôm nay em không đồng ý, sáng mai anh sẽ ngủ.”

“Ngủ đơn thuần.” Anh bổ sung.

Lê Vụ thật sự mệt chết đi được, nhưng cũng vừa giận vừa buồn cười.

Giọng cô khàn khàn, nhìn anh đang đè lên: “Bây giờ anh cũng có thể ngủ đơn thuần mà.”

“Không được. Người đàn ông từ chối, anh vòng tay ôm cánh tay cô, để cô ôm cổ anh.

Chiếc giường trong phòng ngủ rất rộng, Lê Vụ bị anh ôm ngang eo kéo đến giữa giường. Tất cả đèn đều tắt, chỉ còn ánh trăng chiếu vào qua cửa kính sát đất.

Chiếc váy trắng có chiếc đuôi rất dài, bộ lông mềm mại. Trình Thanh Giác quấn lấy chiếc đuôi và ôm lấy eo cô.

Trên cửa kính, những chiếc bóng lay động chồng lên nhau.

Anh luôn giữ tay cô ấn vào ngực và bụng anh.

Thỉnh thoảng, anh lại dùng giọng nói khàn khàn hỏi nhỏ bên tai cô: “Sờ thích không?”

Lê Vụ lắc đầu, anh nắm tay cô đổi sang một vị trí khác, hỏi: “Vậy chỗ này thì sao?”

Nếu Lê Vụ vẫn lắc đầu, anh sẽ cúi xuống hôn tai cô, rồi nắm tay cô đổi chỗ khác.

Rất lâu sau, Lê Vụ không còn nhìn thời gian nữa, cuối cùng cô cũng kéo dây vai, cởi bỏ chiếc váy, ngăn anh lại.

“Phải ngủ thật rồi.” Cô vùi mặt vào ngực anh, lầm bầm trong cơn buồn ngủ, “Anh mà cứ thế này, em sẽ không mặc cái nào nữa…”

Sáng hôm sau, Lê Vụ ngủ đến tận trưa.

Sau khi mở mắt ra tỉnh táo một lúc, cô cảm thấy có gì đó không đúng. Bấy giờ cô nhận ra tối qua mình ngủ thiếp đi trong mơ màng, chiếc đuôi đó vẫn còn mặc trên người.

Áo trên và váy đều bị cởi ra hết, chỉ còn lại chiếc đuôi quấn quanh eo.

Cô được người đàn ông bên cạnh ôm chặt, ôm sát trong vòng tay.

Còn anh thì mặc một chiếc áo phông, là chiếc áo màu đen đã cởi tối qua. Cúi đầu nhìn vào chăn vẫn có thể thấy chiếc đuôi kẹp giữa cô và áo phông của anh.

Tối qua không tỉnh táo, bây giờ trời sáng, mọi hình ảnh ùa về trong đầu, tai Lê Vụ lại bắt đầu đỏ bừng và nóng ran.

Thực ra cô không phải là người dễ xấu hổ.

Chỉ là anh quá giỏi làm người khác xấu hổ…

Cô chớp chớp mắt, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn, cánh tay đưa ra khỏi chăn định lấy quần áo thì bị người phía sau nắm lấy và kéo lại.

Trình Thanh Giác dùng chăn quấn lấy cô, nhét cô trở lại vào lòng mình.

Cô cảm thấy gáy mình ngứa ngáy, anh lại đặt môi hôn xuống nơi không có vật cản.

Cô rụt người lại trong vòng tay anh, còn ngại hơn cả hôm qua.

Giọng cô khô khốc: “… Em muốn mặc quần áo.”

“Anh bật điều hòa rồi, mặc quần áo với đắp chăn sẽ rất nóng.” Anh nói khẽ.

Lê Vụ quay người lại liếc nhìn anh, giọng nói nhỏ nhẹ: “Chính anh cũng mặc mà.”

Người đàn ông “Ừm” một tiếng, sau đó từ từ mở mắt nhìn cô một giây, rồi đưa tay cởi luôn chiếc áo phông trên người mình ra.

Trình Thanh Giác: “Ừm, anh không mặc nữa.”

Bình Luận (0)
Comment