Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 86

Lê Vụ kéo chăn, dịch người sang bên cạnh một chút: “Em không có ý đó…”

Trình Thanh Giác nhắm mắt lại, vòng tay ôm lấy đầu gối cô kéo sát vào, bao bọc toàn bộ cô trong lòng, cọ má vào tóc mai cô: “Vậy ý em là gì?”

Giọng anh mang theo sự khàn đặc của cơn buồn ngủ, phảng phất chút nghẹt mũi.

Mái tóc mềm mại của anh cọ vào gáy cô, Lê Vụ thấy hơi khó chịu, cô giơ tay đẩy anh: “Anh chọc vào em rồi… hơi nhột.”

Anh không rời đi, mà lại dụi má vào hõm vai cô, tay kia vỗ chân cô: “Sao hôm qua em không nói nhột?”

Anh nói về tối qua, lúc tóc anh cọ vào đùi cô.

Lê Vụ bị anh chọc cười, cô nghiêng đầu né tránh, tay vẫn đẩy đầu anh, nói khẽ: “Lúc đó cũng nói rồi mà…”

Lê Vụ: “… Hơn nữa còn có cảm giác khác nữa.”

Những cảm giác khác mãnh liệt hơn, cảm giác nhột do tóc cọ vào chân liền bị bỏ qua.

Trình Thanh Giác giữ lấy tay cô, ấn vào bụng mình: “Còn cảm giác gì nữa?”

Lê Vụ mím môi không nói, Trình Thanh Giác ôm gáy cô ấn tới, lại muốn hôn cô.

Lê Vụ quay đầu né đi, cô thì thầm: “Đừng hôn nữa… Sao anh lại…”

Giọng cô kinh ngạc.

Người đàn ông tùy tiện kéo chăn lên che, ôm cô trở lại: “Buổi sáng ai cũng vậy thôi.”

“Em không biết sao?” Anh hỏi.

“Biết.” Lê Vụ không phải người ngốc, kiến thức bình thường đương nhiên cô biết, “Em tưởng hôm qua nhiều lần như thế, hôm nay sẽ không…”

“Đây không phải là cùng một chuyện.” Trình Thanh Giác giải thích.

Lê Vụ “Hả?” một tiếng, ngẩng đầu.

Trình Thanh Giác liếc nhìn cô, nuốt khan rồi giải thích: “Là do nhịn tiểu.”

Trình Thanh Giác nói xong, cằm lại tựa lên vai cô: “Em tưởng là gì?”

Lê Vụ không hiểu tại sao, rõ ràng cô không hề nghĩ bậy, nhưng bị Trình Thanh Giác hỏi như vậy, cô lại có cảm giác như mình đã nghĩ bậy.

Mặt cô nóng bừng, cô rướn người về phía trước, áp vào người Trình Thanh Giác: “Em không tưởng là gì hết.”

“Thật không?” Trình Thanh Giác nắm lấy tay cô, kéo tay cô xuống, “Giống hôm qua sao?”

Lê Vụ đang định rút tay ra đẩy anh thì trước cửa phòng ngủ vang lên tiếng “Meo—”

Cô định đứng dậy ra xem, Trình Thanh Giác đã vòng tay ôm vai kéo cô về, vén chăn bọc cô lại: “Là Hạt Cà Phê với Vượng Tài.”

“Em biết mà.” Lê Vụ vỗ tay anh, “Anh kéo em làm gì.”

Trình Thanh Giác: “Em không mặc quần áo, chúng đều là giống đực.”

Trình Thanh Giác đứng dậy, nhặt chiếc áo phông vừa cởi của mình lên mặc vào cho Lê Vụ. Sau đó anh ôm eo cô, ấn cô xuống giường, đưa tay cởi giúp chiếc đuôi đã đeo suốt đêm qua.

Chiếc đuôi được đính vào chiếc q**n l*t cùng bộ với váy, muốn cởi phải cởi cả hai.

Trình Thanh Giác quỳ trước mặt cô, tay trái ôm eo cô, tay phải cầm sợi dây mảnh buộc ở hông cô: “Nhấc chân lên đi em.”

Lê Vụ ngượng ngùng, kéo tay anh ra ngoài: “Em tự làm được…”

Trình Thanh Giác không nói nhiều với cô nữa, anh lật tay giữ chặt cổ tay cô ấn xuống, kéo chiếc áo phông lên một chút, cầm sợi dây mảnh quanh eo cô kéo xuống.

Lê Vụ gãi tai, kéo vạt áo phông xuống, tự che chắn lại.

Gần mười hai giờ, cuối cùng hai người cũng vệ sinh cá nhân xong.

Trình Thanh Giác đã gọi điện thoại xuống lầu đặt bữa ăn từ hai mươi phút trước. Hai phút trước, nhân viên khách sạn vừa mang bữa ăn đến.

Trình Thanh Giác thay một chiếc áo phông khác, anh đứng trước bàn ăn, mở mấy hộp thức ăn mà nhân viên vừa mang tới.

Nghe thấy tiếng động từ cửa phòng ngủ, anh nghiêng đầu nhìn: “Qua đây ăn cơm đi.”

Lê Vụ vẫn đang mặc chiếc áo phông đen của anh, cô kéo đại vạt áo xuống rồi đi tới.

Cô thực sự rất mệt, eo và chân đều mềm nhũn nên bước đi rất chậm.

Đến khi đi tới bên cạnh bàn ăn, cô ngơ ngác nhìn Trình Thanh Giác mở chiếc nắp cuối cùng, mới nhớ ra kéo ghế ngồi xuống.

Trình Thanh Giác nhìn động tác của cô, anh rút khăn giấy lau tay, bước hai bước về phía cô.

Anh lại gần, đặt tay phải l*n đ*nh đầu cô xoa nhẹ, cúi đầu hôn tóc cô: “Vẫn buồn ngủ à?”

Lê Vụ dụi mắt, ngẩng đầu nhìn anh: “Dạ?”

Tay phải Trình Thanh Giác trượt xuống, vuốt nhẹ má cô: “Trông em vẫn chưa tỉnh táo lắm.”

Lê Vụ quả thực chưa tỉnh táo, cô gật đầu hai cái: “Lát nữa ăn xong, em ngủ thêm một lát.”

Trình Thanh Giác gật đầu, rồi hỏi: “Tiệc tối nay em có đi không?”

Đó là tiệc thường niên giữa năm của một nền tảng.

“Có biểu diễn với có nhiều nghệ sĩ, em là nhân viên, có thể ngồi ở hàng ghế sau.” Anh sợ Lê Vụ cứ ở mãi trong khách sạn sẽ buồn chán.

Lê Vụ dụi mắt: “Hôm nay anh lại về muộn lắm à?”

“Ừm.” Trình Thanh Giác giải thích, “Hôm nay không trốn được.”

Lê Vụ ngáp một cái, tiến nửa bước dựa vào người anh. Cô nghiêng đầu nhìn Vượng Tài đang nằm dưới gầm bàn.

Hạt Cà Phê cuộn tròn trên ghế, Vượng Tài nằm dưới gầm bàn gãi gãi cái đuôi của mình một lúc, rồi lại bắt đầu chơi với chân sau.

“Vậy thì đi, em ngồi ở hội trường nghĩ về bản thảo của em.”

Hơn nữa cô muốn đi xem anh, trước đây khi còn là fan, cô luôn muốn theo dõi hoạt động offline. Bây giờ tuy ở bên anh, ngày nào cũng có thể gặp, nhưng ờ khách sạn và ngồi dưới khán đài bữa tiệc xem anh dường như rất khác nhau.

Khi anh đứng trên sân khấu, anh vẫn là ngôi sao sáng chói.

Mặc dù khoảng cách xa xôi, nhưng cô cũng thích anh rực rỡ như vậy.

Trình Thanh Giác đáp lại một tiếng, nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn cô một cái: “Đến đó chỉ được phép nhìn anh thôi.”

Lê Vụ né sang bên cạnh, cười nhẹ: “Em không chịu đâu.”

Ăn xong, Lê Vụ quay về phòng ngủ để ngủ. Trình Thanh Giác ra ngoài lúc hai giờ, khi đi có nhắn tin lại cho cô, dặn cô khi nào qua đó thì liên lạc với Trương Dương.

Sáu giờ tối, Trình Thanh Giác đã tạo xong kiểu tóc, anh đang chỉnh sửa một đoạn nhạc trong phòng chờ thì Hoàng Minh từ ngoài bước vào.

Hoàng Minh nhìn người đang ngồi trên ghế sofa một cái rồi đi tới.

Anh ấy đã bận cả ngày, giờ mới có chút thời gian nghỉ ngơi. Anh ấy ngồi xuống bên cạnh Trình Thanh Giác: “Trương Dương đâu?”

Trình Thanh Giác: “Đi đón Lê Vụ rồi.”

“Lê Vụ muốn đến à?” Hoàng Minh hỏi.

“Ừm.” Trình Thanh Giác gõ một phím đàn, xác nhận giai điệu cuối cùng của bài hát, “Chỗ của nhân viên còn nhiều, em muốn cô ấy qua xem một lát.”

Hoàng Minh biết chuyện này, khoảng thời gian ở Nam Thành anh ấy cũng hỏi có muốn để Lê Vụ qua xem không.

Anh ấy cảm thấy một cô gái nhỏ cứ theo lịch trình của Trình Thanh Giác thì khá vất vả.

“Lê Vụ và Trương Dương ngồi hàng ghế sau à?” Hoàng Minh hỏi.

Trình Thanh Giác: “Đúng vậy.”

Một lát sau, Trình Thanh Giác đặt đồ trong tay xuống, đột nhiên hỏi: “Khi nào em có thể công khai?”

Hoàng Minh nhíu mày: “Cậu sốt ruột lắm sao?”

Từ khi yêu Lê Vụ, anh đã bóng gió nhắc đến chuyện này vài lần.

Anh vốn không bận tâm nhiều chuyện, việc anh nhắc đến chuyện này chứng tỏ không phải anh nói suông, mà là đã suy nghĩ rất nhiều lần.

Hoàng Minh: “Cậu mới yêu, vẫn chưa ổn định, cậu thấy trong giới có ai vừa yêu mà đã công khai bao giờ chưa?”

Nói xong, Hoàng Minh lại cảm thấy anh như đứa con bất trị: “Chuyện khác chẳng bao giờ thấy cậu sốt ruột, sao chuyện của Lê Vụ cậu lại gấp gáp thế? Cậu mau về đội Hỏa Tiễn của cậu đi.”

Trình Thanh Giác im lặng, cầm điện thoại lướt qua loa, không nói gì.

Hoàng Minh nhìn anh, sợ trạng thái anh không ổn, lại hỏi: “Rốt cuộc cậu đang vội cái gì?”

Trình Thanh Giác im lặng một lúc rồi nói: “Em sợ sau này bị khui ra sẽ gây ra những chuyện không cần thiết.”

Thợ săn ảnh ở khắp mọi nơi, hơn nữa anh lại có quá nhiều fan, rất dễ bị khui ra chuyện gì đó.

Nếu anh tự mình nói ra trước, tung tin từng chút một, thỏa thuận trước với cánh săn tin để bảo vệ sự riêng tư của Lê Vụ thì người bị mắng ít nhất sẽ không phải là cô.

Nếu bị khui ra, tình hình diễn biến xấu, rất khó nói trước lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì.

Con người luôn tò mò với những chuyện được che giấu một nửa hơn.

Hoàng Minh đã hiểu suy nghĩ của anh.

Anh ấy giơ tay gõ m bàn: “Vẫn nên chờ thêm, dù cậu không cần dựa vào số lượng fan hay fan bạn gái để duy trì. Nhưng với khuôn mặt này của cậu, fan bạn gái chắc chắn không ít, công khai dẽ không có lợi cho giá trị thương mại, công ty chắc chắn sẽ không đồng ý.”

Trình Thanh Giác im lặng vài giây: “Vậy thì cứ liên lạc với cánh săn ảnh trước đi. Em muốn đảm bảo tất cả thông tin cá nhân của Lê Vụ sẽ không bị lộ ra ngoài.”

Tuy Hoàng Minh cũng nghĩ nên làm vậy, nhưng anh ấy vẫn cảm thấy nãy giờ mình nói một đống, anh chẳng nghe lọt câu nào, trong đầu vẫn toàn là Lê Vụ, Lê Vụ.

Hoàng Minh bực bội xua tay: “Đúng là hết cách với cậu.”

Không nghe thấy Hoàng Minh đồng ý, Trình Thanh Giác nhìn anh ấy, gọi một tiếng: “Anh Minh.”

Hoàng Minh càng cạn lời hơn: “Cần dùng đến anh thì bắt đầu gọi anh Minh. Cậu không nhớ là đã bảo anh đừng nói chuyện với Lê Vụ nữa à??? Tìm cánh săn tin tốn kém lắm, anh quản lý chuyện của cậu, giờ còn phải quản lý cả chuyện yêu đương, cậu đúng là con trai anh mà…”

Trình Thanh Giác ngắt lời anh ấy: “Em trả.”

Hoàng Minh trợn mắt: “Cậu trả cái gì?”

Trình Thanh Giác chậm rãi nói: “Tìm cánh săn tin, bao nhiêu tiền em cũng trả.”

“Thôi đi.” Hoàng Minh cúi đầu, lấy điện thoại ra bắt đầu liên lạc, “Đây là chi phí marketing của nghệ sĩ, cứ để Vũ Dữ trả. Cái công ty chết tiệt đó bóc lột cậu, chúng ta phải vặt lông nó, cậu có hiểu không hả…”

Trình Thanh Giác nhìn Hoàng Minh một lúc, hiếm khi cười khẽ một tiếng: “Cảm ơn anh.”

Hoàng Minh: “Đừng cảm ơn nữa, cậu bớt làm anh tức giận đã là tốt hơn vạn lần rồi!”

Bảy giờ mười lăm phút, Trình Thanh Giác rời khỏi phòng chờ, trên đường đi đến hội trường, anh cúi đầu nhắn tin cho Lê Vụ:

CQJ.: [Em ngồi ngồi vào chỗ chưa?]

Quả lê: [Ừm ừm!]

Trình Thanh Giác thấy câu trả lời của cô hơi lạ, thường ngày anh hỏi thế này, cô sẽ chụp ảnh gửi ngay cho anh.

Nhưng hôm nay câu trả lời của cô rất đơn giản.

Trình Thanh Giác ngẩng đầu, thấy Trương Dương đang đi từ phía xa tới.

CQJ.: [Chỗ ngồi không thoải mái à?]

Quả lê: [Dạ? Không ạ.]

Quả lê: [Ghế siêu mềm luôn.]

CQJ.: [Vậy sao không gửi ảnh?]

Trình Thanh Giác đi dọc hành lang về phía trước, gặp Trương Dương đang chạy nhanh đến. Trương Dương lục lọi túi, đưa cho anh thẻ đeo và một số thứ cần dùng.

Anh đeo vào, thấy điện thoại có tin nhắn mới.

Mở ra xem l là tin nhắn thoại, anh ấn nút phát, đưa điện thoại lên tai.

Giọng nói mềm mại, ngọt ngào của cô gái truyền ra: “Đây là lần đầu tiên em đến hội trường lớn như vậy, góc chéo trước mặt hình như là một số nghệ sĩ. Mặc dù ở xa, nhưng em vẫn sợ chụp hình người khác là bất lịch sự.”

Lê Vụ: “Nên em không chụp cho anh.”

Cô cực kì cẩn thận, không vì mình là bạn gái của ai đó, hay đến một nơi mới lạ mà tùy tiện làm bậy.

Cô rất hiểu phép tắc, dù trong hoàn cảnh nào cũng biết tuân thủ quy tắc, không làm phiền người khác.

Trình Thanh Giác bỏ điện thoại khỏi tai, bước sang một bên hai bước, dựa vào tường hành lang, gửi tin nhắn thoại lại: “Không sao, chỉ gửi cho anh, có thể chụp mà.”

Quả lê: [Ồ ồ, vậy ạ, thế em chụp cho anh một tấm, em thấy ghế trang trí đẹp lắm, lúc nãy đã định chụp cho anh rồi.]

Trình Thanh Giác đứng yên tại chỗ đợi một lúc, thấy bức ảnh cô gửi đến, anh nhìn thêm hai lần, rồi cất điện thoại đi về phía Trương Dương.

Anh vừa đi tới, đã thấy Trương Dương nhìn ngang ngó dọc.

Anh hơi cau mày: “Sao thế?”

“Không phải chứ.” Trương Dương chỉ vào mặt mình, “Anh ơi, anh có thể kiềm chế một chút được không. Tuy là mình vẫn đang ở hậu trường, người khác không thấy, nhưng lúc anh gửi tin nhắn thoại cho Lê Vụ và lúc bình thường khác nhau quá rõ ràng rồi đấy.”

Bình Luận (0)
Comment