Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 87

Thấy Trình Thanh Giác không nói lời nào, Trương Dương giơ tay phải lên ra dấu trước mặt: “Quá rõ thật đấy anh.”

“…”

Trình Thanh Giác trả lại sợi dây buộc thừa cho Trương Dương, lại nghe thấy cậu ấy nói: “Bỏ đi.”

Trình Thanh Giác hơi cau mày, ngước mắt nhìn sang.

Trương Dương nhìn anh, dáng vẻ muốn nói nhưng lại rụt rè sợ bị đánh: “… Dù sao nói rồi anh cũng không nhịn được đâu.”

“…”

Lê Vụ ngồi ở chỗ của mình một lúc, khoảng mười phút sau thấy Trương Dương quay lại.

Cô vô cùng cẩn thận, ngay cả tên của Trình Thanh Giác cũng không nhắc đến, chỉ khẽ hỏi: “Sắp xếp xong hết rồi chứ?”

Trương Dương vòng qua, ngồi xuống bên cạnh cô: “Xong rồi, lát nữa sẽ bắt đầu.”

Lê Vụ kéo chiếc balo trên đùi lên một chút, gật đầu: “Ừm, thế được rồi.”

Thấy chiếc túi cô ôm trong lòng, Trương Dương tiện miệng hỏi: “Cô mang theo gì đấy?”

Chiếc túi vải canvas màu đen với sức chứa không hề nhỏ căng phồng, bên trong có khá nhiều đồ.

Đèn trên sân khấu phía trước đột nhiên bật sáng, ánh sáng rọi xuống khán đài. Người dẫn chương trình mặc chiếc váy đuôi cá màu trắng bạc bước lên sân khấu. Bạn dẫn của cô ấy là chàng trai mới nổi mặc vest màu xám đậm.

Lê Vụ liếc nhìn sân khấu xa xa, ánh mắt tìm kiếm dưới khán đài, tìm thấy Trình Thanh Giác đang ngồi ở hàng đầu tiên phía bên trái.

Anh mặc vest đen, tóc được tạo kiểu gọn gàng. Chỗ ngồi của cô và Trương Dương ở góc phía sau bên phải, từ hướng của cô chỉ có thể thấy nửa bên mặt của anh.

Phong thái lạnh lùng hệt như trước đây khi cô theo dõi các tài liệu về anh trên mạng.

Lê Vụ lôi đồ trong túi canvas ra, chỉ cho Trương Dương: “Máy ảnh và sổ tay.”

“Máy ảnh ư?” Trương Dương hơi ngạc nhiên, “Ekip sẽ có người chụp ảnh, nếu cô muốn, khi nào có ảnh tôi gửi trực tiếp cho cô.”

Lê Vụ lắc đầu, cô đeo dây máy ảnh chuyên nghiệp lên cổ, ống kính nhắm thẳng về hướng Trình Thanh Giác. Cô điều chỉnh ống kính vừa lẩm bẩm: “… Cái này khác.”

Tiệc tối diễn ra rất lâu, hai tiếng rưỡi sau, Lê Vụ hỏi nhỏ Trương Dương bên cạnh: “Chừng nào tới anh ấy vậy?”

Lần này cô không xem lịch trình của anh, trước đó cô cũng không hỏi.

Trương Dương nhìn giờ: “Sắp rồi… Cô cứ nghe đi, sắp đến lúc anh ấy nhận giải rồi.”

Hiệu ứng âm thanh tại chỗ rất tốt, giọng người dẫn chương trình vang lên từ khắp mọi phía.

Lê Vụ ấn nhẹ tai, ngồi thẳng nhìn về phía trước.

Mặc dù mới chỉ giữa năm, nhưng đây là bữa tiệc tối liên quan đến chính phủ, là giải thưởng quan trọng nhất trong nước năm nay. Trình Thanh Giác đã liên tục giành được giải cá nhân này hai năm, đây là năm thứ ba.

Còn ba tháng nữa là đến kỷ niệm năm năm ra mắt của Trình Thanh Giác.

Năm năm giành được ba giải thưởng cá nhân về âm nhạc. Bất kể là trong giới hay trên phạm vi ảnh hưởng cấp quốc gia, địa vị của anh đều không cần phải bàn cãi nữa.

Người dẫn chương trình xã giao vài câu trước, rồi mời khách mời trao giải lên sân khấu. Khách mời trao giải là một nghệ sĩ gạo cội có danh hiệu cấp quốc gia.

Trình Thanh Giác cúi người nhận cúp, bắt tay với khách mời trao giải. Thông qua màn hình lớn phía sau sân khấu, có thể thấy hai người nói chuyện xã giao vài câu.

Đợi nghệ sĩ gạo cội kia xuống sân khấu, Trình Thanh Giác mới chỉnh micro, nói lời cảm ơn khi nhận giải.

Lời cảm ơn của anh luôn đơn giản, song hôm nay nói xong lại không kết thúc ngay, ánh mắt anh lướt qua phía khán đài.

Trương Dương chạm khuỷu tay vào Lê Vụ: “Anh Thanh Giác đang nhìn cô đấy à?”

Lê Vụ lắc đầu, cầm máy ảnh chuyên nghiệp tiếp tục chụp: “Không phải.”

Giọng Lê Vụ trong trẻo, nhẹ nhàng: “Giữa thanh thiên bạch nhật… Tôi cấm anh ấy rồi, lúc nhận giải không được nhìn tôi.”

Hai giây sau, Trương Dương giơ tay, giơ ngón cái về phía Lê Vụ.

Vài phút sau, Trình Thanh Giác xuống sân khấu. Lê Vụ mang theo máy in bỏ túi, chụp ảnh xong truyền qua điện thoại là có thể in ra ngay.

Cô cúi đầu loay hoay với cuốn sổ tay khoảng mười, hai mươi phút. Lúc ngẩng đầu lên, cô nhìn lướt qua hàng ghế đầu thì Trình Thanh Giác đã không còn ở đó.

Lê Vụ cất sổ đi, quay sang hỏi Trương Dương bên cạnh: “Anh ấy đâu rồi?”

Trương Dương đang trả lời tin nhắn sắp xếp lịch trình và công việc sau đó của Hoàng Minh. Nghe vậy, cậu ấy ngẩng đầu nhìn về phía xa, rồi cũng ngoái nhìn xung quanh: “Không biết nữa, vừa nãy tôi vẫn thấy anh ấy ở đó mà.”

Lê Vụ khẽ nhíu mày, ánh mắt lại nhìn qua, nửa phút sau, Trương Dương kéo Lê Vụ: “Anh Thanh Giác đang ở sân thượng, anh ấy gọi chúng ta lên.”

Lê Vụ nghi ngờ: “Hả?”

Trương Dương ra hiệu cho cô xem điện thoại: “Anh ấy tạo nhóm chat, bên trong có stylist của ekip, Tiểu Vương của nhóm pr. Tiểu Vương nói anh Thanh Giác ở trên lầu, đã bố trí xong địa điểm, gọi mọi người trong ekip lên chơi.”

Lê Vụ càng nghi ngờ hơn: “Bây giờ luôn à?”

“Đúng vậy.” Trương Dương khom lưng đứng dậy, xách giúp cô chiếc túi canvas bên cạnh lên.

Trương Dương giải thích: “Trước đây khi tham gia những buổi tiệc tối thế này, ekip của các nghệ sĩ khác cũng tổ chức hoạt động ở sân thượng. Tiy nhiên anh Thanh Giác thích yên tĩnh nên bọn tôi chưa tổ chức bao giờ.”

Lê Vụ đứng dậy đi theo: “Vậy lần này…”

“Không biết nữa.” Trương Dương nghĩ một chút, “Có lẽ là tâm trạng anh ấy tốt.”

Mười phút sau, Lê Vụ theo Trương Dương đến sân thượng mà nhóm chat nhắc đến.

Sân thượng ở tầng ba của hội trường này, nằm ở cuối phía đông. Khi Lê Vụ đi theo Trương Dương đến, cô thấy Trình Thanh Giác đang đợi ở cầu thang.

Cánh cửa dẫn từ cầu thang lên sân thượng đang mở, những người khác trong ekip đã đến. Tổng cộng gồm bảy tám người, tất cả đều còn trẻ, tiếng ồn ào và la hét truyền đến từ phía ngoài cánh cửa đang mở sau lưng Trình Thanh Giác.

Sân thượng chắc là đã được lắp đèn trang trí, ánh sáng vàng ấm áp chiếu vào, trải dài dưới chân người đàn ông và điểm thêm chút ánh sáng cho hành lang tối mờ.

Trương Dương nhìn lại bản thân, giật mình nhận ra mình đang đứng chắn giữa hai người, chẳng khác gì một bóng đèn.

“À thì.” Cậu ấy giơ tay chào kiểu quân đội với hai người, “Em đi trước đây.”

“Với cả…” Cậu ấy đi được hai bước lại quay lại, trước hết nhìn sắc mặt Trình Thanh Giác, rồi cẩn thận nhắc nhở, “Lát nữa vào hai người đừng vào cùng nhau.”

“Người trước người sau.” Cậu liên tục dặn dò, “Người trước người sau.”

Trương Dương bước vào sân thượng, đóng cửa lại, ánh sáng yếu đi một chút. Lê Vụ nhìn qua sau lưng Trình Thanh Giác, sau đó bước lên.

“Sao anh lại đợi ở đây?” Sợ người bên ngoài nghe thấy, giọng cô rất khẽ.

Anh đã thay một chiếc sơ mi thoải mái hơn so với bộ lễ phục ban nãy: “Đến đón em.”

Lê Vụ “Ồ” khẽ hai tiếng: “Vậy chúng ta mau qua đó đi.”

Trình Thanh Giác tựa vào tường, lưng anh vừa vặn che hết khe cửa sân thượng chưa đóng kín.

Anh đứng cao hơn cô hai bậc, lại có lợi thế chiều cao, cúi đầu nhìn cô: “Đợi một lát.”

“Hả?” Lê Vụ ngẩng đầu.

Trình Thanh Giác: “Em không nhớ anh à? Anh muốn nhìn em một lát.”

Lê Vụ nghiêng đầu sờ chóp mũi, cười: “Chúng ta mới gặp nhau buổi trưa mà.”

Trình Thanh Giác: “Ừm.”

Chỉ khi thật sự yêu một người mình mới nhận ra, nhung nhớ không liên quan đến khoảng cách.

Anh rút tay phải khỏi túi quần tây, gạt gạt sợi dây bện trên cổ tay, nhìn vào mắt Lê Vụ: “Lê Vụ, lạ thật.”

“Cái gì?” Lê Vụ nhìn anh.

Trình Thanh Giác im lặng rồi cúi xuống cười nhẹ rất khó nhận ra: “Anh ở gần em như thế này, nhưng vẫn rất nhớ em.”

Lê Vụ “ừm~” một tiếng, cô đứng đối diện với anh, hai má nóng bừng, cảm thấy vô cùng ngọt ngào, “Em cũng vậy.”

“Nhưng bây giờ chúng ta vẫn phải qua đó, không thể ở đây lâu quá.” Cô hất cằm về phía sau lưng anh, vô cùng tỉnh táo, “Hơn nữa anh vào trước đi, lát nữa em vào sau.”

Trình Thanh Giác tháo sợi dây bện trên cổ tay ra đặt vào túi quần tây. Anh khẽ nheo mắt, chậm rãi: “Ừm.”

Đợi Trình Thanh Giác đi vào, Lê Vụ mở điện thoại xem lại những bức ảnh vừa chụp ở hội trường một lúc. Sau đó cô mở cuốn sổ tay ra, xác nhận đã dán xong những ảnh vừa in mới đẩy cửa bước vào sân thượng.

Đây là lần đầu tiên ekip có hoạt động như thế này, mọi người đều rất hào hứng.

Trước đây mỗi lần tiệc tối hay lễ trao giải kết thúc, Trình Thanh Giác lúc thì bao nhà hàng cho họ đi ăn, lúc thì trực tiếp chuyển khoản tiền thưởng.

Hôm nay không chỉ có tiền thưởng, mà còn có buổi gặp mặt nhỏ trên sân thượng, tất cả mọi người đều rất vui.

Hơn nữa hình như Trình Thanh Giác hình như đã dùng quan hệ cá nhân để liên hệ trước với ban tổ chức, sân thượng đã được tái thiết kế và dọn dẹp lại. Ở khu vực sát cửa sổ kính nhìn ra phía nam thành phố có một bục được thắp đèn, bên dưới là ghế sofa và đồ ăn.

Không khí vô cùng ấm cúng, mọi người rôm rả trò chuyện, tụ tập ở đây đương nhiên tốt hơn là làm việc ở dưới.

Lê Vụ bước đến gần, nghe thấy có người bên cạnh hỏi Trương Dương: “Sao lại có cả guitar, anh Thanh Giác định dùng à???”

“Ôi trời.” Chàng trai bên cạnh nhét một miếng bánh kem vào miệng, “Tôi vừa mới thấy, không phải chứ, anh ấy định đàn thật à? Chúng ta có phước phần gì mà được nghe chứ trời.”

Trương Dương quay lại nhìn, đúng là guitar của Trình Thanh Giác.

Chàng trai vừa ăn bánh kem vừa nhìn về phía đó, lẩm bẩm: “Tôi điên rồi, chắc chắn là tôi điên rồi. Anh Thanh Giác đàn cho nghe, nghe xong tôi có cần trả tiền không đây, tôi không trả nổi…”

Lê Vụ tìm một chiếc ghế sofa nhỏ ngồi xuống, thấy Trình Thanh Giác nói chuyện với một nhạc công dưới sân khấu rồi đi lên bục.

Cô nhìn hai lần, lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh: [Anh đàn à?]

Nghe thấy tiếng động, Trình Thanh Giác cũng cúi đầu cầm điện thoại.

CQJ.: [Ừm.]

Quả lê: [Sao lại nghĩ tới…]

Ở phía xa, Trình Thanh Giác đã cầm đàn guitar ngồi vào vị trí. Hai người đệm nhạc dưới sân khấu cũng cầm đàn bass lên, người còn lại ngồi trước đàn piano điện.

CQJ.: [Sáng nay ngồi không chán quá, anh lướt qua dòng thời gian của em.]

CQJ.: [Thấy bài em đăng từ rất lâu rồi.]

CQJ.: [Nói là muốn xem hòa nhạc trên sân thượng.]

Anh vừa nói câu đầu tiên, Lê Vụ đã nhớ ra ngay.

Tất nhiên là cô nhớ tất cả những thứ cô từng đăng về anh.

Bài đó đã đăng rất lâu rồi, từ lúc anh ra mắt được nửa năm. Có lần cô cảm thán trong đêm khuya, đăng hai bức ảnh chụp màn hình trên mạng, kèm theo chú thích nói rằng giá mà cô được xem buổi hòa nhạc cá nhân trên sân thượng của Trình Thanh Giác trong một khung cảnh như thế này.

Một khoảnh khắc kinh ngạc, ngay sau đó là một khoảnh khắc xúc động.

Cô cúi đầu nhấn vào ảnh đại diện của mình, lướt xem dòng thời gian.

Bài đăng từ mấy năm trước, dù cô biết nó ở đâu, nhưng vẫn phải mất một lúc lâu kéo xuống mới tìm thấy.

Cô nhấn vào, xem đi xem lại hai bức ảnh cô đã đăng lúc đó, rồi nghiêng đầu nhìn toàn bộ cách bài trí trên sân thượng, mũi cô cay cay.

Quả lê: [Sao cách bài trí lại giống hệt trong ảnh vậy…]

CQJ.: [Sáng nay anh liên hệ, bố trí hoa tươi trước.]

Quả lê: [Vâng.]

CQJ.: [Và cả chiếc bánh kem nhỏ mà em đăng, nói là muốn ăn ở buổi hòa nhạc trên sân thượng.]

Lê Vụ dụi chóp mũi, hít nhẹ một cái: [Em thấy rồi.]

Quả lê: [Bánh kem dâu tây nhỏ.]

Ở trên bục phía xa, anh hơi ngước mắt lên, dường như liếc nhìn xuống khán đài một cái. Các nhạc công đệm đàn vẫn đang chỉnh nhạc, anh lại cúi đầu nhìn điện thoại.

Vài giây sau, Lê Vụ lại nhận được tin nhắn.

CQJ.: [Vẫn chưa công khai nên có lẽ không tiện tổ chức cho riêng mình em.]

CQJ.: [Vì vậy anh gọi mọi người đến xem cùng.]

CQJ.: [Hy vọng em sẽ thích?]

Bình Luận (0)
Comment