Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 88

Trước đây khi đăng lên trang cá nhân, cô chưa từng nghĩ rằng mình thực sự có cơ hội được nghe Trình Thanh Giác hát ở một sân thượng như thế này.

Lê Vụ sờ mũi, nhẹ nhàng hít vào, ánh mắt đặt ở chiếc bục phía trước.

Cô ngắm một lúc, lại lôi chiếc máy ảnh SLR trong túi cavas ra, cẩn thận chụp anh một tấm.

Trình Thanh Giác hát hai bài đơn giản, anh hắng giọng, cầm micro hỏi những người trong ekip bên dưới còn muốn nghe bài nào nữa không.

Ai nấy đều khá dè dặt, lúc nãy Trình Thanh Giác hát mọi người còn xì xào bàn tán sôi nổi, nhưng khi anh dừng lại hỏi, họ lại không dám lên tiếng.

Cũng dễ hiểu thôi, sếp đang hát cho họ nghe ở trên kia, ai mà dám nói nhiều chứ.

Chàng trai vừa ăn bánh kem lúc nãy đang ngồi ở góc chéo phía trước Lê Vụ, hai bài hát đã trôi qua mà cậu ta vẫn lẩm bẩm: “Hiếm có trong đời, hiếm có trong đời, không ngờ còn có ngày này…”

Cậu ta lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng mới tỉnh táo hơn, quay sang nhìn Lê Vụ và Trương Dương: “Mọi người muốn nghe gì thì yêu cầu đi, qua cái làng này là hết cơ hội rồi đấy.”

Vẻ mặt cậu ta quá đỗi phấn khích khiến Lê Vụ bật cười, giọng cô nhẹ nhàng: “Cậu nói đi, không phải anh ấy đang hỏi mọi người à?”

Chàng trai kia uống vài ngụm nước ngọt, tự cổ vũ mình, sau đó giơ tay cao hô vang tên một bài hát.

Ai cũng đã uống một chút rượu, không khí đang tuyệt vời. Sau khi cậu ta hô xong, mọi người đều ngạc nhiên về sự dũng cảm của cậu ta, họ vỗ tay hùa theo.

Trình Thanh Giác đối xử rất tốt với mọi người trong ekip, vì vậy dù có khoảng cách, mọi người cũng không quá sợ anh.

Vì không muốn làm quá lộ liễu nên sau khi hát vài bài, Trình Thanh Giác giao lại sân khấu cho hai người đệm nhạc. Hai người này là đàn em cùng công ty, vẫn còn khá trẻ, một người thậm chí đang là sinh viên.

Lê Vụ nhìn anh bước xuống khỏi bục, đi đến góc bên trái sân khấu ngồi xuống.

Sau đó, điện thoại cô nhận được tin nhắn.

CQJ.: [Em còn muốn nghe gì không?]

Quả lê: [Ừm… vẫn có thể gọi bài à? ~o~]

CQJ.: [Ừ, muốn nghe gì cũng được.]

Lê Vụ chống cằm bằng tay trái, khóe môi vô thức nhếch lên, tim như đang nổi bong bóng nhỏ.

Cô suy nghĩ một chút, báo vài tên bài hát gửi qua.

CQJ.: [Đợi một lát anh hát cho em nhé?]

CQJ.: [Phải đợi Tống Thánh và họ hát xong mấy bài này đã.]

Quả lê: [Không gấp đâu, nếu không tiện thì hát ít đi hai bài cũng được ạ.]

Quả lê: [Bạn trai ^0^]

CQJ.: [Em nói gì cơ?]

Lê Vụ ngẩng đầu, liếc nhìn về phía góc khuất không xa: [Em nói bạn trai~~]

Lê Vụ thấy anh dường như đang có ý định đứng dậy.

Quả lê: [Thôi được rồi, anh ngồi yên đi.]

Quả lê: [Không được qua đây *Nghiêm túc]

Trình Thanh Giác chỉnh lại mũ, thay đổi tư thế ngồi: [Lát nữa anh sẽ hát thêm cho em một bài.]

Quả lê: [Tuyệt vời ^O^]

Đợi hai người đàn em hát xong, Trình Thanh Giác cầm một cây đàn bass điện bước lên. Một trong hai người đàn em kéo tấm rèm phía sau ra, ngồi sau bộ trống.

Anh hát vài bài mà Lê Vụ đã yêu cầu, sau đó hai người đàn em lui xuống. Trình Thanh Giác dùng tay trái giữ micro, tay phải đeo dây đàn guitar trở lại vai.

Anh cúi đầu, dù vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng ánh đèn vàng nhạt trên sân thượng đã điểm những đốm sáng lên đôi mắt anh, khiến ánh mắt anh trở nên dịu dàng hơn hẳn ngày thường.

Giọng anh hơi trầm, khiến người ta xuất hiện ảo giác, dường như anh được bao phủ trong một lớp ánh sáng ấm áp mỏng manh, dịu dàng như chính ánh sáng lúc này.

“Hôm nay còn bài cuối cùng, sau đó mọi người có thể tự do vui chơi.”

Môi anh ghé sát vào micro: “Còn bài ‘Bình Minh Giao Thoa’ nữa.”

Dù bên dưới đều là người quen của mình, nhưng so với những bài hát nổi tiếng khác, bài này thực sự không được nhiều người biết đến.

Trình Thanh Giác vừa dứt lời, tiếng reo hò phía dưới không lớn như trước. Có người khẽ hỏi bài này là bài nào, sợ gọi nhầm, nịnh hót lại nịnh sai chỗ.

Trương Dương biết bài này, trước đây khi ở cùng Trình Thanh Giác và Lê Vụ, cậu ấy cũng từng nghe nói cô thích.

Thấy không khí có vẻ hơi chùng xuống, cậu ấy lập tức chộp lấy chiếc chuông lắc trên bàn trà, giơ tay hô to, khuấy động không khí.

Sau khi cậu ấy lên tiếng, những người khác cũng bắt đầu cùng hô theo.

Trương Dương vừa hô vừa liếc mắt ra hiệu với Lê Vụ bên cạnh, trên mặt viết rõ “Tôi làm tốt chứ!”.

Lê Vụ bật cười, bị không khí lôi cuốn, cô cầm lấy chiếc chuông lắc khác trên bàn trà, cũng đứng dậy theo mọi người xung quanh, vừa lắc vừa gọi to tên Trình Thanh Giác về phía sân khấu.

Khi bản nhạc kết thúc, mọi người reo hò nhảy cẫng lên, có người đứng dậy đi lấy bánh kem ở bàn ăn, kéo người bên cạnh cúi chào Trình Thanh Giác trên sân khấu.

Tất cả đồng thanh hô: “Cảm ơn sếp!”

Một trợ lý trong ekip mang cả Hạt Cà Phê và Vượng Tài từ phòng nghỉ đến.

Lê Vụ đứng dậy đi tới đón lấy chiếc balo đựng mèo. Mọi người không biết nguồn gốc của Vượng Tài nên họ đều tưởng là Trình Thanh Giác lại nuôi thêm một bé mèo nữa.

Còn về Lê Vụ, họ vẫn luôn nghĩ cô chỉ là trợ lý trông mèo giúp Trình Thanh Giác.

Lê Vụ xách hai chiếc balo đựng mèo quay lại ghế sofa vừa ngồi.

Cô thả hai cậu con trai ra, sau đó lấy máy ảnh chụp một tấm hình cả hai đứa.

Máy nhả ảnh ra, cô dán keo vào mặt sau bức ảnh, rồi dán chung vào cuốn sổ tay.

CQJ.: [Mang Vượng Tài và Hạt Cà Phê qua cho anh xem được không?]

Quả lê: [Dạ?]

CQJ.: [Chỉ có như vậy, anh mới có cơ hội nói chuyện với em.]

Lê Vụ cười, lát sau cô bỏ điện thoại xuống nhìn sang bên cạnh, ôm cả hai bé mèo đi về phía chỗ anh ngồi.

Cô dừng lại ở khoảng cách an toàn, ngoài việc đưa Hạt Cà Phê cho anh, cô còn đưa cả cuốn sổ tay vừa ghi chép lúc nãy qua.

Trình Thanh Giác lật xem vài trang: “Em tự làm để chơi à?”

Anh nghĩ đây là thói quen của Lê Vụ với tư cách là người hâm mộ, nhằm kỷ niệm lần đầu tiên tham gia buổi lễ nhận giải và xem buổi hòa nhạc trên sân thượng của anh.

“Là để kỷ niệm.” Lê Vụ gật đầu khẳng định, “Nhưng không phải làm cho em.”

Cô đã uống một chút rượu, mặt hơi đỏ, mắt cũng long lanh. Cô nói chậm rãi, mang theo chút hơi men: “Là cho anh.”

“Cho anh?”

Lê Vụ suy nghĩ, cười nói: “Giúp anh ghi lại mọi khoảnh khắc quan trọng và tươi đẹp trong cuộc đời.”

Chỗ hai người đứng cách xa đám đông phía sau, nên không cần phải quá e dè khi nói chuyện.

Lê Vụ quay lưng lại với đám đông phía sau, cách nửa mét, cổ dùng cây bút trong tay phải chỉ vào cuốn sổ tay trên tay anh: “Trang này là lần thứ ba Trình Thanh Giác giành được giải thưởng này, em đã viết bên cạnh ‘Hy vọng là có lần sau, không biết cúp lần sau trông sẽ như thế nào, nối lại với nhau có ghép thành trò chơi xếp hình được không?’. Trang tiếp theo là buổi hòa nhạc trên sân thượng của anh, lần này là hoa màu xanh và bánh kem dâu tây nhỏ, không biết lần sau sẽ là khung cảnh gì… Cái cuối cùng này là ảnh em, Hạt Cà Phê và Vượng Tài chụp chung, lúc 11 giờ 36 phút tối ngày 27 tháng 6, bọn em đều rất yêu anh…”

Đây là một cuốn sổ tay mà chỉ cần nhìn thôi cũng thấy rất ấm áp.

Cô dường như không chỉ nói suông, dùng những lời lẽ có vẻ trống rỗng để bảo anh rằng thế giới này rất tươi đẹp. Mà cô còn đang tận tay, tận sức thể hiện điều đó với anh.

Trình Thanh Giác, anh nhìn xem.

Thế giới này thực sự rất đẹp ^O^.

“Thôi, em đứng đây lâu quá rồi.” Tay phải Lê Vụ làm hình móng vuốt, vẫy hai cái trong không trung, chào tạm biệt anh. Cô cúi xuống ôm lấy hai bé mèo dưới đất, “Em phải đưa mấy đứa con trai mèo của em đi đây.”

Cô ôm hai bé mèo, bỏ qua bước nắm chân chúng chào tạm biệt ba, đưa Hạt Cà Phê và Vượng Tài trở lại khu vực chính nơi mà mọi người đang vui chơi.

Cô khá thân với một chị trong ekip tạo mẫu tóc, vừa quay lại đã bị cô gái buộc tóc đuôi ngựa lôi đi. Cô gái nhét cho cô một miếng bánh kem, thì thầm vào tai cô kể chuyện phiếm.

Cô cười theo, chọc chọc Vượng Tài mũm mĩm trong lòng, cong mắt nói gì đó với cô gái kia.

Ánh mắt Trình Thanh Giác dừng lại trên người cô, rất lâu sau, anh lấy điện thoại ra, chụp một tấm về đám đông.

Ống kính không chỉ nhắm vào Lê Vụ, mà chụp cô cùng với mọi người.

Vào lúc mười hai giờ đêm khuya, anh hiếm khi đăng một bài viết lên Weibo.

Chỉ có một bức ảnh, kèm dòng chú thích — “Là ánh trăng.”

Bài đăng Weibo đăng lúc mười hai giờ, và chủ đề đã leo lên top tìm kiếm lúc mười giờ mười phút.

Năm từ khóa liên tiếp trên bảng xếp hạng Weibo đều liên quan đến anh.

#TrìnhThanhGiácđăngWeibo#

#TrìnhThanhGiascsựkiện#

#TrìnhThanhGiácmặttrăng#

#TrìnhThanhGiácekiptụtậpngoàisânthượng#

Ngay khi lọt vào top tìm kiếm, bộ phận truyền thông của công ty đã sàng lọc khu vực bình luận trên mọi nền tảng, cũng như nội dung chia sẻ của các tài khoản marketing, nội dung tích cực chiếm hơn chín mươi phần trăm.

Trình Thanh Giác không hoạt động suốt hai tháng, một khi đã hoạt động thì đó là một bữa tiệc lớn của người hâm mộ, không thể bị anti-fan làm phiền nhiều.

Hoàng Minh liếc nhìn tin nhắn nội bộ công ty gửi đến, rồi gọi điện cho Trình Thanh Giác: “Anh thấy hotsearch rồi, sao hôm nay lại nhớ ra đăng Weibo vậy?”

Hoàng Minh: “Mấy trăm năm cậu không đăng một lần, bình thường có van xin cậu cũng không chịu.”

Trình Thanh Giác vừa bước ra khỏi sân thượng, đang đi xuống cầu thang. Phía trước là Trương Dương và Lê Vụ, còn vài người trong ekip chưa rời  đi, vẫn ở sân thượng phía sau, lát nữa mới đi.

Trình Thanh Giác liếc nhìn phía trước: “Khó khăn lắm ekip mới tụ tập một lần, em chợt nghĩ ra nên đăng thôi.”

Hoàng Minh chỉ cần dùng ngón chân cũng biết hành động hiếm thấy này của anh liên quan đến ai.

Hoàng Minh: “Yêu đương có cảm hứng, không nhịn được muốn đăng một bài Weibo à?”

Trình Thanh Giác, người đang bị nói trúng tim đen: ………

Hoàng Minh: “Không nói gì? Anh đoán trúng rồi đúng không, chưa nghĩ ra là nên thẳng thừng thừa nhận hay tìm cớ khác để lừa anh à?”

Trình Thanh Giác: …….

Lần này anh không im lặng nữa: “Đúng là vậy.”

Hoàng Minh thực sự cạn lời, nhưng cũng không quan tâm Trình Thanh Giác đăng Weibo vì lý do gì, có hoạt động là tốt rồi. Hơn nữa với mức độ quan tâm của anh dành cho Lê Vụ, chắc chắn anh đã kiểm tra kỹ lưỡng trước khi đăng, sẽ không để lộ bất cứ điều gì.

Hoàng Minh đành mặc kệ anh: “Cậu chủ ơi, vậy nhân lúc cậu đang vui, tối về có thể quay thêm một video nhảy rồi đăng lên không?”

Hoàng Minh: “Fan đã cầu xin bao nhiêu lần rồi, vừa hay có thể quảng bá cho album mới.”

Trình Thanh Giác ở đầu dây bên kia im lặng.

Nghe thấy sự im lặng đó, Hoàng Minh biết anh không muốn đăng: “Anh sẽ để Lê Vụ nhảy cùng cậu, cô ấy không cần lên hình, chỉ đứng cạnh dỗ dành cậu nhảy thôi, được không cậu chủ?”

Trình Thanh Giác: …….

Trình Thanh Giác bước xuống hai bậc thang: “Được, nhưng không được làm bạn gái em mệt.”

Hoàng Minh lại im lặng ba giây.

Hoàng Minh: “Cậu biết tại sao anh không nói gì không?”

Hoàng Minh: “Anh thực sự không biết nói gì luôn.”

Bình Luận (0)
Comment