Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 89

Sau khi về nhà tắm rửa xong, vẫn chưa đến một giờ sáng. Lê Vụ suy nghĩ một chút rồi kéo Trình Thanh Giác – người đã vào phòng ngủ ra trước chiếc gương lớn ở phòng khách.

Trên đường về, Hoàng Minh đã gọi điện cho cô. Là fan sự nghiệp của Trình Thanh Giác, dĩ nhiên là cô đồng ý ngay lập tức, bày tỏ sẽ thúc giục anh quay video này.

Cô lướt điện thoại, mở video mà Hoàng Minh vừa gửi cách đây vài phút cho Trình Thanh Giác xem: “Anh xem, kiểu này này, gần đây các ngôi sao đều đăng.”

Lê Vụ: “Anh Hoàng Minh nói nếu anh đồng ý, bây giờ sẽ bảo Trương Dương mang thiết bị qua, tốt nhất là quay xong tối nay đăng luôn.”

Trình Thanh Giác vẫn chưa sấy khô tóc, tay phải đang cầm khăn lau gáy, ánh mắt dừng lại trên điện thoại của Lê Vụ một chút, rồi lại nhìn cô.

Ánh mắt anh di chuyển từ từ, có vẻ hơi lơ đãng.

Tối nay anh không muốn quay nhảy, anh muốn làm việc khác.

“Anh có nghe em nói không?” Lê Vụ không hiểu tại sao anh cứ nhìn mình mà không nhúc nhích, cô giơ tay lên lắc nhẹ trước mắt anh.

Sau đó cô lại chỉ vào điện thoại: “Dù sao bây giờ chúng ta cũng rảnh, chi bằng quay luôn đi.”

Trình Thanh Giác lại nhìn cô thêm hai lần, nuốt một cái, nhịn xuống: “Ừm.”

“Ừm là sao? Là bắt đầu ngay bây giờ à?” Lê Vụ cúi đầu kiểm tra lại video, không để ý đến biểu cảm của anh.

Khi cô ngẩng đầu lên, phát hiện Trình Thanh Giác vẫn đang nhìn mình.

Cô vừa định mở miệng hỏi, thì nghe thấy người đàn ông đổi ý.

“Hay là mai quay nhé?” Anh bỏ chiếc khăn trên tay phải xuống, ôm ngang eo cô đẩy nhẹ lùi lại phía chiếc gương, sau đó ghé sát: “Hôm nay còn việc khác.”

“Có việc gì…” Lê Vụ bị anh đè, buộc phải đối diện với chiếc áo ngủ đang mở một nửa, chóp mũi cọ vào da ngực anh. Cô chợt nhận ra điều gì, vội né mặt đi, bật cười: “Không có việc gì hết, đêm nay và đêm mai đều không được có việc gì!”

Tối qua suốt cả đêm, hôm nay cô ngủ một giấc chiều mới hồi phục, tối nay và tối mai đều không được phép có việc gì nữa!

Trình Thanh Giác như nghe thấy, lại như không nghe thấy. Anh khẽ “Ừm” một tiếng rất nhỏ, nâng mặt cô lên, hôn từ vành tai phải xuống.

Lê Vụ gần như bị anh ôm nửa người áp vào tường, tay phải anh giữ lấy cằm cô, hơi xoay mặt cô sang một chút rồi hôn dọc xuống cổ cô.

Lê Vụ nắm chặt áo ngủ của anh, khẽ th* d*c: “Trình Thanh Giác.”

“Ừm.” Vẫn là tiếng đáp chậm rãi.

Lê Vụ đẩy vai anh, né người về phía sau, hơi buồn cười: “Anh ‘Ừm’ cái gì mà ‘Ừm’, anh lại nói một đằng quằng một nẻo, ‘Ừm’ rồi mà không buông em ra.”

Giọng anh khàn khàn, nắm lấy tay cô đặt lên vai mình: “Lát nữa quay.”

“Thời gian đủ mà.” Anh nói.

Đủ cái gì mà đủ, anh có biết mình sẽ tốn bao nhiêu thời gian không, đúng là vô lý.

Vài phút sau, Lê Vụ luồn ra khỏi vòng tay anh, lùi lại hai bước, th* d*c kéo quần áo chỉnh tề, khuôn mặt tươi cười chỉ vào anh: “Quay video trước, quay video xong rồi nói chuyện khác.”

Trình Thanh Giác tựa vai vào tường, nhìn cô hai giây: “Em chắc chắn quay xong có thể làm việc khác?”

Lê Vụ nghĩ một chút, cảm thấy hình như mình lại bị lừa vào tròng.

“Em nói là có thể bàn bạc, chứ không phải…” Cô tiến vài bước đến trước mặt người đàn ông, kéo cổ áo anh xuống. Khi đối diện với ánh mắt anh, cô không kìm được lại cười một tiếng, nói nhỏ: “Lát nữa rồi tính.”

Vài phút sau, Trương Dương mang thiết bị đến.

Trình Thanh Giác vốn dĩ đã biết vũ đạo đó nên không cần tốn thời gian chỉnh sửa động tác, hơn nữa anh nhảy gì cũng đẹp.

Lê Vụ cúi người định giúp Trương Dương dựng giá đỡ thì bị Trình Thanh Giác nắm lấy cánh tay kéo ra: “Để anh làm.”

Trương Dương đang lắp đặt một giá đỡ khác cách đó nửa mét, nghe vậy cậu ấy quay sang nhìn, thấy Trình Thanh Giác đang ngồi xổm điều chỉnh độ cao của giá đỡ.

Lê Vụ đứng bên cạnh muốn giúp một tay, lại bị anh nắm tay nhấc nhẹ ra.

Trương Dương nhìn thêm hai lần, cuối cùng đã hiểu lúc nãy tại sao khi Hoàng Minh nhắc đến Trình Thanh Giác lại phải nhíu mày tận ba lần trong một câu nói.

Lắp xong giá đỡ, Trương Dương lùi lại phía sau, xác nhận tất cả thiết bị đã sẵn sàng, cậu ấy cân nhắc: “Vậy em đợi ở đây một lát nhé?”

Mặc dù bây giờ trong phòng chỉ có ba người, và cậu ấy như chiếc bóng đèn công suất quá lớn. Nhưng với vai trò trợ lý, cậu ấy thường phải có mặt lúc này để hỗ trợ.

Lê Vụ không có kinh nghiệm, cũng không biết nhiều về cách điều chỉnh thiết bị.

Còn Trình Thanh Giác thì trong mắt chẳng có gì khác ngoài Lê Vụ.

Vì vậy mặc dù Trình Thanh Giác ở góc chéo phía trước liếc qua với ánh mắt lạnh lẽo, cậu ấy vẫn cắn răng, giơ tay kiên quyết: “Em đợi hai người quay xong, cắt ghép rồi đăng lên mới đi.”

Trình Thanh Giác quay video khá tùy tiện, anh chỉ thay một chiếc áo phông rồi đi ra khỏi phòng ngủ. Ra đến ngoài, anh thấy Lê Vụ và Trương Dương đang ngồi xổm trên sàn phòng khách nói chuyện. Hai người ríu rít, không biết là đang xem gì trên điện thoại.

Lê Vụ là người đầu tiên nhận ra Trình Thanh Giác đi ra, cô giơ tay vẫy. Để tránh cho ai đó ghen, cô lập tức đứng dậy đi về phía anh.

Cô lắc điện thoại trước mặt anh: “Nhảy cả hai bài này luôn được không?”

“Em thấy anh nhảy cả hai đều rất đẹp.” Cô xoa cằm suy ngẫm, “Nhảy xong chúng ta so sánh rồi chọn một cái đăng lên.”

Lê Vụ là người hâm mộ, tiếp xúc nhiều với các video ca hát và nhảy múa liên quan nên cô cũng biết một chút về hai điệu nhảy này. Khi xem Trình Thanh Giác quay video, cô đứng ngoài ống kính và lắc lư theo hai lần.

Hai điệu nhảy, mỗi điệu nửa phút, quay tổng cộng ba lần cho mỗi điệu, mất chưa đầy hai mười phút là xong.

Khi chọn video, Trình Thanh Giác suy nghĩ một chút, bảo đăng cả hai điệu nhảy lên.

Đúng là đã lâu anh không cập nhật, và tâm trạng hôm nay của anh cũng thực sự rất tốt.

Một rưỡi sáng, những người hâm mộ thức khuya lướt mạng xã hội thấy Trình Thanh Giác liên tục cập nhật hai video.

Cộng đồng fan lớn lập tức bùng nổ, hotsearch về việc anh đăng bài trước đó vẫn chưa hạ nhiệt, vài từ khóa khác lại liên tiếp leo lên.

#TrìnhThanhGiáchnhảy#

#TrìnhThanhGiáchoạtđộng#

#TrìnhThanhGiácđănghaivideo nhảy#

[Có phải tôi thức khuya hoa mắt rồi không????? Trình Thanh Giác đăng ba bài Weibo trong một đêm???]

[Bài Weibo đầu tiên thật sự là buổi tụ tập của ekip hả? Sao tôi lại thấy anh ấy đột nhiên lãng mạn thế, còn viết ‘Là ánh trăng’, tôi thấy ánh trăng hôm nay có gì đặc biệt đâu.]

[Ôi ô ô ô cuối cùng cũng đợi được rồi, có ảnh đã thấy hạnh phúc lắm rồi, không ngờ còn có video.]

[Lại còn tận hai cái!!!]

[Tôi thực sự thấy rất lạ, hình như tâm trạng anh ấy rất tốt, hôm nay rốt cuộc làm sao mà đăng nhiều thế!!]

[Chuyển chủ đề chút, có ai để ý trong bức ảnh tối nay của anh ấy, nửa bàn tay phải lộ ra vẫn đeo chiếc dây bện màu đen kia không.]

[Tôi thấy rồi này *giơ tay *giơ tay, rốt cuộc là cái gì vậy, từ Tết đến giờ đeo bao nhiêu lần rồi *khóc *khóc]

[Không, cho tôi nói một câu, không phải là anh ấy đang hẹn hò đấy chứ.]

[Hả? Chắc không đâu, tôi theo dõi anh ấy bốn năm rồi, thấy anh ấy là người lạnh lùng mà.]

Lê Vụ đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng, quay lại thì thấy Trình Thanh Giác bước từ bên ngoài vào: “Trương Dương đi rồi à?”

Trình Thanh Giác tiện tay đóng cửa: “Ừm.”

“Anh mau lại đây đi.” Lê Vụ vẫy tay với anh.

Trình Thanh Giác liếc nhìn chiếc váy hai dây cô đang mặc rồi đi tới.

Lê Vụ đưa cho anh xem hình ảnh trên máy tính bảng: “Em định bện dây cho Hạt Cà Phê và Vượng Tài theo kiểu này.”

Nói xong, cô liếc mắt ý chỉ chiếc dây bện trên tay phải anh: “Anh hay bế Hạt Cà Phê, nó còn chưa có gì để đeo.”

Không biết có phải Hạt Cà Phê trên giường đã nghe thấy lời Lê Vụ nói không. Nó quẫy đuôi, kêu về phía Lê Vụ: “Meo ~”

Trình Thanh Giác liếc nhìn cô, sau đó lại nhìn về phía giường. Khi đi đến, anh nhìn Hạt Cà Phê hai lần mới nằm xuống giường.

Hạt Cà Phê bị chiếm mất chỗ quay đầu nhìn anh: “Meo.”

Trình Thanh Giác: …….

Trình Thanh Giác v**t v* bộ lông sau lưng Hạt Cà Phê: “Dạo gần đây mày làm nũng với cô ấy nhiều quá rồi đấy.”

Hai giây sau, Hạt Cà Phê: “Meo.”

Lê Vụ vẫn đang dọn dẹp bản vẽ trên bàn, Trình Thanh Giác đành nằm trên giường đợi cô, nói chuyện với hai bứ mèo.

“Mặc dù cô ấy là mẹ của bọn mày, nhưng…” Trình Thanh Giác nghĩ một lát, “Nhưng là bạn gái của tao, sau này còn có thể là vợ của tao nữa.”

Không biết có phải Hạt Cà Phê nghe hiểu câu này hay không, song tiếng đáp lại lần này của nó ngắt quãng lâu hơn lúc nãy: “Meo.”

“Ừm.” Trình Thanh Giác tự gật đầu, “Không đồng ý thì cũng là vợ tao thôi.”

Nghe thấy anh cứ nói chuyện với mèo mãi, Lê Vụ quay đầu lại nhìn anh, cất tiếng hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

Trình Thanh Giác liếc nhìn Hạt Cà Phê: “Anh đang giáo dục mầm non cho bọn nó.”

Dứt lời, anh vỗ vào mông Vượng Tài một cái, kiên trì nhắc: “Gọi ba đi.”

Vượng Tài gác đầu lên chân trước nhìn anh: “Meo…”

Cuối cùng Lê Vụ cũng dọn dẹp xong, cô vừa xoa tóc gáy vừa bước tới.

Trước khi cô đến gần, Trình Thanh Giác nhấc hai bé mèo ra khỏi vị trí bên cạnh, ném lên phía đầu giường, nhường chỗ cho Lê Vụ.

Lê Vụ nhìn một cái, nhưng không nằm xuống bên cạnh anh mà ngồi ở mép giường.

“Em đang làm gì thế?” Anh nhìn góc nghiêng của cô hỏi.

Lê Vụ không ngẩng đầu: “Em đang nhắn tin cho mẹ em.”

Trình Thanh Giác “Ừm” một tiếng, nói tiếp: “Khi nào em muốn công khai?”

“Công khai?” Lê Vụ quay lại.

Trình Thanh Giác vẫn nằm trên giường, dưới ánh đèn vàng ấm áp, đường nét khuôn mặt anh dịu dàng hơn ngày thường.

“Ừm, ba tháng nữa anh có một buổi concert kỷ niệm 5 năm ra mắt, sau đó anh muốn công khai mối quan hệ.”

Anh nhìn cô: “Sẽ không công bố thông tin cá nhân của em đâu. Anh chỉ muốn cho những người quan tâm đến anh một lời giải thích, cũng tránh để phóng viên chụp ảnh rồi viết lung tung.”

Lê Vụ suy nghĩ một chút: “Vũ Dữ có đồng ý không?”

Trình Thanh Giác: “Anh thương lượng với công ty rồi, Hoàng Minh đang làm việc.”

Lê Vụ suy nghĩ hai giây, nằm xuống: “Vậy thì công khai thôi. Em cũng không hiểu mấy chuyện này, cứ làm theo những gì anh nói đi.”

Trình Thanh Giác giơ tay định chạm vào tóc cô, nhưng không biết là cố ý hay vô tình, lại bị cái đuôi đang ve vẩy của Hạt Cà Phê đập vào.

Anh nhìn qua: …….

Hạt Cà Phê: .

Ánh mắt anh dịch chuyển trở lại, khuỷu tay phải chống trên giường, vừa định ôm Lê Vụ vào lòng thì Vượng Tài cúi đầu chui vào giữa hai người.

Anh nhìn qua lần nữa: …….

Vượng Tài bối rối: ?

Bình Luận (0)
Comment