Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 90

Trình Thanh Giác chỉ khựng lại một giây, sau đó đứng dậy xách hai bé mèo đi vài bước đến trước cửa phòng ngủ, đặt lần lượt hai con mèo ra ngoài.

Hạt Cà Phê nằm sấp trên sàn, giơ một chân sau chặn cửa. Trong khi Vượng Tài thì ngây ngốc, vừa bị đặt xuống đất đã rướn đầu muốn chen vào trong, nhưng lại bị Trình Thanh Giác nắm gáy ngăn lại.

Lê Vụ không biết anh định làm gì, cô nhìn về phía anh: “Về rồi, anh định làm gì thế?”

Trình Thanh Giác nhìn hai bé mèo thêm lần nữa, anh kéo chân chặn cửa của Hạt Cà Phê xuống, xoa mông Vượng Tài rồi đẩy nó ra ngoài.

Xong xuôi anh mới đứng dậy đóng cửa lại rồi quay về: “Lần sau sẽ đặt thêm một phòng nữa cho hai đứa nó.”

Lê Vụ nhìn anh: “Cái gì?”

Lê Vụ: “Bọn nó phải ở cùng bọn mình chứ.”

Trình Thanh Giác gật đầu: “Ban ngày ở cùng, buổi tối ngủ riêng.”

Trình Thanh Giác quay lại, vén chăn lên giường, khều đầu gối cô, ôm cô hoàn toàn vào lòng.

Lê Vụ kéo dây áo ngủ hai dây, nắm lấy quần áo anh.

Trình Thanh Giác giữ cổ tay, kéo tay cô ra đè xuống gối, cúi đầu hôn cô.

Tay trái anh lần từ sống lưng cô xuống, kéo dây buộc phía sau ra, dây áo ngủ trên vai tuột xuống khuỷu tay. Tay phải anh che trên đỉnh đầu cô, tránh để đầu cô va vào đầu giường.

Lê Vụ vòng hai tay qua cổ anh, hôn một lúc lại né đi, th* d*c: “Không được, không được, hôm nay thật sự không được.”

“Em mệt lắm rồi…”

Trình Thanh Giác nắm cằm cô xoay cô lại, như thể không hiểu, khẽ “Hửm?” một tiếng.

Lê Vụ lại né tiếp, cô kéo áo ngủ của anh, rúc vào ngực anh, giọng nói nghèn nghẹt: “Còn núi xanh thì lo gì không có củi đốt.”

“Không thể…” Cô nói rất khẽ, “Không thể làm người ta chết được.”

Trình Thanh Giác ngẩn ra, hiếm khi bật cười thành tiếng.

Lúc cúi xuống nhìn, ánh nhìn anh dịu dàng, bàn tay đặt trên đầu cô xoa nhẹ một cái. Anh lại cúi xuống, vô cùng trân trọng hôn l*n đ*nh đầu cô.

“Lê Vụ.”

“Dạ?” Cô ngẩng đầu khỏi vòng tay anh.

Giọng anh dịu dàng: “Không có gì, chỉ muốn gọi em thôi.”

Chỉ cần nằm cạnh em như thế này, anh đã thấy cực kì tốt đẹp.

Tình yêu đại khái là mở mắt ra nhớ em, trước khi đi ngủ nhớ em, không gặp được em thì rất nhớ em, nhưng gặp rồi, anh vẫn rất nhớ em.

……

Vì Lê Uy bị bệnh nên Tô Lệ nhắn tin tới.

Tuổi già thường có chút bệnh lặt vặt, hai năm trước Lê Uy phát hiện có u mạch máu ở cổ và đã phẫu thuật thành công. Tuy nhiên mấy hôm trước tái khám, bác sĩ nói có dấu hiệu tái phát, yêu cầu nhập viện theo dõi thêm.

U mạch máu thường lành tính, không quá nghiêm trọng. Nhưng Lê Vụ vẫn không yên tâm, ba ngày liên tục mỗi buổi sáng tối cô đều gọi về một cuộc. Lần nào Tô Lệ cũng nói không sao, bảo cô không cần phải về.

Đến tối ngày thứ tư, cuối cùng Lê Vụ cũng đặt được vé tàu. Cô bàn bạc với Trình Thanh Giác, quyết định sáng sớm ngày kia sẽ về Án Thành một chuyến.

Ngay sau đó Trình Thanh Giác có lịch trình phải đi Hồng Kông, ở Hồng Kông hai ngày rồi bay thẳng đến New York. Anh hoạt động ở nước ngoài khoảng mười ngày, không thể về ngay được.

Trước khi đi, Lê Vụ xách vali dặn dò anh: “Không sao đâu, anh cứ lo việc của anh là được. Mẹ em nói không có gì to tát, nhưng ba em thường không chú ý, em phải về trông chừng ba, tránh cho ba ông không chịu nằm viện đàng hoàng, bác sĩ bảo uống thuốc cũng không uống.”

“Ừm.” Trình Thanh Giác tựa vào khung cửa, nhìn Trương Dương đang chuẩn bị đưa cô đi phía sau, “Có chuyện gì thì gọi cho anh, có bất cứ vấn đề gì cũng gọi cho anh.”

Lê Vụ gật đầu, đổi Vượng Tài sang bế bên tay trái, nắm lấy chân Vượng Tài vẫy vẫy với Trình Thanh Giác: “Nói tạm biệt đi.”

***

Nửa tháng sau, Trình Thanh Giác từ nước ngoài quay về, anh đến Án Thành tìm Lê Vụ trước.

Hai tuần xa cách, ngày nào hai người cũng gọi điện thoại, nhưng Lê Vụ luôn giữ giọng điệu và ngữ khí dịu dàng, chỉ báo tin vui chứ không báo tin buồn, khiến anh không biết tình hình cụ thể ra sao.

Anh cố tình đổi sang chiếc xe thương vụ ít dùng, chọn thời điểm rạng sáng, lái xe đến gần khu dân cư nhà Lê Vụ để đợi cô.

Gần 12 rưỡi, Lê Vụ thay bộ quần áo không quá nổi bật đi từ trên nhà xuống, ra cổng sau của khu dân cư rồi lên xe Trình Thanh Giác.

Anh đổi xe từ sân bay và đến thẳng đây, Hoàng Minh và Trương Dương đều có mặt.

Trương Dương và tài xế xuống xe mua nước, Hoàng Minh ra ven đường gọi điện thoại, nhường không gian nói chuyện riêng cho hai người.

Tuy cả ngày mười câu thì tám câu Hoàng Minh  nói xỏ nói xiên Trình Thanh Giác, nhưng thực ra anh ấy lại là người thương anh nhất.

Biết con trai nhà mình yêu đương không dễ dàng gì, anh ấy sợ bị cánh săn ảnh chú ý nên thậm chí lúc uống xe cũng đeo khẩu trang.

Lê Vụ nhìn người đứng dưới gốc cây phía xa qua cửa sổ xe: “Anh Hoàng Minh làm vậy có vẻ chơi trội quá không… Trời nóng thế này ai lại đeo khẩu trang chứ.”

Trình Thanh Giác nhìn qua: “Mấy hôm nay anh ấy bị cảm nắng, cứ để anh ấy đeo đi.”

Lê Vụ thấy khá buồn cười, cô nhìn thêm hai lần, sau đó quay lại, thấy Trình Thanh Giác đang nhìn cô.

Trình Thanh Giác: “Ba em thế nào rồi?”

Lê Vụ mím môi: “Cũng tạm, chỉ là bệnh cũ thôi, tuổi già mà, cũng như chiếc xe vậy, lúc nào cũng cần vá víu sửa chữa.”

Lê Vụ: “À đúng rồi, hôm nay ba xem TV thấy anh, ba gọi anh là cái thằng nhóc thối. Sau đó thấy anh biểu diễn ở nước ngoài, hát ở ngoài trời dù trời mưa, ba còn hỏi anh có lạnh không.”

Trình Thanh Giác cười nhẹ: “Mưa không to lắm, với cả có che dù mà.”

Trình Thanh Giác lại nhìn cô: “Vượng Tài thì sao, cũng ổn chứ?”

Lê Vụ gật đầu thật mạnh: “Ổn, có điều không biết có phải nó nhớ anh không? Mấy lần gọi video nó cứ quẩn quanh quanh điện thoại, em nghĩ là nó nhận ra giọng anh.”

“Thật sao?” Trình Thanh Giác chậm rãi đáp, giọng nói có chút cười nhẹ.

Nói chuyện thêm vài câu, Trình Thanh Giác nhìn cô không rời.

Không biết là anh nhìn người khác cũng vậy, hay chỉ nhìn cô mới như thế. Tóm lại cô luôn cảm thấy ánh mắt anh nóng bỏng, chỉ cần bị nhìn hai lần, cô sẽ cảm thấy như bị anh làm cho nóng ran.

“Sao anh cứ nhìn em mãi thế…” Lê Vụ hạ giọng, nhìn ra phía trước qua lớp kính.

Tất cả xe của Trình Thanh Giác đều dùng kính chống nhìn trộm.

Anh nhìn cô: “Lát nữa anh còn phải đi xe đêm đến Bắc Thành nên muốn nhìn em thêm một lát.”

Lê Vụ “Ừm” một tiếng, cũng nhìn anh: “Tuần sau ba em sẽ xuất viện, nếu không có chuyện gì xảy ra, em sẽ đến tìm anh.”

Không khí im lặng hai giây, anh nghiêng người tiến tới ôm lấy gáy cô, hôn lên trán cô một cái, lại nói: “Có chuyện gì nhất định phải gọi cho anh.”

Anh nói lời xin lỗi vô cùng rõ hơn ràng: “Rất xin lỗi em vì anh không thể ở bên em mãi được.”

“Không sao mà.” Lê Vụ nói với giọng điệu thoải mái, “Vốn dĩ mỗi người đều có việc riêng phải làm, cho dù là nhân viên văn phòng bình thường, cũng không thể ở bên nhau cả ngày.”

“Thôi, em phải đi đây.” Lê Vụ quay người tìm điện thoại trên ghế, “Anh cũng mau về đi, không thì đến Bắc Thành sẽ muộn.”

Trình Thanh Giác nhìn cô chăm chú: “Ừm.”

Trời quá tối, chỗ đậu xe lại không có đèn, gầm xe thương vụ quá cao. Lúc xuống xe, Lê Vụ không nhìn rõ, cô hụt chân ngã nghiêng sang bên cạnh, Trình Thanh Giác thò nửa người ra ngoài đỡ lấy cô.

Trình Thanh Giác giữ lấy cô.

Anh nhíu mày hỏi: “Có bị trầy xước chỗ nào không?”

“Không không.” Lê Vụ vội vàng xua tay, “Chỉ hụt mất nửa bậc thôi.”

Kể cả anh không đỡ thì cô cũng có thể đứng vững.

Trình Thanh Giác nuốt nước bọt, anh vốn đã áy này vì đã để Lê Vụ đến gặp anh vào lúc đêm khuya thế này.

Anh do dự một chút, đỡ cô đứng vững, rồi nói: “Em về đi, khi nào đi ngủ báo anh biết nhé.”

Lê Vụ nghiêm túc gật đầu: “Vâng vâng.”

Vài phút sau, Trình Thanh Giác thấy phòng Lê Vụ sáng đèn, cuối cùng xe cũng khởi động từ cổng sau khu dân cư, hướng về phía đường cao tốc.

Án Thành cách Bắc Thành không xa, đi cao tốc khoảng hai tiếng là đến khách sạn ở Bắc Thành.

Xe vừa dừng hẳn trước khách sạn, mọi người kéo cửa chuẩn bị xuống xe thì nghe thấy Hoàng Minh ở bên cạnh đột nhiên nói: “Vừa nãy bị chụp rồi.”

Động tác đứng dậy của Trình Thanh Giác khựng lại.

Vì giá trị của Trình Thanh Giác nên mấy năm nay Vũ Dữ  cũng lọt vào top những công ty giải trí hàng đầu trong nước, quan hệ trong giới rất rộng. Họ đã sớm sắp xếp các mối quan hệ nên bên kia vừa chụp được, họ đã biết tình hình.

Sau khi chụp được ảnh, cánh săn ảnh thường sẽ gửi qua trước để hỏi giá.

Những bức ảnh bị tung ra là do không thỏa thuận được giá cả.

Trình Thanh Giác và Hoàng Minh đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

Chuyện yêu đương không thể che giấu đến mức không ai biết, bị chụp được là chuyện sớm muộn.

Trình Thanh Giác hơi nhíu mày: “Gã muốn bao nhiêu tiền?”

Hoàng Minh báo một con số.

Trình Thanh Giác: “Đưa cho gã đi.”

Hoàng Minh nhíu mày bấm điện thoại: “Đương nhiên anh biết là phải đưa cho gã, nhưng gã hét giá cắt cổ, anh phải mặc cả với hắn thêm chút nữa, hơn nữa số tiền này cũng phải để Vũ Dữ chi trả.”

Mấy người ngồi thêm một lúc, đợi Hoàng Minh giải quyết gần xong sự việc mới xuống xe.

Họ cùng nhau đi vào khách sạn, Trình Thanh Giác đột nhiên hỏi: “Hợp đồng của em với Vũ Dữ còn bao lâu nữa là hết hạn?”

“Hai năm rưỡi.” Hoàng Minh trả lời.

Lúc đó anh ký với Vũ Dữ hai bản hợp đồng, hợp đồng chính do Hoàng Minh giữ, hợp đồng phụ mới là của Vũ Dữ.

Nghe xong, Trình Thanh Giác im lặng, sau đó khi sắp bước vào thang máy, anh khẽ đáp một tiếng.

Ngày thứ tư sau khi anh đến Bắc Thành, Lê Vụ tới tìm anh.

Cô không làm phiền công việc của anh, đi theo Trương Dương đến đón cô, lên thang máy và về phòng khách sạn.

Dạo gần đây cô cũng hơi bận, trước đó cô ở bệnh viện chăm sóc ba nên công việc vẽ tranh cũng bị chậm tiến độ một chút.

Mới chỉ vài tháng, tài khoản Weibo của cô đã có gần tám vạn người hâm mộ.

Ngoài việc liên tục cập nhật truyện tranh dài tập “Bậc Thang Đen Trắng”, khi có thời gian, cô còn vẽ rất nhiều cặp đôi ít người biết đến. Những bức vẽ tình ý ngập tràn đều được yêu thích, rất nhiều fan lâu năm của thể loại truyện tranh lần theo dấu vết tìm đến tài khoản của cô, kêu là cuối cùng cũng tìm được một hòn ngọc quý.

Mấy hôm trước cô nhận được hợp đồng vẽ tranh của một công ty trò chơi, tiền thù lao được đưa ra rất cao. Có được điều này cũng là nhờ cô luôn không ngừng cố gắng. Khi có dan yêu cầu tranh trong phần bình luận, cô sẽ tìm hiểu thông tin nhân vật và vẽ một số bức tranh trên cơ sở hiểu rõ về nhân vật.

Vừa đến nơi, cô thay quần áo, lấy bàn trà làm bàn làm việc, trải đồ ra bắt đầu vẽ.

Cô vẽ từ chiều đến tối khi Trình Thanh Giác trở về.

Nghe thấy tiếng cửa, Lê Vụ túm một nắm tóc, quay đầu nhìn.

“Anh về rồi à?” Cô nở nụ cười, giơ tay chào.

Cô mặc chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, búi tóc củ tỏi, ngồi trên tấm thảm trong phòng khách.

Trình Thanh Giác đóng cửa, đi về phía cô.

Anh vẫn chưa kịp nói với Lê Vụ chuyện bị cánh săn ảnh chụp trộm mấy ngày trước.

“Lê Vụ.” Anh đi đến bên bàn, cúi đầu nhìn bức tranh của cô, “Anh có chuyện muốn nói với em một chút.”

Lê Vụ ngẩng đầu, cảm nhận được bàn tay phải của anh đang đặt trên đỉnh đầu mình: “Anh nói đi.”

Anh cọ nhẹ ngón cái trên trán cô: “Tuần trước anh đến Án Thành tìm em, bị cánh săn ảnh chụp được.”

Lê Vụ “Hả?” một tiếng, cây bút đang cắn rơi xuống: “Sẽ ảnh hưởng đến anh à?”

Trình Thanh Giác ngồi xuống ghế sofa phía sau cô: “Không đâu, anh dùng tiền để xử lý truyền thông rồi. Anh chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ảnh hưởng đến em.”

Trong giới có quá nhiều chuyện thị phi, chỉ cần yêu đương là không thể che giấu mãi được.

Anh không sử dụng chiêu trò, Hoàng Minh lại kiểm soát định hướng phát triển của anh, đồng thời cũng cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của fan bạn gái, nên so với lượng người theo dõi lớn của anh thì fan cứng khá ít.

Tuy nhiên chủ đề về anh quá hot, cho dù bị tiết lộ điều gì, chắc chắn anh cũng sẽ đứng trên đầu sóng ngọn gió.

Nửa tháng nay, anh đã bày tỏ với Vũ Dữ rất nhiều lần. Anh muốn công khai mối quan hệ trước buổi concert kỷ niệm, nhưng vì một số giá trị thương mại nên Vũ Dữ vẫn mãi không đồng ý.

Một ngôi sao nam trẻ tuổi, ngoại hình và điều kiện lại tốt như vậy, cho dù không muốn đi theo con đường chú trọng vào lượng fan và độ thảo luận đến mấy, thì hình tượng độc thân vẫn tốt hơn hình tượng đã yêu đương.

Với tư cách là nhà tư bản, chắc chắn Vũ Dữ không mong muốn thấy anh công bố bất kỳ tin tức nào liên quan đến chuyện tình cảm khi sự nghiệp của anh đang trên đà thăng tiến.

Lê Vụ ở Bắc Thành vài ngày, rồi lại quay về Án Thành.

Bệnh của Lê Uy cần phải phẫu thuật thêm một lần nữa. Mặc dù là lành tính, nhưng vẫn cần phải cắt bỏ sạch khối u mạch máu mới mọc ra.

Ngày thứ ba sau khi Lê Vụ quay về, vừa thức dậy Trình Thanh Giác đã nhận được điện thoại của Hoàng Minh.

Hoàng Minh ở đầu dây bên kia im lặng hai giây, rõ ràng là đang tức giận không thôi: “Công ty đối thủ ra giá gấp đôi, cái tên chó chết săn ảnh của Tin tức Văn Tinh nuốt lời, lại tung ảnh ra rồi.”

Bình Luận (0)
Comment