Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 91

“Mặt Lê Vụ đã được làm mờ chưa?” Trình Thanh Giác hỏi.

Hoàng Minh: “Rồi.”

Có lẽ vì khoản tiền họ trả trước đó nên Văn Tinh vẫn còn chút lương tri.

Hoàng Minh mắng vài câu rồi dừng lại vài giây, hình như lại nhận được tin gì đó. Anh ấy kiểm tra một lúc, sau đó không kiềm được giọng chửi rủa: “Mẹ nó. Vũ Dữ đúng là đồ khốn nạn!”

Trình Thanh Giác biết chắc chắn đã xảy ra chuyện nghiêm trọng hơn.

Anh ngồi dậy, bỏ điện thoại khỏi tai, đồng thời bật loa ngoài và mở ứng dụng Weibo, vừa xác định mức độ ảnh hưởng của chuyện này đến Lê Vụ vừa hỏi người đối diện: “Sao vậy?”

Hoàng Minh: “Người của anh ở bộ phận quan hệ công chúng báo tin, hai hôm trước khi làm việc với tạp chí để quảng bá, Vũ Dữ đã khẳng định rõ ràng rằng cậu đang độc thân. Một tiếng trước tài khoản công chúng của tạp chí đăng bài, giờ bị người ta đào ra rồi.”

Hoàng Minh tức đến mức muốn đột quỵ: “Chắc là để ngăn cản cậu công khai chuyện yêu đương nên họ tiền trảm hậu tấu. Có điểu Vũ Dữ cũng không ngờ bên phía cánh săn ảnh lại tung thêm ảnh. Giờ thì gậy ông đập lưng ông rồi.”

Hoàng Minh: “Đồ ngốc! Anh đã nói rồi, mọi kế hoạch và tuyên truyền của cậu bên ngoài đều phải qua tay anh mà! Nhất định là Lý Duy ở bộ phận quảng cáo, mẹ nó, cứ xem xem anh xử lý gã thế nào!!”

Trình Thanh Giác đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, từ tốn nói: “Vậy chắc là bây giờ trên mạng đều đang chửi em đúng không?”

Chắc chắn họ đang mắng anh đắp nặn là mẫu người lý tưởng, là kẻ lừa dối, rõ ràng đang yêu mà vẫn muốn trục lợi từ fan.

Vẻ mặt Hoàng Minh khó coi, nhưng cũng hiểu ý anh hỏi là gì, hai giây sau, anh ấy đáp: “Đúng vậy. Không có ai mắng Lê Vụ cả, tất cả đều đang mắng cậu.”

Trang chủ Weibo tải đi tải lại mấy vòng mà không hiện ra bất cứ thứ gì, chắc là đã sập rồi.

Trình Thanh Giác ngước mắt khỏi màn hình điện thoại, nhấn hai nút rồi thở ra: “Vậy thì tốt.”

Bị mắng thì bị mắng thôi, mấy năm nay, anh bị mắng chưa bao giờ là ít.

Nhưng Lê Vụ thì khác. Dù mọi người không biết cô là ai, chỉ mắng cô gái trong ảnh bằng những lời lẽ th* t*c, cô cũng sẽ không chịu nổi.

Hoàng Minh thực sự điên tiết, không phải vì Trình Thanh Giác bị chụp ảnh, mà là vì những chuyện thối nát của cánh săn ảnh và Vũ Dữ.

Hoàng Minh: “Hiện tại những lời mắng mỏ liên quan đến chuyện yêu đương của cậu còn ít, phần lớn là mắng nhân cách của cậu có vấn đề. Cậu biết đấy, dù hai năm đầu mới vào nghề cậu luôn bị bôi nhọ, nhưng sau này thiện cảm của công chúng dành cho cậu rất tốt.”

Hoàng Minh vừa nói lại vừa bắt đầu chửi: “Đúng là Vũ Dữ chó chết!”

Uy tín đã cố gắng duy trì suốt mấy năm có thể sụp đổ chỉ trong chốc lát.

Song lúc này Trình Thanh Giác lại cảm thấy thoải mái hơn một chút so với lúc mới ngủ dậy nghe thấy tin dữ. Anh đặt điện thoại xuống, ngước nhìn tủ quần áo đối diện.

Có lẽ từ khi ở bên Lê Vụ, anh đã sống quá vui vẻ nên hiếm khi có những khoảnh khắc căng thẳng thần kinh như thế này.

Bên ngoài là những lời mắng chửi ngập trời, trong phòng chỉ có một mình anh.

Lâu lắm rồi mới trải qua cuộc sống này.

Hạt Cà Phê cuối cùng cũng thức giấc, nó đi vòng từ đầu giường bên kia qua, hiếm khi có thái độ tốt với anh. Nó đặt đầu lên đùi anh, kêu một tiếng: “Meo~”

Trình Thanh Giác nhìn nó hai cái, đưa tay xoa xoa đầu nó.

Anh ngồi yên tĩnh bên mép giường một lát, một lúc sau mới cầm điện thoại lên gọi cho Lê Vụ. Tiếng tút trong ống nghe vang lên vài lần, đầu dây bên kia mới bắt máy.

Vài giây sau, anh gọi trước: “Lê Vụ?”

Vài phút trước, Lê Vụ đã biết tin. Cô dậy sớm cho Vượng Tài ăn nên chưa xem tin tức. Cô biết được là nhờ tin nhắn của Thất Thất gửi đến.

Thất Thất chụp màn hình gửi cho cô một loạt các từ khóa hot search trên Weibo, chưa đầy hai phút sau lại bảo cô rằng Weibo sập rồi.

Nếu nói là không có cảm xúc dao động là giả. Đến bây giờ, khi nhớ lại chuỗi từ khóa hot search đó, tim cô vẫn đập loạn xạ, hơi thở thắt lại, trở nên vô cùng gấp gáp. Mặc dù đã biết tin được một lúc, lúc này lòng bàn tay cô vẫn đổ mồ hôi.

Thực sự là cô chưa từng trải qua cảnh tượng sốc như thế này.

Cô hít sâu, trấn tĩnh lại tinh thần.

Trình Thanh Giác không nghe thấy người ở đầu dây bên kia trả lời, anh hơi cau mày, vừa định hỏi lại thì nghe thấy giọng cô dịu dàng nói: “Em không xem tin tức nữa đâu. Dù có nói gì đi nữa, em nhắm mắt lại là không thấy, không sao đâu.”

Cô nói: “Anh đừng lo cho em.”

Trình Thanh Giác đã đứng trước tủ quần áo, một lúc sau, anh cụp mắt xuống, khẽ nhếch môi lên.

Dù trong hoàn cảnh nào, dường như cô cũng luôn thích ứng rất nhanh.

Lê Vụ nhìn ra phía sau: “Em vẫn đang ở bệnh viện. Em nghe Thất Thất nói ảnh đã được làm mờ mặt, cũng không lộ ra em là ai, vậy thì không có gì to tát cả. Anh cứ yên tâm xử lý việc của mình đi.”

Hai người nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.

Trình Thanh Giác suy nghĩ một chút, gọi thêm hai cuộc cho Hoàng Minh.

Mọi việc xảy ra quá đột ngột, khiến tất cả mọi người trở tay không kịp. Trình Thanh Giác gọi cho Hoàng Minh để hỏi xem những người mà anh ấy đã bồi dưỡng ở Vũ Dữ trong hai năm qua có thể sử dụng được không.

Hoàng Minh nói là được.

Hai người nói chuyện điện thoại gần nửa tiếng, và họp video với Vương Tuệ – một nữ tổng giám đốc đáng tin cậy của Vũ Dữ. Thêm một tiếng nữa trôi qua, họ đã đưa ra được hướng giải quyết sơ bộ.

Sau đó, Hoàng Minh không nhận thêm bất cứ cuộc gọi nào của những người khác trong Vũ Dữ. Anh ấy trực tiếp lôi lực lượng mà mình đã bồi dưỡng ở đó ra, thành lập một nhóm để tiến hành xử lý khủng hoảng khẩn cấp.

Tối hôm đó, tình hình vừa mới ổn định, không ngờ rạng sáng lại bùng nổ đợt tin tức thứ hai.

Lần này, ảnh mà cánh săn tin tung ra không còn làm mờ mặt nữa. Hơn nữa còn có nhiều bức ảnh rất rõ nét, chụp từ lúc Lê Vụ xuống nhà đến bên xe.

Thậm chí còn có dòng thời gian rất rõ ràng từ lúc Lê Vụ lên xe đến lúc xuống xe. Công ty đối thủ hẳn đã bỏ ra số tiền lớn để thuê seeding bẩn, các tài khoản ảo đua nhau bịa chuyện rầm rộ.

Lúc này, mọi chuyện càng rõ ràng hơn. Việc Văn Tinh làm như vậy có lẽ không chỉ là lật lọng, mà trước khi Trình Thanh Giác tìm họ mua ảnh, họ đã bị công ty đối thủ mua chuộc, giăng bẫy Vũ Dữ.

Tài khoản họa sĩ của Lê Vụ cũng bị đào ra. Suốt cả đêm, các bảng xếp hạng hot của các nền tảng đều đỏ rực.

#Trình Thanh Giác hẹn hò#

#Trợ lý Trình Thanh Giác#

#Trình Thanh Giác Quả Lê#

#Đồng nhân CP Quả Lê#

#Vũ Dữ phủ nhận Trình Thanh Giác hẹn hò, nói cô gái đó dùng thân phận nhân viên để quấy rối, hiện đã bị sa thải#

……

Sự việc tiến triển đến mức này, tất nhiên Vũ Dữ sẽ nghĩ cách bảo vệ Trình Thanh Giác.

“Con mẹ nó!!” Năm giờ sáng, Hoàng Minh ném điện thoại lên bàn, “Vũ Dữ bốc điên rồi! Ai cho phép bọn họ tự tiện đăng tin! Rốt cuộc họ có biết làm như vậy là đang lừa dối không, tưởng rằng cứ lừa fan của cậu là được sao!?”

Trình Thanh Giác thở ra, ngả người ra sau.

Vũ Dữ đương nhiên biết, nhưng nếu họ bày tỏ thái độ như vậy, sẽ luôn có những người hâm mộ sẵn sàng tin tưởng, rồi tiếp tục ủng hộ anh vì yêu quý anh.

Nhưng Trình Thanh Giác luôn cảm thấy làm vậy sẽ phản tác dụng, và cũng rất bất công với những người thực sự yêu mến anh.

Im lặng kéo dài.

Anh ngồi thẳng dậy: “Em muốn tới Án Thành một chuyến.”

“Bây giờ à?” Hoàng Minh cau mày.

“Ừm.” Trình Thanh Giác cầm điện thoại trên bàn, “Mọi việc phải giải quyết từng bước một. Trong video có địa chỉ khu chung cư của Lương Vụ, chắc chắn có phóng viên đang phục kích ở đó.”

Anh nuốt khan, giọng nói chậm rãi: “Vì bước vào giới này mà em đã mất đi người đầu tiên quan trọng nhất với em, em không thể để có thêm người thứ hai.”

Năm giờ sáng anh khởi hành từ Bắc Thành, đến Án Thành là bảy rưỡi.

Hôm nay ca phẫu thuật của Lê Uy sẽ diễn ra, Lê Vụ về nhà sắp xếp đồ dùng cần thiết từ tối hôm trước, Tô Lệ ở lại phòng bệnh.

Vì ca phẫu thuật của Lê Uy nên hai hôm nay cả Tô Lệ và Lê Uy hai đều ít xem điện thoại. Hơn nữa họ không biết nhiều về tin tức của giới trẻ, nên vẫn chưa biết chuyện của cô và Trình Thanh Giác.

Đây đã là trong cái rủi có cái may.

Lê Vụ tỉnh dậy lúc hơn sáu giờ, vội vàng đến bệnh viện. Cô dậy rửa mặt, sắp xếp đồ đạc. Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, cô quay lại phòng ngủ lấy điện thoại ở đầu giường, xách đồ chuẩn bị ra ngoài.

Vừa bước ra cửa, cô mở điện thoại lên, thấy cuộc gọi nhỡ trên màn hình. Cô nhìn giờ, do dự một chút, không gọi lại ngay.

Vẫn còn quá sớm, cô sợ tối qua Trình Thanh Giác ngủ muộn, gọi lại sẽ làm phiền giấc ngủ của anh.

Cô thoát khỏi giao diện cuộc gọi nhỡ, chần chừ một lát rồi vẫn mở Weibo ra, muốn xác nhận lại tin tức.

Nhà cô ở tầng thấp, mở ra chưa kịp lướt được bao nhiêu. Vừa thấy những bức ảnh đã treo trên trang chủ cả đêm cũng là lúc cô bước ra khỏi cửa lớn khu nhà, bị đám phóng viên xúm lại bao vây.

“Chào cô, tôi muốn hỏi cô và Trình Thanh Giác có quan hệ gì.”

“Là yêu đương, hay là quan hệ nam nữ không chính đáng, ví dụ như quan hệ thể xác.”

“Vũ Dữ nói không phải yêu đương, mà là cô đơn phương quấy rối, cô giải thích thế nào?”

……

Lê Vụ hoàn toàn không có sự chuẩn bị tâm lý nào, lập tức bị bao vây kín mít.

Bảy giờ sáng, tiếng chim hót cũng không lớn, như thể vẫn còn đang ngủ say.

Cô bị đám đông xô đẩy liên tục lùi lại, tiếng hỏi dồn của phóng viên vang lên bên tai. Vượng Tài đang nằm trong vòng tay cô kêu lên một tiếng, không hiểu chuyện gì xảy ra. Nó giơ tay cào nhẹ vào người đang muốn động vào cô.

Vượng Tài: “Meo——”

“Xin lỗi, tôi…” Lê Vụ biết lúc này mình nói gì cũng đều không thích hợp, cô vừa mở miệng lại khép lại, chỉ nói: “Xin lỗi, anh giẫm phải tôi rồi.”

Giọng cô bị nhấn chìm.

Không ai quan tâm cô bị chen lấn hay bị giẫm phải, họ chỉ chĩa micro vào mặt cô, hy vọng ép cô nói ra tin tức mà họ muốn.

Xe của Trình Thanh Giác vừa đến hai phút trước.

Có quá nhiều phóng viên nên anh không thể phân biệt được Lê Vụ có bị vây ở giữa hay không.

Anh nuốt nước bọt, theo bản năng giơ tay muốn kéo cửa xe.

Trương Dương ở ghế trước nhắc nhở: “Anh.”

Trương Dương cũng thấy tình hình ngoài cửa sổ: “Anh, bây giờ anh không thể đi. Anh đi thì tình hình chỉ tồi tệ hơn thôi. Người trên chiếc xe phía sau đã qua đó rồi.”

Trình Thanh Giác đã lường trước được tình huống này, anh muốn đến đây cũng là để bảo vệ Lê Vụ. Chiếc xe đi theo phía sau là nhóm an ninh đáng tin cậy trong ekip.

Trình Thanh Giác cũng biết mình vừa có chút bốc đồng, anh buông tay nắm cửa: “Họ qua đó hết rồi à?”

“Qua rồi.” Trương Dương nói rồi mở cửa, bước xuống xe, “Em cũng đi qua xem sao.”

Trình Thanh Giác thả lỏng người: “Ừm.”

Hoàng Minh vẫn đang nghe điện thoại, vài giây sau, cuối cùng anh ấy cũng cúp máy.

Anh ấy cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, cau mày an ủi một câu: “Không sao đâu.”

Giọng phóng viên lớn đến mức dù cửa sổ xe phía trước chỉ mở một khe nhỏ, họ cũng nghe rõ tiếng la hét của đám phóng viên đó.

Mỗi cơ quan truyền thông đều cố gắng hết sức để lấy tin. Một số người vì làm truyền thông vô lương tâm quá lâu, đã đánh mất đi phần nhân tính tốt đẹp của mình.

Không ai trong số họ quan tâm đến Lê Vụ đang bị vây quanh, thậm chí mỗi câu hỏi đều mang tính dẫn dắt, không quan tâm người được hỏi có bị bạo lực mạng hay không, chỉ muốn có được tin nóng mà mình mong muốn.

Nhờ sự xuất hiện của đội an ninh nên đám đông bao vây đã mở ra một lối đi. Cuối cùng Trình Thanh Giác cũng thấy Lê Vụ ở giữa, cô đang ôm Vượng Tài, một tay che tai và cúi đầu.

Cô bị người ta xô đẩy qua lại. Chiếc micro của ai đó đưa ra quá xa, tấm bảng quảng cáo sắc nhọn trên micro cứa vào cánh tay cô. Liên tục có người giẫm lên cô, chen lấn về phía trước.

Thông thường, khi đối diện với người nổi tiếng, họ còn khá kiềm chế, nhưng khi đối diện với người thường, họ lại không có giới hạn.

Vài phút sau, cuối cùng đội an ninh cũng đưa Lê Vụ rời đi, lên chiếc xe phía sau.

Trương Dương cũng thoát ra được và trở lại xe của Trình Thanh Giác.

Cậu ấy đóng cửa xe lại: “Cánh tay Lê Vụ bị trầy xước, nhưng trên xe phía sau có thuốc, cũng có một nhân viên y tế đi cùng ekip của chúng ta. Những chỗ khác em đều xác nhận rồi, không có gì nghiêm trọng cả.”

Trương Dương: “Với lại chúng ta phải đi nhanh thôi, có phóng viên phát hiện ra chúng ta rồi.”

Trình Thanh Giác im lặng hai giây, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng vừa rồi, cuối cùng anh mở lời, vô cùng kiên quyết: “Em muốn hủy hợp đồng với Vũ Dữ.”

Hoàng Minh không nói gì, thực ra anh ấy cũng có ý định này.

Trình Thanh Giác: “Cả bên Văn Tinh nữa. Trước đây khi trả tiền chúng ta đều ghi chép và ghi âm lại. Trong số các cơ quan truyền thông đến gây rối, một số là người của Văn Tinh, một số là do công ty đối thủ và Văn Tinh ngầm chỉ đạo. Kiện Văn Tinh đi.”

Vũ Dữ gây dựng sự nghiệp nhờ vào Trình Thanh Giác. Nếu Trình Thanh Giác không tiếc mọi giá để rời đi, mang theo tất cả người và thế lực mà anh và Hoàng Minh đã tích lũy trong công ty mấy năm nay, Vũ Dữ có thể sẽ bị lột đi một nửa.

Việc thành lập một công ty mới với tốc độ nhanh nhất có lẽ không thành vấn đề.

Trình Thanh Giác: “Sau khi hủy hợp đồng, có lẽ tiền của ekip không còn nhiều, hãy dùng tiền cá nhân của em để kiện Văn Tinh.”

Sở dĩ Văn Tinh trở mặt, ngang ngược như vậy là vì nghĩ đều là người trong giới, sau này còn có lúc cần dùng đến, dù Trình Thanh Giác có tức giận đến đâu cũng sẽ không làm gì nghiêm trọng.

Trình Thanh Giác dừng lại hai giây: “Quy mô của Văn Tinh không lớn. Trong khi nhiều hành vi của họ liên quan đến tống tiền, cưỡng đoạt, cùng với làm nhục, phỉ báng, hủy hoại danh dự, và gây nguy hiểm an toàn cá nhân. Kiện cho họ phá sản đi.”

Bình Luận (0)
Comment