Lúc Trình Thanh Giác đăng bài Weibo này, Lê Vụ vẫn đang túc trực chăm sóc trong phòng bệnh.
Đêm qua Tô Lê Lệ ngủ không ngon nên giờ bà đang nghỉ ngơi trên chiếc giường phụ bên cạnh.
Lê Vụ thì nằm sấp bên mép giường, cắm đầu vào điện thoại.
Trình Thanh Giác đã đổi cho Lê Uy một phòng bệnh lớn hơn, là phòng đơn riêng biệt, bên trong ngoài giường bệnh còn có một chiếc giường phụ với kích cỡ tương đương.
Cô là bạn gái của Trình Thanh Giác, việc anh làm những điều này cho cô dường như là điều nên làm. Nhưng ngay tối hôm chuyển phòng bệnh, cô vẫn gửi cho Trình Thanh Giác một tin nhắn nói lời cảm ơn.
Lúc đó có vê Trình Thanh Giác đang bận, hiếm khi anh không gửi tin nhắn thoại mà chỉ trả lời cô bằng một biểu tượng cảm xúc mà cô hay dùng.
Khi ấy Lê Vụ nằm sấp trên giường nheo mắt nhìn rất lâu, sau đó lại vùi đầu xuống và mỉm cười.
Giờ cô đang nằm sấp bên mép giường, ngón cái lướt nhẹ màn hình, lại xem bài Weibo mà Trình Thanh Giác đã đăng một lúc.
Có lẽ vì ánh nắng chiều lúc bốn, năm giờ màu cam vàng hơi mơ màng nên khiến cô cảm thấy không mấy chân thật.
Xem đúng năm phút thì Thất Thất nhắn tới một loạt tin nhắn dồn dập như đạn bắn. Ngoài ra còn có Tiểu Lộc và rất nhiều bạn bè quen biết trước đây – những người đã thấy bài đăng trên Weibo.
Thất Thất: [Á á á á á á á á]
Thất Thất: [Á á á á á á á á]
Thất Thất: [Mình phục đó, người đàn ông của cậu đẹp trai quá đi mất á á á á á á á á]
Thất Thất: [Xin lỗi, cho mình gào thét một chút á á á á]
Thất Thất: [Cậu có biết Weibo nổ tung rồi không??????? Khắp nơi đều đang chửi thề.]
Thất Thất: [Sao mình lại cảm thấy sắp sập nữa rồi.]
Thất Thất: [Chỉ có ba câu, không hề dài dòng văn tự, đẹp trai chết mất trời ơi!!!!]
Lê Vụ xoa xoa mũi, cẩn thận gõ chữ: [Lúc nào anh ấy cũng đẹp trai mà.]
Thất Thất: [Sao cậu cũng là kẻ mù quáng vì tình yêu vậy.]
Quả lê: [Cũng?]
Thất Thất: [Người kia là người đàn ông của cậu.]
Thất Thất: [Hai người các cậu là một cặp.]
Thất Thất: [Mở đầu ra toàn là tình yêu.]
Lê Vụ hơi nghiêng người sang một bên, nheo mắt lại, không kiềm chế được mà mỉm cười, trả lời: [Ừm…]
Thất Thất: [Giờ này chắc chắn là cậu đang cười toe toét.]
Quả lê: [Ừm…]
Thất Thất: [Thôi được rồi, mình mà có bạn trai như thế mình cũng sẽ cười.]
Nói chuyện xong với Thất Thất, Lê Vụ thoát khỏi hộp thoại, lại thấy tin nhắn của Trình Thanh Giác.
CQJ.: [Chú có khoẻ không?]
Lê Vụ liếc nhìn giường bệnh: [Ba em khoẻ rồi, ba đang ngủ.]
Quả lê: [Em thấy Weibo rồi.]
CQJ.: [Ừm.]
Hai giây sau, đối phương lại hỏi: [Cảm nghĩ của em thế nào?]
Lê Vụ nghĩ một lát, đặt điện thoại cạnh môi, giữ phím ghi âm thì thầm gửi đi: “Cảm ơn bạn trai.”
Ngay khi tin nhắn thoại vừa gửi đi, màn hình hiện lên lời mời gọi điện. Lê Vụ cẩn thận đứng dậy, đi về phía cửa sổ rồi mới bắt máy.
Trình Thanh Giác vẫn chưa làm xong việc, nhưng vì lâu rồi không gặp, anh cũng thật sự muốn gọi điện cho cô.
Anh bước ra khỏi phòng họp, tựa vào cửa sổ hành lang, im lặng hai giây: “Chỉ cảm ơn thôi à?”
Lê Vụ cố ý “Ừm…” một tiếng, giả vờ suy nghĩ: “Thế còn gì nữa?”
Không đợi người đàn ông trả lời, cô lại bổ sung thêm một câu với giọng điệu pha lẫn tiếng cười: “Để gặp anh rồi nói nhé.”
“À đúng rồi, concert của anh… có lẽ cần phải nói lại với fan một chút nữa.” Lê Vụ biết anh vẫn còn một số chuyện chưa giải thích rõ ràng.
Trình Thanh Giác hơi cúi đầu: “Ừm, đợi đến concert kỷ niệm.”
Vì bài Weibo này mà Trình Thanh Giác lại chiếm giữ hot search suốt một tuần, bao gồm cả ID họa sĩ fanart của Lê Vụ cũng thỉnh thoảng leo lên hot search một lúc.
Mặc dù mọi người đã chuẩn bị tâm lý từ sau khi Trình Thanh Giác dành một tuần để kiện Mỹ Thịnh và Vũ Dữ. Song bài đăng công bố chuyện tình cảm này vẫn giống như tiếng sét ngang trời, làm chấn động cả giới.
Các cuộc thảo luận trên mạng diễn ra không ngừng, nhưng phần lớn bình luận đều tích cực.
[Mẹ nó, tôi phục rồi, đàn ông đích thực.]
[Quá ngầu, đúng là không ngờ, không hề có lời thừa thãi nào.]
[Tôi là fan ba năm rồi, dù thấy hơi khó chịu khi anh ấy hẹn hò thật, nhưng tôi vẫn muốn nói, quả không hổ danh là người mình đã từng thích, khá có khí phách đấy.]
[Người qua đường, mấy ngày nay hóng drama vui quá, ghét mấy cái trang truyền thông vô lương tâm viết bậy bạ chết đi được.]
[Trái tim tôi chết rồi, nhưng vẫn chúc phúc *ngã sấp *ngã sấp *nôn máu *nôn máu
[Mọi người đều chấp nhận được à, tôi vẫn buồn quá á á á á]
…
Mỹ Thịnh vẫn tung acc clone cố tình làm đục nước, muốn đảo ngược dư luận. Tuy nhiên Trình Thanh Giác đã chuẩn bị quá kỹ lưỡng, acc clone của Mỹ Thịnh không thể tạo ra thêm bất kỳ sóng gió nào khác.
Hơn nữa bản thân anh có lượng người qua đường rất tốt, cộng với bằng chứng đầy đủ, mọi người vẫn sẵn lòng tin tưởng anh hơn.
Tuy nhiên vẫn có fan liên tục hỏi liệu có thể tiết lộ thêm một chút tin tức về chuyện tình cảm của Trình Thanh Giác hay không.
Và về Vũ Dữ, có fan phát hiện ra trong lúc kiện Vũ Dữ, Trình Thanh Giác còn kiện vài antifan, nhưng đều là những antifan từ rất lâu rồi, là chuyện của bốn năm trước, khi anh vừa mới ra mắt được nửa năm.
Trong số các fan của Trình Thanh Giác, fan sự nghiệp chiếm đa số.
Mọi người vô cùng quan tâm, liên tục nhắn tin riêng cho studio hỏi thăm tình hình về việc Trình Thanh Giác ký lại hợp đồng đại diện mới, việc chia tay với Vũ Dữ, và tại sao đột nhiên lại kiện vài antifan từ mấy năm trước.
Có điều câu trả lời thống nhất mà studio chính thức đưa ra là hãy theo dõi concert kỷ niệm sắp tới. Studio nói Trình Thanh Giác sẽ chia sẻ một số điều với mọi người tại concert, và sau đó studio cũng sẽ biên tập các video liên quan, đăng lên tài khoản chính thức để giải đáp thắc mắc.
Đến khi các cuộc thảo luận trên mạng diễn ra sôi nổi vài ngày, concert kỷ niệm 5 năm của Trình Thanh Giác mới được công bố.
Concert diễn ra vào tháng 9 ở Bắc Thành, tức là khoảng hơn nửa tháng nữa. Giá vé tương đối thấp, cả khu khán đài hay khu vực gần sân khấu đều rẻ hơn vài trăm tệ so với các concert cùng cấp độ thông thường.
Có người tính toán, với mức giá vé này, lợi nhuận chưa bằng một nửa so với concert bình thường, về cơ bản là hoàn toàn tri ân người hâm mộ.
Thực ra trước đây cũng không phải là chưa từng có người làm như vậy, nhưng hầu hết đều là những người đã hơi hết thời, lợi dụng danh nghĩa này để quảng bá.
Còn Trình Thanh Giác với sức nóng hiện tại mà vẫn làm như vậy, là thực sự nhường lợi ích về cho người hâm mộ.
Cũng có người tiết lộ rằng trước đây khi Trình Thanh Giác còn ở Vũ Dữ, anh đã từng đề xuất giảm giá vé trong concert kỷ niệm, nhưng Vũ Dữ không đồng ý. Giờ đây anh đã hoàn toàn tách khỏi Vũ Dữ, tự mình định giá và các buổi kỷ niệm sau này có thể vẫn duy trì hình thức giá thấp như thế này.
Vào ngày 28 tháng 9, trời mưa bay bay, nhưng gần tối thì bất ngờ tạnh.
Lê Uy đã xuất viện từ lâu, quá trình hồi phục sau phẫu thuật rất tốt. Hôm đó Lê Vụ tới Bắc Thành, đến địa điểm tổ chức concert sớm hơn hai tiếng. Cô đi cùng Trương Dương vào hậu trường.
Trình Thanh Giác đã tổng duyệt liên tục hai ngày, lúc này anh không bận, đang nghỉ ngơi trong phòng chờ.
Vì bệnh của Lê Uy nên Lê Vụ ở Án Thành chăm sóc, còn Trình Thanh Giác thì vẫn luôn bận rộn. Cô đã đến Bắc Thành một lần, nhưng chỉ ở hai ngày, hai người quả thật đã lâu không gặp nhau.
Lê Vụ hơi ngại, cô đi đến cửa nhưng không bước vào ngay, mà dừng lại bên ngoài hai giây, thò đầu vào nhìn.
Người đàn ông bên trong dường như cảm nhận được, anh quay đầu lại, vừa hay bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn.
Trình Thanh Giác đặt đồ trong tay xuống, cất bước đi về phía cô.
Lê Vụ luôn cảm thấy đợi anh bước tới là anh sẽ lại kéo cô vào trong, cô vội vàng giơ tay ra hiệu: “Khoan, anh đợi một chút, em tự đi vào.”
Người đàn ông đã gần đến trước mặt cô, anh dừng bước, sau đó: “Ừm.”
Lê Vụ bước chân vào, nhìn anh một cái rồi đóng cửa lại.
Cô nhìn Trình Thanh Giác, trước hết lên tiếng khen ngợi: “Wow, sao hôm nay anh đẹp trai quá vậy.”
Ngay sau đó cô lại là một câu: “Đẹp trai thế này không được hôn em đâu nhé, son bị lem lại phải dặm lại, hôm nay anh rất quan trọng đó.”
Trình Thanh Giác nhìn cô vài giây, chợt cụp mắt xuống nhếch môi: “Sao em biết anh muốn hôn em?”
Lê Vụ bước lên hai bước, lầm bầm: “Lần nào anh cũng dùng chiêu này…”
Cô lại gần, không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh thêm lần nữa: “Sau khi concert kết thúc rồi hôn.”
Trình Thanh Giác nhìn cô chăm chú: “Ừm.”
Hai người nhìn nhau một lúc, Trình Thanh Giác lùi lại ngồi xuống, nhưng Lê Vụ lại chợt tiến lên hai bước ôm lấy anh.
Với tư thế này, cô ôm lấy nửa trên cơ thể anh, vừa vặn ôm anh vào lòng. Cô khẽ nói: “Có phải anh muốn nói với mọi người về chuyện của mẹ anh không.”
Trình Thanh Giác hơi sững lại khi được cô ôm, lúc này vai anh hơi chùng xuống. Một lát sau, anh nhẹ nhàng nuốt nước bọt: “Đúng vậy.”
Trình Thanh Giác: “Fan cứ hỏi mãi tại sao lại kiện những antifan của mấy năm trước. Với lại anh cảm thấy nói ra thì mọi người cũng sẽ đối xử với em tốt hơn một chút.”
Anh giơ tay lên nắm lấy cổ tay cô, ngón cái xoa xoa phần da bên trong cổ tay.
Giọng anh hơi nghẹn và khàn: “Vì hai người là hai người quan trọng nhất đối với anh. Và anh cũng cảm thấy nên chia sẻ với những người hâm mộ luôn ủng hộ và yêu thương anh.”
Lê Vụ gật đầu, buông anh ra, rồi ngồi xổm xuống trước mặt anh.
Hai người nhìn nhau một lúc, cô chuyển đề tài, có lẽ là nhớ lại chuyện trước đây, đột nhiên hồi tưởng: “Lúc em mới biết tin về mẹ anh trên mạng, em đã gửi tin nhắn riêng cho anh.”
Lúc đó cô không biết nguyên nhân cái chết của mẹ anh, cô chỉ chân thành muốn nói vài lời với anh với tư cách người hâm mộ.
Cô chống cằm: “Nhưng lúc đó có rất nhiều người nhắn tin riêng cho anh, có lẽ anh không thấy.”
Trình Thanh Giác giơ tay lên, theo thói quen giúp cô vuốt nhẹ tóc, dịu dàng hỏi: “Em đã nói gì?”
“Ừm… cũng không có gì.” Lê Vụ nhớ lại, “Cũng đơn giản thôi, nhưng em đã viết rất nhiều.”
Cô dùng hai tay ước lượng: “Em viết rất dài, thật ra không phải để an ủi anh, mà toàn là những chuyện xui xẻo nhỏ nhặt của em ngày hôm đó. Em nghĩ khi người ta đang buồn, thấy người khác gặp xui xẻo có lẽ sẽ vui lên một chút. Hơn nữa em viết dài như vậy, không cố ý an ủi anh, chỉ mong anh đọc xong câu chuyện dài này, sự chú ý bị phân tán, có lẽ sẽ tạm thời thấy vui vẻ hơn một lát.”
Lê Vụ: “Hồi đó em học ở miền Bắc, trời lạnh có tuyết, em đạp xe bị ngã xuống một cái hố. Khó khăn lắm mới trèo lên được thì phát hiện xích xe đạp lại bị tuột. Một mình cô đơn vác chiếc xe đạp đi rất xa, rơi vào khoảng hai ba cây số, giày bị vùi vào một hố tuyết sâu không rút ra được, lại còn bị một người sửa xe lừa mất tiền nữa…”
Ánh mắt Trình Thanh Giác có sự thay đổi, anh đột ngột tiếp lời: “Cuối cùng em ôm vài đồng tiền ít ỏi còn sót lại trong túi, mua một củ khoai lang nướng ven đường.”
Lê Vụ ngạc nhiên gật đầu: “Đúng, đúng, đúng, chính xác!” Cô kinh ngạc đến không thể tin được: “Anh xem rồi à, anh nhớ sao?!”
Lê Vụ: “Em còn chụp ảnh củ khoai nướng đó cho anh nữa. Em cầm củ khoai giơ lên, chụp một tấm đối diện với ánh hoàng hôn, nói màu sắc của nó hơi giống mặt trời.”
Lê Vụ: “Em chụp đi chụp lại rất nhiều lần, xác nhận tấm đó đẹp nhất mới gửi cho anh.”
Ánh mắt Trình Thanh Giác chuyển từ sự ngạc nhiên sang dịu dàng. Anh nuốt khan, bàn tay đưa lên ôm lấy sau gáy hơi run rẩy của Lê Vụ.
Trình Thanh Giác: “Ừm, anh thấy rồi.”
Lúc đó anh bị chỉ trích rất nặng nề, gần như không thể đọc tin nhắn riêng trên Weibo. Mẹ anh qua đời đúng là do đã đọc được những lời được gửi qua tài khoản cá nhân, dẫn đến tâm trạng bất ổn, khiến bệnh tình xấu đi nhanh hơn.
Mấy ngày đó, anh vừa lo liệu xong tang sự, cả người rơi vào trạng thái cực kỳ tồi tệ. Sau khi cảm xúc hoàn toàn sụp đổ, suốt mấy ngày anh không ra khỏi nhà.
Khi đau khổ nhất, anh đã tự hành hạ bản thân bằng cách lật xem lời lẽ của các antifan. Anh muốn biết rốt cuộc là những lời gì mà lại có thể đưa mẹ anh đi sớm đến thế.
Ngày hôm đó anh lướt tin nhắn riêng suốt cả ngày, toàn là những lời chửi rủa ác ý, chỉ có lác đác vài tin nhắn an ủi, nhưng anh đều nhớ đại khái. Tuy nhiên nội dung đa số đều khá giống nhau, họ nói lời chia buồn, nói ủng hộ anh, nói rất thích bài hát của anh và sẽ tiếp tục mua album ủng hộ.
Chỉ có tin nhắn của Lê Vụ là khác, cô gửi một đoạn rất dài, nên anh ấn tượng sâu sắc hơn.
Lúc đó anh bị trầm cảm nặng, xuất hiện cả triệu chứng rối loạn cơ thể hóa, việc đọc chữ cũng rất chậm. Bài dài dòng đó của cô, anh đã đọc rất lâu, rất lâu.
Đọc xong đúng là sự chú ý bị phân tán, tạm thời quên đi những lời chửi rủa vừa đọc, chỉ còn nhớ tới củ khoai lang nướng của cô. Khi đó anh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ, bên ngoài cũng là cảnh hoàng hôn. Anh nhìn một lúc, cảm thấy màu sắc quả thật hơi giống củ khoai.
Không biết đoạn tin nhắn đó có ma lực gì, nhưng sau khi đọc xong, tâm trạng của anh bình tĩnh hơn một chút. Ý nghĩ duy nhất còn sót lại là khoai lang nướng mùa đông hình như thật sự rất ngon.
Bàn tay anh xoa tóc cô vẫn còn hơi run.
Anh nhắm mắt lại, giọng nói hơi khàn: “Không khoa trương đến mức đó, không phải nói là nhờ tin nhắn riêng của em mà anh hoàn toàn trở nên tốt hơn, nhưng chiều hôm đó anh đã xem rất nhiều. Đúng lúc khó khăn nhất thì thấy tin nhắn của em, trong lòng quả thật dễ chịu hơn một chút, nên anh vẫn còn nhớ rõ.”
Anh gần như lướt tin nhắn riêng liên tục hai ngày, những chấm đỏ thông báo của hệ thống đã được nhấn bỏ hơn nửa. Đúng là anh có ấn tượng cực sâu với tin nhắn đó của cô.
“Lê Vụ.” Trình Thanh Giác chợt gọi tên cô.
Lê Vụ: “Dạ?”
“Trong khoảng thời gian Hạt Cà Phê bám dính lấy em, anh đã từng nghĩ…” Giọng anh hơi khàn, mang theo một chút run nhẹ, “Có lẽ là mẹ đã chọn Hạt Cà Phê, và Hạt Cà Phê lại chọn em.”
“Vậy nên, có phải em cũng là người mà mẹ đã chọn, là một báu vật của anh không.”