Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 94

Lê Vụ im lặng một lát trong vòng tay Trình Thanh Giác, sau đó dịch người sang bên cạnh và ngồi xổm xuống.

Người đàn ông dừng tay nhìn cô.

Lê Vụ cũng nhìn anh, đột nhiên buột miệng nói: “Em cứ có cảm giác bây giờ anh yêu em đến phát điên rồi, em sợ anh sẽ hôn em.”

Trình Thanh Giác day day nhẹ ngón tay, cảm xúc nồng nàn, trầm lắng vừa nãy bị câu nói đó xua tan. Anh cụp mắt xuống và bật cười.

Sau đó, Lê Vụ lại nhìn anh một cái. Cô ôm đầu gối, giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng lẩm bẩm: “Nếu biết một củ khoai lang nướng đã mua chuộc được anh, đáng lẽ em nên mua cho anh một củ mỗi ngày…”

Cô chống cằm, vẻ mặt như đang suy nghĩ rất nghiêm túc.

Trình Thanh Giác nhìn cô một lúc, giơ tay chậm rãi kéo cô trở lại, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.

Trán Lê Vụ hơi nhột vì nụ hôn, kế đó cô cũng cúi đầu, vẫn giữ tư thế ngồi xổm, úp mặt vào khuỷu tay mình, cười khe khẽ.

“Em cười gì thế?” Trình Thanh Giác xoa đầu cô, dịu dàng hỏi.

Lê Vụ lắc đầu, giọng điệu từ tốn: “Không có gì, chỉ là cảm thấy hơi có duyên phận.”

Một duyên phận vô cùng kỳ diệu.

Trình Thanh Giác cũng suy nghĩ hai giây, rồi lại cúi đầu xuống, môi chạm vào tóc cô: “Hình như là vậy.”

Sau đó anh cầm lấy chiếc mũ lưỡi trai đen trên bàn bên cạnh, đặt nó lên đầu cô, kéo vành mũ xuống một chút. Giống như lần đầu tiên ở nhà cô, khi anh đợi cô xuống lầu giúp anh xách hành lý: “Lát nữa xem concert em đội cái này nhé?”

Lê Vụ gật đầu: “Được ạ.”

Hai người, một người ngồi xổm, một người ngồi im lặng một lúc. Trình Thanh Giác định đưa tay kéo cô đứng dậy thì cô lại chỉnh lại chiếc mũ trên đầu và hỏi: “Trên mạng có vài nick clone đồn rằng anh sắp giải nghệ, chuyện đó có thật không?”

Gần đây có quá nhiều tin tức liên quan đến Trình Thanh Giác, một số người thừa cơ đục nước béo cò tung tin thất thiệt.

Trình Thanh Giác im lặng một lúc, không trả lời mà chỉ hỏi: “Em có hy vọng sau này anh sẽ rút lui khỏi giới giải trí không?”

Lê Vụ nhìn anh một lúc, đột nhiên nói: “Có phải vì mẹ anh, và cả em bây giờ nữa, anh sợ sẽ làm tổn thương em nên mới muốn rút lui không?”

Một lúc lâu sau, Trình Thanh Giác gật đầu.

Lê Vụ là nguyên nhân quan trọng nhất, ngoài ra anh cũng khá mệt mỏi với những điều dơ bẩn và tệ hại trong giới.

Lê Vụ lại nhìn anh: “Nhưng ngoài những điều đó ra, thực ra anh rất thích âm nhạc đúng không?”

Mỗi bài hát anh đều viết bằng cả tấm lòng. Anh sẵn sàng viết những ca khúc ngắn cho người hâm mộ dù không kiếm được tiền, và kể từ khi ra mắt cho đến nay, anh luôn nghiêm túc với mỗi buổi concert.

Anh đã giành được rất nhiều giải thưởng bằng chính thực lực của mình. Mỗi lần đứng trên bục nhận giải, vẻ mặt lạnh lùng của anh luôn có một sắc thái dịu dàng hiếm thấy.

Vậy thì làm sao có thể không thích được chứ!

“Vậy nên…” Lê Vụ nắm lấy hai tay anh, đặt chúng sát vào nhau, “Đừng vì lo lắng cho em, hay vì những lý do phức tạp khác, mà từ bỏ điều mình yêu thích nhất.”

“Có rất nhiều người hâm mộ yêu quý anh. Anh có biết không, mỗi album, mỗi bài đăng, mỗi buổi concert của anh, rất có thể vào một đêm khuya yên tĩnh nào đó, sẽ là động lực giúp một người hâm mộ nào đó vượt qua một giai đoạn đau khổ trong cuộc sống. Tất nhiên em nói những điều này không phải là áp đặt đạo đức, mà là vì chính anh cũng rất yêu thích đúng chứ?” Lê Vụ vỗ vỗ tay anh, ngẩng đầu nhìn anh, “Chính bản thân anh cũng yêu thích sự nghiệp này, vì vậy đừng vì những lý do phức tạp khác mà đánh mất niềm đam mê thuần khiết nhất.”

“Em cũng rất thích anh.” Cô cong mắt, nói từng chữ một, “Ngôi sao lớn vốn nên rực rỡ như thế này của chúng ta.”

Trình Thanh Giác nhìn cô hồi lâu, cuối cùng hơi cụp mắt, ngón tay khẽ co lại.

Vì cảm xúc dâng trào nên trán anh lấm tấm mồ hôi, nhưng anh lại cúi đầu cười.

Cô thực sự rất hiểu anh, hiểu đến mức có thể phân tích hoàn toàn, rồi giúp anh gạt bỏ sự do dự, gạt đi phương hướng mà anh không thể nhìn rõ.

“Lê Vụ.” Anh giơ tay ôm lấy cô, khẽ nuốt nước bọt, “Cảm ơn em.”

Bảy rưỡi tối, Lê Vụ ra khỏi hậu trường từ sớm, ngồi ở trong góc hàng ghế đầu tiên của khu vực khán đài chính.

Cô mặc áo phông đen, đội chiếc mũ của Trình Thanh Giác, giống như mọi người hâm mộ khác trong khán phòng, chờ đợi người đàn ông đã đứng ở vị trí hàng đầu trong làng giải trí năm năm nay bắt đầu buổi biểu diễn kỷ niệm năm thứ sáu của mình.

Cô đã yêu thích anh ngay từ khi anh ra mắt, nhưng ngoài lần ở chỗ Thịnh Hoài Sinh, cô mới chỉ đi xem concert của anh hai lần.

Lần nào cô cũng ngồi ở khán đài rất xa, nhìn chằm chằm sân khấu một lúc, chỉ cần lơ đãng một chút là không thấy bóng dáng nhỏ bé đó. Cô chỉ có thể thấy rõ khuôn mặt anh thông qua màn hình lớn.

Concert kỷ niệm ba năm, khó khăn cô lắm mới mua được vé, nhưng vì thực tập tốt nghiệp không thể nghỉ được. Cuối cùng cô đành ngậm ngùi mất mấy trăm tệ tiền phí trả lại vé, hủy vé trước khi concert diễn ra vài ngày.

Ngón cái của cô run lên khi hủy vé, đó là số tiền cô dành dụm đã lâu. Ngoài ra cũng nhờ may mắn tột độ nên cô mới giành được một chỗ ngồi rất gần sân khấu, nhưng vì lý do bất khả kháng, cô đành phải bỏ lỡ.

Lúc đó, sau khi hủy vé, cô đứng một mình bên cửa sổ của tòa soạn nhìn ra ngoài rất lâu, trong lòng tràn ngập sự tiếc nuối.

Nghĩ đến chuyện cũ, cô lại mỉm cười, xoa nhẹ mũi, nhìn về phía sân khấu cách đó không xa.

Trời đã tối hẳn, vài giây trước, màn hình lớn phía sau sân khấu phát một đoạn video. Bài hát có tiết tấu nhanh, kết hợp với các đoạn video cắt cảnh nhanh để nhanh chóng làm nóng bầu không khí, khiến concert lập tức bùng nổ.

Một số khán giả ở khán đài đứng dậy, vẫy gậy phát sáng trên tay theo nhạc. Tất cả mọi người đều la hét tên Trình Thanh Giác thật to.

Sau những tiếng reo hò nối tiếp nhau, màn hình phía sau sân khấu đột ngột tắt. Qua hai giây im lặng, tất cả đèn pha đồng thời bật sáng, cả sân vận động lập tức sáng như ban ngày. Tiếng nhạc lại vang lên, cả hội trường toàn tiếng la hét điên cuồng.

Trong nền nhạc sôi động đến đỉnh điểm đó, bàn nâng sân khấu ở giữa từ từ dâng lên, Trình Thanh Giác xuất hiện.

Tiếng reo hò lập tức càng điên cuồng hơn, mọi người dùng sự nhiệt tình của mình để chào đón người đàn ông mặc đồ đen trên sân khấu.

Lê Vụ lặng lẽ ngồi tại chỗ, bỗng thấy cảm động một cách vô cớ. Cô cầm chiếc máy ảnh DSLR đeo trên cổ, chụp một tấm sân khấu.

“Chị ơi.” Cậu bé ngồi bên cạnh kéo áo cô, “Máy ảnh của chị to quá!”

Lê Vụ nhìn đồ trong tay mình, cúi người gần cậu bé hơn, mỉm cười chỉ vào người đàn ông trên sân khấu: “Là để chụp anh ấy đó.”

“Ồ ồ ồ.” Cậu bé khoảng sáu, bảy tuổi, phấn khích chỉ vào sân khấu, “Chụp anh Thanh Giác!”

Lê Vụ cười gật đầu: “Đúng vậy, chụp anh Thanh Giác.”

Cậu bé lại quay sang kéo áo mẹ mình: “Mẹ ơi, chúng ta cũng mua máy ảnh này để chụp anh Thanh Giác đi.”

Cậu bé khoa trương làm cử chỉ tay: “Máy ảnh của chị to lắm!”

Người mẹ dịu dàng xoa đầu cậu bé, thì thầm không biết là đang nói gì.

Cậu bé lại cười, rồi quay sang tiếp tục trò chuyện với cô: “Chị ơi, chị đi xem concert một mình à?”

Lê Vụ “Hả?” một tiếng.

Cậu bé chỉ vào chỗ trống không có ai ngồi bên cạnh cô, cười lanh lợi: “Vì không có ai ngồi với chị cả, nên chị đi một mình.”

Lê Vụ đại khái nhận ra cậu bé là fan của Trình Thanh Giác, còn mẹ cậu bé hình như không phải, cô ấy chỉ đi cùng con.

Cậu bé rất lễ phép và hoạt bát, luôn nói chuyện với cô. Khi nghe thấy bài hát mình thích, cậu bé sẽ vỗ tay reo hò, còn hỏi cô: “Chị ơi, chị có thích bài này không?”

Từ bảy rưỡi đến mười rưỡi, tổng cộng có năm phần, gồm ba mươi hai bài hát xuyên suốt các album của Trình Thanh Giác trong năm năm ra mắt.

Từ thiết kế sân khấu, ánh sáng, phần đệm cho đến hiệu ứng tổng thể, mọi thứ đều gần như hoàn hảo. Tất cả những người có mặt đều vô cùng phấn khích, một số người gần như la hét từ đầu đến cuối, giọng khản đặc lại.

Mười giờ bốn mươi phút, bài hát cuối cùng của phần thứ năm kết thúc.

Đó là một bài hát nhẹ nhàng, mang đến cảm giác buồn bã. Khi câu hát cuối cùng kết thúc, âm nhạc dần nhỏ đi, âm cuối cùng tan biến trong đêm khuya tĩnh lặng.

Có lẽ vì cảm xúc của bài hát này nên không có ai hò reo hay la hét vào lúc này. Mọi người cực kì ăn ý tận hưởng sự yên tĩnh hiếm hoi sau bài hát.

Một lát sau, Trình Thanh Giác lại giơ tay, micro đặt gần môi: “Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến, đây là bài hát cuối cùng của phần cuối cùng trong ngày hôm nay.”

Hai từ “cuối cùng” liên tiếp khiến không khí trở nên khá buồn, trên khán đài lại có người đột nhiên gọi to tên Trình Thanh Giác.

Người đàn ông trên sân khấu nghe thấy, anh nhìn về phía đó một cái, sau đó hơi cụp mắt xuống, nở nụ cười rất nhẹ.

Anh mặc một bộ vest đen được thiết kế tinh xảo, áo vest mở, cổ đeo một chiếc choker dây dài màu đen mảnh, một đầu dây rủ xuống bên cổ, kéo dài đến ngang eo.

Có nhân viên mang lên sân khấu một chiếc ghế đẩu cao màu đen đơn giản. Trình Thanh Giác lùi lại hai bước, gật đầu cảm ơn nhân viên, sau đó ngồi tựa vào ghế, chỉnh lại tai nghe.

“Khoảng thời gian này thường xuyên có người gửi tin nhắn riêng đến phòng làm việc hỏi rất nhiều chuyện.” Giọng anh lạnh lùng, song ngữ điệu lại ôn hòa, “Và phòng làm việc luôn trả lời rằng hãy đợi đến concert hôm nay.”

Trình Thanh Giác: “Nói trong concert hôm nay, tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với mọi người.”

Thấy anh nói đến đây, Lê Vụ lại hơi cụp mắt cười một cái.

Không giống như sự bất đắc dĩ, mà giống như một sự chuẩn bị trước khi nói chuyện.

Khán phòng vang lên tiếng xì xào, nhưng lại nhanh chóng im lặng.

Trình Thanh Giác dường như ngừng lại một chút, rồi ngẩng đầu lên. Từ góc độ của anh có thể nhìn thấy tất cả khán giả ở khán đài và khu vực bên dưới, gậy phát sáng lúc sáng lúc tối, biển người mênh mông đều đang nhìn anh.

Trình Thanh Giác: “Thứ nhất, tôi muốn nói với mọi người, tôi đã hủy hợp đồng với công ty. Bây giờ tôi là người tự do, cũng là ông chủ của chính mình, các lịch trình và kế hoạch phát triển sau này đều do ekip cá nhân của tôi quyết định.”

Trình Thanh Giác: “Thứ hai, về những hợp đồng quảng cáo và album mà mọi người quan tâm. Một số hợp đồng quảng cáo đã được gia hạn và sẽ lần lượt được công bố trên tài khoản của phòng làm việc. Cuối năm sau sẽ có một album mới được phát hành, và trước đó sẽ có một đĩa đơn, nhưng thời gian chưa xác định.”

Anh ngồi trên sân khấu, không có bất kỳ nhạc nền nào, ghế ngồi cũng rất đơn giản. Trông không giống như một cuộc đối thoại giữa ngôi sao và người hâm mộ, mà giống như một cuộc trò chuyện với những người quen thuộc.

Trình Thanh Giác: “Thứ ba là liên quan đến chuyện riêng tư của tôi, nhưng tôi vẫn muốn nói với mọi người một chút.”

Anh vừa dứt lời, khán phòng lại xôn xao.

Anh dừng lại, đợi cho tiếng ồn lắng xuống mới nói tiếp: “Rất nhiều fan đã hỏi, tại sao tôi lại kiện một vài antifan từ bốn năm trước.”

Trình Thanh Giác: “Những người hiểu tôi có lẽ đều biết, khoảng thời gian đó mẹ tôi qua đời. Trước đó sức khỏe của bà vốn không tốt, đang chờ phẫu thuật, nhưng vì những lời của mấy antifan đó mà bà đã bị biến động cảm xúc quá lớn, không đợi được nguồn tạng gửi đến và ra đi.”

Giọng anh rất chậm, anh từ từ kể lại.

Câu này của anh vừa dứt, khán phòng lại bùng lên những tiếng động dữ dội.

Người đàn ông nắm chặt micro, vẫn như lúc nãy, đợi cho tiếng ồn của mọi người lắng xuống mới tiếp tục nói: “Để tránh bị antifan phản công, phòng làm việc sẽ không tiết lộ bất kỳ thông tin cá nhân nào của những người này. Nhưng tôi sẽ theo đuổi thủ tục pháp lý để kiện họ đến cùng.”

Trình Thanh Giác hơi ngừng lại, hạ giọng xuống: “Tôi nói những điều này không phải vì mục đích gì khác, mà là vì tôi muốn cảm ơn mọi người đã yêu quý tôi trên chặng đường đã qua. Vì vậy tôi cũng nên nói những chuyện quan trọng trong những năm qua với mọi người. Nói cho mọi người biết lý do tôi kiện những người đó, không giấu giếm, không xuyên tạc sự thật, mà chỉ chia sẻ cuộc sống của tôi với mọi người.”

Trong sân vận động trống trải, vì không có âm thanh nào khác nên giọng Trình Thanh Giác càng trở nên cô đơn, nhưng lại càng rõ ràng hơn.

Lê Vụ nghe thấy ở phía sau cô có người khóc, tiếng nức nở rất khẽ.

Những người ngồi ở khu vực bên dưới sân khấu đều là fan chân chính, có lẽ có người trong số họ đã đi xem rất nhiều concert của Trình Thanh Giác, cũng có người đã dành dụm rất lâu mới mua được vé lần này, vượt qua thời gian và khoảng cách mới có thể đến xem một lần.

Người trên sân khấu vô cùng chân thành, tất cả mọi người đều cảm nhận được.

Thần tượng của mình coi mình như bạn bè, thành thật chia sẻ cuộc sống với mình, lúc này không ai là không cảm động.

Tiếng nức nở ngày càng nhiều, xen lẫn với tiếng lấy khăn giấy. Lê Vụ cũng hơi xúc động, bàn tay đặt trên đùi hơi co lại, siết chặt.

“Và còn một việc cuối cùng.”

Người đàn ông trên sân khấu lại lên tiếng, vì đang trong sân vận động rộng lớn nên dù chỉ nói chuyện thôi nhưng âm thanh vẫn có tiếng vọng.

Anh nói câu này dịu dàng hơn những câu vừa rồi: “Tôi đang yêu, tôi vẫn cảm thấy nên nói thẳng với mọi người.”

Trình Thanh Giác: “Không chỉ là thông báo bằng văn bản, mà còn phải nói trực tiếp với mọi người giống như với bạn bè.”

Dưới sân khấu lại vang lên tiếng xôn xao, có người kích động kêu lên “Trình Thanh Giác”, rồi lại khóc và nói: “Chúc anh hạnh phúc”.

Có lẽ bị tiếng nói đó lan truyền, chỉ trong tích tắc, những tiếng nói trên khán đài và khu vực bên dưới nối tiếp nhau hô vang “Chúc anh hạnh phúc.”

Anh quá chân thành, có lẽ vẫn có người không sẵn lòng chúc phúc, nhưng cũng không ai buông lời cay nghiệt vào lúc này.

Anh đã trải qua rất nhiều khó khăn, chịu đựng sự công kích của cư dân mạng, mất đi người mẹ của mình.

Bây giờ mọi người càng yêu anh hơn so với lúc ban đầu khi bị antifan chiếm lĩnh chiến trường.

Nghe thấy những âm thanh đó, Lê Vụ đưa tay sờ mũi, hơi cúi đầu, nước mắt cũng lăn dài trên khóe mắt.

“Tôi quen cô ấy vào đầu năm nay nhờ cơ duyên rất đặc biệt. Sau đó chúng tôi yêu nhau, đến nay đã được năm, sáu tháng.” Anh kể một cách ngắn gọn, “Giữa chừng cô ấy tình cờ không có việc nên tôi đã để cô ấy làm trợ lý của tôi. Không có chuyện ai quấy rầy ai như công ty cũ đã nói, và tôi cũng không hề muốn xây dựng hình tượng gì cả.”

Trình Thanh Giác: “Cô ấy là một cô gái rất dịu dàng, tôi thích cô ấy, có lẽ vì cô ấy đã mang một tia nắng ấm vào cuộc sống vốn dĩ luôn ảm đạm của tôi.”

Trình Thanh Giác nhìn xuống sân khấu, giọng nói vẫn ôn hòa và chừng mực: “Về quá trình yêu đương, tôi sẽ chỉ kể đến đây. Cả cô ấy và tôi đều nghĩ rằng nên đưa ra một lời giải thích trọn vẹn như thế này cho mọi người.”

Anh cụp mắt, ngón tay giơ lên chạm vào chiếc choker hơi run, ánh mắt lại trở nên dịu dàng: “Chiều nay tôi lại biết thêm được một số chuyện.”

Anh nuốt nước bọt, nói trong đêm khuya vắng lặng: “Khiến tôi cảm thấy dù sao tôi cũng sẽ gặp được cô ấy.”

Dải ruy băng màu sắc phun ra từ hai bên sân khấu, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên. Giữa tiếng nhạc, anh cúi đầu về phía dưới sân khấu, cúi gập người xuống: “Năm năm qua, cảm ơn sự đồng hành, yêu thích và quan tâm của mọi người.”

Lời cảm ơn của anh vẫn rất ngắn gọn, nhưng vô cùng chân thành: “Cảm ơn, mong tất cả mọi người đều có một cuộc sống hạnh phúc, vạn sự như ý.”

Bình Luận (0)
Comment